Từ Hiểu Vi lúng túng ra mặt:
“Sao lại ở trong túi của tôi được?!”
Ôn Noãn trả lời:
“Không có gì là không thể cả! Lỡ như cô để nó vào trong túi áo rồi đổ tội cho tôi thì sao?”
“Cô…cô nói gì?”. Truyện Mạt Thế
Từ Hiểu Vi giận dữ xen lẫn xấu hổ, bởi vì xung quanh mọi người đang đổ dồn sự chú ý vào cô ta.
“Cô đừng có ăn không nói có! Ngậm máu phun người! Tôi đâu có bị điên mà giấu dây chuyền của mình đi?”
“Từ Hiểu Vi…” Ôn Noãn chậm rãi tới gần cô ta, vô thức khiến cô ta lùi lại:
“Nếu không phải cô làm thì cô sợ cái gì?”
Từ Hiểu Vi nhìn cô đầy căm hận, xung quanh những con người xem kịch hay liên tục dồn ép:
“Đúng đó! Mau mở ra đi!”
Ôn Noãn chắp hai tay trước ngực, bình tĩnh nhìn cô ta, cô khẽ nhếch môi tỏ ra thách thức. Từ Hiểu Vi tức ói máu, lập tức đem túi xách của mình đổ hết đồ đạc bên trong xuống đất.
“Đây! Hài lòng cô chưa?!”
“Không có sợi dây chuyền đúng không?!”
Cô ta nhếch môi cười, Ôn Noãn chặn bàn tay đang đặt trên túi xách kia của cô ta, nói:
“Cái túi này còn có một cái ngăn nhỏ nữa, đúng không?”
“Làm…làm gì có!”
Từ Hiểu Vi như có tật giật mình, gạt mạnh tay cô ra khỏi cái túi đó.
Ôn Noãn biết cô ta đang nói dối vì chiếc túi này là hàng hiệu bản giới hạn, trước đây Bạch Khinh Dạ cũng từng mua cho cô, nhưng Ôn Noãn lại chán ghét không dùng tới.
Cái ngăn túi đó được khéo léo may giấu vào bên trong, nếu không có chiếc túi này thì không ai biết cả. Từ Hiểu Vi ôm khư khư cái túi đó trước ngực, càng thêm tố cáo chuyện cô ta cố tình giấu sợi dây chuyền đi rồi đổ tội cho cô.
Ôn Noãn chắc chắn nó đang ở trong đó rồi, cô dồn ép cô ta:
“Từ Hiểu Vi, nhìn cô y như có tật giật mình ấy nhỉ. Muốn biết có phải hay không thì chỉ cần mở ra là biết?”
Chưa dứt lời, cô đã giật mạnh túi xách trên tay cô ta ra, Từ Hiểu Vi không phản ứng kịp lúc kịp thời lấy lại chiếc túi thì đã quá muộn.
“Keng…”
Tiếng sợi dây chuyền rơi xuống đất giòn tan kèm theo đó là sắc mặt tái nhợt của Từ Hiểu Vi.
“Đây có phải là dây chuyền của cô không?”
Ôn Noãn cúi cuống nhặt nó lên, Từ Hiểu Vi chính thức sững sờ, miệng lưỡi cứng ngắc chả nói được câu nào.
“Từ Hiểu Vi, cô định giải thích thế nào đây?”
“Tôi…tôi không hề biết gì cả! Là âm mưu của cô có đúng không?!”
Cô ta mặt dày cãi lại, Ôn Noãn bật cười, lia mắt nhìn về phía camera ở trong góc phòng học.
“Từ Hiểu Vi, cô không biết là lớp học này có camera à? Ai đúng ai sai, chỉ cần xem camera là biết ngay thôi!”
Nghe xong, vẻ mặt của cô ta liền trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Tất cả sinh viên đồng loạt rất ngạc nhiên, bởi vì không ai biết là lớp học này có camera cả. Từ Hiểu Vi theo mắt của Ôn Noãn nhìn lên trong góc gần trần nhà, nơi đó chỉ gắn một chiếc đèn chùm nhỏ màu trắng, làm gì có cái camera nào?
Từ Hiểu Vi bình tĩnh lại đối đáp:
“Ôn Noãn, cô nói dối đúng không? Làm gì có camera nào? Cô định đổi trắng thay đen chứ gì? Lấy trộm dây chuyền của tôi rồi bỏ vào túi xách của tôi, cô đúng là một con cáo già!”
“Cô bảo mới mất nó sáng nay mà, tôi chỉ vừa mới đến lớp học, vậy thì tôi lấy nó rồi bỏ vào cặp cô kiểu gì?”
Từ Hiểu Vi giật mình, nhận ra mình nói hớ những bây giờ rút lại đã không kịp nữa, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
Không còn cách nào khác, cô ta phải chuyển hướng câu chuyện sang hướng khác:
“Ôn Noãn, tôi không biết cô giở trò gì nhưng có điều gì mà cô không dám làm? Đến thân mật với vị hôn thê của chị gái còn dám nữa cơ mà!”
Cô ta lấy điện thoại của mình ra rồi cùng phát cho tất cả mọi người xem đoạn clip cô và Chu Hoàng Anh ở trong xe. Từ Hiểu Vi quan sát sắc mặt cô, cô ta rất hả hê mà lên tiếng:
“Sao hả Ôn Noãn? Thân mật cùng với vị hôn thê của chị gái, cô còn gì để nói không?”
Ôn Noãn nhìn cô ta, sao Từ Hiểu Vi lại biết chuyện này? Nhưng sau đó cô nhanh chóng hiểu ra được mọi chuyện.
Từ Hiểu Vi tiếp tục đả kích cô:
“Ôn Noãn, cô bỏ Chu Hoàng Anh để quay về với Bạch Khinh Dạ, sau đó lại đong đưa với Doãn Hạo. Đến lúc Chu Hoàng Anh yêu chị họ cô thì cô không cam tâm, thân mật với anh ta ở trong xe, đúng không?”
Xung quanh xì xào, phỉ nhổ cô là đồ tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Từ Hiểu Vi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Đúng là loại con gái tâm cơ cái gì cũng làm được, không biết người đã bị bao nhiêu người đàn ông đụng qua rồi, sáng nay tôi còn nhìn thấy cô từ trên xe xịn bước xuống, chắc lại kiếm được phú nhị đại mới rồi chứ gì?”
Đám đông hoàn toàn bị cô ta thuyết phục, mắng chửi Ôn Noãn:
“Mau cút khỏi trường đi!”
“Đúng là không biết xấu hổ!”
“Đồ hồ ly tinh!”
Ôn Noãn bỗng nhiên hét lên một tiếng;
“Im đi!”
Tiếng xì xào ngưng bặt, Từ Hiểu Vi đắc ý cười cười:
“Sao vậy? Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận rồi à?”
Cô ta dường như rất hả hê khi thấy Ôn Noãn bị thất thế. Từ Hiểu Vi lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát tới:
“Một kẻ trộm thì không nên xuất hiện ở đây! Ôn Noãn, để tôi xem trước mặt cảnh sát cô định giải thích thế nào!”