• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 42: XIN ANH, HÃY SỐNG TỐT

An Hảo nhìn Tống Từ Nhất được khiêng lên trên cáng, không thể cầm cự nỗi nữa, sợi dây trong đầu cô dường như bị căng đứt, cuối cùng hôn mê bắt tỉnh.

An Hảo mơ hồ bị đánh thức bởi tiếng khóc thấp thoáng bên tai, cô từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy mẹ Lâm Uyển khóc bên cạnh, Mạc Lê đang an ủi Lâm Uyển.

Mạc Lê phát hiện ra An Hảo tỉnh dậy, nhanh nói: “Dì ơi, An Hảo tỉnh rồi, An Hảo tỉnh rồi!”

Lâm Uyễn quay đầu lại và vội vã đi qua, với những giọt nước mắt trên khuôn mặt, bà lo lắng hỏi: “An Hảo, con thầy sao rồi?”

An Hảo nhìn Lâm Uyễn, nói, “Con ổn rồi, mẹ đừng khóc.”

Sau đó, cô khẽ cử động dậy, đau đớn cau mày, Mạc Lê vội vàng bước tới để đỡ cô rồi nói: “Cậu tỉnh rồi, cậu đã hôn mê cả ngày rồi đó.”

An Hảo chỉ cảm thấy toàn thân cô đau đớn, mặt trái vẫn còn hơi sưng, khóe miệng cô bị rách. Lâm Uyễn nhìn An Hảo, nắm lấy tay cô, khóc không ra nước mắt rồi nói: “Mẹ gần như nghĩ, gần như nghĩ rằng mẹ sẽ mắt con …”

Đôi mắt của An Hảo đỏ lên, cô khẽ kéo khóe miệng lẫm bẩm nói, “Con vẫn còn sống ạ.” Đúng vậy, cô cũng đã nghĩ rằng mình sẽ chết, nếu không …

Khi An nghĩ về điều đó, cô đột ngột ngồi dậy, gần như ngắt đi vì cơn đau ở chỗ xương sườn bị rách, Lâm Uyễn và Mạc Lê vội vã đến đỡ cô, Lâm Uyễn lo lắng nói: “Bây giờ con có rất nhiều vết thương trên cơ thể, bác sĩ nói rằng xương sườn của con đã bị gãy nhẹ, con không thể cử động mạnh như vậy được đâu.”

An Hảo đau đớn đến nỗi mồ hôi mỏng chảy ra từ trán cô, cô thầm nguyền rủa. Mạc Lê ngồi cạnh giường của An Hảo nói, “Cậu đang nghĩ tới Tống Từ Nhất à?” An Hảo nhanh chóng hỏi, “Anh ấy thế nào?”

Mạc Lê thở dài, lắc đầu nói: “Anh ấy bị chắn thương nghiêm trọng, bác sĩ nói con dao rất gần trái tim …”

An Hảo nghe thấy điều đó, đầu cô ù đi, mắt đau nhói, cố gắng đứng dậy chịu đựng nỗi đau trên cơ thể, cô nói: “Hãy nói cho mình biết anh ấy đang ở đâu đi.” Mạc Lê nhanh chóng đỡ An Hảo.

Lâm Uyễn chỉ trong phút chốc, đã thấy được tình cảm mà con gái bà dành cho Tống Từ Nhất. Nếu không phải là đứa trẻ tên Tống Từ Nhất đó, An Hảo cũng không biết như thế nào rồi nữa. Lâm Uyễn biết rằng con gái bà tính khí bướng bỉnh, vì vậy bà cũng không ngăn cô lại.

Mạc Lê giúp An Hảo ra bên ngoài phòng VIP, thấy Sở Hiên và Lục Minh Hạo đang ngồi trên hàng ghé ở cửa. Thấy Mạc Lê đỡ An Hảo đến, Sở Hiên đứng dậy hỏi: “Tại sao chị lại ở đây? Chị vẫn còn bị thương đó.”

Mắt An Hảo đỏ hoe, giọng cô run run nói: “Anh ấy thế nào rồi?” Sở Hiên thở dài, chắp tay nói: “Anh Nhất, vét thương rất nghiêm trọng, có lẽ nhất thời chưa thể tỉnh lại được…”

An Hảo nghe thấy, nước mắt của cô không kìm được nữa, An Hảo che miệng khóc nức nở. Sở Hiên nhìn mái tóc của An Hảo hơi lộn xộn, khuôn mặt cô bị đánh sưng lên, cũng đúng, anh Nhất sao có thể chịu đựng được khi thấy bộ dạng này của chị An Hảo chứ.

Sơ Hiên thở dài rồi nói: “Chị cứ về đi trước. Nếu anh Nhất có chuyện gì xảy ra em sẽ nói cho chị biết.” An Hảo nghe thấy, không hề cử động. Mạc Lê đỡ An Hảo rồi nói, “Đi thôi, chúng mình quay về trước, bộ dạng của cậu như vậy cũng không khiến Tống Từ Nhất tỉnh lại được đâu.”

An Hảo như thể không nghe thấy gì, Lục Minh Hạo cau mày lạnh lùng nói: “Cô nghe không hiểu sao? Cô bây giờ ở đây nhìn thì có tác dụng gì chứ, anh Nhất sẽ có thể tỉnh lại sao?”

Sở Hiên kéo Lục Minh Hạo, “Minh Hạo!”

An Hảo cảm thấy đau nhói trong lòng, đúng vậy, bộ dạng cô như vậy làm được gì chứ, cũng không thể trách Lục Minh Hạo nói điều này với cô, rốt cuộc, bọn họ cũng là anh em tốt của Tống Từ Nhất, Tống Từ Nhất nằm trong kia tất cả đều là vì cô.

An Hảo đứng trước cửa phòng bệnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tống Từ Nhất, không nỡ lòng nhìn đi chỗ khác, sau đó cô nói với Sở Hiên, “Nếu anh ấy tỉnh dậy, thì nhất định nói cho tôi biết đó.”

Sở Hiên gật đầu nói, “Chị cứ quay về phòng bệnh đi, bằng không sẽ không trụ nỗi bây giờ.”

Mạc Lê đỡ An Hảo, An Hảo liếc nhìn cánh cửa một lần nữa trước khi từ từ quay người rời đi.

Chờ An Hảo đã đi xa, Sở Hiên nói với Lục Minh Hạo: “Cậu làm gì vậy?” Lục Minh Hạo cau mày không kiên nhẫn nói: “Mình nói sai à, anh Nhất nằm trong kia chính là thay cô ta đỡ một nhát dao đó?”

Sở Hiên nói, “Vậy cô ấy cũng không có muốn bị bắt cóc, cậu nói như vậy chẳng phải sai rồi sao.”

Lục Minh Hạo lại nói lại: “Vậy anh Nhất của chúng ta đã phải chịu bao nhiêu thương tổn từ lúc gặp cô ấy chứ, cậu đếm được hết không?”

Sở Hiên ngây người, nuốt những gì anh định nói xuống.

Đúng vậy, kể từ khi Tống Từ Nhất gặp An Hảo, mặc dù có thể nhìn ra những cảm xúc khác, nhưng Tống Từ Nhất luôn luôn bị đau đớn. Anh cũng không thẻ bác bỏ điều này.

An Hảo trở lại phòng bệnh, Lâm Uyễển đi tới đỡ cô nằm xuống. Thấy An Hảo không nói gì như người mắt hồn, Lâm Uyễn thở dài, quay đầu lại nói với Mạc Lê, “Mạc Lê, cũng muộn rồi, cháu cũng nên về nhà thôi, vất vả cho cháu rồi, thật không phải với cháu quá. “

Mạc Lê đáp lại, “Dì, dì đừng nói như vậy ạ. Đây là điều cháu nên làm, cháu cũng rất lo lắng cho An Hảo.”

Lâm Uyễn co giật khóe miệng, “Thật là một đứa bé tốt, nếu không có cháu giúp dì, dì cũng không biết phải làm thế nào nửa.

Mạc Lê không nói gì, cô tiến lên trước vỗ nhẹ vào vai Lâm Uyễn. Lâm Uyễn vuốt nhẹ bàn tay của Mạc Lê, sau đó quay đầu lại nói với An Hảo: “An Hảo, con hãy ngủ một lát đi, nghỉ ngơi một chút, mẹ sẽ về nhà nấu cháo cho con ăn.”

An Hảo không nói gì, cô chỉ gật đầu, từ từ nhắm mắt lại. Lâm Uyễn và Mạc Lê lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh. Lâm Uyễn nắm lấy tay Mạc Lê rồi hỏi: “Đứa trẻ tên Tống Từ Nhất kia thế nào rồi?”

Mạc Lê thở dài nói: “Anh ấy vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm ạ.” Lâm Uyễn run rẩy, cúi đầu không nói gì. Thấy Lâm Uyễn không trả lời, Mạc Lê nói tiếp: “Dì? Vậy cháu xin phép về trước ạ.

Lâm Uyễn trở lại bình thường rồi nói: “Được được được, vậy chấu đi đường cần thận nhá.”

Sau khi Mạc Lê rời đi, Lâm Uyễển về nhà nấu cháo súp xương cho An Hảo, sau đó mang đến đến bệnh viện. Khi đến phòng bệnh, bà thấy An Hảo đang ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào cửa số.

Lâm Uyễn trong lòng khế thở dài, lấy cơm ra bàn và đặt nó Ấ À: £?> HH £ . ~ 4 ¬ £ xuống, rôi nói, “Mẹ nâu súp xương cho con, cũng nâu cả cháo nữa, con hãy ăn một chút đi.”

Sau khi An Hảo khẽ ừm một tiếng, Lâm Uyễển đưa cháo cho An Hảo, cô uống hai ngụm rồi đặt nó xuống bàn. Lâm Uyễn cau mày nói, “Tại sao con không ăn thêm chút nữa đi, ăn có được hai ngụm.”

An Hao nói nhẹ: “Con không có cảm giác thèm ăn.” Lâm Uyễn đứng dậy mang súp xương đến rồi nói, “Ăn một chút súp, được hằm trong một thời gian dài, nó sẽ tốt cho việc phục hồi cơ thể của con đó.”

An Hảo nhìn Lâm Uyễn bưng bát súp, mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Bà lấy bát súp, chỉ ăn có hai ngụm, rồi cũng không ăn nữa. Lâm Uyễn đau khổ nói: “Con ăn nhiều hơn một chút đi, không ăn chút gì sao được chứ”.

An Hảo lắc đầu, “Con thực sự không thể uống.” Nói xong, cô từ từ nằm xuống.

Lâm Uyễn cầm bát súp thở dài, bà không còn cách nào khác là thu dọn mọi thứ đi, sau đó nhìn An Hảo nằm xuống rồi rời khỏi giường bệnh.

Nằm xuống giường bệnh viện, An Hảo nhìn lên trần nhà.

Tống Từ Nhất không biết đã ra sao rồi, chắc là rất đau, đúng không? Nghĩ đến đó mắt An Hảo lại đỏ hoe, cô khẽ nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống trên má, An Hảo lẫm bẩm: “Xin anh, hãy sống tốt…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK