Chương 26
“Bây giờ còn chưa sao, nhưng mà, sau này bà ấy thế nào, còn xem biểu hiện của mày.”
“Ôn Khải Mặc, ông đừng nên trơ tráo quá!” Ôn Ninh bị chọc giận, từ đầu đến cuối, mẹ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ông ta.
Lúc đầu, Ôn Khải Mặc chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, hai bàn tay trắng, là do mẹ mang tài sản trong nhà, cùng ông ta thức khuya dậy sớm làm việc, nên mới có thể sáng lập ra công ty như hôm nay.
Mà thứ Ôn Khải Mặc báo đáp cho mẹ, là sau khi thăng quan tiến chức lại đưa bồ nhí vào nhà, là một đứa nhỏ không kém cô mấy tuổi, là lừa gạt đưa con gái của bà vào tù tùy ý bị giẫm đạp, là sau khi bà bệnh còn lấy bệnh của bà đe dọa con gái bà?
“Ôn Ninh, mày phải biết mày đang nói chuyện với ai, mấy năm này, mày còn không học được cái gọi là lễ phép sao?”
“Lễ phép, là đối với người, chứ không phải với thứ gì đó, không cần thiết.” Ôn Ninh nắm chặt tay, một cơn đau đớn ập tới nhưng cô lại không hề cảm nhận được.
“Ôn Ninh, tao cảnh cáo mày một lần cuối, mày đừng có nói năng bậy bạ, nếu mày không hiểu quy tắc lễ phép, đêm nay, về nhà cũ của Ôn gia, tao sẽ dạy dỗ lại mày, nếu không tới thì tự gánh lấy hậu quả.”
Ôn Khải Mặc lạnh lùng nói xong thì cúp điện thoại.
Ôn Ninh nghe giọng nói nhắc nhở tự động lạnh lẽo từ điện thoại, hận không thể đi thẳng tới cầm dao giết chết người đàn ông hèn hạ này.
Dù sao thì, mẹ và ông ta cũng là vợ chồng vài chục năm, dù nuôi một con thú cưng, cũng phải có tình cảm, nhưng ông ta có thể bình tĩnh dùng bệnh tình của mẹ để làm lợi thế.
Nhưng, dù phẫn nộ, dù căm ghét, tối hôm đó, Ôn Ninh cũng chỉ có thể làm theo lời của Ôn Khải Mặc.
Cô không có đường nào để cãi lại. Đến nhà họ Ôn, Ôn Ninh bị giữ ở ngoài cửa rất lâu mới được phép đi vào.
Cô nghĩ, đây là sự trả thù mà Ôn Khải Mặc dành cho cô, ông ta là người có thù tất báo.
“Sao, học được cách nói chuyện chưa?” Ôn Khải Mặc đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn cô.
Ôn Ninh không lên tiếng, “Tìm tôi tới, không phải chỉ vì chuyện này thôi chứ.”
Vừa rồi trên đường đi, cô đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, dù cho Ôn Khải Mặc có thủ đoạn gì, cô cũng phải nhẫn nại, chỉ có thể để ông ta nói về tin tức của mẹ nhiều hơn.
“Mày phải lập tức rút đơn kháng án Lưu Ly Ly về.”
Ôn Ninh nắm chặt ngón tay.
“Vì Lưu Ly Ly vu oan cho tôi trộm đồ mới phải đến đồn cảnh sát, tôi cảm thấy cô ta không có chút oan ức nào cả, huống chi, không phải tôi tìm luật sư đến khởi tố cô ta, chuyện này ông nói với tôi cũng vô dụng thôi.”
Lưu Ly Ly ức hiếp cô không phải một hai lần, Ôn Ninh thực sự không muốn cứ thế mà bỏ qua cho cô ta.
Ôn Khải Mặc suy nghĩ hồi lâu, vừa mới nghe nói Lục Tấn Uyên đã tỉnh, chỉ là nhà họ Lục không công bố ra ngoài, chuyện của Lưu Ly Ly khó giải quyết như vậy, chẳng lẽ do Lục Tấn Uyên ở sau lưng giúp đỡ cô?
“Ôn Ninh, tao biết mày muốn trèo cao vào nhà họ Lục, nhưng cũng phải lấy gương soi lại dáng vẻ của mình chứ, chẳng lẽ nhà họ Lục sẽ cưới người phụ nữ như mày sao? Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đừng có mà không biết xấu hổ.”
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng?
Bỗng nhiên Ôn Ninh cảm thấy rất buồn cười, có người cha nào lại nói lời khó nghe như thế với con gái của mình, cô là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, vậy ông ta thì sao?
Là chó già sủa bậy ư?
“Chuyện này, tôi không làm được.” Ôn Ninh không có tâm trạng tranh cãi với ông ta. Bảo cô tha cho Lưu Ly Ly, không đời nào.
“Chị họ của mày vẫn là cô gái chưa lấy chồng, đứa con chết tiệt như mày sao không suy nghĩ cho con bé, nếu sau này bị lưu lại án tích thì con bé sao có thể lập gia đình hả?”
Ôn Khải Mặc nhíu chặt lông mày.
Lời ông ta nói lọt vào tai Ôn Ninh, làm lòng cô như bị ném vào sông băng, lạnh lẽo vô cùng.
Đối với Ôn Khải Mặc mà nói, ông ta có thể quan tâm mọi người, có thể suy nghĩ cho tương lai mọi người, nhưng mà trong mọi người đó, không bao gồm con gái ruột của ông ta!
Dường như sợ Ôn Ninh sẽ từ chối, ông ta lại lạnh lùng nói thêm một câu, “Bây giờ mẹ mày đang ở nước ngoài, viện điều dưỡng vừa mới nói, có một loại thuốc đặc hiệu mới có thể làm cơ thể bà ta dễ chịu hơn một chút… Bà ta có phúc phần hưởng loại thuốc mới này không, thì phải nhìn con gái bà ta rồi.”
Lời nói của Ôn Ninh sắp đến khóe miệng, trong phút chốc bị đánh gãy, cô nắm chặt tay, cuối cùng, mệt mỏi thả ra.
Bây giờ cô chẳng biết mẹ ở nơi đâu, có thể làm gì được chứ?
“Tôi thả cô ta ra, ông nói cho tôi biết mẹ tôi đang ở đâu.” Thật lâu sau, Ôn Ninh mới ngẩng đầu, khóe mắt đỏ lên.
“Đừng cò kè mặc cả với tao, mày không có tư cách này.” Ôn Khải Mặc không suy nghĩ đã từ chối.
Tính cách của Ôn Ninh như quả bom hẹn giờ, ông ta phải nắm thứ uy hiếp được cô ở trong tay mới an tâm được.
Bị từ chối, Ôn Ninh cũng không nói gì nữa, nơi quá quen thuộc được gọi là nhà, chỉ làm cho cô sắp ngạt thở.
Quay người rời đi, bước chân của Ôn Ninh càng lúc càng nhanh, cuối cùng, giống như là đang chạy trốn.
Ôn Ninh trở lại nhà họ Lục, Lục Tấn Uyên không có ở đây, mấy ngày nay anh ta đều bận rộn nhiều việc, có đôi khi không trở về nhà, ngủ luôn ở bên ngoài.
Không có ở đây, thật đúng lúc.
Ôn Ninh đi đến phòng bếp, lấy ra một chai rượu vang để làm thức ăn, về phòng của mình, ngồi bên cửa sổ một mình uống rượu.
Cô không biết uống rượu, nhưng mà, ngày hôm nay trôi qua, trong lòng như bị cục bông chặn lại, cô thật sự không biết cách để giải tỏa, chỉ có thể dùng cách này, cho dù cô uống say mèm rồi thiếp đi cũng tốt.
Nếu tiếp tục suy nghĩ nữa, cô sẽ bị ép Lúc Lục Tấn Uyên về nhà đã là đêm khuya.
Cuối cùng cũng xử lý xong những hạng mục khó giải quyết, anh cũng mệt mỏi.
Nhưng khi đẩy cửa đi vào phòng ngủ, mùi rượu nồng nặc lập tức đập vào mặt, anh nhíu lông mày lại, có vẻ không vui.
Ôn Ninh này, lúc anh không có đây, cứ chán nản mà sống qua ngày vậy sao?
Ôn Ninh gần như đã say mèm, tửu lượng của cô không cao, sau khi uống một chai rượu đỏ, đầu đã choáng váng, không thể nào khống chế được cơ thể, nghe được giọng nói, cô lắc lư đứng lên, “Ai đó?”
Lục Tấn Uyên nhìn cô một cái, cô ta thế này là uống bao nhiêu rồi? Hiện giờ có thể về căn phòng này, còn có thể là ai?
“Cô uống bao nhiêu rồi?” Người đàn ông kéo cà vạt xuống, không kiên nhẫn mà hỏi.
Lục Tấn Uyên có bệnh thích sạch sẽ, xưa nay anh ghét nhất là người say rượu, thấy Ôn Ninh đã không còn tỉnh táo, muốn đưa cô ra phòng khách, để cô tự sinh tự diệt là được rồi.
Nhưng mà, còn chưa thực hiện, Ôn Ninh đã mơ màng lảo đảo đi đến, muốn nhìn rõ là ai.
Áo ngủ rộng thùng thình trên người tản lạc ra do cử động mất khống chế của thân thể, Lục Tấn Uyên nhìn thấy, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng mà anh còn chưa đói khát đến mức muốn làm gì đó với một con ma men không còn tỉnh táo này.
Suy nghĩ một lát, Lục Tấn Uyên xoay người rời khỏi, cùng lắm thì đêm nay anh ngủ phòng khách.
“Dừng lại!” Ôn Ninh nhận lầm người, xem anh là Ôn Khải Mặc, cô nhào tới, rơi nước mắt chất vấn: “Sao ông đối xử với tôi như vậy, trong mắt ông những người khác là người, tôi không phải là người sao? Rốt cuộc ông muốn thế nào mới buông tha cho tôi? Ông nói đi, ông nói đi!”
Ôn Ninh khóc, lần đầu tiên Lục Tấn Uyên thấy cô khóc, đôi mắt thâm sâu của anh có chút kinh ngạc, lại có chút không đành lòng.
Anh còn tưởng người phụ nữ như con gián đánh mãi không chết này sẽ không rơi nước mắt, thì ra, cô cũng có lúc yếu ớt như vậy.
“Cô say rồi, tỉnh táo lại hãy nói chuyện với tôi.”
Người đàn ông đẩy tay cô ra, đứng dậy rời đi, Ôn Ninh nhấc chân đuổi theo, nhưng chân trái lại vấp chân phải, đứng không vững, ngã lên người Lục Tấn Uyên.
Đột nhiên xảy ra kích thích, làm Lục Tấn Uyên hít sâu một hơi, càng chết là, Ôn Ninh không ý thức được mình đang làm gì.