Bạch Khinh Dạ dùng mối quan hệ của mình đưa cô tới gặp bác sĩ giỏi nhất chuyên khoa xương khớp là Thẩm Vu Phi, cũng chính là người bạn lâu năm với anh.
Đến cửa phòng khám anh chỉ gõ một tiếng lấy lệ sau đó liền bước vào. Thẩm Vu Phi giật mình, buông cô gái y tá ra, cô ta vội vàng cài lại cúc áo, quần áo trên người bọn họ xộc xệch nhìn là vừa biết xảy ra chuyện gì.
“Sao hai người vào mà không gõ cửa?” Thẩm Vũ Phi bất bình nói, còn cô gái y tá kia vội vàng đi ra ngoài.
Bạch Khinh Dạ mặt không đổi sắc, đặt cô xuống ghế ngồi. Anh ta nhìn nhìn cô một lúc lâu, hỏi:
“Chuyện gì đây? Lại định phá bệnh viện của tôi nữa à?”
“Lần này đến không phải vì muốn phá cậu, mau khám cho cô ấy đi.” Anh lạnh nhạt nói.
Thẩm Vu Phi trưng ra vẻ mặt không tin, mấy lần trước đến cô đều làm loạn cả lên, chẳng trách anh ta như thế.
Ôn Noãn chủ động nói:
“Xin lỗi bác sĩ Thẩm, mấy lần trước là lỗi của tôi, lần này tôi nghiêm túc muốn khám bệnh.”
Anh ta há hốc mồm, kinh ngạc không thôi:
“Thật không vậy?”
Đây có phải là Ôn Noãn mà anh ta biết hay không? Hổ dữ nay bỗng hóa mèo con à?
Trong trí nhớ của anh ta, Ôn Noãn là một người con gái rất đáng sợ, mỗi lần bị Bạch Khinh Dạ ép tới bệnh viện khám bệnh thì cô đều làm loạn cả lên, lần gần nhất còn làm hỏng cả một cái máy đo của anh ta trị giá tới mấy tỉ liền, cuối cùng Bạch Khinh Dạ phải mua một cái máy mới.
Thẩm Vu Phi kéo anh tới một góc rồi hỏi nhỏ:
“Này, cậu chắc chắn đây là Ôn Noãn chứ? Có phải đầu của cô ấy bị ngã đập vào đâu không?”
Bạch Khinh Dạ cũng là người ngạc nhiên với sự thay đổi của cô. Nhưng miễn là cô chịu phối hợp chữa bệnh cùng anh là được rồi.
“Cậu cứ khám cho cô ấy đi.”
Có được sự đảm bảo của Bạch Khinh Dạ thì Thẩm Vu Phi mới dám khám bệnh cho cô. Sau khi trải qua kiểm tra kĩ càng anh ta mới đưa ra kết luận:
“Nguyên nhân khiến chân của cô ấy bị liệt là do rối loạn phân ly, tình trạng cụ thể thì phải theo dõi thêm mới biết được, nhưng hiện tại tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy uống.”
Thẩm Vu Phi liếc qua Bạch Khinh Dạ:
“Anh ra ngoài một chút được không? Tôi muốn làm một bài kiểm tra nho nhỏ với cô ấy.”
Bạch Khinh Dạ nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ, Thẩm Vu Phi giơ ba ngón tay lên thề chắc chắn:
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu.”
Đợi anh ra ngoài rồi, Thẩm Vu Phi mới quay trở lại trong phòng, anh ta lấy ra một tập tài liệu rồi bảo Ôn Noãn trả lời những câu hỏi trong đó.
“Ôn Noãn, cô cứ chọn đáp án mà cô cảm thấy thoải mái nhất nhé.”
Ôn Noãn gật đầu, bắt đầu chuyên tâm đọc nó, trong khi đó ánh mắt của Thẩm Vu Phi lại chăm chú nhìn cô. Một lúc sau cô điền xong đưa kết quả đó cho anh ta, anh ta cầm lên đọc xong rồi đặt nó xuống bàn.
Ôn Noãn cứ tưởng thế là xong rồi nhưng anh ta bỗng nhiên cởi áo khoác blouse trắng ra, dần dần tiến lại gần cô hơn…
“Anh… anh muốn làm gì?”
Anh ta vươn tay chạm vào mặt cô, khóe môi nhếch lên cười. Ôn Noãn bực bội hất tay anh ta ra, Thẩm Vu Phi bỗng giữ chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, một tay còn lại chạm tới cúc áo trước ngực cô.
“Anh… nếu anh còn không buông tay tôi sẽ la lên đấy.”
Ôn Noãn thực sự hoảng rồi, còn Thẩm Vu Phi chưa chịu buông tay cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó hét toáng lên:
“Khinh Dạ!”
Cánh cửa bật tung ngay tức khắc, Bạch Khinh Dạ nhìn thấy cảnh đó, anh lao tới nhanh như chớp đấm thẳng vào mặt Thẩm Vu Phi.
“Đồ khốn! Cậu đang làm cái gì vậy hả?!”
Gân xanh trên trán anh nổi cộm lên, ánh mắt như muốn giết chết Thẩm Vu Phi, đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy Bạch Khinh Dạ tức giận đến mức đáng sợ như thế.
“Tôi chỉ đang làm một bài kiểm tra cho cô ấy mà thôi.”
“Kiểm tra mà lại động chân động tay thế à?”
Bạch Khinh Dạ gầm gừ, tay xốc thẳng cổ áo của anh ta lên.
Thẩm Vu Phi nuốt nước bọt:
“Anh bình tĩnh đi đã, nghe tôi nói.”
Anh làm sao có thể bình tĩnh được nữa, lồng ngực Bạch Khinh Dạ phập phồng từng cơn, bộ dạng bây giờ y hệt như một con sư tử nhe nanh múa vuốt vậy. Thẩm Khinh Dạ sợ mình mà không giải thích thì sẽ bị anh đánh chết không biết chừng.
“Anh nghe tôi giải thích đi, tôi đang kiểm tra xem nguyên nhân gây bệnh của cô ấy là do sang chấn tâm lý hoặc do đặc điểm nhân cách hay không thôi.”
Bạch Khinh Dạ vẫn gườm gườm nhìn anh ta, Thẩm Vu Phi đưa cho anh tập tài liệu ban nãy để chứng thực những lời mà anh ta nói là sự thật.
“Đây là những gì mà cô ấy chọn, đa số đáp án đều nghiêng về kết quả là sang chấn tâm lý, nhưng tôi muốn kiểm tra thêm nên mới làm như thế.”
Bạch Khinh Dạ không cần biết Thẩm Vu Phi kiểm tra cái gì, anh chỉ cần biết không ai được phép động vào người Ôn Noãn.
“Ban nãy cậu nói gì, thề rằng không làm gì cô ấy? Ba ngón tay kia tôi chặt đi được không?”
Vẻ mặt Thẩm Vu Phi cắt không còn một giọt máu, anh ta khóc khóc mếu mếu:
“Bạch Khinh Dạ, tôi biết lỗi rồi, anh chặt tay của tôi đi thì sau này tôi làm bác sĩ kiểu gì?”
Sắc mặt Bạch Khinh Dạ lạnh như băng, anh ta đành phải đưa mắt sang cầu cứu Ôn Noãn. Cô nghĩ anh ta cũng không cố tình xúc phạm mình nên nhẹ giọng khuyên nhủ anh tha cho anh ta.
“Khinh Dạ, em thấy anh ta không cố tình đâu, anh tha cho anh ta đi.”
Bạch Khinh Dạ hừ lạnh một tiếng, mãi mới chịu bỏ tay ra. Thẩm Vu Phi cứ như được đại xá, hít thở liền mấy hơi dài. Anh không quên cảnh cáo anh ta:
“Cậu đừng có mà động chân động tay linh tinh, nếu không tôi sẽ chặt đứt tay cậu đấy.”
“Được… được, tôi biết rồi.”
Anh ta kê thuốc cho Ôn Noãn xong mới quay sang nói với Bạch Khinh Dạ:
“Cậu nhớ để ý tới cô ấy đấy, uống thuốc xong nhớ theo dõi rồi báo lại cho tôi.”
Anh lườm anh ta một cái rồi đưa cô lên xe, Thẩm Vu Phi nhìn theo chiếc xe ô tô Roll Royce màu đen của anh, thở dài một tiếng. Thực ra anh ta định bảo cô ở lại bệnh viện điều trị nhưng với tình hình này thì Bạch Khinh Dạ chắc chắn không đồng ý.