• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 43: KHÔNG CÓ KẾT QUẢ

Lâm Uyễn hỏi Mạc Lê, sau đó bà đến rồi đứng ngoài phòng bệnh của Tống Từ Nhát. Sở Hiên nhìn thấy thì nhận ngay ra Lâm Uyễn, nhanh chóng đứng dậy, “Dì.”

Lâm Uyễn biết Sở Hiên, cùng là bạn của Tống Từ Nhất. Lâm Uyễn hỏi: “Đứa trẻ này thế nào rồi?”

Sở Hiên nói: “Vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch ạ…”

Lâm Uyễn thở dài, bước tới nắm lấy tay của Sở Hiên, đặt một tắm thẻ vào tay Sở Hiên rồi nói: “Nhờ có cậu ấy mà An Hảo nhà tôi được cứu sống, xảy ra chuyện này, Dì cũng rất đau khổ, chỉ có tắm thẻ một trăm ngàn nhân dân tệ này. Dì chỉ có những thứ này mà thôi. “

Sở Hiên bị bất ngờ có chút sững sờ, ngay lập tức nói: “Dì ơi, dì đừng làm thế, anh Nhất cứu An Hảo là điều đương nhiên ạ, chúng ta đều không ngờ rằng chuyện này lại có thể xảy ra, tiền này chúng cháu sẽ không nhận ạ.”

Lâm Uyễn vẫn kiên quyết khăng khăng đưa tắm thẻ cho Sở Hiên, “Như vậy trong lòng gì mới tốt hơn một chút, cháu nhanh cầm lấy đi.” Bà nói rồi quay người rời đi.

Sở Hiên há miệng nhìn vào chiếc thẻ trên tay, haizz, vẫn là đợi anh Nhất tỉnh rồi đưa nó cho chị An Hảo đi.

Khi An Hảo tỉnh dậy một lần nữa, Lâm Uyễển vừa rót một cốc nước nóng, quay người lại đã thấy An Hảo đang ngồi dậy, bà nhanh chóng đặt cốc xuống, đi qua đỡ cô rồi nói, “Con cảm thấy thế nào rồi? Có đói không?”

An Hảo lắc đầu nói: “Con đã khỏe hơn nhiều rồi ạ, không có chuyện gì nữa đâu ạ.” Lâm Uyễn quay lại lấy hộp cơm trưa, mở nó ra rồi nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, con ăn một chút bánh bao đi.”

An Hảo nghe nói xong, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đã xuất hiện những bông tuyết trắng. Ngày đầu tiên của năm mới, Tống Từ Nhất vẫn chưa có tỉnh dậy…

An Hảo ăn vài miếng bánh bao rồi uống một ít nước. Mạc Lê vội vàng bước vào nói: “An Hảo, An Hảo, Tống Từ Nhất đã thoát khỏi cơn nguy kịch rồi!”

An Hảo cứng người nói, “Thật sao? Nhanh, mình muốn đi gặp anh ấy.” Mạc Lê bước tới để đỡ An Hảo, An Hảo kích động chạm đến vết thương, không khỏi cau mày vì đau đớn. Mạc Lê nói, “Cậu cần thận chút, không cần vội vàng đâu.”

An Hảo mím môi, làm sao mà không vội vàng được chứ.

Mạc Lê và An ra đứng bên ngoài phòng bệnh, ở ngoài chỉ có Lục Minh Hạo. Lục Minh Hạo thấy An Hảo đến hỏi: “Cô lại đến làm gì nữa?”

An Hảo nhìn vào trong phòng bệnh rồi nói: “Tôi nghe nói Tống Từ Nhất đã thoát khỏi cơn nguy kịch.”

Lục Minh Hạo nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, cô nên biết ơn vì anh Nhất của chúng tôi đã thoát khỏi cơn nguy hiểm.” Mạc Lê khế cau mày, “Tại sao anh lại nói như vậy chứ, anh cũng không thể đổ lỗi cho An Hảo?”

Lục Minh Hạo khịt mũi lạnh lùng, không trả lời rồi nói, “Các cô quay về đi, anh Nhất vừa thoát khỏi cơn nguy kịch, vì vậy không thể quá nhiều người đến thăm được.”

An Hảo nghe xong, trong lòng có chút thất vọng, cô cố ngẳng cổ nhìn người trong phòng bệnh, rồi nói: “Vậy tôi sẽ đợi anh ấy tỉnh lại rồi đến.” An Hảo liếc nhìn cậu thiếu niên nằm trên giường trong phòng bệnh, ôm lấy hai tay, rồi từ từ Từ từ quay người rời đi.

Quay trở lại phòng bệnh, Lâm Uyển nhìn thấy bóng dáng thất vọng của An Hảo, nhìn có vẻ vẫn chưa được gặp người Ắ: rÖi.

An Hảo ngồi xuống rồi hỏi: “Khi nào con có thể rời bệnh viện?” Lâm Uyễển nghe thấy nói, “Bác sĩ nói sẽ mất hai tuần, con nên chú ý đến sau khi xuất viện đó vì vết thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi.”

An Hảo nghe xong, khẽ nhắm mắt lại. Cô phải làm gì bây giờ, cô thực sự muốn nhìn thấy Tống Từ Nhát …

An Hảo lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, đó là buổi trưa ngày hôm sau sau khi thức dậy. An Hảo chỉ cảm thấy choáng váng, cô mơ thấy Tống Từ Nhất, nhưng trong mơ cô đã mơ gì thì một chút cô cũng không thể nhớ lại được, An Hảo khẽ xoa đầu, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Uyễn đâu cả.

Lúc này, Mạc Lê đẩy cửa bước vào rồi nói: “Tống Từ Nhất tỉnh dậy rồi.” Ngay lập tức An Hảo nghe thấy tiếng tim mình đập, cô vội vàng đứng dậy. Mạc Lê nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác ngoài, khoác lên người An Hảo rồi nói, “Cậu chậm lại một chút”.

An Hảo trên đường bước tới phòng bệnh, hai mắt cô đỏ ửng.

Thật tốt, thật tốt, cuối cùng anh ấy cũng tỉnh lại rồi. Khi cô đến bên ngoài phòng bệnh, cô bị Lục Minh Hạo chặn lại và nói: “Dường như cô đã biết rằng anh Nhất đã tỉnh lại rồi, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”

An Hảo siết chặt góc áo rồi nói: “Để tôi xem Tống Từ Nhất trước đã.”

Lục Minh Hạo nói: “Anh Nhất đã thức dậy, nhưng anh ấy lại ngủ rồi, cô có thể nói chuyện riêng với tôi trước.”

An Hảo nghe thấy, có chút thất vọng, cũng không nói gì thêm.

Lục Minh Hạo bước thẳng qua đó, Mạc Lê nhìn An Hảo với chút lo lắng. An Hảo xua tay rồi nói: “Cậu cứ quay lại trước đi.”

Nói xong cô quay người lại chậm rãi đi theo Lục Minh Hạo.

An Hảo đi theo Lục Minh Hạo, thấy Lục Minh Hạo đứng bên cửa sổ ở đầu cầu thang. An Hảo lặng lẽ bước qua không nói gì.

Một lúc sau Lục Minh Hạo nói: “Chắc cô cũng biết tôi sẽ nói gì rồi chứ.” An Hảo nghe thấy cúi đầu, cũng không trả lời.

Lục Minh Hạo thở dài rồi nói: “Thời gian lâu như vậy, Sở Hiên luôn tác thành cho cô và anh Nhất, tôi cũng có thể thấy những gì giữa anh Nhất và cô, vì vậy tôi cũng không ngăn cản được. Nhưng anh Nhất bên cô luôn phải hưng chịu những tổn thương, nói thẳng ra, cô chỉ làm tổn thương anh ấy mà thôi. Cô cũng nhìn thấy đó, lần này đến mạng của anh ấy cũng suýt chút nữa đã không giữ được rồi. Mặc dù tôi đã không biết Sở Hiên và anh Nhất thời gian qua nghĩ gì nữa, nhưng điểm này, Sở Hiên và tôi đều có cùng suy nghĩ.”

Sau khi nói, Lục Minh Hạo dừng lại rồi tiếp tục: “An Hảo, cô có thể rời anh Nhất được không, hai người cũng sẽ không bao giờ có kết quả đâu.”

Nghe điều này, bàn tay An Hảo đã đều nhọt nhạt trắng bệch.

An Hảo chậm rãi nói với giọng khàn khàn: “Tôi hiểu. Đợi đến lúc gặp anh ấy, tôi sẽ nói rõ ràng…”

Còn chưa kịp nói xong, Lục Minh Hạo đã nói, “Cô không cần phải nói bất cứ điều gì cả, cô cũng không thể nói được gì cả.”

Trái tim An Hảo chợt thắt lại, cô giữ im lặng. Lục Minh Hạo lại nói: “Hãy chăm sóc cơ thể của cô đi, tôi đi trước đây.” Sau đó, Lục Minh Hạo đi lên tầng.

Sau khi Lục Minh Hạo rời đi, An Hảo hoàn toàn mắt sức, cô loạng choạng đứng đỡ vào tường. An Hảo nhìn sương mù trên cửa số, đưa tay ra và lau nó, thấy tuyết rơi bên ngoài, nắm chặt tay lại rồi trở về phường.

Lúc này Lâm Uyễn đã ở trong phòng bệnh, thấy An Hảo quay lại bà liền nói, “Tại sao con lại quay lại? Mạc Lê vừa nói với mẹ, mẹ bảo cô ấy về trước. Sao rồi, con có gặp cậu ấy không?”

An Hảo không nói, cô lắc đầu. Lâm Uyễn khẽ thở dài, rồi không nói gì. An Hảo vào lúc này liền nói: “Mẹ ơi, con muốn về nhà.

Lâm Uyễn ngạc nhiên, vừa định nói. An Hảo đã tiếp tục: “Con đã không sao rồi. Con muốn được xuất viện. Con muốn về nhà.” Lâm Uyễn nghe xong, nuốt những gì bà muốn nói xuống, bất lực nói: “Mẹ sẽ đi hỏi bác sĩ, sau khi kiểm tra xong, nếu có thể thì sẽ cho con xuất viện về nhà.”

An Hào không nói gì, cô khẽ gật đầu, rồi nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền. Lâm Uyễn không nói gì, bà mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ đã dặn dò rất nhiều, An Hảo được xuất viện. Lâm Uyễn đỡ An Hảo ra khỏi bệnh viện. An Hảo nhìn lại bệnh viện một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Chúng ta về nhà thôi mẹ.” Nói xong, Lâm Uyễn bắt xe về.

Khi về đến nhà, tôi dọn dẹp lại một chút rồi nói, cô muốn trở về phòng trước. Lâm Uyễn nói: “Con ăn gì đó chút đi đã.” An Hảo xua tay rồi nói, “Con không muốn ăn ạ, con đi nghỉ trước đây ạ.”

Khi Lâm Uyễn muốn nói gì thêm gì đó, An Hảo đã trở về phòng và đóng của lại. Lâm Uyễn thở dài rồi đi vào bếp.

An Hảo trở lại phòng, đi đến trước bàn, bật đèn rồi ngồi xuống.

Cô lấy cuốn sách ra, mở tờ giấy kẹp trong đó ra và nhìn ba chữ Tống Từ Nhất, nước mắt không ngừng rơi trên tờ giấy rồi cô ngất đi.

Lục Minh Hạo đã nói đúng, cô và anh sẽ không bao giờ có kết quả cả…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK