• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dương Kiêu vừa tắm xong, quấn khăn tắm bước ra, rét run cả người, bị sốt nhẹ làm cho cậu đặc biệt mẫn cảm với cái lạnh trong nhà.

Điện thoại trên bàn rung lên, cậu tiến lại gần, cúi người xem thử, là Trì Minh Nghiêu gửi tin nhắn tới, chỉ vọn vẹn ba chữ: "Đổi như nào?"

Lý Dương Kiêu cầm điện thoại đến ngồi vào ghế sô pha, quấn khăn tắm chặt hơn chút, sau đó mới trả lời: "Tác phẩm đầu tiên -《 xa xôi》phiền anh chuyển xuống cuối cùng giúp tôi, cám ơn."

Gửi đi được một tẹo thì cậu lại đổi ý, thu hồi tin nhắn vừa rồi và gửi lại: "Vẫn là xóa đi, cám ơn."

Một lát sau, Trì Minh Nghiêu trả lời lại: "OK."

Lý Dương Kiêu gửi xong tin nhắn liền nằm dài trên giường, rất nhanh đã ngủ, còn mơ một giấc mơ nữa.

Cậu mơ thấy thời điểm mình thi tuyển quên mang chuẩn khảo chứng*, lo lắng mà đứng ở ven đường bắt taxi, đường rất tắc, tiếng còi xe nối tiếp nhau vang lên. Tống Sưởng đạp xe lướt nhanh qua mặt cậu, cậu nhìn bóng lưng hắn, lớn tiếng gọi tên hắn, nhưng Tống Sưởng cũng không quay đầu lại, rất nhanh hình bóng hắn đã biến thành một điểm nhỏ trong tầm mắt cậu.

Sau đó trước mặt cậu có một chiếc xe dừng lại, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Trì Minh Nghiêu, Trì Minh Nghiêu rất lãnh đạm mà nói với cậu: "Lên xe."


Có thể là trong giấc mơ, trực giác của Lý Dương Kiêu mách bảo rằng Trì Minh Nghiêu không phải người tốt, cho nên cậu rất cảnh giác lui về sau một bước, lắc đầu nói: "Không cần."

Trì Minh Nghiêu nhìn cậu vài giây, sau đó nâng cửa số xe lên, không nói hai lời mà lái xe đi.

Lý Dương Kiêu vẫn ở chỗ cũ đợi taxi, nhìn trái nhìn phải cũng không có lấy một chiếc xe. Cậu thường xuyên cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian càng ngày càng gần giờ thi, mà xe thì mãi không có lấy một chiếc.

Phía trước cách đó không xa, từ khúc cua xuất hiện một chiếc taxi, cậu liều mạng vẫy tay, nhưng chiếc xe kia lại không thấy cậu mà lao đi nhanh chóng. Lý Dương Kiêu đuổi theo, chạy tới nỗi thở không nổi, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe kia càng lúc càng xa...

Sau đó cậu tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đầy người, hô hấp cũng gấp gáp, giống như thực sự đã chạy mấy trăm mét.

Giấc mơ này cũng thật kỳ lạ, Lý Dương Kiêu vừa bình ổn lại hô hấp vừa nghĩ, Trì Minh Nghiêu ở trong mơ giống như một tên buôn người, muốn lừa bán trẻ vị thành niên, ánh mắt lạnh lẽo đến kinh người.

Lý Dương Kiêu đầu óc choáng váng mà nghĩ, cái thời điểm trong mơ kia, cậu đúng là vị thành niên luôn đó.

Không biết nếu như ở trong mơ lên xe của Trì Minh Nghiêu, kết quả sẽ như thế nào.

Trì Minh Nghiêu ngồi ở phòng làm việc, đem ổ cứng của Lý Dương Kiêu kết nối với máy tính, kích chuột vào bên phải video tên《 xa xôi》để xóa, nhưng trước khi nhấn xóa, anh đột nhiên đổi ý, kích chuột vào hai chữ mở ra.

Sao lại phải xóa tác phẩm này? Lịch sử đen tối à? Lòng hiếu kì của Trì Minh Nghiêu bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cũng đâu có bảo không cho phép xem, thế nên xem cũng chẳng sao, Trì Minh Nghiêu yên tâm thoải mái mà mở video ra.

Tên phim mờ dần đi, sau đó xuất hiện một mặt tường đổ nát, trên đó viết mấy chữ lớn, loang lổ: "tác phẩm của Giang Lãng."

Giang Lãng? Trì Minh Nghiêu ở trong đầu nhớ lại, hình như cũng chưa nghe nói qua người như vậy.

Mở đầu phim là một cảnh quay dài, là một cầu thang dài dưới lòng đất, tối om, tiếng bước chân từ gần đến xa, khi chạm đất phát ra âm thanh ẩm ướt, sau đó ánh sáng mờ mờ, bóng lưng Lý Dương Kiêu ở trong không gian u ám như ẩn như hiện, bước đi lắc lư, máy quay cũng lung la lung lay.

Tiến trình kéo dài 5 phút mà vẫn chưa kết thúc, Trì Minh Nghiêu có chút không kiên nhẫn nhấp chuột trực tiếp vào giữa video, trong hình Lý Dương Kiêu lại đang bước đi, lần này bước đi ở bên ngoài, đi dưới ánh mặt trời, không khí nóng làm cho xung quanh như bốc hơi mờ mịt.

"Phim nhàm chán quá đi mất." Trì Minh Nghiêu nhíu mày lại, sau đó nhấp chuột thêm đoạn nữa.

Lần này trực tiếp đi tới cảnh một tấm lưng trần phơi bày trên màn ảnh, kèm theo đó là tiếng thở dốc nghe rất mê hoặc, mang theo giọng mũi ẩm ướt, tất cả giống như tiếng rên rỉ trong trạng thái sung sướng tột độ.

Điều tệ nhất là, máy tính mà Trì Minh Nghiêu đang dùng, cách đây một tiếng mới phát một đoạn video thiết kế nhỏ, âm thanh không quá lớn, nhưng đủ lớn để trợ lý vừa đẩy cửa đi vào nghe rõ...

Vì vậy hai người trong nháy mắt đều lúng túng.

Sau nhiều năm, Trì Minh Nghiêu lại một lần nữa trải qua cảm giác bị mẹ đánh vì bắt quả tang anh xem AV, anh cầm lấy chuột nhanh chóng tắt video, nhưng lại vô tình ấn vào thu nhỏ. Vì vậy không thể làm gì khác ngoài việc tắt lại, loay hoay một lúc, sau đó, trong video Lý Dương Kiêu đã không còn thở gấp nữa.

Trì Minh Nghiêu cảm thấy từ gặp Lý Dương Kiêu sau đó liền gặp nhiều thứ không giải thích nổi -- không ngờ bộ phim nhàm chán này lại bất ngờ nhảy ra cảnh như vậy.

Trợ lý còn xấu hổ hơn so với Trì Minh Nghiêu, biểu tình có chút hối lỗi, nói: "Trì tổng, thật ngại quá...Tôi thấy cửa văn phòng không khóa, nên trực tiếp đẩy cửa vào..."

Trì Minh Nghiêu sắc mặt khó coi mà giải thích: "Không sao, diễn viên nhận vai nam thứ trong bộ phim tôi sắp đầu tư có đưa vài tác phẩm trước đây, tôi đang xem thử. Có chuyện gì sao?"

Trợ lý nơm nớp lo sợ nói: "Bộ phận tiếp thị đã sửa chữa xong món đồ nhỏ mà chúng ta đề cập ngày hôm qua. Ngài có muốn xem một chút không?"

"Mang lại đây" Trì Minh Nghiêu nói, "đã đưa cơm chưa?"

"Gõ cửa một lúc mà không thấy cửa mở, chắc là người không có nhà. Tôi đã treo lên chốt cửa, lúc trở về sẽ thấy ngay."

Trì Minh Nghiêu gật đầu, nói "được rồi."

Lý Dương Kiêu sốt tới mức toàn thân vô lực, nên đã nhắn tin cho Hoàng Oanh để xin nghỉ, sau đó đeo bịt tai ngủ tới mức mê man, sau khi thức dậy trời đã tối rồi, cậu đã không ăn gì cả ngày nay, có chút đói bụng, cầm lấy điện thoại di động muốn đặt chút đồ ăn, không ngờ trên màn hình xuất hiện tin nhắn: "Trì tổng đã gọi đồ ăn cho ngài, treo trên tay nắm cửa, lúc về nhớ cầm vào nha."

Lý Dương Kiêu kéo dép lê bước tới cửa, vừa mở cửa đã thấy, thật sự treo một cái túi giấy kraft to, bao bì trông rất tinh xảo, khi mang về, mở túi ra thì thấy có bốn món ăn, một món canh, khá thịnh soạn, chỉ là đã qua giờ cơm trưa từ lâu, cho nên đồ ăn đã nguội hẳn.

Lý Dương Kiêu cả người mệt mỏi, cũng lười cầm đi hâm lại ở lò siêu sóng, cứ để nguội như vậy mà ăn.

Mắt thấy thời gian làm ở quán bar đã đến gần, Hoàng Oanh vẫn chưa trả lời tin nhắn, gọi điện thoại cũng không nghe. Lý Dương Kiêu nghĩ nếu bỏ bê công việc một ngày, chắc chắn sẽ bị cho là nhận được vai diễn rồi liền tính bỏ việc ca hát. Cậu nhìn về phía bàn sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy uống hai viên thuốc hạ sốt, mặc áo khoác mùa đông rồi ra ngoài.

Tối hôm đó, Tào Diệp tham dự bữa tối với tư cách là nhà sản xuất của《 bán hạ》, nhất quyết lôi Trì Minh Nghiêu theo để cản rượu. Trì Minh Nghiêu trước đây luôn bài xích loại tiệc rượu như này, nhưng bộ phim lần này dù sao cũng là anh đầu tư vào, diễn viên cũng do anh giới thiệu, coi như xuất phát từ thái độ qua loa lấy lệ thì cũng nên nể mặt đạo diễn cùng nhà sản xuất mà tới.

Trên bàn cơm, Trì Minh Nghiêu hết lời khen ngợi, lần lượt nâng ly tiếp rượu, nhờ tửu lượng khá tốt mới có thể làm chủ được hiện trường, cho đến khi hơn nửa số người trên bàn tiệc đã uống khá nhiều rượu, Trì Minh Nghiêu vẫn duy trì được sắc mặc không đổi như cũ, ngồi một bên nhìn đám người nọ nhảy nhót trên bàn tiệc.

Nhưng chỉ một lúc sau, Trì Minh Nghiêu đã cảm thấy có chút không chịu được nữa, anh cầm điện thoại lên định kêu tài xế đến đón, đúng lúc này cái tên Lý Dương Kiêu lọt vào tai anh.

Đạo diễn Từ đang bị hỏi về diễn viên của bộ phim mới, giới thiệu nói: "Ngoại trừ nam nữ chính là Từ Cảnh Diệp và Ngụy Lâm Lâm, còn lại đều là người mới, nam thứ là Lý Dương Kiêu, Trì..."

Lời còn chưa nói hết, một biên kịch giành lấy chủ đề câu chuyện: "Lý Dương Kiêu? Cũng có tiếng đấy, năm đó ở trong trường học, chính là tâm điểm, đến cả kịch bản nhỏ cũng tìm cậu ta diễn, đều không nhìn tới những người khác."

Biên kịch này vừa mở miệng nói liền không dừng lại được, uống một hớp rượu nói: "Biết Giang Lãng không? Hai năm trước bị phát hiện dùng ma túy. Mọi người chắc chưa nghe nói, năm đó ở trường học chúng tôi, ai mà chẳng biết Giang Lãng theo học hệ đạo diễn, còn được thổi phồng thành nhân tài trăm năm có một. Hai người này học chung trường, lúc bấy giờ chính là kiểu ngoại trừ đối phương, người khác đều không lọt vào mắt bọn họ, mọi người gọi là một cùng chí hướng..."

Trì Minh Nghiêu nhớ lại buổi chiều vừa xem cái video kia, đoạn đầu video xuất hiện mấy chữ loang lỗ thật lớn tác phẩm của Giang Lãng, lúc đó trong đầu anh còn nghĩ, người này không có danh tiếng gì, ngược lại còn hơi điên. Trì Minh Nghiêu buông điện thoại trong tay xuống, anh cảm thấy hứng thú với cái đề tài này rồi.

Biên kịch hiển nhiên đã uống nhiều, mặt đỏ bừng bừng, giọng trở nên đặc sệt: "Then chốt là người khác phủng thì cũng thôi đi, nhưng chính mình phải nhận thức được khả năng của bản thân chứ. Cho dù ở trong trường học xuất sắc cỡ nào thì cũng đâu có phải cả cái giới giải trí này chỉ có hai người bọn họ giỏi. Hai người này thật sự xem bản thân mình là sứ giả chính nghĩa cứu vớt điện ảnh nước nhà, dĩ nhiên muốn tác phẩm tốt nghiệp của mình phải hoành tráng rồi. Lý Dương Kiêu, chính là người vừa mới nhắc tới đấy, lúc đó nhận được một bộ phim truyền hình, chính là phim về sau rất hot, tên gì nhỉ...là《 Ai khiến cho ngươi yêu lệch khỏi quỹ đạo》, cũng là vai nam thứ. mặc dù kịch bản có chút Mary Sue nhưng đặt ở năm đó tốt xấu gì cũng được coi là đại IP! Tất nhiên là cậu ta đã đẩy đi, nói muốn diễn phim của Giang Lãng..."

"Kịch bản của Giang Lãng, theo đánh giá của những người đã xem thì kết cấu tường thuật và logic khá tốt. Lúc đó hai người bọn họ vừa kéo đầu tư vừa chọn diễn viên, nhìn rất bận rộn; mấy điều này làm người khác cảm thấy giải Oscar trừ bọn họ ra không thể là ai khác được, kết quả thì sao, Giang Lãng dùng ma túy, bị bắt..." Biên kịch vỗ bàn một cái nói: "Tất cả mọi thứ đều trở thành vô dụng. Đến cùng Giang Lãng ngay cả tốt nghiệp cũng không làm được, Lý Dương Kiêu thì tốt hơn một chút...ít nhất vẫn tốt nghiệp, nhưng không phải dạo trước bị Thụy ca phong sát sao, nghe nói là đều bàn tốt điều kiện bao nuôi rồi xong cuối cùng lại bỏ chạy? Thực sự là nhân sinh như trò đùa, năm đó ở trong trường học, ai mà nghĩ tới cậu ta lại thảm như vậy, thà rằng làm một bình hoa ở giới giải trí, cũng không tới mức bị phong sát như vậy..."

Biên kịch nói đến nổi dậy, bên cạnh đã có người nghe không nổi nữa: "hai người này là ai vậy chứ, nói chuyện về hai người bọn họ làm gì, cũng đâu có mấy người nhận ra, này, mấy người biết chuyện lần trước Từ Cảnh Diệp đóng phim..."


Tác giả có điều muốn nói:


Tối hôm đó, trợ lý của Trì Minh Nghiêu đăng một bài trên diễn đàn: "Ông chủ mặt lạnh của chúng tôi thế mà ban ngày ban mặt lại ở văn phòng xem GV."


Nhưng thật ra điều trợ lý muốn nói chính là: "Tôi rất muốn chạy tới chỗ ông chủ để xin một bản sao bộ phim đó!"


*chuẩn khảo chứng: Mn có thể nó tương tự như căn cước mà bọn mình thi tốt nghiệp phải mang đi để chứng thực thông tin ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK