• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Minh Nghiêu đã mở miệng yêu cầu, phó đạo diễn đương nhiên không dám cự tuyệt, hắn cho rằng tìm Lý Dương Kiêu có việc gấp gì, liền một đường chạy tới, nói: "Dương Kiêu, Trì tổng tới đây, đứng ở bên kia, bảo cậu nhìn điện thoại một chút."

Lý Dương Kiêu một tay cầm quần áo Ngụy Lâm Lâm, tay kia cầm nửa cốc cà phê, không tiện nhìn điện thoại, cậu nhìn thoáng qua về phía Trì Minh Nghiêu, nói: "Hả? Có chuyện gì sao? Sao anh ta không tự sang đây đi?"

Phó đạo diễn cũng muốn hỏi câu này, nhưng anh ta không biểu hiện ra, chỉ nói: "Có thể có chuyện muốn cậu đi qua đó? Cậu liếc di động một cái đi."

Lý Dương Kiêu khom lưng đặt cà phê lên ghế, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.

Không nhìn thì không sao, vừa liếc mắt một cái, cậu thiếu chút nữa ném điện thoại đi. Trong nháy mắt, trong lòng cậu nổi lên 10.000 câu đay nghiến: Người này thật sự quá không biết xấu hổ!

Phó đạo diễn rất quan tâm ở bên cạnh hỏi: "Trì tổng tìm cậu có chuyện gì không?"

Lý Dương Kiêu nhìn Trì Minh Nghiêu đang hút thuốc cách đó không xa, cố gắng tươi cười nói với phó đạo diễn: "À, anh ấy không tìm được WC, tôi còn phải chờ chị Lâm Lâm quay xong rồi đem quần áo cho cô ấy, nếu không anh Chu này, anh dẫn anh ấy đi một chút?"

Phó đạo diễn nhất thời khiếp sợ: Trì Minh Nghiêu thoạt nhìn rất có khí thế, vừa rồi đối với mình còn bày một bộ dáng hờ hững không để ý, thì ra là nghẹn tiểu?! Lý Dương Kiêu lại nói: "Anh ấy cũng hơi xấu hổ nên mới không nói thẳng ra, anh qua đó, nói là Lý Dương Kiêu nhờ anh dẫn đi là được rồi."


Phó đạo diễn vội gật đầu nói: "Ðược, được, được, tôi đi đây."

Phó đạo diễn lại một đường chạy tới trước mặt Trì Minh Nghiêu, nhỏ giọng nói: 'Trì tổng, ngài đi cùng tôi."

Trì Minh Nghiêu không thể hiểu được: "Ði đâu vậy?"

Phó đạo diễn rất là bận tâm đến mặt mũi của Trì Minh Nghiêu, nói: "Dương Kiêu nhờ tôi đưa ngài đi, cậu ấy tạm thời không tiện đi."

Trì Minh Nghiêu cho rằng Lý Dương Kiêu là muốn phó đạo diễn dẫn mình đi phòng nghỉ gì gì đó, anh nhìn Lý Dương Kiêu, Lý Dương Kiêu gật gật đầu với anh, ý bảo hết thảy đều đã được giải thích, cứ việc đi theo đi.

Trì Minh Nghiêu liền đi theo phó đạo diễn, vừa đi vừa nghĩ, không có gì thú vị, trêu chọc không thành công, sao lại không thấy cậu ấy nổi giận nhỉ? Chơi không vui.

Cho đến khi đi đến cách WC vài mét, phó đạo diễn mở miệng: "Trì tổng, ở ngay phía trước."

Trì Minh Nghiêu dời mắt khỏi màn hình điện thoại, vừa ngẩng đầu lên nhìn, càng khó hiểu hơn: "Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"

"Nơi này chính là WC..." Phó đạo diễn nói đến một nửa, mắt thấy sắc mặt Trì Minh Nghiêu trở nên xấu, thật cẩn thận hỏi, "Cái kia.....Không phải ngài tìm WC sao?"

"Ai nói vậy?"

"Hả? Dương Kiêu bảo tôi dẫn ngài tới đây, cậu ấy tạm thời đi không được..."   

"Mẹ kiếp." Sắc mặt Trì Minh Nghiêu rất khó coi, thấp giọng mắng một câu, sau đó mặc kệ phó đạo diễn, sải bước trở về.

Lý Dương Kiêu nhìn Trì Minh Nghiêu đen mặt đi tới, trong lòng sắp cười nghiêng ngả, nhưng bên ngoài cố gắng không biểu hiện ra, nén cười hỏi: "Trì tổng giải quyết xong rồi ư? Nhanh như vậy?"

Trì Minh Nghiêu mặt không chút thay đổi nhìn cậu, nói: "Lý Dương Kiêu, cậu có biết tôi tới đây làm gì không?"

Lý Dương Kiêu thành công trêu chọc Trì Minh Nghiêu, tâm tình trở nên phi thường tốt, giọng cậu thoải mái, nói: "Không biết, làm gì?"   

Trì Minh Nghiêu cúi đầu, cúi xuống bên tai cậu, thổi một hơi vào tai Lý Dương Kiêu: "Cậu đấy."

Một lần thổi khí này làm cho Lý Dương Kiêu rùng mình cái nhẹ, không chỉ thế, còn thành công thổi đỏ tai cậu lên.

Tai Lý Dương Kiêu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng đỏ lên một mảnh, nóng rực như lửa đốt. Cũng may sắc mặt vẫn như bình thường, nhưng mà như thế càng làm nổi bật màu đỏ trên tai rõ ràng hơn.

Trì Minh Nghiêu rất có hứng thú mà nhìn tai cậu đỏ rực như vậy, duỗi tay búng nhẹ một cái.

Lý Dương Kiêu lập tức dịch sang bên cạnh một bước, kéo xa khoảng cách với Trì Minh Nghiêu.

Với gương mặt được công nhận là đẹp, Lý Dương Kiêu sớm đã qua cái tuổi không nhận biết được mình đẹp, cậu bị rất nhiều người đùa giỡn, cũng từng đùa giỡn rất nhiều người, lúc đúng không khí, cậu cũng có thể ứng phó rất trơn tru, nhưng đùa giỡn một cách thẳng thắn như Trì Minh Nghiêu, cậu vẫn là lần đầu tiên gặp, thế cho nên nhất thời không biết phản ứng ra sao.

Trì Minh Nghiêu sau khi trả đũa được rồi, nhìn tai Lý Dương Kiêu đỏ bừng, không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu, anh hỏi: "Sáng nay cậu không có cảnh quay sao?"

Lý Dương Kiêu "ừm" một tiếng.

"Không diễn còn tới phim trường, không thấy buồn chán sao?"

"Ðến xem người khác diễn, đâu phải lúc nào cũng tẻ nhạt đâu."

"Có gì hay ho đâu, bọn họ diễn khả năng còn không bằng cậu."

Lý Dương Kiêu nhìn Trì Minh Nghiêu một cái, thầm nghĩ anh còn chưa xem tôi diễn cơ mà, nói: "Ðâu có, Ngụy Lâm Lâm diễn rất có phong cách riêng đấy."

Trì Minh Nghiêu thờ ơ nói: "Ồ, phải không?" Anh liếc nhìn quần áo trên tay Lý Dương Kiêu, hỏi: "Quần áo của ai vậy?"

Lý Dương Kiêu đáp lại: "Ngụy Lâm Lâm."

"Cô ta không có trợ lý à? Như thế nào còn để cậu cầm?"

"Có chứ", Lý Dương Kiêu hất cằm về phía không xa, "đằng kia kìa, đang chụp ảnh quay video đấy."

Trì Minh Nghiêu liếc về hướng cậu chỉ, "hừ, giỏi nhỉ, mang tới hai người trợ lí cơ đấy."

Lý Dương Kiêu không nói gì.

Cách đó không xa, đạo diễn nói câu: "Cut! Lại một lần đi, hai người nhiều năm mới gặp lại, biểu cảm khiếp sợ diễn hơi quá rồi, tiểu Từ thu cảm xúc lại một chút."

Trì Minh Nghiêu cười thành tiếng, nói: "Từ Cảnh Diệp ngoại trừ trừng mắt ra còn có biểu cảm nào khác không thế?"

Lý Dương Kiêu nhấp khóe miệng, không dám cười lớn.

Trì Minh Nghiêu nhìn cậu một cái, nói: "Muốn cười thì cười đi, có gì mà phải giữ hình tượng."

Lý Dương Kiêu nói: "Hắn có đôi khi diễn cũng không tồi."

Cảnh này phải quay đến năm lần mới qua, chỉ là giữa chừng Trì Minh Nghiêu hết kiên nhẫn rồi, nói: "Ði thôi, đi ăn cơm, chẳng có gì hay cả."

Trong tay Lý Dương Kiêu vẫn cầm quần áo của Ngụy Lâm Lâm, bây giờ rời đi trước thì không tốt lắm, liền nói: "Chờ chút đi, sắp xong rồi."

Trì Minh Nghiêu nhìn ra cậu có điểm khó xử, nói: "Cậu cứ đặt ở trên ghế không phải được rồi sao?"

Lý Dương Kiêu thầm nghĩ, tôi sao có thể tùy hứng giống anh được hả thiếu gia ơi, nhưng chỉ nói: "Chờ thêm chút là được."

Trì Minh Nghiêu trong lòng thực khó chịu, Lý Dương Kiêu không dám đắc tội Ngụy Lâm Lâm, nhưng lại có gan trêu chọc anh, cho nên ở trong lòng câu, địa vị của anh còn không bằng Ngụy Lâm Lâm?

Khó chịu hơn chính là, Ngụy Lâm Lâm chỉ là một diễn viên hạng hai, hai năm trước lúc anh trở về nước, cô ta còn chưa nổi, còn theo đuổi anh một thời gian dài nữa đấy. Lúc bấy giờ, Trì Minh Nghiêu vẫn còn là nghệ thuật gia, chưa phải doanh nhân như bây giờ, chưa quen với các loại hành động trong giới giải trí, đương nhiên cũng không để ý tới Ngụy Lâm Lâm.

Bây giờ Ngụy Lâm Lâm nổi tiếng hơn một chút, cô ta liền đạp lên đầu diễn viên nhỏ trong đoàn? Hơn nữa, diễn viên nhỏ trong đoàn lại là Lý Dương Kiêu.


Trì Minh Nghiêu một lúc lâu không lên tiếng, đứng ở bên cạnh Lý Dương Kiêu, nheo mắt nhìn Ngụy Lâm Lâm ở đằng kia.


Sau khi đạo diễn hô: "Qua." Ngụy Lâm Lâm liền đi về hướng Lý Dương Kiêu. Ðương nhiên, ánh mắt cô ta bị vóc dáng cao lớn và khí thế áp đảo của Trì Minh Nghiêu thu hút, Ngụy Lâm Lâm hơi giật mình, Trì Minh Nghiêu sao lại ở đây? Còn cùng Lý Dương Kiêu đứng chung một chỗ? Bọn họ quen nhau sao?


Ngay khi một loạt ý nghĩ này hiện lên trong đầu Ngụy Lâm Lâm, khoảng cách giữa cô ta với Lý Dương Kiêu cũng càng gần.


Sau đó Ngụy Lâm Lâm thấy Trì Minh Nghiêu xoay người, lạnh mặt nói với Lý Dương Kiêu: "Lý Dương Kiêu, tôi vất vả đưa cậu vào đoàn làm phim, chính là để cho cậu đến cosplay giá treo quần áo sao?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK