• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 41: GIỮ KHÔNG NỔI ANH

Tống Từ Nhất và Sở Hiên theo cảnh sát đi đến địa điểm, cảnh sát bắt đầu công cuộc tìm kiếm, Tống Từ Nhất nhìn bãi đậu xe bị bỏ hoang này, hai tay nắm chặt lại, Sở Hiên bước tới nói: “Chúng ta cũng nhanh đi tìm thôi, anh Nhất.”

Tống Từ Nhất không nói câu gì, bước vào bãi đậu xe với vẻ mặt cau có. Sở Hiên suy nghĩ rồi quyết định chia nhau đi tìm.

Hai người tách ra rồi bắt đầu tìm kiếm, cảnh sát cũng đã tìm kiếm trong một thời gian dài, thậm chí bọn họ còn tìm kiếm xung quanh bãi đậu xe, nhưng cũng không ai thấy.

Sở Hiên nhìn xung quanh, cảnh sát cũng đã nói rằng căn bản không có ai ở đây cả. Sở Hiên thầm nguyền rủa, Tống Từ Nhất vẫn đang tìm kiếm cô, nếu không tìm thấy người anh chắc chắn sẽ không quay lại.

Sở Hiên nói: “Chúng ta tiếp tục rà soát lại một lần nữa, chắc chắn đã bỏ sót nơi nào đó.” Cảnh sát lập tức giải tán cũng tiếp tục tìm kiếm. Sở Hiên theo sau quyết định tìm Tống Từ Nhất trước đã.

Tống Từ Nhất càng tìm càng trở nên hoảng loạn, phải làm gì đây, nơi này căn bản không có ai ở cả. Đã qua một thời gian dài như vậy, cô có xảy ra chuyện gì hay không, anh cũng không biết được gì cả, anh nên làm gì đây.

Các khớp trên tay của Tống Từ Nhất trắng bệch, không được anh phải nhanh chóng tìm được cô. Khi Tống Từ Nhất quay người lại chuẩn bị đi ra phía trước, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Tống Từ Nhất quay đầu lại đi đến bức tường bên cạnh. Anh bỗng có một ý tưởng táo bạo trong tâm trí, nếu, nếu nó thực sự tồn tại. Tống Từ Nhất hít một hơi thật sâu rồi dùng lực đẩy mạnh vào bức tường trước mặt anh.

Thật bất ngờ, vậy mà nó lại khẽ chuyển động, Tống Tử Nhất trong lòng ngạc nhiên nghỉ ngờ dùng chút lực mạnh hơn trước mới mở được ra. Bức tường bỗng chốc bị lật ngược lại, khép lại không có dầu vết nào trong khoảng trồng.

Tống Từ Nhất trong lúc thẫn thờ nghĩ tới An Hảo, đột nhiên chú ý đến, bức tường này có một phần màu sắc rất khác biệt, không rõ ràng chút nào, hơn nữa vào đêm khuya, thật khó để nhận ra. Tống Từ Nhất cũng phải quan sát để ý một hồi lâu mới phát hiện ra.

Khi Tống Từ Nhất đẩy nó ra thì nhìn thấy một chiếc cầu thang, không chần cừ suy nghĩ, anh bật điện thoại để chiếu sáng rồi đi xuống cầu thang, trong lòng lẫm bẩm hết lần này đến lần khác: An Hảo, anh cầu mong em chưa xảy ra chuyện gì.

An Hảo nhìn Dương Xuyên rồi nói: “Anh muốn làm gì?”

Dương Xuyên nói với một nụ cười nham hiểm: “Tôi tất nhiên là muốn yêu em thật tốt rồi.” An Hảo có gắng chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, rồi nói: “Ngay cả khi anh ép buộc tôi, thì tôi vẫn không yêu anh, anh không hiểu sao?”

Biểu cảm của Dương Xuyên thay đổi, anh ta khẽ nói, “Không sao đâu, chúng ta có thời gian mà.”

An Hảo cảm thấy, tâm lý của Dương Xuyên là bất thường, anh ta hoàn toàn không phải là một người bình thường, không thể so sánh với những người bình thường khác được, cũng không thể dùng đến cách giao tiếp này, căn bản là anh ta không hiểu.

An Hảo chậm rãi nói, “Dương Xuyên?”

Đôi mắt của Dương Xuyên sáng lên, anh ta nhếch môi lên nói, “Có chuyện gì vậy em yêu, tôi ở đây, em gọi tôi đúng không?”

An Hảo ngay lập tức nỗi hết da gà, cố nhịn cơn buồn nôn rồi nói, “Nếu tôi muốn sống với anh, anh không thể cứ trói tôi như vậy, phải không?”

Dương Xuyên mỉm cười nói: “Tất nhiên, nếu em ngoan ngoãn, làm sao tôi có thể nỡ lòng trói em chứ.”

An Hảo tiếp tục nói: “Nơi này là ở đâu vậy?”

Dương Xuyên chậm rãi nói, “Đây là dưới lòng đất.”

An Hảo lo lắng, dưới lòng đất sao? Vậy bọn họ làm sao có thể tìm được cô cơ chứ? Trước khi bọn họ tìm thấy cô, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

An Hao nghĩ vậy, khóe miệng nhéch lên, nhìn Dương Xuyên rồi nói, “Dương Xuyên, anh sẽ cởi trói cho tôi chứ? Chúng ta có thể đến thành phố lớn sống một cuộc sống tốt hơn. Tại sao phải làm điều này chứ?”

Khi Dương Xuyên nghe thấy nó, anh ta mỉm cười nói: “Đúng vậy, em nói rất đúng, nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt của người khác đặt trên người em, tôi muốn giết chết bọn họ. Tôi muốn nhốt em ở đây để chỉ tôi mới có thể chiêm ngưỡng em, vẻ đẹp của em, tất cả thứ gì thuộc về em, tất cả chỉ mình tôi mới được khám phá mà thôi.” Sau khi nói xong, khuôn mặt của Dương Xuyên lập tức thay đổi, khuôn mặt ảm đạm lạnh lùng nói:” Nhưng, nếu em không cần thận có mưu đồ muốn chơi tôi thì tôi khuyên em sớm hãy từ bỏ nó đi.”

An Hảo nghe đến đó gương mặt cô cứng đò, tim cô không ngừng đập. Xong rồi, anh ta nhìn ra rồi sao, vậy thì sao có thể dùng kế sách này nữa đây?

Dương Xuyên từ từ đến gần An Hảo, ngồi xuống rồi ôm đến bên cạnh giường, An Hảo không ngừng vùng vẫy, nhưng tay chân cô đều bị trói, cho nên căn bản không có ích gì cả.

Dương Xuyên đặt An Hảo xuống, một bên cởi áo khoác ra một bên vừa nói, “Em có biết không? Em mặc màu đỏ có biết bao nhiêu là quyến rũ?”

Trong tận đáy tim cô dần dần trở nên bất lực, nhìn Dương Xuyên cởi áo khoác bước tới, An Hảo nằm trên giường cố gắng vùng dậy. Anh ta giữ chặt An Hảo, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Lúc em tỉnh dậy em vẫn là đẹp hơn, đôi mắt em thực sự làm dục vọng của tôi không chế ngự được.”

Nói xong, Dương Xuyên cúi xuống hôn lên môi An Hảo, cô vùng vẫy tuyệt vọng lắc đầu chống cự, anh ta không kiên nhẫn bóp chặt khuôn mặt An Hảo, An Hảo nhìn thấy cơ hội, cô cắn mạnh vào ngón tay anh ta.

Dương Xuyên hét lên đau đón, ngay lập tức buông An Hảo ra, anh ta nhìn thấy những ngón tay của mình bị cắn đến ửng đỏ, suýt chút nữa thì đứt lìa, Dương Xuyên nắm chặt tay lại, “Dám cắn tôi sao? Không sao, chút nữa sẽ trả lại em gấp bội.”

Nói xong, anh ta lại bước tới giữ chặt An Hảo. Cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng, không ngừng nguyền rủa: “Anh buông tôi ra, cút đi!” An Hảo tiếp tục vùng vẫy, Dương Xuyên cáu kỉnh, vô tình chạm đến vết thương bị cắn khi nãy.

Dương Xuyên tức giận, giáng mạnh cho An Hảo một cái tát, An Hảo bị đánh đến nghiêng đầu sang một bên, tóc cô rối tung trên mặt. Cô chợt thấy hai bên tai ù đi, trước mặt trở nên quay cuồng, cả khuôn mặt đỏ rát đau đớn.

Dương Xuyên thở hỗn hễn nói, “Em sớm nghe lời hơn một chút có phải tốt không?”

An Hảo mở miệng, phát hiện miệng mình đang chảy máu. An Hảo mím chặt môi, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dương Xuyên, nhỗ máu lên người Dương Xuyên rồi lạnh lùng nói: “Ngay cả khi tôi có chết cũng sẽ không để anh làm được những gì mình muốn đâu.”

Dương Xuyên run rấy lên vì tức giận, nghiên răng, dơ tay ra đánh An Hảo, mỗi cú đánh đều vô cùng dùng lực. Dương Xuyên đỏ bừng mặt, một lúc lâu sau đó, An Hảo bị đánh không vùng vẫy nữa. Dương Xuyên dừng tay, đứng dậy nhìn An Hảo.

Thở hỗn hến, nhìn vào đôi bàn tay mình, run rẩy nói: “Tại sao chứ, em nên ngoan ngoãn một chút thì có phải sẽ tốt hơn không…”

An Hảo bị đánh đã không nói nên lời nữa, Dương Xuyên đến gần, cởi quần áo của An Hảo và lắm bẩm: “Không sao, miễn là anh có được em, miễn là em là của anh…”

Dương Xuyên đang cởi quần áo của An Hảo, An Hảo cảm nhận thấy, khẽ vặn mình tránh. An Hảo chỉ cảm thấy rằng các cơ quan nội tạng của cô dường như bị phá hủy, ý thức của cô hơi mắt dần vì cơn đau, đôi mắt của cô cũng bị sưng, vẫn có thể nhìn thấy Dương Xuyên đang chạm vào quần áo của cô.

An Hảo mở miệng, chỉ có thể khẽ phát ra tiếng: ô, ô … Nước mắt cô lăn trên má, cô thực sự chỉ có thể làm điều này sao? Tại sao cô không trực tiếp bị giết cho xong. Cô nhắm mắt bắt lực.

Một tiếng nỗ vang lên, cánh cửa được mở, Dương Xuyên dừng lại. Anh ta đột nhiên quay đầu lại thì thấy bóng dáng của Tống Từ Nhất.

Tống Từ Nhất từ từ tiến lại gần, anh nhìn thấy những cảnh mà anh có lẽ suốt cả cuộc đời này anh không thể nào quên được. Trên cơ thể cô nằm trên giường toàn là máu, hơi thở hấp hối, anh thậm chí không thể chắc chắn liệu cô còn sống hay không.

Trong nhất mắt anh như sụp đổ, đôi mắt anh đỏ sọng tối sầm lại. Anh lao về phía trước túm lấy Dương Xuyên, đẩy anh ta xuống đất rồi trực tiếp cho anh ta một cú đấm, Tống Từ Nhất gầm lên, liên tiếp giáng những cú đấm vào người Dương Xuyên, hận không thẻ giết chết anh ta ngay lúc này.

Cho đến khi Tống Từ Nhất nghe thấy giọng nói của An Hảo, anh mới thả Dương Xuyên ra, quay đầu lại nhìn An Hảo. Đôi mắt của Tống Từ Nhất đỏ ngầu, anh không dám nhìn nữa, không dám nghĩ đến cô đã phải chịu đựng những gì nữa.

Sau đó anh bước đến bên An Hảo, từ từ ngồi xuống, run rẩy che quần áo của cô và đờ đẫn: “An Hảo? An Hảo, tôi ở đây, tôi ở đây…”

Nước mắt của An Hảo chảy dài trên má, cô không nói nên lời. Lúc này, Tống Từ Nhất đột nhiên cứng người và quỳ xuống.

An Hảo thấy con dao trong tay Dương Xuyên đâm vào ngực Tống Từ Nhất từ phía sau, cùng lúc đó Sở Hiên và cảnh sát cũng đến kịp.

Cô không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào vào lúc này, máu, cô chỉ thấy máu chảy ở ngực Tống Từ Nhát. Sở Hiên hét lên: “Anh Nhất!” Rồi anh ta chạy tới giúp Tống Từ Nhát.

An Hảo chật vật ra khỏi giường, tuyệt vọng cố gắng đến chỗ Tống Từ Nhất, Sở Hiên ôm Tống Từ Nhất với đôi mắt đỏ ngầu và hét lên: “Nhanh lên, ai đó đến đây giúp đi!”

An Hảo bị nước mắt làm mờ, mở miệng nhìn Tống Từ Nhất, cô khàn giọng khóc: “Này, làm ơn, tỉnh lại đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK