Chương 16
Tiếng điện thoại bị ngắt, chớp mắt mồ hôi trên cơ thể Ôn Ninh đã ướt đẫm quần áo, như thế vừa bị lôi ra ra khỏi nước lạnh, không khí dường như cũng bị rút ra hết khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Bạch Dịch An đứng dậy, giữ lấy cơ thể run rẩy của Ôn Ninh: “Ôn Ninh, em làm sao thế?”
“Không sao, em không sao…”Ôn Ninh tránh tay của Bạch Dịch An, lùi lại vài bước, cô sợ liên lụy đến anh, giữ chặt điện thoại, vội vàng chào tạm biệt: “Em còn có việc, em đi trước nhé, chúng ta hôm khác liên lạc sau nhé.”
“Chờ đã.” Bạch Dịch An biết Ôn Ninh có nỗi khổ tâm trong lòng, một người từng bị oan uống phải ngồi tù rồi lại lưu lạc vào Lục gia, có rất nhiều chuyện đều không thể do mình quyết định, anh muốn giúp đỡ cũng cần phải có chừng mực không thể làm hại đến cô, “Anh có tấm thẻ, em mang theo, ở Lục gia ăn uống có gì không vừa ý thì tự mình ra ngoài đi mua. Đúng rồi, anh còn mang cho em rất nhiều quần áo, đều là những kiểu dáng trước kia em thích, nếu như không tiện đi ra ngoài cũng có đồ để thay đổi.”
Ôn Ninh cúi đầu nhìn trên người vẫn là bộ quần áo mặc khi ra tù, là chiếc quần jean cũ và áo phông ngắn tay màu trắng ba năm trước, cười ngượng nghịu, “Không sao, em có quần áo…”
“Không cần khách sáo với anh, được rồi, về trước đi, muộn quá Lục gia sẽ lại gây khó dễ cho em.”
Bạch Dịch An nhét quần áo và thẻ vào tay Ôn Ninh, quay người rời đi, Ôn Ninh chỉ có thể đem theo quần áo ngồi lên xe của Lục gia trở về. Ở một góc phố, Bạch Dịch An ngồi trong xe nhìn thân hình gầy gò của Ôn Ninh bước vào trong xe, trái tim anh không hiểu sao thắt chặt, tay nằm chặt lấy vô lăng.
Ôn Ninh, chờ anh, sẽ có một ngày anh sẽ cho em có được tự do.
Trên đường trở về Ôn Ninh luôn cảm thấy trong lòng bất an, chỉ mong sao trời tối chậm lại chút, cô sợ người đàn ông kia sẽ làm gì đó với cô, mà cô lại không dám nói với bất kỳ ai. Lái xe này là thuộc hạ của anh ta, cô lại càng không dám thể hiện ra một chút bất thường nào. Trong một khoảnh khắc, cô muốn nhảy khỏi xe và bỏ chạy, nhưng cô biết bản thân không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Lục gia. Ôn Ninh cảm thấy bản thân dường như bị ai đó bóp lấy cổ, phút chốc cảm thấy không thể thở được.
Cô ngồi trong phòng khách, ngồi đến nửa đêm không dám về phòng, người hầu đi đi lại lại ngạc nhiên nhìn cô, cuối cùng là Diệp Uyển Tịnh đi xã giao về muộn nhìn thấy Ôn Ninh ngồi trên sofa phòng khách, tức giận trong lòng bắt đầu mắng cô: “Đã muộn như thế này rồi cô không ở bên Tấn Uyên còn ngồi như con ngốc ở đây làm gì!”
“Tôi, tôi ngủ không được, ngồi phòng khách cho thông thoáng…”
“Về phòng cho tôi, ngủ không được thì mát-xa cho Tấn Uyên, cứ mát-xa đến khi nào buồn ngủ! Đừng để đến nửa đêm tôi còn trông thấy cô, thật chán ngán!”
Ôn Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy trở về phòng, khoảnh khắc đóng cửa lại, đèn trong phòng đã tối rồi, Ôn Ninh trực tiếp bị người ta dùng lực ngăn ở cửa.
“Sáng nay tên công tử mặt trắng trẻo đó chạm vào chỗ nào của em, hửm? Bàn tay nào chạm vào? Tôi đi bẻ tay anh ta!”
“Chúng tôi chỉ là bạn tốt của nhau, anh không thể vô duyên vô cớ làm tổn thương anh ấy.”
“Ôn Ninh, mới có mấy ngày, em đã không kiềm chế được mà đi tìm tên mặt trắng trẻo đó! Chỉ sợ một tháng là lý do trì hoãn của em, em muốn trong thời gian này tìm một người đàn ông cho mình, một chỗ dựa để mượn cơ hội thoát khỏi tôi. Còn dám nói hộ thẳng nhóc đó, em có tin em nói thêm một câu, ngày mai tôi cho tên đó đi gặp Diêm Vương không?”
Ôn Ninh nhớ lại chiếc Ferrari của Dư Phi Minh, khi người tài xế đó không chút do dự mà đâm vào, căn bản không suy nghĩ tới bên trong có người hay không, hoặc là bọn họ căn bản không quan tâm đến, vì vậy đối với anh ta mà nói, giết chết Bạch Dịch An chỉ là chuyện nhỏ như di chuyển ngón tay mà thôi.
“Xin anh, đừng như thế… tôi không có ý tìm người giúp đỡ, tôi và anh ấy không có gì hết, nếu như anh không yên tâm, tôi sẽ không gặp anh ta nữa…”
Ôn Ninh cảm thấy sợ hãi, nếu như cô hôm nay tiếp xúc nhiều hơn với Bạch Dịch An, liệu hiện giờ cô có phải đã nhận được tin xấu của anh ấy không? Cô thấp giọng cầu xin, người đàn ông buông cô ra, nhưng khi nhìn thấy túi quần áo trên tay cô, cơn giận của anh lại dâng lên, đem túi quần áo vứt xuống đất, thẻ của Bạch Dịch An cũng rơi xuống.
Người đàn ông nhìn quần áo và thẻ dưới đất, cười khẩy: “Nào là quần áo nào là thẻ, còn nói không có gì, hửm?”
Gương mặt Ôn Ninh bị chèn ép bởi lòng bàn tay người đàn ông, cô khó khăn nặn ra vài chữ: “Chỉ là vài bộ quần áo…” 1
“Chỉ là vài bộ quần áo? Vậy lần sau, là muốn hiến thân cho anh ta sao?”
“Anh đủ rồi đấy! Anh rốt cuộc muốn như thế nào, những bộ quần áo này cũng không tiêu tiền của anh, muốn hay không là tự do của tôi, anh dựa vào đâu mà kiểm soát tôi mọi lúc mọi nơi!”
“Tự do? A! Ôn Ninh, em sợ là đã quen được ông già Lục nuôi thả quen rồi, quên mất bản thân đang ở đâu, thân phận là gì rồi sao?”
“Tôi có tự do hay không, liên quan gì đến anh, anh là tên ma quỷ điên, cùng lắm chúng ta cùng chết!”
“Vậy thì tôi sẽ phá em trước!”
“Anh! Buông ra! Hmmm—“