Chương 36
“Mới chỉ mấy phút, không ảnh hưởng nhiều như vậy đâu.” Ôn Ninh không nhịn được mở miệng phản bác.
Thành quả lao động khó có được cứ như vậy đổ đi, thật là đáng tiếc, với lại, những nguyên vật liệu kia cũng rất đắt, thật là lãng phí, trong lòng cô cảm thấy lo lắng.
“Tôi là chủ hay cô là chủ?” Lục Tấn Uyên nhíu mày, liếc cô một cái: “Không muốn làm thì có thể cút đi.”
Ôn Ninh bất đắc dĩ, Lục Tấn Uyên luôn dùng địa vị ông chủ để uy hiếp cô như thế này, nhưng thật đúng là cô không thể phản bác.
“Biết rồi.”
Anh đã nói như vậy, thì cũng chỉ có thể như thế.
Nghĩ thế, Ôn Ninh lại đi ra ngoài vất vả pha lại một lần nữa, không nghĩ tới, lần thứ hai, Lục Tấn Uyên lại nói cho nhiều đường quá, ảnh hưởng tới khẩu vị.
Ôn Ninh nhịn, tiếp tục làm.
“Mùi vị không rõ ràng, pha lại.”
Đi đi lại lại mấy chuyến, làm thế nào Lục Tấn Uyên cũng đều không hài lòng với cà phê cô pha, cho đến lần cuối cùng, Ôn Ninh thử nếm phần cà phê mà anh nói là cách pha không hợp, rõ ràng đã vô cùng ngon miệng…
Chính xác là Lục Tấn Uyên đang cố ý giày vò cô.
Nghĩ lại, ngay từ ngày đầu cô tới đây, Lục Tấn Uyên vẫn muốn cô biến đi, hiện tại, vẫn đang cố gắng nỗ lực gây khó khăn cho cô, đúng là nhàm chán.
Nghĩ như vậy, Ôn Ninh cũng không nóng nảy, chậm rãi đi làm, cứ để Lục Tấn Uyên chờ thôi, dù sao, làm thế nào anh cũng sẽ không hài lòng.
Một lát sau, An Thần trở về.
Nhìn thấy bên cạnh máy pha cà phê bày biện một loạt tách cà phê, anh ta nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Ôn Ninh nhanh chóng nhường lại vị trí: “Cà phê tôi pha Tổng giám đốc Lục luôn nói không uống được, anh tới pha đi.”
An Thần nhìn vào tách cà phê cô đang pha, bởi vì quá mức quen thuộc công việc này, nên anh ta nhìn một lúc là biết cà phê này thật ra không khác gì so với cà phê bình anh ta pha.
Nhưng mà sếp đã không thích vậy thì không có cách nào khác, nghĩ một lát, An Thần nhận lấy công việc, đưa cho Ôn Ninh một cái địa chỉ, bảo cô đi mua đồ, đỡ phải xuất hiện làm cho Lục Tấn Uyên không vui.
“Hình như không còn hạt cà phê, cô giúp tôi đi mua đi.”
Ôn Ninh gật đầu nhẹ rồi đi ra ngoài, vừa đi, cô mới phát hiện trên ngón tay không biết bị bỏng từ lúc nào giờ đã phồng rộp lên mấy nốt.
Có lẽ là do cô quá nghiêm túc để ý nhiệt độ nước nên bị bắn lên, bởi vì luôn không để ý, nên mới không có cảm giác đau.
Hiện tại rảnh rỗi, lại thấy có chút đau nhức.
Ôn Ninh đặt ngón tay vào trong miệng, gọi xe đến quán cà phê mà An Thần nói.
Sau khi An Thần pha cà phê xong thì bắt đầu đi vào văn phòng Lục Tấn Uyên.
Thấy là anh ta, Lục Tấn Uyên chỉ ngước mắt lên: “Người phụ nữ kia đâu?”
Giờ phút này, An Thần không biết là sếp đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Tôi bảo cô ấy ra ngoài mua đồ rồi.”
Lục Tấn Uyên cau mày: “Lần sau đừng có tự ý quyết định.”
An Thần gật đầu, trong lòng không nhịn được nói thầm, cũng không biết rốt cục sếp đang suy nghĩ gì, Ôn Ninh pha cà phê cho anh, anh lại không uống. Đuổi cô đi, hình như anh lại không vui.
Nhưng mà, tâm tư của Lục Tấn Uyên, không phải người bình thường có thể thấu hiểu được, An Thần lựa chọn ngậm miệng không nói.
Lục Tấn Uyên cầm lấy cái tách, lúc này mới chú ý tới phía dưới có kẹp một tờ giấy, anh nhíu mày, nhìn lướt qua nội dung phía trên.
“Chuyện tại quầy rượu lúc trước, thật ngại quá, là tôi hiểu lầm anh, tôi tưởng anh là người tung những tin đồn kia ở công ty lúc trước tôi làm việc, bây giờ tôi mới biết là mình hiểu nhầm, thật xin lỗi.”
Ôn Ninh viết mấy câu ngắn gọn, chữ của cô rất đẹp, mang theo mấy phần phong cách đặc biệt, không giống như trong tưởng tượng của Lục Tấn Uyên.
Anh vẫn cho là, người phụ nữ giống như Ôn Ninh, chắc chắn là đi học không chú ý nghe giảng, thật sự không có bất kỳ bản lĩnh gì. Không nghĩ tới, chữ viết của cô lại không tệ, nhìn cũng không giống như người không có học vấn không có nghề nghiệp như anh đã từng nghĩ về cô.
Với lại, nội dung trong tờ giấy làm cho anh có chút tò mò.
“Cô ta đi mua đồ ở đâu?” Lục Tấn Uyên cầm tờ giấy kia xuống, đột nhiên, có loại xúc động muốn đi hỏi cho rõ ràng, cô nói những lời này là có ý gì.
“Là đi quán cà phê ở Thành tây.” An Thần thành thật trả lời.
“Khi nào cô ta về, bảo cô ta đi vào gặp tôi.” Lục Tấn Uyên thản nhiên dặn dò.
An Thần yên lặng đi ra ngoài.
Ôn Ninh đến nơi, không ngờ rằng hạt cà phê cô muốn mua lại hết hàng, muốn lấy phải chờ bọn họ điều hàng từ chi nhánh khác sang.
Dù sao cô cũng không có việc gì làm, trở về có thể còn bị Lục Tấn Uyên gây khó dễ, cho nên, Ôn Ninh lựa chọn ngồi chờ.
Trong lúc đang buồn chán chờ đợi, đột nhiên, có người đi tới vỗ vào vai của cô.
Ôn Ninh quay đầu nhìn, thì ra là Hạ Tử An. Nhìn thấy anh ta, cô nở nụ cười hiếm hoi.
Hạ Tử An quan sát cô một chút: “Sao đột nhiên cô lại xin thôi việc, sao vậy, trong công ty lại có người bắt nạt cô?”
Sau hôm đó, Hạ Tử An còn muốn đi tìm Ôn Ninh, không ngờ đến nơi lại chỉ lấy được tin tức cô đã xin thôi việc.
Nhưng mà đúng là trùng hợp, anh tới đây uống trà chiều, không ngờ tới lại gặp ngay Ôn Ninh.
“Không phải, ừm… Tôi đổi công ty.” Ôn Ninh cũng không nói chuyện mình đang làm việc ở Tập đoàn Lục thị.
“Ồ? Thế nào, thích nghi được chưa? Nếu có khó khăn gì, cứ nói với tôi, tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp.”
Ôn Ninh lắc đầu, trong lòng nổi lên ấm áp nhàn nhạt: “Rất tốt, không có gì khó khăn.”
Mặc dù, Hạ Tử An nói thì nói như thế, nhưng Ôn Ninh cũng không thích phiền đến người khác.
Hạ Tử An nhìn cô một cái, luôn cảm thấy dường như cô cũng không vui vẻ như bề ngoài, lúc này, anh vô tình liếc đến ngón tay Ôn Ninh.
Trên ngón tay trắng nõn có thêm mấy bong bóng hồng hồng, giống như là bị bỏng nhưng không được xử lý ngay.
“Tay của cô bị sao vậy?” Hạ Tử An cau mày.
“Không có việc gì, bị nước nóng bắn vào, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.” Ôn Ninh giờ mới nhớ tới chuyện này, nhưng mà chỉ là vết thương nhỏ nên cô cũng không quá để ý.
Lúc còn ở trong trại giam cô còn phải trải qua nhiều điều tồi tệ hơn đây, cho nên, trông cô có vẻ không cảm thấy quan trọng.
“Cô có phải là người phụ nữ bình thường không? Bị thương còn không thèm để ý, không phải nói đôi tay là bộ mặt thứ hai của phụ nữ hay sao?” Hạ Tử An nhìn dáng vẻ không quan tâm của Ôn Ninh, đột nhiên có chút đau lòng.
Những cô gái bình thường khi bị thương không phải vội vàng tìm người làm nũng nói mình rất đau sao?
Sao Ôn Ninh lại giống như đã quen với việc này, có phải là bởi vì biết dù có nói cũng không có ai để ý, cho nên mới cố gắng giả vờ như không quan tâm?
“Đưa đây, tôi xem một chút.” Hạ Tử An muốn giữ chặt tay của cô, Ôn Ninh muốn tránh nhưng không tránh được.
Hạ Tử An cầm tay của cô, nơi tiếp xúc truyền đến cảm giác nóng bừng, làm cho Ôn Ninh hơi đỏ mặt.
Muốn rút tay về, nhưng lại không thể lay chuyển được sức lực của đàn ông.
Hạ Tử An cẩn thận kiểm tra tay của cô, lúc này mới phát hiện không chỉ là bị bỏng, trong lòng bàn tay Ôn Ninh còn có một lớp chai dày, với lại trên ngón tay cũng có không ít vết thương nhỏ, ở trên da thịt trắng nõn càng thêm rõ ràng, phá hủy vẻ đẹp ban đầu.
Ánh mắt người đàn ông tối lại, vẻ mặt phức tạp: “Để tôi đi mua thuốc mỡ cho cô.”
“Không cần, thật sự là không nghiêm trọng như vậy đâu.” Ôn Ninh thấy anh muốn đi thật, vội vàng ngăn lại, được người khác đột nhiên quan tâm như vậy, cô có chút xấu hổ.
“Ôn Ninh, có phải cô đã chịu quá nhiều khổ cực không? Trên tay cô rất nhiều vết thương” Hạ Tử An nghiêm túc nhìn vào mắt cô, hỏi.
Ánh mắt quan tâm lo lắng của người đàn ông này ấm áp như vậy, không có chút kỳ thị khinh thường nào, làm cho khuôn mặt Ôn Ninh nóng bừng lên.