• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cháo, trong túi giấy còn có một lọ nước súc miệng và một gói thuốc lá. Nắp của gói thuốc lá bị đóng lại, nhưng mất một điếu rồi, nước súc miệng cũng đã được mở ra, hẳn là đã dùng qua.

Lý Dương Kiêu dịch về phía mép giường, muốn xuống giường đi rửa mặt. Thời điểm hai chân vừa chạm đất, Trì Minh Nghiêu liền cúi xuống, ðỡ cánh tay cậu một chút, giống nhý muốn dìu cậu ði.

".....Tôi hình như có thể tự mình đi," Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn anh, "không cần đỡ đâu..."

Trì Minh Nghiêu buông lỏng tay, dường như cũng ý thức được mình là quá mức khẩn trương, anh cười cười, nói: "Quên mất, cứ luôn cảm thấy ở trong phòng bệnh đều là người bệnh đặc biệt suy yếu."

"Vậy chờ lát nữa cho anh thấy cái gì gọi là người bệnh tung tăng nhảy nhót." Lý Dương Kiêu đứng lên, đưa tay tới bàn cầm lấy nước súc miệng, đi vào WC.

Trì Minh Nghiêu ngồi ở mép giường, nhìn cánh cửa WC đang đóng chặt.

Lý Dương Kiêu sau khi tỉnh lại phản ứng rất khác với những gì anh tưởng tượng, anh vốn tưởng rằng trải qua tối hôm qua, Lý Dương Kiêu sẽ là một loại trạng thái rất chán nản, dù sao tối hôm qua cậu ấy khóc thương tâm như vậy. Trì Minh Nghiêu nhìn tay phải của mình, cảm giác dính đầy nước mắt vẫn còn, ướt sũng. Nhưng Lý Dương Kiêu thật giống như một gốc thực vật bị mưa lớn xâm nhập, bị nước mưa đánh rơi một ngọn lá, ngày hôm sau qua ánh mặt trời phơi nắng, lại trở nên càng thêm sáng sủa, không thấy chút suy sụp nào. Nó giống như những giọt nước mắt đêm qua không phải chảy ra từ đôi mắt của cậu vậy.

Làm sao có người đêm hôm trước khóc nhiều như vậy, sáng hôm sau thức dậy mắt một chút cũng không thấy sưng? Trì Minh Nghiêu nhìn chằm chằm tay mình, trầm tư không giải thích được. Sau đó anh cầm lấy điện thoại, mở WeChat ra, ngón tay lướt trên màn hình một chút, nhìn thấy tấm ảnh vừa chụp cho Lý Dương Kiêu.

Trong ảnh, anh mắt Lý Dương Kiêu cười cong cong, lông mi ở đuôi mắt đều quấn lấy nhau, má lúm đồng tiền thoạt nhìn như ẩn như hiện trong ảnh.

Trì Minh Nghiêu nhìn một lúc lâu, dùng ngón cái đè ảnh lại, nhấn lưu.

Lý Dương Kiêu từ WC đẩy cửa ra, cậu vừa rửa mặt, ngọn tóc dính nước, làm nổi bật sắc mặt càng thêm tái nhợt. Trì Minh Nghiêu dịch sang bên cạnh một chút, nhường vị trí cho Lý Dương Kiêu. Lý Dương Kiêu khom lưng cầm lấy một hộp cháo đặt trên bàn, mở nắp ra, đưa cho Trì Minh Nghiêu.

Trì Minh Nghiêu giương mắt nhìn cậu nói: "Tôi ăn rồi, hai hộp này đều là của cậu."Nói xong, qua vài giây lại bổ sung thêm một câu, "ăn nhiều một chút."

Lý Dương Kiêu liền thu tay trở về, ngồi xuống bên cạnh Trì Minh Nghiêu, cúi đầu cầm thìa ăn một miếng, nói: "Cám ơn, nhưng mà tôi không ăn được nhiều như vậy."

"Vậy có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn." Trì Minh Nghiêu nói, sau đó duỗi thẳng hai chân về phía trước một chút, quay đầu nhìn Lý Dương Kiêu nói, "Lát nữa muốn đi đâu không?"

"Về khách sạn đi, buổi chiều còn phải tới đoàn làm phim."


"Tôi giúp cậu xin nghỉ rồi."

"Hả?" Ðộng tác của Lý Dương Kiêu dừng lại một chút, "Nghỉ cả ngày?"

"Ừm, muốn đi đâu? Đưa cậu đi thư giãn."

Lúc Trì Minh Nghiêu nói lời này, thật giống như mấy kim chủ bụng phệ vung tiền như nước ấy, chỉ là ngữ khí còn có chút cứng ngắc, nghe thế nào cũng cảm thấy có chút không thích hợp. Lý Dương Kiêu cúi đầu cười một chút, suy nghĩ một chút nói: "Cả ngày sao. Vậy tôi muốn về nhà một chuyến, anh cũng phải quay về đúng chứ? Thuận đường cho tôi nhờ một đoạn là được."

"Về nhà?" Trì Minh Nghiêu sửng sốt một chút, "Về nhà làm gì?

"Lấy chút quần áo gì đó, nơi này rừng núi hoang vắng, mỗi lần đi mua quần áo đều giống như người ở quê vào thành phố vậy."

Trì Minh Nghiêu "À" một tiếng, một hồi lâu không nói gì, hai khuỷu tay chống lên đùi, bộ dáng như có điều suy nghĩ. Ðợi đến khi Lý Dương Kiêu sắp ăn xong một hộp cháo rồi, Trì Minh Nghiêu mới mở miệng: "Nếu không tôi dẫn cậu đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo nhớ?"

Lý Dương Kiêu đang bưng ly uống nước, nghe được những lời này, sặc đến ho hai tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Khụ khụ. Anh là ba tôi hả?"

"...Cái gì?"

"Chỉ có ba tôi mới nói như vậy, đưa con đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo, sau khi thi xong còn có thể nói, muốn đi đâu? Đưa con đi thư giãn."

Trì Minh Nghiêu bị nghẹn đến một lúc lâu mới nói một câu "mẹ nó", sau đó hỏi: "Vậy nên nói như thế nào?"

"Không biết, " Lý Dương Kiêu đem đồ còn lại bỏ vào trong túi, xách lên nói, "Ði thôi ba, chúng ta vẫn nên về nhà đi, trong nhà còn có rất nhiều quần áo, con mua nữa, mẹ sẽ tức giận đó."

Trì Minh Nghiêu nhấc chân phải ðá cậu, Lý Dương Kiêu lắc mình tránh thoát đi, cười cười, nói: "Bạo lực gia đình là phạm pháp đó ba."

Hai người một trước một sau đi đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe, Trì Minh Nghiêu cúi đầu, giơ tay bóp mi tâm, trên mặt hiện ra thần sắc mệt mỏi. Ðộng tác này rơi vào trong mắt Lý Dương Kiêu, làm cho đáy lòng cậu sinh ra chút cảm xúc áy náy. Tối hôm qua trước khi bị rửa dạ dày, hẳn là tương đối binh hoang mã loạn chứ? Năm đó ở bữa tiệc bị chuốc rượu đến nỗi vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại, Giang Lãng đối mặt với cậu, mắng một trận, bảo sau này cậu không được phép tham gia bữa tiệc như vậy nữa. Trì Minh Nghiêu ngược lại không nói gì, chỉ là từ thái ðộ thay ðổi 180 độ như này, phỏng chừng cũng ít nhiều có chút sợ hãi.

Lý Dương Kiêu đưa tay sờ soạng dây an toàn, không sờ được, cậu quay đầu lại nhìn, Trì Minh Nghiêu đột nhiên dựa vào, duỗi dài cánh tay giúp cậu kéo dây an toàn từ một bên, lại cúi đầu thắt lại.

Lý Dương Kiêu thân thể cứng ðờ, không được tự nhiên cúi đầu nhìn anh. Trì Minh Nghiêu rũ mắt giúp cậu thắt dây an toàn, mày khẽ cau, bộ dáng muốn đối xử tốt với người khác lại muốn làm bộ không kiên nhẫn.

Anh ấy đây là... muốn học tập làm thế nào để trở thành một kim chủ đúng nghĩa đấy hở? Lý Dương Kiêu trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ này, sau đó bị chính mình chọc cười, nhịn không được nở nụ cười một chút, thật mới mẻ nha.

"Anh tối hôm qua cũng uống không ít nhỉ?" Lý Dương Kiêu điều chỉnh tư thế để bản thân ngồi thoải mái hơn.

Trì Minh Nghiêu xoay chìa khóa xe, khởi động xe, nói "ừm".

"Tối hôm qua.....có chút lộn xộn, thực xin lỗi."

"Về sau ðừng uống rượu nữa." Trì Minh Nghiêu lái xe, nhìn đường phía trước mà nói.

Lý Dương Kiêu nói: "Ừm"

"Cậu biết mình bị dị ứng với rượu, đúng không?"

"Biết."

"Biết từ bao giờ?"

"Năm tư đại học....trong một bữa tiệc."

"Cùng với Tống Sưởng?"

"...Không phải, một người bạn khác."

"Giang Lãng sao?"

Lý Dương Kiêu đột nhiên quay đầu nhìn anh, hỏi: "Anh cũng biết Giang Lãng?"

Trì Minh Nghiêu bình tĩnh nói: "Tôi đã xem phim hết những bộ phim kia của cậu rồi."

"......" Lý Dương Kiêu trầm mặc một hồi mới nói: "Ðúng vậy, cùng Giang Lãng."

Trì Minh Nghiêu không nói gì nữa.

Lý Dương Kiêu lại hy vọng anh nói cái gì đó, cậu chưa từng nghĩ tới Trì Minh Nghiêu sẽ đi xem cậu diễn trong những bộ phim đó —— cậu cho rằng anh sẽ không cảm thấy hứng thú, những cái đó kịch bản thì kỳ quái, hình ảnh cũng vậy luôn, đặt ở cái ổ cứng, giống như bị niêm phong rồi ấy. Ðã rất lâu rồi, ngoại trừ cậu ra, không ai có lòng hiếu kì với nội dung bên trong. Rốt cuộc cậu chỉ là một diễn viên nhỏ không tên không tuổi mà thôi, trên thế giới này có quá nhiều người như cậu, mỗi người trong tay đều có một cái ổ cứng như thế, chứa những tác phẩm mà họ coi là trân bảo.

"Anh xem những bộ phim trong đó rồi sao?" Thật lâu sau, Lý Dupwng Kiêu mới mở miệng hỏi, "toàn bộ sao?"

"Ðúng vậy, toàn bộ," Trì Minh Nghiêu vẫn nhìn về phía trước, không nhanh không chậm mà kể tên những bộ phim đó, "Trộm tâm, xa xôi, chúa cứu thế,....Sao hả, ngoài ý muốn chứ gì?"

"...Có chút", Lý Dương Kiêu thành thật mà nói ra ý nghĩ của mình, "tôi cho rằng anh sẽ không cảm thấy hứng thú."

Trì Minh Nghiêu cười cười, nói: "Trừ bỏ cậu cùng Giang Lãng, còn ai khác xem qua tác phẩm của cậu chưa? Tống Sưởng có xem qua chưa?"

"...Cậu ấy xem qua một ít. Nhưng chưa xem 《 xa xôi 》." Cậu trước nay cũng chưa nghĩ tới cho Tống Sưởng xem bộ phim 《 xa xôi 》 kia, trước đêm đó là không dám, sau đêm đó thì thấy không cần thiết nữa.

"Vậy chính là không xem qua toàn bộ đúng không? Cho nên tôi là người đầu tiên."

Lý Dương Kiêu cảm thấy có chút buồn cười, lúc Trì Minh Nghiêu nói lời này cảm giác rất trẻ con —— giống như là luôn để ý đến chuyện cậu yêu thầm Tống Sưởng. Lý Dương Kiêu thường xuyên hối hận về buổi tối mà mình nói ra tám nãm yêu thầm kia, bởi vì sau này khi cậu suy nghĩ lại đã hiểu được một chút, chuyện giao dịch thân thể cũng có chút tính chất biệt lập, Trì Minh Nghiêu định giá cho mình 20 vạn một đêm, đương nhiên không phải ngủ một giấc là có thể đáng giá nhiều tiền như vậy, còn có tự tôn, phục tùng, vân vân....một loạt thứ có thể làm cho anh ta sinh ra khoái cảm tâm lý, cho nên Trì Minh Nghiêu mới đối với chuyện tra tấn mình vui vẻ không mệt mỏi như vậy.

Nhưng thích thì lại khác.....Tuy rằng đều sẽ sinh ra dục vọng độc chiếm, nhưng biểu hiện lại hoàn toàn ngược lại, sẽ chiếu cố lòng tự trọng của đối phương, cũng sẽ không tự chủ được thuận theo tâm ý đối phương. Lý Dương Kiêu nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua những suy nghĩ này, cậu đột nhiên cảm thấy mình có chút muốn yêu đương, muốn được tôn trọng bình đẳng, cũng muốn được đối đãi thật cẩn thận. Được người mình thích thích, hẳn là cảm thấy rất tốt nhỉ?

Nhưng sẽ có một người như vậy sao? Nếu thật sự gặp được, anh ấy sẽ rất để ý đoạn lịch sử này của mình nhỉ? Dù sao ngay cả chính cậu cũng không có biện pháp nào tha thứ cho mình.

Xe dừng lại, Lý Dương Kiêu mở mắt ra nhìn, đã đến dưới lầu nhà mình. Cậu đưa tay cởi dây an toàn, vừa nói "Cám ơn", sau đó liền nhìn thấy Trì Minh Nghiêu cũng cởi dây an toàn, vì thế những lời còn lại của cậu đã bị chặn ở cổ họng.

Trì Minh Nghiêu làm như không có việc gì mà nói: "Ði thôi, tôi lên với cậu."

Lý Dương Kiêu ngây người một chút: "Anh muốn đi lên nhà tôi ư?"

"Ừm, không chào đón sao?"

"Ách, đâu có....Chỉ là nhà tôi rất nhỏ, không có gì đáng để tham quan."

"Ði thôi." Trì Minh Nghiêu nói xong câu này, liền rút chìa khóa xe, bước xuống.

Lý Dương Kiêu đành phải đuổi theo dẫn đường cho Trì Minh Nghiêu.

Lý Dương Kiêu nói không sai, chỗ cậu ở cũng không lớn, chỉ là một gian phòng ngủ chỉ đủ một người ở mà thôi. Cách bố trí phòng cũng rất bình thường, vị trí cạnh cửa vào đặt một cái ghế sofa, giường thì gần cửa sổ. Chỉ là ba bức tường dựa vào giường nhìn qua có chút đặc biệt, dán đầy giấy ghi chú màu xanh lá cây. Trì Minh Nghiêu đến gần mới thấy rõ, trên đó viết đầy chữ viết, hình như là lời thoại kinh điển.

"Ðều là cậu viết sao?" Trì Minh Nghiêu nhìn những dòng chữ viết trên đó, hỏi.

"Hả?" Lý Dương Kiêu nhìn bức tường trước mặt Trì Minh Nghiêu, "à, đều là lúc rảnh rỗi không có việc gì nên sao chép ra thôi, anh đến sô pha ngồi đi."

Trì Minh Nghiêu đứng không nhúc nhích, còn đang tiếp tục nhìn bức tường kia, chữ Lý Dương Kiêu có chút đẹp ngoài dự liệu, chỉnh tề ngay ngắn, cực kỳ giống chữ viết trong bài tập thời còn đi học.

"Một ít lời thoại cũ mà thôi." Lý Dương Kiêu tựa hồ có chút ngượng ngùng, "Ðừng nhìn nữa."

Trì Minh Nghiêu lúc này mới xoay người, nói: "Không phải muốn lấy quần áo sao? Ði lấy đi."

"......Không vội, trước khi đi thu dọn một chút là được."

"Vậy về nhà sớm như vậy làm gì?"

"Tôi muốn.....tắm rửa một chút, ngủ một giấc, nếu anh không có việc gì..." Lý Dương Kiêu nhìn sắc mặt Trì Minh Nghiêu, suy xét một lúc mới nói, "Nếu anh bận rộn, kỳ thật có thể trở về trước."

"Tôi không bận, " Trì Minh Nghiêu đi tới ngồi xuống sô pha, "cậu đi tắm đi."

"....." Lý Dương Kiêu lúc này hoàn toàn không còn gì để nói, cậu có chút không hiểu được Trì Minh Nghiêu muốn làm cái gì, không chỉ đi theo mình về nhà, hiện tại còn ăn vạ không đi.

Lệnh đuổi khách vừa rồi rất rõ ràng, Trì Minh Nghiêu không có khả năng nghe không ra —— trừ phi anh lại bắt đầu nổi lên tính tình thiếu gia. Lý Dương Kiêu trong lòng kêu khổ không ngừng, nhưng lại không có biện pháp trực tiếp đem vị thiếu gia này đá ra ngoài. Không thể làm gì khác hơn là lấy áo thun và quần short từ móc phơi quần áo, đi vào phòng tắm.

Trì Minh Nghiêu ngồi trên sô pha, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, nội tâm có chút phức tạp. Anh đương nhiên nghe ra lệnh đuổi khách trong câu nói vừa rồi của Lý Dương Kiêu, nhưng anh cảm thấy mình không thể cứ như vậy mà đi —— Lý Dương Kiêu biểu hiện quá bình thường, bình thường đến mức có chút khiến anh cảm thấy có chút bất thường.

Rõ ràng đêm qua cậu ấy còn nói không muốn làm diễn viên, hôm nay lại như không có chuyện gì xảy ra, nói muốn đến đoàn làm phim? Cậu ấy sẽ không cố gắng tự làm gì hại đến bản thân đâu, đúng không? Trì Minh Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, anh cảm thấy mình phải trông chừng Lý Dương Kiêu một chút.

Lý Dương Kiêu tắm rửa xong, tóc lộn xộn hết cả lên, nước còn nhỏ giọt, trên người mặc một chiếc áo thun rộng, ngồi xuống bên giường, cầm khăn mặt lau tóc. Trì Minh Nghiêu chỉ vào phòng tắm nói: "Tôi cũng muốn tắm một chút."

"Phòng tắm rất nhỏ." Lý Dương Kiêu nói, ngụ ý là, thiếu gia ngài vẫn là về nhà tắm đi, đừng ở chỗ này nghẹn khuất chịu khổ làm gì.

Nhưng Trì Minh Nghiêu không nói hai lời, đứng lên liền đi về hướng phòng tắm.

Lý Dương Kiêu lần này xem như hiểu rõ —— vị thiếu gia này đại khái là muốn hạ phàm đến trải nghiệm một chút đau khổ dân gian.

Lý Dương Kiêu vừa lau tóc, vừa cầm di động mở WeChat của mình, vừa nhìn, cậu sợ ngây người —— hai mươi mấy thông báo. Cậu mở ra xem, Trì Minh Nghiêu thế mà tự tiện đăng ảnh lên WeChat của cậu luôn, dùng tấm ảnh buổi sáng mà anh chụp —— một tấm ảnh trơ trụi, một chữ captions cũng không có.

Bình luận bên dưới ngược lại rất náo nhiệt:

—— Trời ạ học trưởng anh vậy mà không làm mắt lác nữa ư? Thật là khắp chốn vui mừng!

—— A a a a, giá trị nhan sắc quá cao rồi đó!

—— A..... Vừa mới ngủ dậy lướt WeChat một chút, nụ cười này quá xán lạn rồi đi....Dương Kiêu, có phải là anh không vậy??

—— Tôi mặc kệ, tôi muốn Dương Kiêu đích thân ôm ấp thì mới bằng lòng đến đoàn làm phim quay phim.

—— Ừm...Ðây nhất định là bức ảnh mà chỉ có tôi mới thấy.

—— Bạn trai em vừa nhìn thấy bức ảnh này đã đòi em phải block anh, em sống chết cự tuyệt rồi! Ghen ghét sẽ làm cho con người trở nên xấu xí! Em muốn chia tay!

.....

Lý Dương Kiêu lần lượt nhìn xuống, khóe miệng bất giác nhếch lên —— nếu không phải bức ảnh này, cậu cũng không biết còn có nhiều người quan tâm mình như vậy: bạn học cùng lớp thời đại học, diễn viên cùng đoàn làm phim từng quen biết ngày trước, biên kịch bộ phim điện ảnh nhỏ.....

Cậu đã thật lâu không phát động trạng thái của mình, đã quen che giấu mình, không muốn để cho người khác biết mình sống tốt hay là không tốt.

Lý Dương Kiêu nằm sấp trên giường, vùi mặt vào gối đầu, cậu cảm thấy mình cần phải suy nghĩ kỹ một chút về cuộc sống. Nhưng còn chưa nghĩ được mấy, một trận buồn ngủ ập tới, làm cho cậu nhịn không được mà ôm gối đầu ngủ.

Trì Minh Nghiêu tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, đi đến bên giường, nhìn thấy hình ảnh Lý Dương Kiêu vùi mặt vào gối đầu, trong đầu Trì Minh Nghiêu nhất thời xuất hiện bốn chữ —— cực kì bi thương.

Khi còn là thiếu niên, cậu cũng luôn thích tư thế này, vùi mặt vào gối đầu, làm như vậy giống như có thể cách ly với thế giới, không tham dự vào tất cả những chuyện phát sinh trên thế giới này.


Trì Minh Nghiêu ngồi xuống bên giường, anh định nói gì đó an ủi Lý Dương Kiêu đang cực kì bi thýõng này, anh suy nghĩ một chút, mở miệng gọi tên cậu: "Lý Dương Kiêu." Sau đó, tiếp tục, "Trước đây là trước đây, nhưng bây giờ cậu đã gặp được tôi....."


"Hả?" Lý Dương Kiêu ngẩng đầu lên từ trong gối, trên mặt còn bị đè ra dấu đỏ, từ ánh mắt buồn ngủ mông lung có thể thấy, cậu ấy vừa rồi đại khái là ngủ thiếp đi.


"Anh vừa nói gì?" Lý Dương Kiêu dụi dụi mắt, ngồi dậy.


"......Không có gì đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK