• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40: Bắt cóc

Sở Hiên ở nhà Tống Từ Nhất uống rượu, sau khi uống một lúc, Sở Hiên nghĩ đến hay là gọi Lục Minh Hạo qua uống cùng?

Anh rút điện thoại ra vừa lúc bắt gặp dòng tin nhắn của An Hảo.

Sở Hiên lẫm bẩm đọc: “An Hảo …”

Khi Tống Từ Nhất nghe thấy đâu đó nhắc đến hai từ An Hảo, anh lập tức ngước lên, nhìn chằm chằm vào Sở Hiên. Sở Hiên nhìn thấy nội dung tin nhắn, khuôn mặt anh trở nên biến sắc nói: “Anh Nhất, việc này…”

Tống Từ Nhát sốt ruột nhưng giọng vẫn lạnh lùng hỏi, “Có chuyện gì sao?” Sở Hiên nói, “Chị An hảo nói với tôi chị ấy đang bị theo dõi, bây giờ đang ở dưới nhà.”

Tống Từ Nhất sững sờ một lúc, sắc mặt tối sầm lại, anh lập tức đứng dậy, túm lấy áo khoác và đi ra ngoài. Sở Hiên cũng nhanh chóng đi theo. Sau đó vừa đi vừa gọi điện cho Mạc Lê hỏi, “Này? Mạc Lê?”

Mạc Lê nghe điện thoại rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Sở Hiên hỏi: “Hôm nay cô có thấy An Hảo không?”

Mạc Lê nhanh chóng trả lời: “Không, tôi cũng đang muốn hỏi anh đây, mẹ của An Hảo đã gọi điện hỏi tôi, nói rằng cậu ấy đã ra ngoài mua đồ vẫn chưa có về, cũng không trả lời điện thoại.”

Sở Hiên nghe xong cau mày, liếc nhìn thời điểm An Hảo gửi tin nhắn, anh thầm chửi rủa một câu, rồi nói: “Tôi biết rồi, tôi cúp máy trước đây.”

Tống Từ Nhất và Sở Hiên dừng xe đi đến khu ở của An Hảo, tìm thấy một chiếc điện thoại di động trước cửa nhà cô và một vài chiếc đèn lồng đỏ rải rác trên bãi cỏ.

Trong lòng Tống Từ Nhất nặng nè, không sai là điện thoại của An Hảo, tim anh như ngừng đập, lông mày không ngừng co giật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sở Hiên nhìn, nhanh chóng nhắc điện thoại lên, điện thoại không khóa, nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ đến, Sở Hiên nói, “Là điện thoại của An Hảo, chúng ta trước tiên hãy kiểm tra camara đã.”

Đôi bàn tay nắm chặt của Tống Từ Nhất khẽ run rầy, sau đó quay người bỏ đi, Sở Hiên cầm điện thoại nhanh chóng đuôi theo.

Check cam xong, nhìn thấy An Hảo bị đánh ngắt rồi khiêng đi, nhưng không hơn nữa xung quanh lại không có ai. Người bắt cóc An Hảo cũng đội mũ, không thể nhìn thấy mặt anh ta.

Đôi mắt Tống Từ Nhất đỏ sọng, hai tay anh run rầy.

Sở Hiên bước tới kéo Tống Từ Nhất về phía trước rồi nói: “Anh Nhất, bây giờ nên gọi cảnh sát trước.”

Tống Từ Nhất chằm chậm nhắm mắt lại, giọng anh khàn khàn Và run rẫy nói: “Gọi cảnh sát trước đi.”

Sở Hiên và Tống Từ Nhát đến đồn cảnh sát, Mạc Lê và Lâm Uyễn vội vã chạy đến, Mạc Lê nhìn Sở Hiên thở hỗn hễn nói: “Có chuyện gì với An Hảo vậy?”

Sở Hiên nói: “Chúng tôi xem camera, An Hảo bị đánh ngất rồi đưa đi, hiện giờ cảnh sát đang theo dõi.”

Lâm Uyễn nghe tháy, trong chốc lát não bà trống rỗng, người mềm nhũn, Mạc Lê nhanh chóng giữ bà lại rồi nói: “Dì, dì đừng quá kích động, cảnh sát sẽ tìm thấy An Hảo thôi.”

Sở Hiên vội vàng chạy qua đỡ Lâm Uyễn ngồi xuống, “Di, dì yên tâm, chúng cháu sẽ tìm thấy An Hảo.”

Lâm Uyễn khóc nức nở, sau khi xác nhận cảnh sát bắt đầu tìm kiếm. Tống Từ Nhất ngồi trên ghé, cúi đầu, hai tay ôm trán.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy vai của Tống Từ Nhát có chút reun rầy.

Cuối cùng cũng tìm thấy vị trí, trong một bãi đậu xe bỏ hoang, nơi nó đã bị bỏ hoang từ lâu, rất ít người biết đến nó.

Khi cảnh sát đi ra ngoài, Tống Từ Nhất và Sở Hiên cũng lên xe.

Tống Từ Nhất trong xe không ngừng thúc giục: “Nhanh lên.”

Khi An Hảo tỉnh dậy, sau gáy cảm giác đau như sắp gãy, đầu cô đau nhói, khiến cô lảo đảo. Hai tay và chân cô đều bị trói.

Nhìn thấy Dương Xuyên, anh đang ngồi đối diện cô, mắt nhìn thẳng vào người cô.

An Hảo thây Dương Xuyên, tim nhảy lên một hồi, rồi nói: “Tại sao anh lại bắt cóc tôi, điều này là bất hợp pháp, anh không biết sao?”

Dương Xuyên mỉm cười nói, “Em nghĩ tôi bắt cóc em để làm gì?” An Hảo nhìn xung quanh, đây là một căn phòng nhỏ, hơi lộn xộn, toàn bộ căn phòng đều bừa bộn. An Hao quay đầu lại, nhìn kỹ vào bức tường, đôi mắt cô mở to ngay lập tức, cô giật mình trước cảnh tượng trước mặt. Hóa ra, tất cả những bức ảnh trên tường đều là ảnh của cô.

An Hảo nhìn vào những bức tranh trên tường, rất nhiều ảnh chụp trong quán cà phê, thậm chí có những bức ảnh của cô đang bị trói lại trong tình trạng hôn mê. An Hảo bỗng cảm thấy khiếp sợ, anh ta quá bất thường.

Dương Xuyên thấy An Hảo nhìn vào những bức ảnh trên tường, mỉm cười nói: “Sao vậy? Cảm động không, đây là một bất ngờ mà tôi đã chuẩn bị cho em đó.” An Hảo nghe thấy trái tim mình như đang run rẫy nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Dương Xuyên mỉm cười, từ từ đội chiếc mũ áo len lên và mỉm cười nói: “Em nhớ ra tôi là ai chưa?” Trước khi An Hảo bị đánh ngất, Dương Xuyên đội chiếc mũ lên. Lúc đó cô chợt tới ở trong quán cà phê một góc nhỏ, người ngồi trong góc mặc quần áo che kín mít là Dương Xuyên!

An Hảo buộc mình phải bình tĩnh rồi nói: “Anh muốn làm gì?”

Dương Xuyên mỉm cười yếu ớt, khẽ nói: “An Hảo, anh yêu em, anh nghĩ chúng ta có thể bên nhau mãi mãi, em có hiểu không?

Từ lần đầu tiên gặp em tôi đã yêu em mát rồi. Tôi không có cách nào nhìn đến người phụ nữ khác nữa.”

An Hảo run rẫy nói: “Anh có bị bệnh không?” Anh ta hoàn toàn bất thường, chắc chắn có vấn đề về tâm thần. Cô nên làm gì đây, không biết tin nhắn đã được gửi đi chưa nữa.

Biểu cảm của Dương Xuyên thay đổi ngay lập tức, giọng điệu u ám nói: “Em không yêu tôi có phải vì thằng nhóc đến quán cà phê với em vào ngày hôm đó đúng không? Em yêu thằng đó à? Hử?”

An Hảo giật mình khi bị gọi đến, trái tim cô đập thình thịch và nói: “Tôi không yêu anh ta, tôi cũng không yêu anh, đồ thần kinh nhà anh, nhanh thả tôi ra.”

Dương Xuyên đột nhiên cười phá lên: “Em không yêu cậu ta cũng tốt, thậm chí em có yêu anh hay không cũng không quan trọng, chúng ta dần dần nuôi dưỡng tình cảm, bọn họ sẽ không bao giờ tìm thấy chúng ở đây đâu, hai ngày nay tôi đã mát rất nhiều thời gian để tạo nên khu vực tình yêu của chúng ta như thế này. Sẽ không có ai đến làm phiền chúng ta. “

An Hảo nghe xong, trái tim cô bỗng thắt lại, tuyệt đối sẽ không tìm thấy sao? Đây rốt cuộc là nơi nào, nếu thực sự không ai có thể tìm thấy cô ấy thì sao đây?

Dương Xuyên nhìn thấy An Hảo sững sờ, nói: “Có chuyện gì vậy? Em không vui hay sao? Chỉ có hai chúng ta, sẽ không có ai đến làm phiền.”

An Hảo nghe thấy trong lòng chợt cảm thấy buồn nôn, “Anh đang nói chuyện vớ vẫn gì, ai muốn ở đây với anh mãi mãi cơ chứ? Anh có bị bệnh không?” Nói xong An Hảo hét lên: “Cứu tôi với, có ai không!”

Dương Xuyên đến gần chỗ An Hảo rồi ngồi xôm xuống. Anh giận dữ véo cằm An Hảo, đôi mắt lờ mờ, anh nghiến răng nói: “Em không còn lựa chọn nào khác đâu, tốt hơn là đừng để rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt.”

An Hảo trừng mắt lại rồi mắng, “Anh đừng có mo! Bọn họ sẽ sớm tìm ra tôi thôi.”

Dương Xuyên cười điên cuồng, “Ha ha ha ha, đừng nghĩ đến việc thoát ra ngoài nữa, không ai có thể tìm thấy nó đâu, em ngoan ngoãn nghe lời, anh yêu em rất nhiều, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau, đúng không, An Hảo?”

An Hảo quát lên nói, “Anh đừng có nghĩ nữa, tôi có người tôi thích rồi, anh không có khả năng đó đâu.”

Tiếng cười của Dương Xuyên đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn An Hảo, ánh mắt dữ dội nhìn chằm chằm vào cô: “Em nói gì? Làm sao có thể chứ? Sao em lại có thể làm điều này với tôi chứ?”

An Hảo nhìn Dương Xuyên một lần nữa ngồi xổm xuống, Dương Xuyên bóp cổ An Hảo rồi nói, “Em chỉ có thể là của tôi, em biết chưa?”

An Hảo nói ngắt quãng: “Không, không bao giờ.”

Dương Xuyên buông tay ra, An Hảo vội hít vào ngụm lớn không khí trong lành, nhìn chằm chằm Dương Xuyên. Anh ta đột nhiên hỏi: “Vậy em đã ngủ với anh ta rồi sao?”

Trái tim An Hảo lập tức sợ hãi rùng mình, cô nhìn Dương Xuyên. Dương Xuyên cuộn cỗ tay lại, ảm đạm mỉm cười, anh ta chậm rãi nói, “Nhìn biểu hiện của em, chưa ngủ cùng đúng không? Vậy để tôi thử với em là có thẻ biết… Đừng làm tôi thất vọng, An Hảo…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK