Anh ta hoảng hốt ngồi bật dậy, túm chăn che kín cơ thể lõa lồ.
“Cô là ai?”
Cô gái kia yểu điệu trả lời:
“Anh không biết em là ai hay sao?”
“Tôi không biết! Cô là ai? Tôi không quen biết cô, tại sao cô lại ở đây?”
Chu Hoàng Anh nhảy phắt khỏi giường, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng chỉ theo yêu cầu của Ôn Noãn nên mới ngủ cùng anh ta mà thôi, ai dè anh ta lại là một người nhát cáy thế, thật là mất hứng, cô ta không cần đóng kịch nữa mà bộc lộ vẻ mặt khinh khỉnh:
“Tôi cũng đâu có thích thú gì, có người bảo tôi ngủ với anh thì được tiền nên tôi mới nhận thôi, cứ tưởng thế nào, ai dè lại là một tên yếu sinh lý!”
Sắc mặt Chu Hoàng Anh trắng bệch, mồm miệng ngắc nga ngắc ngứ:
“Cô nói cái gì?! Cô bảo ai yếu sinh lý?”
Cô ta chẳng quan tâm tới câu hỏi của anh, xuống giường cúi người nhặt đồ bên dưới đất lên mặc vào. Chu Hoàng Anh lần đầu tiên bị sỉ nhục như thế nên rất giận dữ, anh ta đi tới nắm chặt cổ tay cô ta bóp mạnh, lớn tiếng quát:
“Ai bảo cô ngủ với tôi? Nói mau!”
Cô ta giật tay ra không được, nhận được tiền rồi nên cũng chẳng sợ gì mà nói:
“Không biết à? Là Ôn Noãn chứ ai!”
Chu Hoàng Anh ngây người, sững sờ không tin nổi vào tai mình, Ôn Noãn sao? Khi xâu chuỗi sự việc lại anh ta mới nhận ra mình bị cô lừa.
“Khốn kiếp!”
Anh ta đấm mạnh tay vào tường như muốn trút giận, cuối cùng lại thành đau đớn quá ôm lấy tay mình, đúng lúc đó điện thoại của anh ta vang lên.
Chu Hoàng Anh định không nghe điện thoại nhưng đó lại là bố của anh ta:
“Bố ạ?”
“Mày đang ở đâu? Về đây ngay!”
Giọng của ông Chu Viễn Đức rất gay gắt.
Anh ta cũng đang bực bội, bình thường không dám cãi lại lời của Chu Viễn Đức nhưng lần này giống như con giun xéo lắm cũng quằn, Chu Hoàng Anh phản kháng lại:
“Con không về đâu!”
“Mày nói cái gì? Mày về đây là xem hậu quả mà mày gây ra đây này!”
“Hậu quả gì? Ba đang nói cái gì thế?”
Chu Viễn Đức hít sâu một hơi, cố gắng hết sức để không bóp nát cái điện thoại:
“Mày đem tài liệu đấu thầu đi đâu rồi?”
“Sao ạ? Con đã bảo trợ lý đem về rồi mà…”
Ông Chu Viễn Đức không nhịn được nữa, mắng vào trong điện thoại:
“Thằng ngu! Đây là tài liệu giả!”
“Sao ạ?”
Chu Hoàng Anh há hốc mồm, sao có thể là tài liệu giả được? Vậy thì tài liệu thật đã bị Ôn Noãn đánh tráo…
“Khốn kiếp! Con khốn Ôn Noãn!”
“Mày nói gì?” Chu Viễn Đức nhíu mày “Sao lại liên quan tới Ôn Noãn?”
Ông ta vẫn chưa biết chuyện cô lừa anh ta, Chu Viễn Đức vẫn nghĩ mối quan hệ giữa cô và anh ta đang rất tốt đẹp. Trong mắt ông ta, Ôn Noãn còn là một người hiểu chuyện và lễ phép.
“Ba, chuyện này tất cả là do Ôn Noãn! Chính cô ta là người đã gài bẫy con, đánh tráo tài liệu giả!”
Chu Viễn Đức tất nhiên không tin, còn nghĩ anh muốn trốn tội.
“Mày đừng có mà nói linh tinh! Mau về đây ngay! Nếu không chức tổng giám đốc mày đừng hòng mơ tới!”
Dứt lời, ông ta liền cúp máy ngay tức khắc.
Chu Hoàng Anh ngỡ ngàng định ném chiếc điện thoại đi vì quá giận dữ nhưng chợt nhận ra phải gọi cho Ôn Noãn hỏi cho ra lẽ.
Chưa đầy ba hồi chuông cô đã nghe máy.
“Ôn Noãn. Cô đúng là con nhỏ cáo già! Cô lừa tôi! Bản tài liệu đó thực chất là giả!”
Anh ta hùng hổ hét vào điện thoại, đem tất cả mọi bực bội trút xuống cô nhưng Ôn Noãn không những không sợ mà còn bật cười khanh khách.
“Chu Hoàng Anh, là do anh quá ngu ngốc mà thôi.”
“Cô! Cô tưởng chỉ với chiêu trò bẩn thỉu đó có thể hạ bệ được tôi à?”
Ôn Noãn tất nhiên nghĩ không chỉ có thế mà hạ bệ được anh ta. Cô bình thản đáp:
“Chu Hoàng Anh, ít nhất thì cũng khiến anh chật vật đúng không? Ba của anh đợt này chắc chắn chịu không ít tổn thất, chức tổng giám đốc coi như vuột mất khỏi tay anh rồi.”
Lời nói của cô nói trúng tim đen của anh ta, gân xanh trên trán Chu Hoàng Anh nổi lên giần giật liên tục, chiếc điện thoại trong tay bị anh ta siết kêu lên răng rắc.
“Ôn Noãn, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô đâu.”
“Tút…tút…”
Đáp lại anh ta chỉ có tiếng tút tút mà thôi, Chu Hoàng Anh ném mạnh nó vào tường, điện thoại tức khắc vỡ làm đôi.
Ôn Noãn nhếch môi cười, đúng lúc tài xế đến nơi. Cô cảm ơn bác tài rồi xuống xe, đứng trước toà nhà cao tầng từng là công ty của Ôn thị, trong lòng cô xuất hiện một cảm xúc bồi hồi, tiếc nuối.
Lễ tân trông thấy cô chống gậy, tưởng cô là ăn mày bên ngoài đường đi vào, bèn khó chịu xua tay muốn đuổi cô đi.
“Này, cô kia, đây không phải là nơi mà cô có thể vào đâu! Mau đi ra chỗ khác đi!”
Cô gái lễ tân nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ. Ôn Noãn giữ bình tĩnh hỏi cô ta:
“Xin hỏi chủ tịch Đinh Cẩn Lễ có ở đây không?”
“Chủ tịch Đinh? Cô nghĩ mình là ai mà hỏi chủ tịch của công ty chúng tôi hả?”
Cô ta quắc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc quần áo hàng hiệu bỗng nhiên chột dạ, ăn mày bây giờ còn ra vẻ sao?
Ôn Noãn nói:
“Tôi là Ôn Noãn, tôi muốn gặp ông ấy, cô chỉ cần báo cho ông ấy một tiếng thôi, ông ấy nhận ra tôi.”
Cô gái lễ tân kia ngờ vực, cuối cùng dưới ánh mắt kiên quyết của cô, cô ta chịu đi báo cho Đinh Cẩn Lễ.
Lúc này, ông ta đang cùng với thư ký của mình thân mật với nhau, đột nhiên chuông điện thoại vang lên khiến ông ta cau mày khó chịu.
“Chuyện gì?”
“Chủ tịch, có một cô gái tự xưng là Ôn Noãn đang ở dưới sảnh muốn gặp ngài ạ.”
“Ôn Noãn?”
Ông ta tức khắc đứng bật dậy. Sao đột nhiên cô lại đến đây?
“Tôi xuống ngay.”
Cô gái thư ký kia không biết có chuyện gì mà vẻ mặt của ông ta bỗng chốc thay đổi như thế, bèn nũng nịu giữ vạt áo sơ mi của ông ta, nói:
“Có chuyện gì thế?”
Đinh Cẩn Lễ không bận tâm hất cô ta xuống đất, hai tay cài lại cúc áo sơ mi, chẳng thèm trả lời câu nào cả mà bỏ đi.
Ôn Noãn ngồi chờ một lúc, quả nhiên ông ta đã đi xuống gặp cô.
“Ôn Noãn, có chuyện gì mà cháu cất công đến đây vậy? Sao không báo cho ta trước một tiếng?”
Đinh Cẩn Lễ nở nụ cười hoà nhã với cô. Ôn Noãn cũng cười với ông ta, đáp:
“Bác Đinh, cháu xin lỗi vì đến đây đột ngột mà không báo trước.”
“Không sao đâu.”
Ôn Noãn liếc sang cô gái lễ tân ban nãy, vẻ mặt của cô ta đã trắng bệch, sợ đến nỗi cắt không còn giọt máu. Bấy giờ cô mới chậm rãi lên tiếng:
“Bác Đinh, vừa nãy lúc cháu đến đây có người còn nói cháu là ăn mày đấy.”
Cô ta nghe thế liền giật mình thon thót, cơ thể phút chốc run rẩy. Đinh Cẩn Lễ nhìn theo ánh mắt của Ôn Noãn, cười nói:
“Để bác đuổi việc cô ta.”
Cô gái đó nghe xong lập tức quỳ xuống van xin:
“Đừng! Tôi xin lỗi! Tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, xin tiểu thư và chủ tịch hãy tha cho tôi, lần sau tôi không dám nữa đâu.”
Đinh Cẩn Lễ nhíu mày trách mắng:
“Cô làm việc kiểu gì vậy? Lần sau không được làm việc thiếu trách nhiệm như thế nữa.”
“Tôi không dám, tôi không dám nữa đâu ạ. Xin chủ tịch giơ cao đánh khẽ, tôi còn con nhỏ ở nhà, nếu bị đuổi việc thì tôi chết mất!”
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn cô ta, nói:
“Bác à, nếu cứ dễ dàng bỏ qua cho cô ta như thế thì bộ mặt của công ty sẽ thế nào? Nếu hôm nay không phải là cháu mà là đối tác của công ty bị đối xử như thế thì sao?”
Ông ta cứng miệng chẳng biết nên trả lời thế nào. Con nhỏ này bình thường ngông cuồng đâu có coi ai ra gì, giờ có Bạch Khinh Dạ chống lưng nên càng xấc xược đây mà. Còn cô gái kia thì sợ tới mức liên tục khóc lóc van xin cô, Ôn Noãn quay sang Đinh Cẩn Lễ nở một nụ cười tươi, ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng:
“Bác à, cháu nghĩ nên sa thải cô ta để làm gương cho tất cả mọi người, tránh để sau này thêm chuyện rắc rối.”
Đinh Cẩn Lễ không còn cách nào khác đành phải sa thải cô ta, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô đều thay đổi hẳn. Không ai dám ho he hay dám vô lễ với cô nữa.
“Bác Đinh, chúng ta lên phòng làm việc nói chuyện nhé, cháu có chuyện muốn nói với chú đây.”