“Bạch tổng, tôi xin phép làm phiền anh một chút được không?”
Thẩm Dật Như chặn đường anh lại, chỉ vào chiếc váy trong túi nói:
“Đây là chiếc váy mà tôi rất thích, tôi đã đặt trước tận sáu tháng, đến hôm qua nó mới về đây, không ngờ lúc tôi đến thì nó đã bị bán mất.”
Vừa nói cô ta vừa nhìn vào Ôn Noãn, Bạch Khinh Dạ có chút không vui nhưng vì cô ta đang là đối tác của công ty nên anh mới cố gắng kiên nhẫn:
“Vì vậy?”
“Thế nên bộ váy này đáng lẽ là của tôi, Bạch tổng đến sau lại lấy nó thì e là không hợp tình hợp lý cho lắm.”
Bạch Khinh Dạ tất nhiên từ chối thẳng thừng:
“Thẩm tổng, bộ váy này tôi là người đến trước, cô mới là người đến sau.”
“Nhưng mà tôi là người đặt nó trước mà.”
Bạch Khinh Dạ cắt ngang lời của cô ta:
“Không quan trọng, tôi đã mua nó rồi. Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
Anh cùng Ôn Noãn lên xe, cánh cửa lạnh lùng đóng sập nó trước mặt cô ta, Thẩm Dật Như nghiến răng ken két nhìn chiếc xe ô tô cứ thế rời đi. Ôn Noãn bấy giờ mới cất tiếng:
“Khinh Dạ, cô gái đó là đối tác của anh à?”
“Không có gì, chỉ là cùng hợp tác một hợp đồng nhỏ mà thôi.” Bạch Khinh Dạ trả lời.
Dù sao làm cô ta không vui cũng sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh, Ôn Noãn nhìn anh rồi nói:
“Khinh Dạ, hay là anh gửi chiếc váy này cho cô ấy đi, em không cần đâu, dù sao cô ấy cũng đặt nó tận sáu tháng.”
“Không cần. Mặc kệ cô ta.”
Bạch Khinh Dạ ôm cô sau đó nhắm mắt, dường như không muốn nghe thêm gì cả về Thẩm Dật Như nữa.
Xe không chạy về Bạch gia mà dừng lại ở trước nhà cô, Bạch Khinh Dạ cùng cô xuống xe dưới sự kinh ngạc của Lương Thục Khiết cùng Đinh Cẩn Lễ.
“Bạch…Bạch tổng…” Đinh Cẩn Lễ lộ ra sự lúng túng khó che giấu, quay sang Lương Thục Khiết vẫn còn đang ngây ngốc.
Chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh, sống lưng bà ta đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Mời Bạch tổng vào nhà.”
Bộ dạng của Đinh Cẩn Lễ khúm núm trước một người đàn ông trẻ hơn mình hai mươi tuổi làm Ôn Noãn thấy hơi buồn cười. Ông ta nhìn sang vợ nhíu mày nhắc nhở:
“Còn không mau đi pha trà đi.”
Lương Thục Khiết vội vã đi vào trong bếp, Đinh Cẩn Lễ cười lấy lòng anh:
“Qúy hóa quá, không ngờ Bạch tổng lại đến đây.”
Bạch Khinh Dạ giống như là một thỏi nam châm thu hút tất cả mọi người, Ôn Noãn thấy khi có anh ở đây Đinh Cẩn Lễ thể hiện mình là một con người khác hẳn. Ông ta nhìn bàn tay đang ôm eo cô của anh, liền nói:
“Ôn Noãn có lẽ đã làm phiền tới anh rồi, con bé lắm lúc làm mình làm mẩy do chưa trưởng thành, mong Bạch tổng đừng để ý.”
“Không hề, tôi cảm thấy Noãn Noãn rất đáng yêu, mấy hôm trước cô ấy giận tôi nên mới về đây, tôi nhớ cô ấy đến nỗi không ngủ được nên hôm nay phải tới đón cô ấy về.”
Bạch Khinh Dạ vừa nói vừa nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và thâm tình, Ôn Noãn cười gượng gạo còn Đinh Cẩn Lễ ngạc nhiên mở to mắt.
Lương Thục Khiết đang bê trà vào nghe xong liền đánh rơi cả khay trà xuống đất. Nước trà nóng cùng mảnh vỡ văng tung tóe, vô tình bắn vào chân của Ôn Noãn.
“A…”
Cô vừa kêu lên một tiếng anh đã hốt hoảng quỳ một chân xuống thảm lông để xem cô có bị làm sao không.
Làn da Ôn Noãn rất mỏng nên nơi bị bắn nước nóng ngay lập tức đỏ tấy lên, anh vội vã lớn tiếng làm Đinh Cẩn Lễ phải hoảng sợ:
“Nhà tắm ở đâu?!”
“Ở trong kia…”
Bạch Khinh Dạ lập tức bế cô vào bên trong xối nước lạnh, Ôn Noãn cảm thấy đây chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi nhưng anh lại lo lắng thái quá như vậy.
“Khinh Dạ, em không sao. Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
Ôn Noãn nhẹ giọng trấn an anh.
Thấy làn da cô vơi bớt tấy đỏ lúc này vẻ mặt anh mới giãn ra một chút. Bạch Khinh Dạ bế cô ra ngoài bắt gặp Lương Thục Khiết cầm khăn bông và thuốc tới, nhưng anh lại lạnh lùng lướt qua bà ta.
Đinh Cẩn Lễ vội đoạt đồ trên tay bà ta, cười lấy lòng anh:. Ngôn Tình Sắc
“Bạch tổng, là do vợ của tôi hậu đậu, vô tình làm Ôn Noãn bị bỏng, mong anh đừng giận.”
“Ôn Noãn, cháu không sao chứ?” Ông ta quay sang cô, Ôn Noãn trả lời:
“Không sao ạ.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Đinh Cẩn Lễ mở hộp thuốc ra lấy ra một lọ thuốc mỡ, nói:
“Đây là thuốc mỡ giảm đau, chống sưng, rất tốt đấy.”
Bạch Khinh Dạ cầm lấy nó, nhấc chân cô đặt lên đùi mình, sau đó dịu dàng thoa thuốc cho cô. Đinh Cần Lễ thấy anh nguôi nguôi rồi thì thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lương Thục Khiết mặt mũi tím ngắt đứng nhìn, trong lòng thầm run sợ cô sẽ nói cho Bạch Khinh Dạ biết tất cả mọi chuyện.
Anh vừa bôi thuốc vừa thổi thổi cho cô, không quên hỏi:
“Đau không?”
Ôn Noãn lắc đầu, trái tim ngọt ngào như mật. Đinh Cẩn Lễ bỗng nhiên hỏi một câu thăm dò:
“Bạch tổng yêu thương Noãn Noãn như thế đúng là phúc cho nhà chúng tôi quá…”