• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba năm trước là Phương Nhan tôi mù!

Giọng nói của Phương Nhan rất to nên vang khắp cả sàn đấu, lúc này mọi người đều ồ lên: “Tần Thế Vỹ, anh còn gì để nói nữa không?”

“Thằng tù với chó thì có khác quái gì nhau, không bao giờ bỏ được thói xấu”.

“Tần Thế Vỹ này có gì khác một con chó chứ?”

Từng tiếng cười cợt vang lên, Tần Thế Vỹ phớt lờ những lời đàm tiếu của họ, anh chỉ nhìn thẳng vào Phương Nhan. Lúc này, anh đã hoàn toàn thất vọng về cô ta. Từ sau khi cô ta thốt ra câu đó thì thái độ của anh dành cho cô ta không còn là sự yêu thích của ba năm trước hay sự dửng dưng sau khi quay về quê nhà nữa, mà là sự ghét bỏ cùng ghê tởm.

“Tần Thế Vỹ, giờ hết lời chối cãi rồi đúng không? Thế thì mau bước xuống khỏi sàn đấu rồi cuốn xéo đi!”, Thầy Hàn lớn giọng nói.

“Ông im đi được chưa?”, Tần Thế Vỹ chợt nhìn thầy Hàn rồi lạnh giọng nói.

Tuy giọng nói của anh không to, nhưng đôi mắt lạnh băng của anh lia tới lại khiến ông ta có cảm giác như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào, từ đó cả người mất tự nhiên, không dám ho he tiếng nào nữa.

Tần Thế Vỹ không để ý đến ông ta nữa, cũng không quan tâm đến Phương Nhan cùng các sinh viên bên dưới nữa, mà nói với Diệp Quân Dân ở bên kia sàn đấu: “Còn đánh nữa không?”

“Còn chứ!”

Diệp Quân Dân lách người một cái, sau đó túm vào dây ở sàn đấu rồi bật tung người lên trên. Sau đó, anh ta vừa cởi giày, vừa hỏi: “Có cần khởi động một chút không?”

“Khởi động? Không cần phí thời gian vậy đâu”, Tần Thế Vỹ lắc đầu nói: “Cậu ra tay trước đi!”

Diệp Quân Dân thay giày xong thì híp mắt lại nói: “Ha ha, anh cũng ngông đấy!”

Tần Thế Vỹ: “Không hề, chẳng qua tôi nghĩ mình là học trưởng thì cũng nên nhường đàn em một chút”.

Diệp Quân Dân: “Thế ư? Vậy anh có biết nếu để tôi ra tay trước thì khéo anh không còn cơ hội để xuất chiêu nữa không?”

“Được rồi, đừng phí lời nữa, mau lên!”, Tần Thế Vỹ mất kiên nhẫn nói.

“Cũng được thôi, nếu anh một mực muốn tôi ra tay trước thì đừng trách tôi không khách sáo. Nhưng khi tôi tỉ thí với người khác thường không bao giờ nương tay đâu, cho nên anh phải cẩn thận đấy”.

Dứt lời, Diệp Quân Dân đã lao lên như một con mãnh hổ.

Một âm thanh như tiếng gầm vang lên khiến mọi người chấn động, cùng với đó, tiếng bàn tán đang tiếp diễn ở phía dưới lập tức biến mất. Tất cả mọi người đều kính nể nhìn Diệp Quân Dân, ngoài ra các nữ sinh còn thấy ngưỡng mộ muốn chết.

“Tần Thế Vỹ xong đời rồi!”

“Hội trưởng tỉ thí với người ta không bao giờ nương tay, bét Tần Thế Vỹ cũng gãy vài cái xương”.

“Không biết hội trưởng có đánh đến mức Tần Thế Vỹ phải quỳ xuống xin tha không nhỉ? Học bá năm nào mà phải làm thế thì đúng là…”

Khi này, tất cả sinh viên đều có vẻ chờ mong. Nhưng cảnh tưởng Tần Thế Vỹ bị đánh gãy xương và quỳ xuống xin tha lại không xuất hiện.

“Hự!”

Có tiếng kêu đau đớn vang lên, Diệp Quân Dân như con mãnh hổ mới lại gần Tần Thế Vỹ đã bị một cú đá nhanh như chớp đá bay. Đừng nói là phản đòn, đến động tác chống đỡ anh ta còn chưa kịp dùng tới.

Sau đó có một người ngã xuống sàn và kêu lên đau đớn, người này rơi rất mạnh, như một tảng đá giáng xuống trái tim của mọi người, khiến họ mãi sau vẫn không phản ứng lại được.

“Tôi có nhìn nhầm không vậy? Hội trưởng bị đánh ngã rồi ư?”

“Tần Thế Vỹ đánh lén à?”

“Vô liêm sỉ, giở thói đánh lén!”

Không ai tin Tần Thế Vỹ có thể thật sự hạ gục Diệp Quân Dân, đến Phương Nhan và Lưu Khoa cũng đang ngơ ngác nhìn nhau: “Anh Lưu, hình như Tần Thế Vỹ này cũng có chút bản lĩnh thật đấy, bảo sao mà được ông nội của Chu Hưng Văn nhìn trúng”.

Phương Nhan thấy sắc mặt của Lưu Khoa sa sầm thì nhỏ giọng nói tiếp: “Nhưng anh đừng lo, Diệp Quân Dân chưa dùng hết sức đâu. Không thì mười Tần Thế Vỹ cũng không phải đối thủ”.

“Ừ, suýt nữa anh quên Diệp Quân Dân là một võ giả”.

Bấy giờ Lưu Khoa mới nhớ ra rồi gật gù nói: “Hai năm trước, Diệp Quân Dân đã luyện ra kình khí rồi. Đến giờ chắc đã đạt đến Minh Kình trung kỳ hay thậm chí là hậu kỳ rồi. Em nói đúng, chỉ cần cậu ta dùng kình khí thì mười Tần Thế Vỹ cũng không đánh lại nổi một chiêu”.

“Oa, lâu không đánh nhau rồi, không ngờ hôm nay lại bị anh đá cho một cú ngã lăn, đúng là mất mặt”.

Diệp Quân Dân đứng dậy, sau đó nghiến răng chịu đau ở vai, sau đó nói với Tần Thế Vỹ: “Thực lực của anh đúng là đáng ngạc nhiên đó”.

“Hay cậu nhận thua luôn đi!”, Tần Thế Vỹ nói.

“Nhận thua?”, Diệp Quân Dân bật cười rồi nói: “Không không, anh nghĩ nhiều rồi. Tuy tôi vừa chịu thiệt một chút nhưng chắc anh không biết tôi chưa thể hiện bản lĩnh đâu. Nếu tôi dùng hết sức thì tôi e mình sẽ lỡ tay đánh chết anh mất”.

Tần Thế Vỹ lắc đầu: “Nếu thế thì chỉ trách tôi kém cỏi, không bằng người khác. Cho nên cậu cứ yên tâm mà dồn toàn lực đi”.

“Được, anh nói đấy nhé. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng khống chế sức mình để không đánh chết anh, cùng lắm anh chỉ tàn phế thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ cho anh một khoản đền bù để anh cùng người nhà bớt lo”.

Dứt lời, Diệp Quân Dân lại lao về phía Tần Thế Vỹ. Lần này, anh ta lao nhanh như một chiếc xa việt dã, kình khí trên toàn thân dồn lại như một cung tên chờ bắn, sau đó phóng về phía Tần Thế Vỹ đang ở cách đó năm mét.

Trong nắm đấm của Diệp Quân Dân chứa kình khí cuồn cuộn, cánh tay để trần của anh ta như cái máy sấy công suất lớn. Một luồng sức mạnh khủng khiếp xuyên qua cánh tay rồi tấn công thẳng về phía Tần Thế Vỹ. Cảnh tượng chấn động này khiến mọi người ở dưới hú hét, các nữ sinh nhát gan đã phải che mắt lại vì sợ nhìn thấy cảnh máu me. Đến nhiều thành viên của hội võ thuật cũng phải trợn tròn mắt, sau đó vừa căng thẳng vừa hào hứng quan sát trận đấu. Vì họ biết hội trưởng nhà mình đã dùng toàn lực rồi. Phen này, Tần Thế Vỹ thành tàn phế là cái chắc!

Bụp!

Loáng cái lại có một tiếng động vang lên. Ngay sau đó, Diệp Quân Dân với khí thế vô cùng mạnh mẽ lại nằm đo ván, cả quá trình vẫn giống như lần trước, anh ta bị một cú đá của Tần Thế Vỹ hạ gục.

Điều khác duy nhất là tiếng va chạm giữa cơ thể của Diệp Quân Dân với sàn đấu đã lớn hơn rất nhiều.

“Không… không thể nào!”

“Tần Thế Vỹ mạnh vậy ư?”

“Đánh lén nữa sao?”

Các tiếng bàn tán lại vang lên, nhưng lần này không còn phấn khích như trước nữa.

“Sao có thể chứ?”

Lưu Khoa khó tin nhìn Tần Thế Vỹ ở trên sàn đấu: “Tần Thế Vỹ cũng trở thành một võ giả rồi ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK