• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dương Kiêu hướng mặt ra ngoài cửa sổ, tránh ánh mắt Trì Minh Nghiêu. Lời này vừa nói ra miệng cậu liền ý thức được có chút quá nóng nảy, mặc cho ai nghe được lời như vậy cũng sẽ mất hứng biết bao, huống chi người trước mắt này còn là Trì Minh Nghiêu một thân tính tình của thiếu gia. Cậu cũng biết mình nên nói cái gì đó để bù đắp xúc động vừa rồi, nhưng giờ khắc này cận cái gì cũng không muốn nói.

Trì Minh Nghiêu nhìn chằm chằm Lý Dương Kiêu một lúc lâu, cười lạnh một tiếng, hỏi: "Hối hận?"   

Lý Dương Kiêu vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, ánh mặt trời hôm nay rực rỡ đến mức có chút chói mắt. Cách đó không xa, ba cô gái vừa mới tìm anh ký tên, lại chạy tới vây quanh Từ Cảnh Diệp, các cô đang tặng quà cho anh ta, lải nhải nói gì đó. Có lẽ là chỉ cần chú ý chuyên tâm quay phim, đừng phân tâm, đừng để quá mệt mỏi, chúng em và những khác luôn luôn hỗ trợ anh. Nhưng cho dù là như vậy, cũng đã lâu không có ai nói với cậu lời như thế. Lần trước khi nghe được những lời này, đã bao lâu rồi nhỉ? Không nhớ rõ nữa.

Lý Dương Kiêu thu hồi ánh mắt từ trên người ba cô gái kia, nói: "Tôi có tư cách hối hận sao?" Âm cuối của lời này rất nhẹ, nhẹ đến mức không giống một câu hỏi nữa.

Trì Minh Nghiêu híp mắt lại, lại tản ra loại khí tức dã thú nguy hiểm, anh hơi nghiêng đầu, châm cho mình điếu thuốc, hít một hơi rồi nói: "Lý Dương Kiêu, cậu hình như đang chưa hiểu rõ nhỉ? Trần Thụy có thể phong sát cậu, tôi đương nhiên cũng có thể, hơn nữa còn có thể phong sát càng triệt để."

Trong xe vừa mới mở điều hòa đã phát huy tác dụng, nhiệt độ tựa hồ giảm xuống điểm đóng băng luôn vậy, Lý Dương Kiêu rũ mắt xuống nói: "Tôi biết."   


Trì Minh Nghiêu hút thuốc, hỏi: "Ðến lúc đó cậu định làm sao bây giờ? Lại tìm kim chủ lợi hại hơn?"   

Lý Dương Kiêu nuốt một ngụm, giật giật khóe miệng, miễn cưỡng kéo ra một khuôn mặt tươi cười, nói: "Ðúng vậy."   

Trì Minh Nghiêu cắn điếu thuốc, đưa tay nắm lấy cằm Lý Dương Kiêu, khiến cậu nhìn về phía mình, nói: "Cậu cảm thấy mình còn có thể tìm được ai?"

Lý Dương Kiêu ngước mắt lên nhìn anh, cười cười, nói: "Cái này có gì khó khăn? Tìm kim chủ, so với tìm chân ái dễ hơn nhiều."   

Trên tay Trì Minh Nghiêu tăng thêm lực, cùng cậu nhìn nhau một hồi lâu, cũng nở nụ cười: "Cũng đúng, đối với cậu mà nói, hình như là đúng."

Lúc này, cửa sổ xe bị gõ hai cái, phát ra hai tiếng "cộc cộc".   

Trì Minh Nghiêu quay đầu nhìn thoáng qua, là đạo diễn vừa mới từ địa điểm quay phim chạy tới. Anh buông tay, hạ cửa sổ xe, nói: "Ðạo diễn Từ có chuyện gì sao?"

Ðạo diễn cúi xuống, ghé vào cửa sổ xe, hỏi: "Trì thiếu hôm nay như thế nào tới đây lại báo trước một tiếng vậy? Gần đây có nhà hàng, mùi vị không tệ, như vậy đi, hôm nay giữa trưa tôi mời khách, kêu mấy người quen trong đoàn phim nữa, đại gia cùng nhau tụ họp đi, thế nào?"

Trì Minh Nghiêu quay lại nhìn Lý Dương Kiêu, hạ khóe miệng, ý vị thâm trường hỏi: "Cậu cảm thấy sao?"

Lý Dương Kiêu đương nhiên cảm thấy chẳng ra gì. Phỏng chừng lúc này, tin đồn về cậu đã truyền khắp đoàn phim rồi. Ngoài chuyện công tác trong đoàn giờ lại nhiều thêm một câu chuyện khác, mọi người hẳn là rất vui nhỉ.

Cậu quả thực có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trên bàn cơm lát nữa, mình ngồi bên cạnh Trì Minh Nghiêu, lúc mọi người nhìn về phía Trì Minh Nghiêu, cũng sẽ cố ý dùng dư quang đảo qua cậu. Lý Dương Kiêu thích diễn xuất thật, nhưng cậu không muốn biến cuộc sống của mình thành một vở kịch, mặc dù bây giờ có vẻ như cậu đã làm như vậy rồi.

Lý Dương Kiêu rút một điếu thuốc ra, cầm trên tay, mặt hơi nghiêng sang một bên ngoài cửa sổ, nói: "Tôi thế nào cũng được."

Trì Minh Nghiêu nhìn cậu hai giây, ngón tay gõ hai cái trên vô lăng, sau đó quay đầu nói với đạo diễn: "Hôm khác đi, buổi trưa hẹn người khác rồi."

Sau khi đạo diễn rời đi, Trì Minh Nghiêu khởi động xe, hai người một đường đi không ai nói lời nào. Lý Dương Kiêu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt hút thuốc.

Khi hút thuốc, Lý Dương Kiêu luôn cau mày.

Trì Minh Nghiêu vừa rồi cũng không làm khó cậu, hoặc là nói, kỳ thật là lại giúp cậu một phen. Rõ ràng dựa theo tính tình thiếu gia phản nghịch trên người Trì Minh Nghiêu, anh hẳn là đồng ý với lời mời của đạo diễn, sau đó rất có hứng thú nhìn cậu ở trước mặt mọi người khó xử mới đúng.

Cậu càng không muốn tôi làm như vậy, tôi lại càng muốn làm như vậy. Ðây mới là cách làm nhất quán của nhóc đầu gấu Trì Minh Nghiêu chứ.

Trừ khi....anh đã nghĩ ra biện pháp khác để tra tấn cậu.

Lý Dương Kiêu mở mắt ra, hướng ra ngoài cửa sổ bắn tàn thuốc, sau đó nhìn lướt qua Trì Minh Nghiêu — anh cũng đang cau mày, đem tâm tình không tốt toàn bộ viết trên mặt.

Bộ dáng nhíu mày của anh làm cho Lý Dương Kiêu nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, khi đó, Trì Minh Nghiêu cũng cau mày như vậy, dựa vào chiếc Cayenne rất phong cách kia hút thuốc, hoàng hôn chiếu lên vai anh, đem đường cong nghiêng mặt của anh chiếu rọi cực kỳ đẹp trai.

Khí thế trên người Trì Minh Nghiêu kỳ thật rất bức người, trên mặt cũng thường xuyên lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, lúc ban đầu ngồi bên cạnh anh, Lý Dương Kiêu thường xuyên có loại cảm giác không được tự nhiên, cảm thấy bị đè ép. Chỉ là loại cảm giác này từ khi nào đã dần dần biến mất, cho đến bây giờ, cậu đã có thể rất tự tại ngồi ở bên cạnh Trì Minh Nghiêu, đối với loại khí thế này quen rồi.

Có phải vì thói quen không? Lý Dương Kiêu nghĩ, hình như cũng không chỉ có vậy, có lẽ là bởi vì cậu dần dần hiểu được, cái loại tính nết thiếu gia trên người Trì Minh Nghiêu, cũng không phải bởi vì anh cố ý bày ra dáng vẻ thiếu gia, chỉ là bởi vì người này từ nhỏ đến lớn thật sự quá sống an nhàn sung sướng, trong lúc vô ý tản mát ra một loại tùy hứng giống kiểu " tôi thế đấy, ai cũng không làm gì được tôi."

Lý Dương Kiêu nghĩ tới ðây, trong lòng thở dài: Cũng đúng, khi một người đã quen tùy hứng, tại sao còn phải sống thật cẩn thận?

Cậu và Trì Minh Nghiêu vốn là người của hai thế giới. Cậu không có cách nào để tiến vào thế giới của Trì Minh Nghiêu, mà về phần thế giới cậu sinh sống, đã chen chúc quá nhiều con kiến hôi giống như cậu vậy, từ bên ngoài nhìn đám kiến hôi gian nan hướng ra ngoài mà nhúc nhích, kéo dài hơi tàn là tốt rồi, làm gì có ai thèm nghĩ cách chen vào chứ?

Lý Dương kiêu đột nhiên từ đáy lòng nảy lên một loại cảm giác thực mỏi mệt. Cùng Trì Minh Nghiêu thiếu gia ở chung lên thật sự quá mệt mỏi, chẳng ai hiểu ai, toàn là ông nói gà bà nói vịt. Dù sao cũng không trở thành bạn được, chờ bộ phim này quay xong, bọn họ một người một hướng, từng người trở lại thế giới của chính mình, coi như đoạn quan hệ này cũng là một vở kịch đã sắp xếp trước đó, sẽ luôn có ngày kết thúc.

Lý Dương Kiêu nghĩ đến ðây, cảm giác bực bội trong lòng giảm đi một chút, cậu tính toán lát nữa nói xin lỗi với Trì Minh Nghiêu, là thành tâm chân ý —— Trì Minh Nghiêu hồi nãy ở đoàn làm phim giúp cậu hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt, cậu có tư cách gì yêu cầu anh lúc bày tỏ ý tốt còn phải chiếu cố đến tâm tình của cậu?

Lý Dương Kiêu quay đầu, vừa định mở miệng, Trì Minh Nghiêu một cước phanh đạp xe dừng lại, Lý Dương Kiêu bị bất ngờ nên người nghiêng về phía trước, phải đưa tay kéo tay vịn phía trên mới giữ ổn định lại được.

Trì Minh Nghiêu tắt máy, rút chìa khóa xe ra, mở cửa xuống xe, động tác liền mạch, không nhìn về phía Lý Dương Kiêu một cái.

Lý Dương Kiêu nắm tay vịn, chậm vài giây, cũng mở cửa xe xuống xe.

Trì Minh Nghiêu đang đứng ở bên kia xe cúi đầu châm thuốc, sau khi châm, ném chìa khóa xe cho người gác cửa vừa chạy tới bên cạnh, sau đó liền cất bước đi.

Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt tiền, là một nhà hàng Quảng Ðông nhìn qua rất phô trương, cậu cúi đầu đi theo.

Hai người ngồi vào phòng riêng, Trì Minh Nghiêu nhẹ nhàng gọi mấy món ăn, sau đó nâng cằm về phía Lý Dương Kiêu nói: "Cậu gọi tiếp đi."

Lý Dương Kiêu trực tiếp lật thực đơn đến mấy trang sau, gọi một phần bánh nếp, đóng lại thực đơn rồi đưa cho nhân viên phục vụ.

Sau khi nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Trì Minh Nghiêu vừa hút thuốc, một bên cách lớp khói nhìn Lý Dương Kiêu, rõ ràng là muốn cậu nói gì đó.

Lý Dương Kiêu đã tính toán xin lỗi, nhưng ba chữ "thực xin lỗi" vòng quanh đầu lưỡi một vòng, lại bị nuốt trở về —— luôn cảm thấy ba chữ này vừa nói ra liền có chút quá trịnh trọng.


Lý Dương Kiêu do dự một lát, mở miệng, nói đề tài hoàn toàn không liên quan: "Buổi sáng đạo diễn nói với ta, qua vài ngày nữa, tôi sẽ nhuộm tóc xám."


Trì Minh Nghiêu không lên tiếng, vẫn híp mắt nhìn cậu như trước.


Lý Dương Kiêu đành phải tiếp tục nói: "Anh cũng nhìn thấy màu lông cún trong đoàn làm phim rồi nhỉ? Chính là cái màu tương tự như vậy...."


Trì Minh Nghiêu ngắt lời cậu, nói: "Cậu cảm thấy tôi muốn nghe cái này?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK