Trương Minh Kiệt cười lớn: “Mạn Tuyết, em còn không hiểu anh sao? Nhưng trong tình huống vừa rồi, em cho rằng anh có thể từ chối được bố em à?”
Tân Mạn Tuyết lập tức cau mày:
“Quả thực bố em đối xử với nhà bác cả quá tốt, đặc biệt là trong mấy năm nay, không ít lần cho nhà bác cả mượn tiền. Em đoán số tiền này chắc chắn bọn họ không trả được một xu
nào”.
“Còn trả tiền ư? Xem tình hình hiện giờ của bọn họ, sau này không tiếp tục mượn tiền của nhà em nữa đã là tốt lắm rồi”.
Trương Minh Kiệt cực kỳ coi thường Tân Thế Vỹ: “Nhưng Mạn Tuyết à, để Tân Thế Vỹ đi làm ở công ty chúng ta là ý của bố em, mẹ em cũng không hề phản đối. Nếu đã như vậy, hình như anh cũng không thể không giữ anh lại mà nhỉ?”
Tân Mạn Tuyết cau mày nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu không phải là những vấn đề liên quan đến nguyên tắc, thì mẹ em rất ít khi làm trái ý bố em. Anh đừng thấy mẹ em bình thường hung dữ, còn hơi gay gắt với nhà bác cả em mà lầm. Thực ra tình cảm của vợ chồng bọn họ rất tốt. Nếu không bố em cũng sẽ không ở rể nhà mẹ em rồi”.
“Đúng vậy, tình cảm của bố mẹ em thực sự rất tốt!”
Trương Minh Kiệt cười khẽ, trong lòng lại hơi ngưỡng mộ. Nhà mẹ của Tân Mạn Tuyết cũng có thế lực khá lớn ở thành phố Giang Hải, giá trị thị trường doanh nghiệp của gia tộc này trị giá hơn một tỷ tệ. Cũng chính vì biết được chuyện này nên hắn mới dùng hết mọi thủ đoạn để theo đuổi được Tân Mạn Tuyết, hy vọng bản thân cũng có thể bước chân được vào gia đình giàu có. Mượn các mối quan hệ của nhà mẹ Tân Mạn Tuyết để tạo cho bản thân một vài con đường.
“Mạn Tuyết, anh có một cách để giải quyết chuyện này, em xem thử có được không?”
Trương Minh Kiệt nói tiếp: “Không phải Tân Thế Vỹ muốn vào công ty của chúng ta sao? Vậy thì cứ để cho hẳn vào. Quản lý Phòng Nhân sự là người quen của anh, anh sẽ đến đánh tiếng với ông ấy trước, bảo ông ấy ngày mai đích thân đi phỏng vấn. Cuối cùng sẽ bảo ông ấy làm khó Tân Thế Vỹ, sau đó lấy lý do hắn trượt cuộc phỏng vấn tuy không đuổi hẳn đi nhưng cũng sẽ không để
hẳn có được vị trí tốt. Sắp xếp cho hẳn tới bộ phận bảo vệ làm một tên bảo vệ quèn canh cửa. Em thấy sao?”
“Làm bảo vệ?”
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tân Mạn Tuyết lóe sáng, gật đầu lia lịa: “Được, cứ làm thế đi. Thực ra có được vị trí này cũng không tồi rồi. Anh ta ngồi tù ba năm, bình thường làm gì có công ty nào muốn giữ anh ta lại làm bảo vệ chứ? Bố em chắc chắn cũng sẽ không còn lời nào để nói. Minh Kiệt, cảm ơn anh!”
“Nói cảm ơn với anh làm gì? Chỉ cần em vui là được!
Trương Minh Kiệt mỉm cười, trong lòng hẳn lúc này tràn đầy cảm giác ưu việt. Thần tượng trước đây của Tân Mạn Tuyết, sắp tới sẽ trở thành con chó gác cổng của công ty. Mà Trương Minh Kiệt hản lại là lãnh đạo cấp trung của công ty. Không lâu sau, chắc chắn sẽ trở thành lãnh đạo cấp cao. Giữa hai người, một người giống như hoàng đế, còn một người lại giống như ăn mày.
“Thế Vỹ à, tối nay con chuẩn bị hồ sơ cho tốt, sáng mai dậy sớm để đi in ra. Sau đó cùng Mạn Tuyết tới công ty phỏng vấn. Cố gắng lên, ngày mai là có thể bắt đầu đi làm rồi”.
Trước cửa nhà, Tân Quân nhìn Tân Thế Vỹ lấy chìa khóa, cười tủm tỉm nói.
“Được rồi bố, ngày mai con sẽ cố gắng, hy vọng có thể đi làm”.
Tân Thế Vỹ mỉm cười rồi đẩy cửa vào, lập tức nghe thấy giọng nói gấp gáp của mẹ truyền ra từ trong nhà: “Thế Vỹ, con về rồi à? Nhanh, nhanh đưa Tiểu Thảo đi bệnh viện. Tiểu Thảo bị sốt rồi, sốt rất cao”.
“Tiểu Thảo..."
Säc mặt Tần Thế Vỹ khẽ thay đổi. Sau đó, anh bước nhanh vào phòng của Tiểu Thảo.
“Chú, cháu, cháu khó chịu quá
Tiểu Thảo năm trên giường, dường như cảm nhận được Tân Thế Vỹ bước vào phòng, cô bé khó khăn mở mắt, yếu ớt nói.
“Tiểu Thảo đừng sợ, có chú ở đây, cháu sẽ sớm khỏe lại thôi”.
Tân Thế Vỹ vội vàng tiến lên an ủi Tiểu Thảo rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể của Tiểu Thảo.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Tamlinh247 nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : Tamlinh247 là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Quả nhiên, Tiểu Thảo không phải bị sốt bình thường mà là vì chất độc lại lan rộng ra hơn một chút. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Tiểu Thảo không thể kiên trì được một tháng.
“Thế Vỹ, bây giờ Tiểu Thảo sốt tận 39 độ rồi. Hơn nữa, có khả năng không phải là bị sốt bình thường. Chúng ta nhanh đưa con bé đến bệnh viện thôi”.
Trần Liên sốt ruột nói, khuôn mặt của Tần Quân cũng cực kỳ lo lăng.
“Bố mẹ, hai người đừng lo lăng, con có thể khống chế được bệnh tình bây giờ của Tiểu Thảo”.
Tân Thế Vỹ vừa nói vừa lấy châm bạc ra. “Đây là châm bạc sao? Thế Vỹ, con còn biết y thuật à?” Tân Quân kinh ngạc nói.
“Vâng, thật ra ở Chiến bộ, con còn có một thân phận khác là quân y”.
Tân Thế Vỹ gật đầu, sau đó không nói thêm nữa, tập trung châm cứu cho Tiểu Thảo. Khoảng năm phút sau, sắc mặt của Tiểu Thảo mới tốt lên được một chút, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần trở lại bình thường. Tuy nhiên vì vừa rồi Tiểu Thảo quá suy yếu, nên sau khi Tân Thế Vỹ châm cứu xong, cô bé đã ngủ thiếp đi.
“Một tháng!”
Tân Thế Vỹ cất châm bạc đi, nhìn Tiểu Thảo đang ngủ say, lẩm bẩm: “Trong vòng một tháng, mình nhất định phải giải được độc Ô Quyên trong người Tiểu Thảo. Bãng không...”
“Thế Vỹ...” “Bố mẹ, chúng ta ra ngoài rồi nói”.
Tân Thế Vỹ đứng dậy, cùng bố mẹ đi vào phòng khách mới tiếp tục nói: “Bố mẹ, con đã kiểm soát được tình trạng bệnh của Tiểu Thảo rồi. À, còn có một việc muốn nói với hai người. Thật ra Tiểu Thảo không hề bị ung thư”.
“Tiểu Thảo không bị ung thư hả?”
Tân Quân và Trần Liên cực kỳ kinh ngạc, Tân Quân hỏi: “Thế Vỹ, chuyện này là sao? Bố mẹ đã đưa Tiểu Thảo đi bệnh viện kiểm tra hai ba tháng rồi. Kết quả xét nghiệm đều ra giống nhau đó là Tiểu Thảo mắc bệnh ung thư gan, hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Sao con biết Tiểu Thảo không phải bị ung thư?”
Tân Thế Vỹ đáp: “Bố, kết quả bệnh lý mà dụng cụ y tế kiểm tra ra, độ chuẩn xác có thể lên tới 99,9%, nhưng sẽ có lúc xảy ra sai sót. Với tình trạng cơ thể của Tiểu Thảo, con có thể chắc chản 100%, con bé không hề mắc ung thư”.
“Thật sao?” “Đương nhiên rồi, sao con có thể lừa bố mẹ chứ?”
Tân Thế Vỹ ngẫm nghĩ, vẫn là không nên nói chuyện Tiểu Thảo bị trúng độc cho bố mẹ, tránh để bọn họ lo lắng.
“Thế Vỹ, vậy cơ thể của Tiểu Thảo rốt cuộc bị làm sao vậy? Đúng rồi, con có cách nào chữa khỏi cho Tiểu Thảo không?”
Trần Liên hỏi.
“Mẹ, bệnh của Tiểu Thảo hơi đặc biệt, con rất khó để giải thích rõ ràng cho hai người hiểu. Nhưng hai người cứ yên tâm, con chắc chẳn có thể chữa khỏi căn bệnh này cho Tiểu Thảo. Chỉ là cần một chút thời gian. Thế này nhé, con đảm bảo với hai người, nhiều nhất là một tháng, con nhất định sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho Tiểu Thảo”.
Câu đảm bảo này của Trần Thế Vỹ, không chỉ nói với bố mẹ anh, mà còn nói với chính bản thân anh. Một tháng là kỳ hạn dài nhất, anh phải cố gắng giải được độc cho Tiểu Thảo trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Sau khi nói chuyện một lúc với bố mẹ, Tân Thế Vỹ trở về phòng của mình, anh lấy điện thoại ra gọi cho Chu Dần.
“A lô, cậu Tần!” Giọng của Chu Dần nhanh chóng truyền đến.
“Chào chủ tịch Chu, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay tôi có nhờ các ông tìm giúp sáu loại dược liệu đó. Mọi người tìm đến đâu rồi?"
Tân Thế Vỹ ngay lập tức hỏi.
Chu Dần hơi lúng túng nói: “Cậu Tân, thực sự xin Nhưng sáu loại dược liệu mà cậu nói thực sự quá quý hiếm. Chúng tôi đã hỏi rất nhiều bác sĩ Đông y, có đến ba loại dược liệu, ngay cả tên mà bọn họ còn chưa từng nghe đến. Cuối cùng, chỉ có bên công ty của ông Chung mới có một loại dược liệu mà cậu cần”.
“Chỉ có một thôi sao...”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Tân Thế Vỹ nghe thấy vậy, vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
“Cậu Tân, tôi đã bảo ông Chung giữ loại dược liệu đó lại cho cậu, còn năm loại khác, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu nghe ngóng, tìm kiếm. Ngay khi có tin tức, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu biết”.
Chu Dần nói.
“Được, vậy cảm ơn ông nhiều!”
Nói xong, Tân Thế Vỹ cúp máy. Sau đó lại ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại khác.
“Ôi, tiểu sư đệ, mới về thành phố Giang Hải có hai ngày mà đã nhớ sư tỷ rồi sao?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói cực kỳ quyến rũ của sư tỷ Ngọc Linh, “Nhưng cậu nhớ sư tỷ hay là nhớ cơ thể của sư tỷ vậy hả?”