Trương Minh Kiệt mỉm cười dò hỏi, trông có vẻ đang quan tâm Tần Thế Vỹ, nhưng trong mắt lại đầy ý chế giễu. Trước đây hắn đã từng nghe Tân Mạn Tuyết kể về Tân Thế Vỹ. Mặc dù Tân Mạn Tuyết nói bây giờ thấy hơi phản cảm với Tân Thế Vỹ, nhưng lúc trước Tân Mạn Tuyết đã từng coi Tân Thế Vỹ như thần tượng của mình. Thế nên, Trương Minh Kiệt rất ngứa mắt Tần Thế Vỹ. Một kẻ tội phạm từng ngồi tù thì có tư cách gì đòi làm thần tượng của bạn gái hẳn cơ chứ?
Tân Thế Vỹ cười nhạt nói:
“Ngày hôm qua tôi mới về thành phố Giang Hải, tạm thời vẫn chưa tìm được công việc vừa ý”.
“Không phải chứ? Anh từng là học sinh xuất sắc mà, lần nào đi thi cũng giành được hạng nhất, tìm một công việc vừa lòng chắc không khó đâu chứ?”
Trương Minh Kiệt ra vẻ kinh ngạc nói.
“Minh Kiệt ơi, cháu cũng đã nói rồi mà, mặc dù Thế Vỹ là học sinh xuất sắc, nhưng đó cũng chỉ là quá khứ thôi. Giờ đã ba năm trôi qua, ba năm này nó không có chút kinh nghiệm làm việc nào, sao có thể tìm được một công việc tốt chứ? Có thể làm bảo vệ gì đó cũng đã là không tệ rồi”.
Lưu Hiểu Lệ nói đểu.
“Khụ khụ, Thế Vỹ trước kia ít nhiều gì cũng rất có tài năng, hơn nữa còn tốt nghiệp trường đại học Giang Hải, không đến mức làm bảo vệ”.
Tân Đông Hải họ nhẹ một tiếng, chợt nhìn Tân Mạn Tuyết, nói: “Mạn Tuyết, bố nhớ hôm nay con có nói với bố, công ty của các con đang mở rộng tuyệt dụng, cần tuyển người gấp. Hay là con giới thiệu Thế Vỹ qua đó nhé?”
“Chắc không được đâu bố, công ty của bọn con là công ty lớn, người bình thường không vào được công ty của bọn con đâu”.
Tân Mạn Tuyết nói với vẻ không tình nguyện.
“Bố biết công ty của con là công ty lớn, nhưng không phải Thế Vỹ cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học xịn à? Không chừng sẽ được coi trọng thì sao?”
Tân Đông Hải nói, rồi lại nhìn sang Trương Minh Kiệt: “Hơn nữa, Minh Kiệt không phải là lãnh đạo cấp trung của công ty bọn con à? Nếu cậu ấy nói giúp một hai câu thì Thế Vỹ được tuyển vào chắc không phải vấn đề lớn nhỉ?”
“Còn muốn Minh Kiệt nói giúp á? À..”
“Không thành vấn đề, việc nhỏ thôi”.
Trương Minh Kiệt hào phóng nói: “Thế Vỹ là anh họ của Mạn Tuyết, vậy cũng tức là anh họ của cháu, cháu chắc chắn sẽ nói với phòng nhân sự vài câu ạ”.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Tamlinh247 nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : Tamlinh247 là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
“Ha ha, vậy là tốt rồi, vẫn là Minh Kiệt cháu thấu tình đạt lý. Tân Đông Hải vui sướng nói. “Chú hai, cậu con rể tương lai của nhà chú được quá nhỉ”.
Tân Quân cũng rất vui vẻ, nói với Tân Thế Vỹ: “Thế Vỹ, còn không mau nói cảm ơn bạn trai của Mạn Tuyết đi”.
Tân Thế Vỹ cười khổ: “Bố ơi, thật ra công việc con có thể từ từ rồi tìm...”
Tân Quân lườm nguýt: “Cái gì mà từ từ rồi tìm? Con không biết hiện giờ mẹ con đang rất gấp rút tìm việc cho con à?”
Tân Thế Vỹ lập tức cảm thấy bất đắc dĩ. Bây giờ vội vã bắt anh tìm việc, chờ sau khi tìm được việc thì e rằng lại vội vã bắt anh tìm bạn gái, sau đó lại kết hôn sinh con chứ gì? Có điều, anh nhìn ra được Trương Minh Kiệt không thật sự muốn giúp đỡ anh. Có khả năng anh sẽ không thể vào được công ty của em họ.
“Được, vậy cảm ơn nhé!” Tân Thế Vỹ nói cảm ơn với Trương Minh Kiệt.
“Khách sáo rồi!"
Trương Minh Kiệt nói.
“Ha ha, vậy chuyện này nên làm nhanh đi. Thế Vỹ, ngày mai cháu chuẩn bị một bộ sơ yếu lý lịch rồi bảo Mạn Tuyết lái xe đưa cháu đến công ty để phỏng vấn, tranh thủ đi làm sớm ngày nào thì ổn định ngày đó”.
Tân Đông Hải cười to nói.
“Vâng ạ Tân Thế Vỹ cười đáp.
Ở bên cạnh, Tân Mạn Tuyết không nói gì nữa, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia như bị phủ bởi một lớp băng.
Mấy người vừa uống trò vừa nói chuyện với nhau, khoảng một tiếng sau, Tân Quân mới dẫn Tần Thế Vỹ về nhà. Tân Đông Hải đích thân tiễn hai người ra khỏi khu dân cư.
Ở một diễn biến khác, Tân Mạn Tuyết cũng tiễn Trương Minh Kiệt rời đi.
“Minh Kiệt, không phải anh thật sự muốn giúp Tần Thế Vỹ đấy chứ? Anh không biết à, bây giờ em thật sự rất chán ghét anh ta. Trước kia anh ta cam tâm tình nguyện đi ở rể cho nhà người ta, cả chuyện ngồi tù nữa, em cũng lười nhắc đến. Không ngờ bây giờ anh ta trở về, vậy mà còn nói dối là đi làm lính. Loại người này quả thực khiến em cảm thấy thật ghê tởm".
Tân Mạn Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tóm lại, em kệ đấy, anh tuyệt đối không thể để loại người như anh ta bước vào công ty chúng ta, nếu không em không để yên cho anh đâu”.