Mục lục
Truyện: Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí - Ôn Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 407

Lê Tư Duệ thức thời như thế, cũng không khiến sắc mặt Lục Tấn Uyên tốt hơn bao nhiêu, vừa chuẩn bị đóng cửa, Đinh Vô Ưu phía sau lưng đã mặc đồ xong, vô cùng tức giận bước ra, đẩy mạnh anh một cái, đóng cửa rầm một tiếng.

Bị đẩy ra như thế, Lục Tấn Uyên ngẩn người một lúc, nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ, chỉ có thể đi về phòng của mình ở kế bên.

Mà Lê Tư Duệ vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài lại trộm ló đầu ra thấy Lục Tấn Uyên không ở đó, lập tức đi gõ cửa phòng Đinh Vô Ưu.

“Chậc chậc, Đinh Vô Ưu, tối hôm qua, cậu với tổng giám đốc Uyên…” Lê Tư Duệ nhìn cái giường xộc xệch, mặt cười mờ ám.

Hai má Đinh Vô Ưu đỏ bừng, xấu hổ muốn chết, không vui vẻ gì nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, buổi sáng anh ấy mới tới.”

Vẻ mặt Lê Tư Duệ kiểu “tớ mà tin cậu mới lạ”.

Hôm nay còn có thể chơi một ngày, Lê Tư Duệ nghe nói ở đây có bể bơi ngoài trời, lập tức hứng thú kéo theo Đinh Vô Ưu đi, Lục Tấn Uyên cũng đi theo, những người khác cũng không ở lại.

Bể bơi ngoài trời rất lớn, xung quanh thành bể bày đầy gạch men ngọc trắng, làm nổi bật màu xanh của nước hồ, nhìn qua rất chói mắt, xung quanh đều có núi giả và cây bao bọc, tạo nên một cảnh tượng thiên nhiên.

Trên bờ bày một hàng ghế để nghỉ ngơi, còn có các loại đồ ăn vặt, hoa quả và rượu.

Lê Tư Duệ lớn lên rất xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, người đẹp vẫn luôn yêu chính mình, cô ta trực tiếp chọn cho mình một bộ đồ tắm nóng bỏng gợi cảm để thay. Không chỉ như thế, vốn còn định lấy cho Đinh Vô Ưu một bộ, nhưng Đinh Vô Ưu sống chết không chịu cởi, cô ta đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức không ép buộc nữa.

Nhìn vẻ mặt của bạn thân, Đinh Vô Ưu thực sự xấu hổ giận dữ muốn chết, chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế, trong lòng mắng Lục Tấn Uyên trăm nghìn lần.

Tối qua vừa mới xong, trên người cô còn lưu lại dấu vết chưa mất, sao có thể mặc đồ bơi được?

“Khó khăn lắm mới tới chơi, không thể xuống nước thì chẳng còn vui.”

Lê Tư Duệ nhíu mày, đột nhiên mắt cô ta sáng lên, búng tay một cái: “Có rồi.”

Nói xong chưa bao lâu, lật tìm hai bộ từ trong đống đồ áo tắm ra, sau đó chia ra phối lại, so sánh một lúc, hài lòng gật đầu.

“Mặc cái này cũng có thể nhỉ, yên tâm đi, bể bơi lớn thế này, chỉ có mấy người chúng ta, sợ cái gì.”

Đinh Vô Ưu nhìn bộ đồ bơi trong tay cô ta, một bộ váy bơi liền thân màu đen, bên trong váy ngắn, còn có một cái quần bảy phân ôm sát thân màu đen.

Cứ như thế, quả thực là sau lưng, trước ngực và phần đùi đều được che kín, Đinh Vô Ưu có hơi cạn lời nhìn cô ta một cái, vẫn bất đắc dĩ thay ra.

Lúc hai người bước ra, Lục Tấn Uyên và An Minh đều đã thay xong, đàn ông luôn thuận tiện hơn, mặc một cái quần đơn là xong.

An Bảo cũng đổi một cái quần đi biển, để trần thân trên, trên người còn có một cái phao nhỏ, trang bị rất đầy đủ.

“Mẹ…” Không cần nói, dĩ nhiên là cậu bé rồi, mỗi lần nhìn thấy Đinh Vô Ưu lại bổ nhào tới.

Lục Tấn Uyên cũng mím môi cười, vẻ mặt như tắm gió xuân bước tới, một nhà ba người đủ kiểu ấm áp ngọt ngào, trực tiếp bỏ rơi Lê Tư Duệ.

Nhưng cô ta cũng không cảm thấy có gì cả, chỉ là liếc mắt về phía An Minh đứng một bên, bĩu môi, tự mình xuống nước, An Minh cũng liếc mắt, vô cùng tự giác bơi ngược lại hướng của cô ta.

Đinh Vô Ưu vẫn có tâm lí sợ hãi với nước, may mà Lục Tấn Uyên vô cùng kiên nhẫn, không ngừng dỗ dành khuyên bảo cô, an ủi các kiểu, theo cô xuống nước từ từ, trái lại cũng khá dễ chịu.

Bên phía Lê Tư Duệ, một mình cũng có thể chơi rất vui, cô ta biết bơi lội, lăn lộn trong nước, như thể một con cá xinh đẹp.

Cô ta bơi một lúc, vụt qua cạnh bờ, cầm lấy nước trái cây phía trên hài lòng uống một miếng, đột nhiên, bên cạnh bỗng có một gợn sóng ùa tới.

“Khụ khụ kh..”

Lê Tư Duệ bị dọa tới nhảy dựng, vẫn chưa nuốt nước trái cây xuống liền phun ra ngay lập tức, bị sặc.

Cô ta ho tới mức đỏ cả mặt, quay người nhìn thử, lập tức tức giận: “Anh muốn chết phải không, tạo tiếng động lớn như thế, anh cố ý phải không.”

Không sai, người cơn sóng vừa nãy, chính là do An Minh làm. Nhưng An Minh cũng thật sự không cố ý, lúc anh ta học đại học chính là thuộc đội bơi lội, sau đó tốt nghiệp rồi mới theo bên cạnh Lục Tấn Uyên, nhiều năm như thế, công việc vô cùng bận rộn, không biết bao lâu rồi chưa bơi lại.

Lần này khó có được cơ hội, nên mới luyện tập một chút theo bản năng, chỉ lo suy nghĩ đến bơi qua đầu, đâu có quan tâm đến tình hình trên mặt nước.

An Minh lau mặt một cái, nhíu mày, sau đó cười khẩy một tiếng: “Tôi cố ý đấy thì làm sao?”

Lê Tư Duệ nổi giận, mạnh mẽ nhào về phía anh ta, An Minh nhanh chóng né tránh, hai người anh đuổi tôi bắt dưới bể bơi.

Giây tiếp theo, đột nhiên động tác của cô ta dừng lại, sắc mặt lập tức thay đổi, đạp nước lên xuống: “A, cứu với, chân của tôi..”

Bởi vì thân thể nhấp nhô trong miệng toàn là nước, tiếng kêu cứu của cô ta không lớn, không thể đánh động đến đám người Đinh Vô Ưu ở phía xa được, nhưng An Minh cách cô ta không xa lại nghe thấy.

Vừa nhìn thấy bộ dạng của cô ta, liền biết là bị chuột rút.

An Minh nhíu mày, chỉ có thể bơi qua, tay mò ở dưới, định giữ eo của cô ta lại, kéo cô ta lên.

Nhưng rất đáng tiếc, bởi vì Lê Tư Duệ vùng vẫy không ngừng, dẫn tới việc anh ta không khống chế được lực, không nắm được eo, mà là…

“Á, biến thái.”

Đồng thời theo tiếng thét chói tai này, còn có một tiếng bốp giòn giã vang lên.

Lục Tấn Uyên và Đinh Vô Ưu ở đằng xa bị tiếng hét này của cô ta dẫn đến, vừa đúng lúc thấy Lê Tư Duệ trở tay tát An Minh một cái.

Cả bể bơi lập tức yên tĩnh lại, Đinh Vô Ưu thực sự nhìn đến phát hoảng, lập tức bị Lục Tấn Uyên dẫn theo qua đó, đây là lại xảy ra chuyện gì?

Lê Tư Duệ cũng không biết có phải vừa rồi bị kích thích không, tình trạng chuột rút tự nhiên tốt lên, sau cái tát vừa nãy, lập tức bơi ra xa, hai tay ôm lấy ngực, gương mặt xinh đẹp vừa xanh vừa đỏ.

Khuôn mặt An Minh u ám không thôi, cơ bắp cả người anh ta căng cứng, gân xanh trên trán nổi lên, lộ rõ vẻ vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn Lê Tư Du quả thực mang theo sát khí.

“Sao thế, đây là làm sao? Tư Duệ, vừa nãy cậu… Đinh Vô Ưu không đồng ý nhìn cô ta, sao có thể ra tay được chứ?

Cả mặt Lê Tư Duệ tràn đầy tủi thân, cắn răng trừng An Minh: “Đáng đời anh ta, ai bảo anh ta dám sàm sỡ tớ, còn sờ ngực tớ.”

Đinh Vô Ưu: “..”

Lục Tấn Uyên nhìn về phía trợ lý của mình, dù anh không biết đã có chuyện gì xảy ra, cũng biết, An Minh chắc chắn không làm loại chuyện này, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi.

“Lẽ ra hồi nãy ông đây không nên cứu cô.” An Minh cắn chặt răng, lời thô tục cũng nói ra.

Đinh Vô Ưu nhìn về hướng Lê Tư Duệ, người phía sau bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy tớ bị chuột rút.”

Nói xong liền lý lẽ hào hùng chỉ anh ta: “Tớ cảm ơn anh ta cứu tớ, nhưng vừa nãy anh ta sàm sỡ tớ là sự thật, không tin mấy cậu hỏi anh ta đi.”

“Có ai cứu người như anh không?

Tay đang để ở đâu, anh dám nói vừa nãy không sàm sỡ tôi không?” Lê Tư Duệ bĩu môi, ai mà biết có phải tên này mượn cớ cứu cô ta mà cố ý không chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK