• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện gì thế? Có người đến gây rối à?”

“Trời ơi, ai ở cái đất Giang Hải này chẳng biết buổi sáng anh Hổ đều ở câu lạc bộ, thế mà vẫn dám đến gây sự, chán sống rồi hay sao?”

“Mau ra xem là ai ăn gan hùm mật gấu đi!”

Mọi người nhanh chóng đi ra ngoài đại sảnh, bọn họ đều là nhân viên làm việc ở đây, gồm bảo vệ, các nữ tiếp viên, DJ…

Các tiếng bước chân vội vã vang lên, có tới hơn hai mươi người đàn ông cao lớn mặc đồ đen chạy ra đại sảnh, sau đó vây chặt lấy Tần Thế Vỹ, ai nấy đều cầm dao với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Anh Báo, chính nó đã đánh em cùng mấy người anh em đấy ạ”.

Người vừa nói chính là Mặt sẹo đến nhà Tần Thế Vỹ đòi nợ. Lúc này, gã đang đứng cạnh một người đàn ông đô con. Người này tên là Lôi Báo, em trai ruột của Lôi Hổ.

“Ừm, tao biết rồi”, Lôi Báo hào hứng quan sát Tần Thế Vỹ rồi nói: “Thằng kia, tao không cần biết mày là ai, nhưng hôm nay phải cho tao một lời giải thích rõ ràng, không thì đừng hòng rời khỏi đây”.

Tần Thế Vỹ lắc đầu: “Tôi có rời khỏi đây được hay không là tự tôi quyết định, giờ tôi cũng không muốn phí lời với anh, mau gọi Lôi Hổ ra đây gặp tôi”.

“Muốn gặp anh tao thì mày chưa đủ tư cách đâu”.

Lôi Báo hừ nói tiếp: “Vả lại, chắc mày cũng chẳng còn mạng mà gặp anh ấy đâu”.

Dứt lời, Lôi Báo lùi lại, bốn tên khác cầm dao nhanh chóng lao thẳng lên, sát khí lập tức bủa vây Tần Thế Vỹ. Nếu người bình thường mà rơi vào hoàn cảnh này thì chắc đã sợ mất mật, nhưng Tần Thế Vỹ vẫn thản nhiên như thường.

Rắc!

Chờ tên đầu tiên áp sát mình, Tần Thế Vỹ mới tiến lên trước một bước rồi giơ chân phải lên đá mạnh vào đầu gối của hắn, tiếng xương gãy vang lên ngay sau đó, đầu gối của tên kia đã vỡ nát.

A!

Hây!

Tần Thế Vỹ ra tay liên tiếp, mấy tên còn lại đều nằm vật ra đất không bò dậy nổi, mà cả quá trình còn chưa tới mười giây.

“Thực lực mạnh quá!”

“Lẽ nào thằng này cũng là võ sư giống Hoàng sư phụ?”

Lôi Báo và mọi người xung quanh đều biến sắc mặt, bốn tên bị Tần Thế Vỹ đánh đều là những tay đánh đấm hàng đầu ở đây, vậy mà vẫn bị hạ gục dễ dàng. Điều này chứng tỏ chắc chắn Tần Thế Vỹ là một cao thủ.

“Hay anh bảo họ lên hết đi, để tôi đỡ phí thời gian”, Tần Thế Vỹ nhìn sang Lôi Báo rồi bình thản nói.

Ngông cuồng!

Tự cao tự đại!

Nếu là trước kia, chắc chắn Lôi Báo sẽ cười nhạo Tần Thế Vỹ không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng bây giờ, hắn biết rất rõ dù tất cả những người còn lại cùng xông lên thì chắc cũng không phải đối thủ của Tần Thế Vỹ.

Bộp bộp!

Đúng lúc này, chợt có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, cùng với đó là tiếng vỗ tay: “Được lắm! Thực lực của anh bạn đúng là phi thường, anh Hổ tôi ngưỡng mộ!”

Người lên tiếng là một người đàn ông cao lớn với cơ bắp cuồn cuộn đang kẹp một điếu xì gà rồi nhìn xuống Tần Thế Vỹ: “Tôi đã nghe Mặt sẹo kể về anh rồi, thế này đi, chúng ta coi như xí xoá, nhưng từ nay trở đi, anh hãy đi theo tôi. Tôi đảm bảo anh sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, mỗi năm tôi sẽ trả cho anh mười triệu, thấy sao?”

“Mười triệu? Nhiều thế ư?”

“Thằng này đáng giá vậy sao?”

“Mẹ kiếp! Anh Hồ ưng nó ở điểm nào vậy? Chỉ vì nó giỏi đánh đấm thôi ư?”

“Chết tiệt! Thằng này đỏ thế không biết!”

Lôi Hổ vừa nói dứt câu thì mọi người ở xung quanh đều ồ lên, đến Lôi Báo cũng phải cau mày. Duy chỉ có một người đàn ông trung niên mặc đồ màu xám đứng cạnh Lôi Hổ là nhìn Tần Thế Vỹ với ánh mắt tán thưởng. Tuổi còn trẻ mà đã luyện được kình khí, nếu được chỉ bảo thêm thì chắc chắn sẽ có bước tiến vượt trội.

“Đi theo anh ư?”

Song, tuy được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng Tần Thế Vỹ lại cười nhạo nói: “Anh chưa đủ tư cách đâu”.

Bầu không khí lập tức trầm xuống, sau đó ai nấy đều nghĩ Tần Thế Vỹ quá mức làm trò, dám nói anh Hổ không đủ tư cách. Anh có biết anh Hổ có thân phận gì không? Ngay đến Lôi Hổ cũng phải bật cười: “Nói hay đấy, nhưng anh cứ nghĩ cho kỹ đi, nếu không làm đàn em của tôi thì chỉ có thể làm kẻ thù của tôi thôi, mà hậu quả thì e là anh không gánh nổi đâu”.

“Tôi không cần biết mình có gánh nổi không, nhưng tôi dám chắc là người của anh đánh bố tôi thì anh không gánh vác được hậu quả ấy đâu”.

Tần Thế Vỹ lạnh giọng nói rồi giơ tay lên chỉ vào mặt Lôi Hổ: “Lôi Hổ, mau xin lỗi đi, không hôm nay tôi sẽ giết anh!”

“Hỗn láo!”

“Mày chán sống rồi hả thằng kia!”

“Anh Hổ, chỉ cần anh hạ lệnh một câu, em sẽ tiễn thằng này đi ngay!”

Câu nói của Tần Thế Vỹ đã khiến mọi người xung quanh phẫn nộ, sát khí lại bùng lên.

“Ha ha ha, nói câu hay lắm!”

Lôi Hổ cười lớn, nhưng trong ánh mắt đã bừng lửa giận. Hắn nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh rồi nói: “Hoàng sư phụ, ông ra tay chặt đứt tứ chi của nó cho tôi, sau đó ném ra sau vườn cho chó ăn”.

Nghe thấy thế, mọi người đều im bặt, sau đó ai nấy đều nhìn Tần Thế Vỹ như một kẻ đã chết rồi. Tuy ban nãy, Tần Thế Vỹ đã thể hiện thực lực rất mạnh, nhưng bọn họ biết rõ Hoàng sư phụ mà ra tay thì anh chết là cái chắc, vì Hoàng sư phụ là cao thủ võ lâm thực thụ.

“Vâng!”

Hoàng Tiệp chậm rãi đi về phía Tần Thế Vỹ rồi tiếc nuối nói: “Cậu bạn, cậu có biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội lớn không? Chỉ cần cậu chịu quy hàng anh Hổ, tôi sẽ dốc lòng chỉ bảo cho cậu, để cậu sớm luyện được ám kình và trở thành một đại sư võ thuật!”

“…”

Tần Thế Vỹ chợt nói: “Nể tình ông cũng có ý tốt, tôi sẽ tha cho ông một mạng”.

“Còn trẻ mà ngông quá, cậu tưởng mình ăn may biết võ thì giỏi lắm à? Giờ tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là đại sư võ thuật chân chính!”

Hoàng Tiệp nghiêm mặt, sau đó lách người biến mất tại chỗ như một bóng ma, tiếp đó đã áp sát Tần Thế Vỹ, bàn tay mang kình khí mạnh mẽ của ông ta nắm chặt thành quyền.

“Ám kình ư? Cũng có chút tài năng đấy!”

Tần Thế Vỹ lắc đầu, sau đó tung một chưởng ra, khí huyết cuồn cuộn, ám kình bùng phát để tiếp chiêu của Hoàng Tiệp.

Hai luồng sức mạnh va chạm trên không, sau đó là tiếng xương gãy vang lên.

“A!”

Hoàng Tiệp hét lên đau đớn, sau đó bay đi như con diều đứt dây.

“Có thế mà cũng đòi chỉ dạy cho tôi ư?”, Tần Thế Vỹ chắp một tay ra sau lưng rồi bình thản nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK