Bóng đêm mông lung, ánh trăng rơi trên sân, chiếu một lớp ánh sáng bạc lên trên giường.
Phỉ Minh Sâm xuyên qua cửa sổ nhìn căn phòng đối diện. Cửa sổ phòng cô gái vẫn đang đóng chặt như cũ, ngăn trở tầm mắt của cậu.
Giờ phút này cô đang làm gì? Biểu tình trên mặt sẽ là gì? Cậu rất ngạc nhiên, lại đột nhiên phát hiện được sức tưởng tượng của bản thân thật cằn cỗi.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Phỉ Minh Sâm khẽ hỏi, do căng thẳng mà giọng nói có hơi khàn.
Lục Tịnh An trợn trừng mắt, nếu cô biết, còn cần đi hỏi sao?
Tuy nhiên, cô vẫn nhớ lại ý tưởng vào thời điểm đó, trả lời: "Có lẽ là cảm thấy... cậu muốn chỉnh tôi đi?"
Phỉ Minh Sâm không khỏi bật cười, dù thế nào cũng không nghĩ tới cô có thể nghĩ như vậy, khó trách vẻ mặt của cô lúc đó lại khó coi như vậy.
"Sao cậu lại cho là như thế?" Phỉ Minh Sâm hỏi.
"Vậy không đúng sao?" Lục Tịnh An nhíu mày, "Tôi hại cậu phải vào bệnh viện, cậu không phải muốn chỉnh tôi, vậy thì muốn làm gì?"
Đối với Lục Tịnh An mà nói, bị người ta yêu cầu làm bạn gái, thật sự là chuyện chưa từng có, hai người lại có va chạm, cô không muốn nghĩ lệch đi mới lạ.
Phỉ Minh Sâm nhớ lại tình cảnh ngày đó ở bệnh viện.
Lúc đó đúng là cậu không cân nhắc đã thốt ra lời. Sở dĩ sẽ như vậy, là vì vừa khéo đúng dịp làm sáng tỏ, làm cho cậu nhất thời bị kích động.
Cũng chính tại thời điểm đó, cậu mới chính thức nhận thức được tâm ý của bản thân. Tiếp đó, trong giai đoạn qua lại với Lục Tịnh An, phần nhận thức này càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cậu thích cô gái này, tuy là bị kích động, nhưng cậu đúng là thích cô.
Cậu không nói rõ lý do, nhưng sẽ vô thức chú ý đến hành động của cô, sẽ theo bản năng suy tính thời gian cô quay trở lại lớp học, sẽ không có kiểm soát mà quan sát cô, trộm nhìn gương mặt cô lúc ngủ, phác thảo hình dáng cô trong laptop.
Nhìn đến bóng dáng cô đơn của cô rời khỏi đám người, cậu sẽ cảm thấy đau lòng, khi ánh mắt cô tỏa sáng nhìn thầy Cố Lâm thì tận đáy lòng cậu cũng sẽ không thoải mái.
Mà mỗi khi thấy đáy mắt cô nổi lên địch ý còn có phiền chán với cậu, ngoại trừ cảm giác không sao nói rõ được, đại khái còn có một loại cảm xúc tên là thương cảm.
Ban đầu cậu thực sự không thể hiểu loại cảm tình xa lạ này, cho đến khi quạ đen Mạc Xảo Xảo nói, làm cho cậu trong nháy mắt vén mây thấy trăng.
Khi biết cô thích mình, thì giây phút đó trong lòng cậu tuôn ra cảm giác vui sướng, còn có kích động tràn ngập trong tim, làm cho cậu hiểu rõ, cậu chính chính xác xác là bị cô hấp dẫn.
Bị thu hút bởi cô gái tên Lục Tịnh An này, có lẽ cô không dịu dàng, luôn hung dữ như một cô nàng tomboy, không chỉ đánh nhau, còn hút thuốc, song ánh mắt cậu vẫn luôn không rời khỏi được cô.
"Nếu tôi nói, tôi thích cậu?" Phỉ Minh Sâm nhẹ giọng nói.
Trong di động, truyền đến giọng nói ôn nhu ấm áp của thiếu niên, Lục Tịnh An sửng sốt.
"Đừng nói giỡn." Cô nói theo bản năng.
Phỉ Minh Sâm thầm thở dài, cố ý lấy dũng khí để nói trong phút chốc đã tan rã, "Nếu cậu cho là vậy, thì tạm thời cứ coi như là đùa giỡn đi."
Lục Tịnh An nhíu chặt chân mày, cô không phân biệt được trong lời nói của cậu ta là thật lòng hay giả vờ, nhưng cô biết, cô không thích cậu ta.
Cô làm sao có thể thích cậu ta đây? Cô mới không thích nam sinh nào hết, đời này đều sẽ không.
Nghĩ như vậy, trước mắt cô thoáng qua nụ cười dịu dàng trẻ trung của thiếu niên, còn có cậu đưa kẹo cho cô, Lục Tịnh An lắc đầu, bỏ lại sau lưng những hình ảnh trong đầu kia.
"Tôi không thích cậu." Cô nói, "Chờ khi cậu quay lại trường học, ước định của chúng ta coi như hoàn thành."
Phỉ Minh Sâm cười khổ một cái, vì sao lúc này, cô còn nhớ đến thỏa thuận bị phá vỡ đây? Nếu cậu trở lại trường, cô đương nhiên sẽ không phải chép bài cho cậu.
"Ừ, tôi biết."
Cậu xoay người ngồi dựa trên bàn học, chân dài tùy ý bắt chéo, gục đầu, nhìn qua có chút suy sụp.
"Vậy tôi cúp máy." Nói xong, Lục Tịnh An cắt đứt cuộc trò chuyện.
Phỉ Minh Sâm thở dài, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, lúc này mới đứng lên, nhìn cửa sổ phòng đối diện đóng chặt, tay nắm rèm cửa sổ nắm thành quyền.
Cuối cùng, cậu vẫn kéo rèm lại, ngăn cách với tất cả cảnh vật bên ngoài.
Đến đêm, hai người nằm trên giường của mình, đều lăn lộn khó ngủ.
Đã lâu rồi Lục Tịnh An không bị mất ngủ, cô nhìn trần nhà ngẩn người, hiện tại chỉ cần cô vừa nhắm mắt, Phỉ Minh Sâm sẽ xuất hiện trong đầu cô, đuổi thế nào cũng không ra.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua ID Phỉ Minh Sâm, lại trượt xuống, thấy được tên Mạc Xảo Xảo.
Vừa định nhấn vào, cuối cùng lại buồn bực gãi đầu một cái, ném điện thoại di động lên tủ đầu giường, buồn bực kéo chăn trùm kín đầu.
Rồi không biết tự thôi miên mình được bao lâu, cô dần dần đi vào giấc ngủ, chỉ là giấc ngủ này cũng không an ổn....
Ngày hôm sau, Phỉ Minh Sâm tỉnh dậy rất sớm.
Cậu ngủ cũng không ngon, nhưng sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa.
Rời giường rửa mặt, sau đó cậu xuống lầu, Lâm Tố Vân mang theo hai đứa nhỏ đi nhà ông bà nội, trong nhà không còn ai.
Nhìn tấm thảm rơi bên cạnh sofa, cậu đi qua nhặt lên.
Nhớ lại hai nụ hôn tối qua, xúc cảm mềm mại ấm áp, dường như còn lưu lại trên môi cậu.
Song lại nghĩ tới cuộc gọi tối qua, nghĩ đến Lục Tịnh An xác định cự tuyệt, cậu bực dọc cào tóc, trong cơn tức giận ném tấm thảm trong tay xuống đất.
Sớm biết rằng như vậy thì không cần kích động, bây giờ Lục Tịnh An sợ là sẽ trốn tránh cậu thật xa đi?
Cậu ngồi trên sofa, hai tay chà xát gò má, nhìn đến ba lô trên ghế, động tác của cậu không khỏi dừng lại một chút.
Là của Lục Tịnh An.....
Còn có laptop của cô.
Phỉ Minh Sâm nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tới.
Cùng lúc đó, Lục Tịnh An cũng chạy bộ xong về đến nhà.
Cô cũng không ngủ được, cuối cùng dứt khoát thức dậy tập thể dục buổi sáng, cả người đầy mồ hôi, làm cho cô cảm giác khá hơn chút, làm cho cô tạm thời quên hết chuyện tối qua.
Nhưng lúc đi đến phòng khách, bước chân cô từ từ dừng lại, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Hôm nay mặc dù là thứ bảy, nhưng vào thời điểm này trong ngày, mẹ cô đều sẽ đúng giờ thức dậy làm điểm tâm cho cô. Cho dù tối hôm trước thức khuya thế nào, đều sẽ thức dậy làm cho cô.
Thế nhưng, hôm nay, trong nhà sao có thể yên tĩnh như vậy?
Trong lòng Lục Tịnh An sinh ra vài phần bất an, cô bước nhanh hơn, chạy lên lầu hai, đi tới bên ngoài cửa phòng Lục Tuyết Cầm.
"Mẹ --"
Cô gọi một tiếng, tay nắm vào nấm cửa đẩy vào, đi tới trước giường bà.
Chăn trên giường vẫn gấp ngay ngắn, yên tĩnh nằm ở cuối giường, cô lại đi đến phòng tắm nhìn -- mẹ cô Lục Tuyết Cầm cũng không có trong đó.
Trong lòng Lục Tịnh An quýnh lên, chạy nhanh ra khỏi phòng, tìm kiếm khắp phòng.
"Mẹ, mẹ ở đâu? Mẹ --"
Cô lật tung cả ngôi nhà, vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Lục Tuyết Cầm, nhìn lên tủ giày, phát hiện thiếu một đôi giày của bà.
Nói cách khác, đêm qua mẹ cô không về nhà? Đi thẩm mỹ viện mà đi tới tận đêm á?! Huống hồ theo tính cách mẹ cô, thì bà không phải là người đi xuyên đêm..
Mặt Lục Tịnh An trắng bệch, tay run run bấm số điện thoại mẹ cô.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin gọi lại sau...."
Sao lại thế này? Tại sao di động lại tắt máy? Mẹ cô đã đi đâu tối qua? Tại sao chưa trở về?
Chân tay Lục Tịnh An luống cuống đứng trong phòng khách, các loại ý tưởng đáng sợ chạy qua trong đầu.
"Đinh đong -- đinh đong --" Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô cả kinh, trên mặt lập tức lộ ra nét vui mừng, chạy nhanh tới mở cửa.
"Mẹ, mẹ đã về!"
Thế nhưng, khi nhìn đến thiếu niên đứng ngoài cửa, nét vui vẻ trên mặt cô trong nháy mắt biến mất, lại tái nhợt trở lại.
Phỉ Minh Sâm mang theo balo của cô, thật ra cậu đứng ngoài cửa đã lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí mới nhấn chuông cửa.
Cậu không nghĩ tới người mở cửa sẽ là Lục Tịnh An, hơn nữa trạng thái của cô nhìn qua có chút không đúng.
"Tịnh An, làm sao vậy?" Cậu nhìn cô, nhíu mày ân cần nói, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Tịnh An thoáng lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng rất nhanh đã bị cô che dấu, cô hít một hơi thật sâu, nói: "Đêm qua mẹ tôi không có về."
"Dì Lục chưa trở về?" Phỉ Minh Sâm còn nhớ rõ, chiều hôm qua Lục Tuyết Cầm còn gọi điện thoại cho Lục Tịnh An, hình như là đi thẩm mỹ viện, "Có phải sáng nay dì đi ra ngoài hay không?"
Lục Tịnh An lắc đầu, "Nếu bà đi ra ngoài buổi sáng, nhất định sẽ ghi giấy để lại cho tôi."
Nhìn sắc mặt cô gái tái nhợt, Phỉ Minh Sâm nhịn không được đưa tay, sờ sờ đầu cô.
Lúc này đây, Lục Tịnh An cũng không gạt tay cậu ra.
"Cậu đừng lo lắng, trước hết cậu hãy nghĩ xem, bình thường dì đi đến thẩm mỹ viện nào? Cậu có số điện thoại bên kia hay không?"
Lục Tịnh An lại lắc đầu, cô luôn không có hứng thú với mấy thứ này... bỗng nhiên, cô nghĩ tới điều gì.
"Đúng rồi, bác Lâm! Ông ấy chắc chắn biết!"
Lục Tịnh An tìm được bác Lâm, nhìn biểu tình trên mặt ông ấy thì cô biết, ông ấy chắc chắn biết tung tích của Lục Tuyết Cầm mẹ cô.
"Bác Lâm, mẹ cháu đi đâu? Vì sao đêm qua không trở về?"
Dưới sự ép hỏi của Lục Tịnh An, bác Lâm đành phải thẳng thắn nói rõ: "Hôm qua bà Lục đã vào viện dưỡng lão, tối hôm qua hẳn là ở viện dưỡng lão chăm sóc bà ngoại cháu."
"Bà ngoại cháu bị sao?" Tâm trạng Lục Tịnh An vừa thả lỏng, lại lần nữa bị treo lên.
Biết được bà ngoại bị bệnh, dù một khắc Lục Tịnh An cũng không đợi nổi nữa, gấp gáp yêu cầu bác Lâm đưa cô đi thăm bà ngoại.
Bác Lâm đương nhiên đáp ứng, đi nhà xe lấy xe, chuẩn bị chở Lục Tịnh An đi viện dưỡng lão.
"Tôi chở cậu đi." Phỉ Minh Sâm lo lắng nói.
Lúc đó Lục Tịnh An đúng là mất hết hồn vía, không thấy người, cô căn bản không có cách nào yên tâm. Nghe cậu ta nói như vậy, liền tùy ý gật đầu.
Lúc bác Lâm lái xe tới thì cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô thì thầm uy hiếp Phỉ Minh Sâm: "Cậu muốn đi cùng thì có thể, nhưng không cho phép cậu nói với mẹ tôi, là tôi đồng ý làm bạn gái cậu!"
"Hửm? Cậu nói gì?"
Lúc này, bác Lâm đã lái xe đến dừng trước mặt bọn họ.
Lục Tịnh An không quan tâm đến Phỉ Minh Sâm nữa, mở cửa xe ra chui vào ghế sau. Sau khi cô ngồi ổn định, thấy thiếu niên còn đứng bên ngoài không nhúc nhích, cô không khỏi cau mày: "Cậu có đi lên hay không hả?"
Phỉ Minh Sâm từ trong mờ mịt luống cuống lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, xoay người lên xe.
Xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bọn họ ngồi ổn định rồi, lúc này bác Lâm mới lái xe đi, chở theo bọn họ rời khỏi sân nhà họ Lục.
Phỉ Minh Sâm ngồi đó, ánh mắt rã rời, vẻ mặt trông có vẻ trống rỗng.
Là cậu bị mất trí nhớ hay sao? Tối hôm qua không phải vừa bị cự tuyệt sao? Lục Tịnh An lúc nào thì đáp ứng làm bạn gái cậu chứ?
Cậu chàng đúng là có chút hoài nghi cuộc đời.
Cậu há miệng thở dốc, cứ định nói lại thôi, rồi quay qua nhìn cô gái bên cạnh.
Cô gái một tay chống cằm, dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt nhìn nghiêng bình tĩnh lạnh lùng, dường như không có chút ý thức nào về việc vừa ném ra một quả bom nặng ký.
Cậu chợt nhớ tới tối hôm qua cô hỏi một vấn đề, tại sao cậu lại muốn cô làm bạn gái cậu?
Thật ra vấn đề này, không phải là lúc trước, mà là đang tiến hành chứ? Phỉ Minh Sâm có chút ngẩng ra.
Cho nên lúc ở bệnh viện, cậu nói lên yêu cầu với cô, cô đồng ý rồi? Cô thật sự đồng ý làm bạn gái cậu?
Tuy khiếp sợ vì kinh ngạc, song không thể phủ nhận, có một loại mừng như điên đang tràn ra khỏi tim cậu.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô gái, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một nụ cười.
Chẳng qua lúc cậu cẩn thận nhớ lại, cuộc nói chuyện của cậu với Lục Tịnh An ở trong phòng bệnh lúc ấy, cậu chợt nhận ra mình đã sai, nhớ lại đối đáp của cả hai thì nụ cười trên mặt cậu dần dần biến mất.
Phải bao lâu?
Đợi đến ngày tôi quay lại trường học mới hết.
Được, bao lâu nữa cậu quay lại trường học?
Hẳn là một hoặc hai tuần đi.
Được, vậy thì hai tuần.
Cho nên, cô hỏi bao lâu, là nói đến việc kết giao với cậu? Mà lúc đó, cậu trả lời cô là -- hai tuần?!
Coi như, ước định hai tuần đã sắp qua một nửa.
Nói cách khác, cậu mới vừa biết mình vừa thoát kiếp ế, lại phải lập tức chia tay? Nên là do chính cậu định thời gian?
Loại tâm tình thay đổi xoành xoạch này, làm cho cậu muốn quay lại quá khứ, hung hăng tát cho bản thân hai bạt tay!
"Cái kia..." Phỉ Minh Sâm ngập ngừng mở lời, cậu cảm thấy cậu cần phải xác nhận lại một chút.
Lục Tịnh An đang lo lắng cho mẹ cùng với bà ngoại cô, nghe Phỉ Minh Sâm mở miệng, giọng điệu không được tốt lắm, "Làm sao?"
"Chính là... khoản..." Phỉ Minh Sâm mím môi, lời nói đã đến miệng đành sửa lại, "Cậu không nên quá lo lắng."
Nghe được giọng nói quan tâm của cậu ta, Lục Tịnh An bĩu môi, sắc mặt hòa hoãn lại.
"Ừ." Cô nhẹ giọng đáp lại.
Sau đó, ánh mắt cô lấp lánh, không được tự nhiên lắm nhìn ra ngoài cửa kính xe, "Cám ơn."
Sáng sớm hôm nay, lúc cô đang mất hết hồn vía, thì Phỉ Minh Sâm xuất hiện, làm cho cô rất xúc động. Sau những chuyện đã qua như vậy, cô cảm thấy dường như không quá lúng túng như thế...
Trước mắt lại hiện lên hình ảnh hai người miệng đối miệng, trên mặt cô có chút nóng lên. May mắn là cô đang nhìn ra cửa kính xe, hẳn là không bị cậu ta phát hiện.
Nghe được câu cám ơn của cô, Phỉ Minh Sâm cười cười.
Cậu còn tưởng rằng trải qua tối hôm qua, khả năng trong thời gian ngắn cô ấy sẽ không muốn gặp cậu, nhưng không nghĩ tới, lại sẽ có tiến triển như thế này.
Trong lòng cậu không khỏi nhảy nhót.
Đương nhiên, về chuyện hiện tại cô ấy không phải bạn gái cậu, cần phải có một bước tiến để xác nhận. Còn muốn đi vào lòng người cần phải có thời gian...
***
Lục Tuyết Cầm rửa mặt, sau khi tinh thần tỉnh táo, từ trong toilet đi ra.
Bà ở viện dưỡng lão canh một đêm. Tối hôm qua trước khi đi, bà cụ bỗng nhiên bị sốt nhẹ, bà thật sự không yên tâm, liền ở lại viện dưỡng lão trông nom một đêm, mãi cho đến rạng sáng lúc 5h 6h mới chợp mắt được một lúc.
Vốn là muốn báo bình an cho con gái, nhưng nghĩ đến đã trễ như thế, An An có thể đã ngủ, mà nếu chưa ngủ, khi con bé nghe tin nhất định sẽ chạy tới, mà bây giờ đã không sao rồi, cho nên bà không nói với con bé làm gì nữa.
Bà vốn định buổi sáng trở về một chuyến, như vậy sẽ không bị An An phát hiện, ai ngờ lại ngủ quên mất, điện thoại di động bởi vì hết pin mà tắt nguồn rồi.
Không biết buổi sáng An An phát hiện không thấy bà, có lo lắng nhiều không?
Lục Tuyết Cầm vừa nghĩ, vừa đi đến đại sảnh của viện dưỡng lão.
Bởi vì điện thoại di động hết pin, không có cách nào liên hệ với bác Lâm, nên bà chuẩn bị gọi về cho ông ấy. Bà có chút lạc quan thầm nghĩ, thứ bảy An An ngủ trễ, hẳn là chưa phát hiện tối qua bà không về nhà?
"Phiền ông nhường đường một chút."
Giọng nói của dì dọn vệ sinh vang lên, có lẽ có ai đó ngăn đường của dì.
"Xin lỗi."
Trong đầu vốn đang mê man nên Lục Tuyết Cầm không để ý, cho đến khi nghe được giọng nói đàn ông quen thuộc kia, bà bỗng giật mình, mê man gì đó đều bay sạch.
Bà ôm túi xách lui về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm về hướng phát ra giọng nói kia, quả nhiên nhìn thấy chồng cũ của bà -- Mục Khải Phát.
Ông ta đang đứng bên cây cột trong đại sảnh, có chút chật vật né tránh cây chổi của dì dọn vệ sinh.
Tại sao ông ta lại ở đây ngay lúc này?!
Lục Tuyết Cầm lộ ra vẻ mặt kinh khủng, đủ loại bạo hành gia đình trước kia hiện về trong ký ức, bà cầm túi che mặt, chạy nhanh ra khỏi đại sảnh.
Song vừa chạy được hai bước, bà lại dừng bước.
Tại sao ông ta xuất hiện ở chỗ này? Nguyên nhân không phải rất dễ đoán sao? Giống như lần trước gặp được ông ta ở siêu thị, ông ta cố tình đến đây theo dõi bà ư?
Nếu không tại sao ông ta lại vừa khéo xuất hiện ở viện dưỡng lão của mẹ bà? Muốn kiểm chứng điều này, thật ra rất đơn giản.
Lục Tuyết Cầm chợt nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào tầm mắt của người đàn ông đó.
Dường như ông ta không nghĩ đến sẽ bị bắt thóp, Mục Khải Phát theo bản năng lách mình tránh ra, nhiêu đó đủ để cho Lục Tuyết Cầm xác định suy đoán của mình.
Quả nhiên, ông ta đúng là theo dõi bà...
Lục Tuyết Cầm cảm thấy lông tơ dựng đứng, ông ta với bà đã ly hôn, vậy tại sao ông ta lại cứ như âm hồn không tan vậy?!
Không được, hiện tại bà không thể về nhà, không thể để ông ta phát hiện nơi ở hiện tại của bà, không thể để cho ông ta lại hủy hoại cuộc sống của bà và con gái!
Bà cắn chặt răng, không bước về phía cửa chính.
Mục Khải Phát có lẽ biết mình bị lộ, thấy bà rút chân về, sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó coi. Ông ta không ẩn núp nữa, mà đi thẳng về hướng Lục Tuyết Cầm.
Bản năng tích lũy nhiều năm khó mà quên được, lúc tiếp xúc với ánh mắt tức giận của ông ta, Lục Tuyết Cầm rụt lại một chút, theo tiềm thức chạy về hướng cửa thang máy.
"Lục Tuyết Cầm!" Thấy bà muốn chạy, Mục Khải Phát bước ba bước thành hai đi lên phía trước, bắt lấy cổ tay bà.
"Ông làm gì? Buông tôi ra!" Lục Tuyết Cầm giãy giụa.
"Con đàn bà đê tiện, chạy cái gì hả? Bây giờ cánh cứng cáp rồi đúng không? Còn dám trốn tránh tao?"
Thấy ông ta giơ tay lên, mắt thấy một cái tát sắp rơi xuống, Lục Tuyết Cầm sợ đến nhắm hai mắt lại.
Thế nhưng, tay Mục Khải Phát lại không rơi xuống.
"Xin hỏi ông đang làm gì vậy?"
Bà mở to mắt nhìn lên, liền thấy một người đàn ông xa lạ, không biết đứng bên cạnh bà từ khi nào, người này chuẩn xác nắm lấy cổ tay của Mục Khải Phát, nhìn chằm chằm vào ông ta chất vấn.
"Tôi dạy dỗ vợ tôi, liên quan gì anh?" Mục Khải Phát nhìn chằm chằm người đàn ông kia, giống như chó đực nổi giận.
"Chúng tôi đã ly hôn từ nửa năm trước!" Thấy ông ta đổi trắng thay đen, ánh mắt Lục Tuyết Cằm không khỏi đỏ lên, sợ người qua đường tốt bụng này sẽ tin lời của ông ta.
"Lục Tuyết Cầm cô đúng là đồ đàn bà không biết liêm sỉ!" Nghe bà nói thế, Mục Khải Phát hoàn toàn bị chọc giận, ông ta giơ chân lên chuẩn bị đạp bà.
Nhưng không đợi ông ta đụng đến bà, bỗng có một bóng dáng từ ngoài đại sảnh vọt vào, hướng thẳng vào Mục Khải Phát.
"Bịch --"
Không nói hai lời, một quả đấm đáp vào mặt ông ta, quăng ông ta ngã xuống đất.
"Mục Khải Phát ông là tên khốn kiếp, ông thử đụng vào mẹ tôi một lần nữa xem?"
Cô gái che chở trước người Lục Tuyết Cầm, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm trên đất, vẻ mặt đầy ác độc nói.
Phỉ Minh Sâm xuyên qua cửa sổ nhìn căn phòng đối diện. Cửa sổ phòng cô gái vẫn đang đóng chặt như cũ, ngăn trở tầm mắt của cậu.
Giờ phút này cô đang làm gì? Biểu tình trên mặt sẽ là gì? Cậu rất ngạc nhiên, lại đột nhiên phát hiện được sức tưởng tượng của bản thân thật cằn cỗi.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Phỉ Minh Sâm khẽ hỏi, do căng thẳng mà giọng nói có hơi khàn.
Lục Tịnh An trợn trừng mắt, nếu cô biết, còn cần đi hỏi sao?
Tuy nhiên, cô vẫn nhớ lại ý tưởng vào thời điểm đó, trả lời: "Có lẽ là cảm thấy... cậu muốn chỉnh tôi đi?"
Phỉ Minh Sâm không khỏi bật cười, dù thế nào cũng không nghĩ tới cô có thể nghĩ như vậy, khó trách vẻ mặt của cô lúc đó lại khó coi như vậy.
"Sao cậu lại cho là như thế?" Phỉ Minh Sâm hỏi.
"Vậy không đúng sao?" Lục Tịnh An nhíu mày, "Tôi hại cậu phải vào bệnh viện, cậu không phải muốn chỉnh tôi, vậy thì muốn làm gì?"
Đối với Lục Tịnh An mà nói, bị người ta yêu cầu làm bạn gái, thật sự là chuyện chưa từng có, hai người lại có va chạm, cô không muốn nghĩ lệch đi mới lạ.
Phỉ Minh Sâm nhớ lại tình cảnh ngày đó ở bệnh viện.
Lúc đó đúng là cậu không cân nhắc đã thốt ra lời. Sở dĩ sẽ như vậy, là vì vừa khéo đúng dịp làm sáng tỏ, làm cho cậu nhất thời bị kích động.
Cũng chính tại thời điểm đó, cậu mới chính thức nhận thức được tâm ý của bản thân. Tiếp đó, trong giai đoạn qua lại với Lục Tịnh An, phần nhận thức này càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cậu thích cô gái này, tuy là bị kích động, nhưng cậu đúng là thích cô.
Cậu không nói rõ lý do, nhưng sẽ vô thức chú ý đến hành động của cô, sẽ theo bản năng suy tính thời gian cô quay trở lại lớp học, sẽ không có kiểm soát mà quan sát cô, trộm nhìn gương mặt cô lúc ngủ, phác thảo hình dáng cô trong laptop.
Nhìn đến bóng dáng cô đơn của cô rời khỏi đám người, cậu sẽ cảm thấy đau lòng, khi ánh mắt cô tỏa sáng nhìn thầy Cố Lâm thì tận đáy lòng cậu cũng sẽ không thoải mái.
Mà mỗi khi thấy đáy mắt cô nổi lên địch ý còn có phiền chán với cậu, ngoại trừ cảm giác không sao nói rõ được, đại khái còn có một loại cảm xúc tên là thương cảm.
Ban đầu cậu thực sự không thể hiểu loại cảm tình xa lạ này, cho đến khi quạ đen Mạc Xảo Xảo nói, làm cho cậu trong nháy mắt vén mây thấy trăng.
Khi biết cô thích mình, thì giây phút đó trong lòng cậu tuôn ra cảm giác vui sướng, còn có kích động tràn ngập trong tim, làm cho cậu hiểu rõ, cậu chính chính xác xác là bị cô hấp dẫn.
Bị thu hút bởi cô gái tên Lục Tịnh An này, có lẽ cô không dịu dàng, luôn hung dữ như một cô nàng tomboy, không chỉ đánh nhau, còn hút thuốc, song ánh mắt cậu vẫn luôn không rời khỏi được cô.
"Nếu tôi nói, tôi thích cậu?" Phỉ Minh Sâm nhẹ giọng nói.
Trong di động, truyền đến giọng nói ôn nhu ấm áp của thiếu niên, Lục Tịnh An sửng sốt.
"Đừng nói giỡn." Cô nói theo bản năng.
Phỉ Minh Sâm thầm thở dài, cố ý lấy dũng khí để nói trong phút chốc đã tan rã, "Nếu cậu cho là vậy, thì tạm thời cứ coi như là đùa giỡn đi."
Lục Tịnh An nhíu chặt chân mày, cô không phân biệt được trong lời nói của cậu ta là thật lòng hay giả vờ, nhưng cô biết, cô không thích cậu ta.
Cô làm sao có thể thích cậu ta đây? Cô mới không thích nam sinh nào hết, đời này đều sẽ không.
Nghĩ như vậy, trước mắt cô thoáng qua nụ cười dịu dàng trẻ trung của thiếu niên, còn có cậu đưa kẹo cho cô, Lục Tịnh An lắc đầu, bỏ lại sau lưng những hình ảnh trong đầu kia.
"Tôi không thích cậu." Cô nói, "Chờ khi cậu quay lại trường học, ước định của chúng ta coi như hoàn thành."
Phỉ Minh Sâm cười khổ một cái, vì sao lúc này, cô còn nhớ đến thỏa thuận bị phá vỡ đây? Nếu cậu trở lại trường, cô đương nhiên sẽ không phải chép bài cho cậu.
"Ừ, tôi biết."
Cậu xoay người ngồi dựa trên bàn học, chân dài tùy ý bắt chéo, gục đầu, nhìn qua có chút suy sụp.
"Vậy tôi cúp máy." Nói xong, Lục Tịnh An cắt đứt cuộc trò chuyện.
Phỉ Minh Sâm thở dài, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, lúc này mới đứng lên, nhìn cửa sổ phòng đối diện đóng chặt, tay nắm rèm cửa sổ nắm thành quyền.
Cuối cùng, cậu vẫn kéo rèm lại, ngăn cách với tất cả cảnh vật bên ngoài.
Đến đêm, hai người nằm trên giường của mình, đều lăn lộn khó ngủ.
Đã lâu rồi Lục Tịnh An không bị mất ngủ, cô nhìn trần nhà ngẩn người, hiện tại chỉ cần cô vừa nhắm mắt, Phỉ Minh Sâm sẽ xuất hiện trong đầu cô, đuổi thế nào cũng không ra.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua ID Phỉ Minh Sâm, lại trượt xuống, thấy được tên Mạc Xảo Xảo.
Vừa định nhấn vào, cuối cùng lại buồn bực gãi đầu một cái, ném điện thoại di động lên tủ đầu giường, buồn bực kéo chăn trùm kín đầu.
Rồi không biết tự thôi miên mình được bao lâu, cô dần dần đi vào giấc ngủ, chỉ là giấc ngủ này cũng không an ổn....
Ngày hôm sau, Phỉ Minh Sâm tỉnh dậy rất sớm.
Cậu ngủ cũng không ngon, nhưng sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa.
Rời giường rửa mặt, sau đó cậu xuống lầu, Lâm Tố Vân mang theo hai đứa nhỏ đi nhà ông bà nội, trong nhà không còn ai.
Nhìn tấm thảm rơi bên cạnh sofa, cậu đi qua nhặt lên.
Nhớ lại hai nụ hôn tối qua, xúc cảm mềm mại ấm áp, dường như còn lưu lại trên môi cậu.
Song lại nghĩ tới cuộc gọi tối qua, nghĩ đến Lục Tịnh An xác định cự tuyệt, cậu bực dọc cào tóc, trong cơn tức giận ném tấm thảm trong tay xuống đất.
Sớm biết rằng như vậy thì không cần kích động, bây giờ Lục Tịnh An sợ là sẽ trốn tránh cậu thật xa đi?
Cậu ngồi trên sofa, hai tay chà xát gò má, nhìn đến ba lô trên ghế, động tác của cậu không khỏi dừng lại một chút.
Là của Lục Tịnh An.....
Còn có laptop của cô.
Phỉ Minh Sâm nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tới.
Cùng lúc đó, Lục Tịnh An cũng chạy bộ xong về đến nhà.
Cô cũng không ngủ được, cuối cùng dứt khoát thức dậy tập thể dục buổi sáng, cả người đầy mồ hôi, làm cho cô cảm giác khá hơn chút, làm cho cô tạm thời quên hết chuyện tối qua.
Nhưng lúc đi đến phòng khách, bước chân cô từ từ dừng lại, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Hôm nay mặc dù là thứ bảy, nhưng vào thời điểm này trong ngày, mẹ cô đều sẽ đúng giờ thức dậy làm điểm tâm cho cô. Cho dù tối hôm trước thức khuya thế nào, đều sẽ thức dậy làm cho cô.
Thế nhưng, hôm nay, trong nhà sao có thể yên tĩnh như vậy?
Trong lòng Lục Tịnh An sinh ra vài phần bất an, cô bước nhanh hơn, chạy lên lầu hai, đi tới bên ngoài cửa phòng Lục Tuyết Cầm.
"Mẹ --"
Cô gọi một tiếng, tay nắm vào nấm cửa đẩy vào, đi tới trước giường bà.
Chăn trên giường vẫn gấp ngay ngắn, yên tĩnh nằm ở cuối giường, cô lại đi đến phòng tắm nhìn -- mẹ cô Lục Tuyết Cầm cũng không có trong đó.
Trong lòng Lục Tịnh An quýnh lên, chạy nhanh ra khỏi phòng, tìm kiếm khắp phòng.
"Mẹ, mẹ ở đâu? Mẹ --"
Cô lật tung cả ngôi nhà, vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Lục Tuyết Cầm, nhìn lên tủ giày, phát hiện thiếu một đôi giày của bà.
Nói cách khác, đêm qua mẹ cô không về nhà? Đi thẩm mỹ viện mà đi tới tận đêm á?! Huống hồ theo tính cách mẹ cô, thì bà không phải là người đi xuyên đêm..
Mặt Lục Tịnh An trắng bệch, tay run run bấm số điện thoại mẹ cô.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin gọi lại sau...."
Sao lại thế này? Tại sao di động lại tắt máy? Mẹ cô đã đi đâu tối qua? Tại sao chưa trở về?
Chân tay Lục Tịnh An luống cuống đứng trong phòng khách, các loại ý tưởng đáng sợ chạy qua trong đầu.
"Đinh đong -- đinh đong --" Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô cả kinh, trên mặt lập tức lộ ra nét vui mừng, chạy nhanh tới mở cửa.
"Mẹ, mẹ đã về!"
Thế nhưng, khi nhìn đến thiếu niên đứng ngoài cửa, nét vui vẻ trên mặt cô trong nháy mắt biến mất, lại tái nhợt trở lại.
Phỉ Minh Sâm mang theo balo của cô, thật ra cậu đứng ngoài cửa đã lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí mới nhấn chuông cửa.
Cậu không nghĩ tới người mở cửa sẽ là Lục Tịnh An, hơn nữa trạng thái của cô nhìn qua có chút không đúng.
"Tịnh An, làm sao vậy?" Cậu nhìn cô, nhíu mày ân cần nói, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Tịnh An thoáng lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng rất nhanh đã bị cô che dấu, cô hít một hơi thật sâu, nói: "Đêm qua mẹ tôi không có về."
"Dì Lục chưa trở về?" Phỉ Minh Sâm còn nhớ rõ, chiều hôm qua Lục Tuyết Cầm còn gọi điện thoại cho Lục Tịnh An, hình như là đi thẩm mỹ viện, "Có phải sáng nay dì đi ra ngoài hay không?"
Lục Tịnh An lắc đầu, "Nếu bà đi ra ngoài buổi sáng, nhất định sẽ ghi giấy để lại cho tôi."
Nhìn sắc mặt cô gái tái nhợt, Phỉ Minh Sâm nhịn không được đưa tay, sờ sờ đầu cô.
Lúc này đây, Lục Tịnh An cũng không gạt tay cậu ra.
"Cậu đừng lo lắng, trước hết cậu hãy nghĩ xem, bình thường dì đi đến thẩm mỹ viện nào? Cậu có số điện thoại bên kia hay không?"
Lục Tịnh An lại lắc đầu, cô luôn không có hứng thú với mấy thứ này... bỗng nhiên, cô nghĩ tới điều gì.
"Đúng rồi, bác Lâm! Ông ấy chắc chắn biết!"
Lục Tịnh An tìm được bác Lâm, nhìn biểu tình trên mặt ông ấy thì cô biết, ông ấy chắc chắn biết tung tích của Lục Tuyết Cầm mẹ cô.
"Bác Lâm, mẹ cháu đi đâu? Vì sao đêm qua không trở về?"
Dưới sự ép hỏi của Lục Tịnh An, bác Lâm đành phải thẳng thắn nói rõ: "Hôm qua bà Lục đã vào viện dưỡng lão, tối hôm qua hẳn là ở viện dưỡng lão chăm sóc bà ngoại cháu."
"Bà ngoại cháu bị sao?" Tâm trạng Lục Tịnh An vừa thả lỏng, lại lần nữa bị treo lên.
Biết được bà ngoại bị bệnh, dù một khắc Lục Tịnh An cũng không đợi nổi nữa, gấp gáp yêu cầu bác Lâm đưa cô đi thăm bà ngoại.
Bác Lâm đương nhiên đáp ứng, đi nhà xe lấy xe, chuẩn bị chở Lục Tịnh An đi viện dưỡng lão.
"Tôi chở cậu đi." Phỉ Minh Sâm lo lắng nói.
Lúc đó Lục Tịnh An đúng là mất hết hồn vía, không thấy người, cô căn bản không có cách nào yên tâm. Nghe cậu ta nói như vậy, liền tùy ý gật đầu.
Lúc bác Lâm lái xe tới thì cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô thì thầm uy hiếp Phỉ Minh Sâm: "Cậu muốn đi cùng thì có thể, nhưng không cho phép cậu nói với mẹ tôi, là tôi đồng ý làm bạn gái cậu!"
"Hửm? Cậu nói gì?"
Lúc này, bác Lâm đã lái xe đến dừng trước mặt bọn họ.
Lục Tịnh An không quan tâm đến Phỉ Minh Sâm nữa, mở cửa xe ra chui vào ghế sau. Sau khi cô ngồi ổn định, thấy thiếu niên còn đứng bên ngoài không nhúc nhích, cô không khỏi cau mày: "Cậu có đi lên hay không hả?"
Phỉ Minh Sâm từ trong mờ mịt luống cuống lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, xoay người lên xe.
Xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bọn họ ngồi ổn định rồi, lúc này bác Lâm mới lái xe đi, chở theo bọn họ rời khỏi sân nhà họ Lục.
Phỉ Minh Sâm ngồi đó, ánh mắt rã rời, vẻ mặt trông có vẻ trống rỗng.
Là cậu bị mất trí nhớ hay sao? Tối hôm qua không phải vừa bị cự tuyệt sao? Lục Tịnh An lúc nào thì đáp ứng làm bạn gái cậu chứ?
Cậu chàng đúng là có chút hoài nghi cuộc đời.
Cậu há miệng thở dốc, cứ định nói lại thôi, rồi quay qua nhìn cô gái bên cạnh.
Cô gái một tay chống cằm, dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt nhìn nghiêng bình tĩnh lạnh lùng, dường như không có chút ý thức nào về việc vừa ném ra một quả bom nặng ký.
Cậu chợt nhớ tới tối hôm qua cô hỏi một vấn đề, tại sao cậu lại muốn cô làm bạn gái cậu?
Thật ra vấn đề này, không phải là lúc trước, mà là đang tiến hành chứ? Phỉ Minh Sâm có chút ngẩng ra.
Cho nên lúc ở bệnh viện, cậu nói lên yêu cầu với cô, cô đồng ý rồi? Cô thật sự đồng ý làm bạn gái cậu?
Tuy khiếp sợ vì kinh ngạc, song không thể phủ nhận, có một loại mừng như điên đang tràn ra khỏi tim cậu.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô gái, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một nụ cười.
Chẳng qua lúc cậu cẩn thận nhớ lại, cuộc nói chuyện của cậu với Lục Tịnh An ở trong phòng bệnh lúc ấy, cậu chợt nhận ra mình đã sai, nhớ lại đối đáp của cả hai thì nụ cười trên mặt cậu dần dần biến mất.
Phải bao lâu?
Đợi đến ngày tôi quay lại trường học mới hết.
Được, bao lâu nữa cậu quay lại trường học?
Hẳn là một hoặc hai tuần đi.
Được, vậy thì hai tuần.
Cho nên, cô hỏi bao lâu, là nói đến việc kết giao với cậu? Mà lúc đó, cậu trả lời cô là -- hai tuần?!
Coi như, ước định hai tuần đã sắp qua một nửa.
Nói cách khác, cậu mới vừa biết mình vừa thoát kiếp ế, lại phải lập tức chia tay? Nên là do chính cậu định thời gian?
Loại tâm tình thay đổi xoành xoạch này, làm cho cậu muốn quay lại quá khứ, hung hăng tát cho bản thân hai bạt tay!
"Cái kia..." Phỉ Minh Sâm ngập ngừng mở lời, cậu cảm thấy cậu cần phải xác nhận lại một chút.
Lục Tịnh An đang lo lắng cho mẹ cùng với bà ngoại cô, nghe Phỉ Minh Sâm mở miệng, giọng điệu không được tốt lắm, "Làm sao?"
"Chính là... khoản..." Phỉ Minh Sâm mím môi, lời nói đã đến miệng đành sửa lại, "Cậu không nên quá lo lắng."
Nghe được giọng nói quan tâm của cậu ta, Lục Tịnh An bĩu môi, sắc mặt hòa hoãn lại.
"Ừ." Cô nhẹ giọng đáp lại.
Sau đó, ánh mắt cô lấp lánh, không được tự nhiên lắm nhìn ra ngoài cửa kính xe, "Cám ơn."
Sáng sớm hôm nay, lúc cô đang mất hết hồn vía, thì Phỉ Minh Sâm xuất hiện, làm cho cô rất xúc động. Sau những chuyện đã qua như vậy, cô cảm thấy dường như không quá lúng túng như thế...
Trước mắt lại hiện lên hình ảnh hai người miệng đối miệng, trên mặt cô có chút nóng lên. May mắn là cô đang nhìn ra cửa kính xe, hẳn là không bị cậu ta phát hiện.
Nghe được câu cám ơn của cô, Phỉ Minh Sâm cười cười.
Cậu còn tưởng rằng trải qua tối hôm qua, khả năng trong thời gian ngắn cô ấy sẽ không muốn gặp cậu, nhưng không nghĩ tới, lại sẽ có tiến triển như thế này.
Trong lòng cậu không khỏi nhảy nhót.
Đương nhiên, về chuyện hiện tại cô ấy không phải bạn gái cậu, cần phải có một bước tiến để xác nhận. Còn muốn đi vào lòng người cần phải có thời gian...
***
Lục Tuyết Cầm rửa mặt, sau khi tinh thần tỉnh táo, từ trong toilet đi ra.
Bà ở viện dưỡng lão canh một đêm. Tối hôm qua trước khi đi, bà cụ bỗng nhiên bị sốt nhẹ, bà thật sự không yên tâm, liền ở lại viện dưỡng lão trông nom một đêm, mãi cho đến rạng sáng lúc 5h 6h mới chợp mắt được một lúc.
Vốn là muốn báo bình an cho con gái, nhưng nghĩ đến đã trễ như thế, An An có thể đã ngủ, mà nếu chưa ngủ, khi con bé nghe tin nhất định sẽ chạy tới, mà bây giờ đã không sao rồi, cho nên bà không nói với con bé làm gì nữa.
Bà vốn định buổi sáng trở về một chuyến, như vậy sẽ không bị An An phát hiện, ai ngờ lại ngủ quên mất, điện thoại di động bởi vì hết pin mà tắt nguồn rồi.
Không biết buổi sáng An An phát hiện không thấy bà, có lo lắng nhiều không?
Lục Tuyết Cầm vừa nghĩ, vừa đi đến đại sảnh của viện dưỡng lão.
Bởi vì điện thoại di động hết pin, không có cách nào liên hệ với bác Lâm, nên bà chuẩn bị gọi về cho ông ấy. Bà có chút lạc quan thầm nghĩ, thứ bảy An An ngủ trễ, hẳn là chưa phát hiện tối qua bà không về nhà?
"Phiền ông nhường đường một chút."
Giọng nói của dì dọn vệ sinh vang lên, có lẽ có ai đó ngăn đường của dì.
"Xin lỗi."
Trong đầu vốn đang mê man nên Lục Tuyết Cầm không để ý, cho đến khi nghe được giọng nói đàn ông quen thuộc kia, bà bỗng giật mình, mê man gì đó đều bay sạch.
Bà ôm túi xách lui về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm về hướng phát ra giọng nói kia, quả nhiên nhìn thấy chồng cũ của bà -- Mục Khải Phát.
Ông ta đang đứng bên cây cột trong đại sảnh, có chút chật vật né tránh cây chổi của dì dọn vệ sinh.
Tại sao ông ta lại ở đây ngay lúc này?!
Lục Tuyết Cầm lộ ra vẻ mặt kinh khủng, đủ loại bạo hành gia đình trước kia hiện về trong ký ức, bà cầm túi che mặt, chạy nhanh ra khỏi đại sảnh.
Song vừa chạy được hai bước, bà lại dừng bước.
Tại sao ông ta xuất hiện ở chỗ này? Nguyên nhân không phải rất dễ đoán sao? Giống như lần trước gặp được ông ta ở siêu thị, ông ta cố tình đến đây theo dõi bà ư?
Nếu không tại sao ông ta lại vừa khéo xuất hiện ở viện dưỡng lão của mẹ bà? Muốn kiểm chứng điều này, thật ra rất đơn giản.
Lục Tuyết Cầm chợt nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào tầm mắt của người đàn ông đó.
Dường như ông ta không nghĩ đến sẽ bị bắt thóp, Mục Khải Phát theo bản năng lách mình tránh ra, nhiêu đó đủ để cho Lục Tuyết Cầm xác định suy đoán của mình.
Quả nhiên, ông ta đúng là theo dõi bà...
Lục Tuyết Cầm cảm thấy lông tơ dựng đứng, ông ta với bà đã ly hôn, vậy tại sao ông ta lại cứ như âm hồn không tan vậy?!
Không được, hiện tại bà không thể về nhà, không thể để ông ta phát hiện nơi ở hiện tại của bà, không thể để cho ông ta lại hủy hoại cuộc sống của bà và con gái!
Bà cắn chặt răng, không bước về phía cửa chính.
Mục Khải Phát có lẽ biết mình bị lộ, thấy bà rút chân về, sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó coi. Ông ta không ẩn núp nữa, mà đi thẳng về hướng Lục Tuyết Cầm.
Bản năng tích lũy nhiều năm khó mà quên được, lúc tiếp xúc với ánh mắt tức giận của ông ta, Lục Tuyết Cầm rụt lại một chút, theo tiềm thức chạy về hướng cửa thang máy.
"Lục Tuyết Cầm!" Thấy bà muốn chạy, Mục Khải Phát bước ba bước thành hai đi lên phía trước, bắt lấy cổ tay bà.
"Ông làm gì? Buông tôi ra!" Lục Tuyết Cầm giãy giụa.
"Con đàn bà đê tiện, chạy cái gì hả? Bây giờ cánh cứng cáp rồi đúng không? Còn dám trốn tránh tao?"
Thấy ông ta giơ tay lên, mắt thấy một cái tát sắp rơi xuống, Lục Tuyết Cầm sợ đến nhắm hai mắt lại.
Thế nhưng, tay Mục Khải Phát lại không rơi xuống.
"Xin hỏi ông đang làm gì vậy?"
Bà mở to mắt nhìn lên, liền thấy một người đàn ông xa lạ, không biết đứng bên cạnh bà từ khi nào, người này chuẩn xác nắm lấy cổ tay của Mục Khải Phát, nhìn chằm chằm vào ông ta chất vấn.
"Tôi dạy dỗ vợ tôi, liên quan gì anh?" Mục Khải Phát nhìn chằm chằm người đàn ông kia, giống như chó đực nổi giận.
"Chúng tôi đã ly hôn từ nửa năm trước!" Thấy ông ta đổi trắng thay đen, ánh mắt Lục Tuyết Cằm không khỏi đỏ lên, sợ người qua đường tốt bụng này sẽ tin lời của ông ta.
"Lục Tuyết Cầm cô đúng là đồ đàn bà không biết liêm sỉ!" Nghe bà nói thế, Mục Khải Phát hoàn toàn bị chọc giận, ông ta giơ chân lên chuẩn bị đạp bà.
Nhưng không đợi ông ta đụng đến bà, bỗng có một bóng dáng từ ngoài đại sảnh vọt vào, hướng thẳng vào Mục Khải Phát.
"Bịch --"
Không nói hai lời, một quả đấm đáp vào mặt ông ta, quăng ông ta ngã xuống đất.
"Mục Khải Phát ông là tên khốn kiếp, ông thử đụng vào mẹ tôi một lần nữa xem?"
Cô gái che chở trước người Lục Tuyết Cầm, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm trên đất, vẻ mặt đầy ác độc nói.