Hôm nay là ngày dì của Duy Anh sẽ chuyển đến, cả Hạ Vũ và Duy Anh đều dậy từ rất sớm để dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ.
Trong lúc đang lau cửa sổ Hạ Vũ có chút tò mò về người em gái của cô Trang nên hỏi Duy Anh: “ Ê dì út của cậu là người như thế nào vậy?”
Duy Anh: “ Sao cậu lại hỏi như vậy, xíu gặp thì cậu sẽ biết thôi”.
Hạ Vũ tỏ ra không vui, khó chịu ra mặt.
Hạ Vũ: “ Xì! Có gì mà bí mật vậy?”
Duy Anh: “ Có gì bí mật đâu, chẳng qua là tôi lười kể với cậu thôi!”. Duy Anh vừa nhún vai vừa nói.
Thấy vậy, Hạ Vũ lại nghĩ: Cái tên Nguyễn Trần Duy Anh đáng ghét này cậu đợi đấy, cái tên khó ưa, cái kiểu mặt khinh khỉnh của cậu là ý gì đây.
Nhưng vì quá tò mò về người dì bí ẩn của Duy Anh, Hạ Vũ vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ và nỏi: “Thì dù sao gì ấy cũng sẽ sống chung với chúng ta một khoảng thời gian mà. Trong khoảng thời gian tới trên danh nghĩa dì ấy cũng sẽ là người dám hộ của cả tôi và cậu đó.”
Duy Anh: “ Vậy nên...”
Hạ Vũ: “ Vậy nên gì nữa? Đương nhiên là tôi đang rất tò mò về dì ấy rồi, cậu không hiểu sao? Dù sao tôi cũng phải lo cho an nguy của chính mình chứ, đâu thể vô tư như cậu được”.
Duy Anh bỗng bật cười thành tiếng: “Hahahaa..”
Hạ Vũ cảm thấy thắc mắc: “ Sao cậu lại cười? Có gì đáng cười sao?”
Duy Anh cố kiềm cơn buồn cười lại, lấy ngón tay lau khóe mắt và đáp lại: “ Cậu đừng quá mong đợi vào người dì ấy của tôi”.
- " Cậu càng mong đợi thì chỉ càng thất vọng mà thôi! "
Hạ Vũ tỏ ra khó hiểu: " Cậu nói vậy là có ý gì? Nói rõ ra xem nào, cứ úp úp mở mở hoài."
Duy Anh nói tiếp: “ Chưa chắc dì ấy đã lo được cho chúng ta đâu, khéo chúng ta sẽ trở thành người dám hộ của dì ấy không chừng...”
Duy Anh vừa dứt lời thì bỗng có một tiếng gọi lớn: “ NGUYỄN TRẦN DUY ANH con đâu rồi? Hai bé yêu của ta, ta đến rồi đây...”
Một bóng người chạy vụt vào nhà, nhanh như một cơn gió ôm trầm lấy Duy Anh.
Thì ra đó là dì của Duy Anh, thấy Hạ Vũ ở đó, cô ấy liền quay ra hỏi: “ Con chính là Hạ Vũ sao? Thật là dễ thương quá đi mà!!!”.
Đối tượng bị ôm ấp chuyển từ Duy Anh sang Hạ Vũ.
Duy Anh bất lực nói: “ Đó bây giờ cậu khỏi cần tò mò nữa nha!”
Dì của Duy Anh cất tiếng nói: “ Xin chào! dì tên Ngọc Huyền, là một tiểu thuyết gia năm nay 25 tuổi.”
Dì Ngọc Huyền suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Ư... gọi dì hơi già nhỉ? Hạ Vũ có thể gọi ta là chị Ngọc Huyền cho gần gũi nha! Duy Anh con cũng có thể goi ta như vậy. Ahaha!!!”
Hạ Vũ và Duy Anh đồng thanh đáp: “ Không cần đâu ạ!”.
Sau khi trấn tĩnh lại bản thân Hạ Vũ liền ghé lại nói nhỏ với Duy Anh: “ Có thật đây là dì của cậu không vậy Duy Anh, sao tôi thấy đáng sợ quá.”
Hạ Vũ tỏ ra bất an nói tiếp: " Rồi tương lai của chúng ta sẽ đi về đâu đây?"
Duy Anh: “ Cậu hãy tập thích nghi đi, đây là khi dì ấy còn bình thường đó, sau này cậu sẽ còn thấy gì ấy bất ổn hơn nữa đấy.”
Hạ Vũ ngạc nhiên: “ Hả! Chả nhẽ dì ấy còn có thể bất ổn hơn được nữa sao?”
Duy Anh: “ Đương nhiên là có thể rồi, đó là lúc dì ấy chạy deadline bản thảo.”
Dứt lời tiếng chuông điện thoại độc lạ kêu lên: “ Ngọc Huyền, Ngọc Huyền có điện thoại, mau nghe điện thoại, mau nghe điện thoại.”
Duy Anh tỏ ra như quá quen với việc này rồi nên nói với Hạ Vũ: " Không phải đợi đến sau này đâu.''
Hạ Vũ: " Hả? ".
Duy Anh: " Ngay bây giờ cậu sẽ được chứng kiến dì ấy phát điên."
Hạ Vũ: " Cậu có ý gì? "
Duy Anh giải thích: " Cuộc điện thoại kia thể nào cũng là của bên biên tập gọi đến thúc giục dì ấy nộp bản thảo, dì ấy toàn quên mất cần phải nộp bản thảo. Để đến lúc nhà xuất bản gọi đến thì deadline lúc nào cũng chỉ còn từ 1 đến 3 ngày thôi. Những lúc như thế này dì ấy sẽ lại lên cơn. Haizz"
Sau khi nghe điện thoại dì Ngọc Huyền càng trở nên bất ổn hơn. Dì ấy hét lên một tiếng: "Aaaa...!!!"
Rồi dì Ngọc Huyền chạy đến chỗ Duy Anh và Hạ Vũ rồi liên tục vừa lay vừa nói với hai người: “ Ý tưởng, ý tưởng mới, mau giúp dì nghĩ tình tiết mới cho chương sau đi, sắp không xong rồi này mai biên tập sẽ đến lấy bản thảo."
- "Huhu ai cứu tôi với....!!!”.
Hạ Vũ, Duy Anh: " HuHu, chúng con mới là người cần được giải cứu, ai đó làm ơn đến cứu tụi con với dì Ngọc Huyền báo quá không chịu được."
Khoảnh khắc đó, Hạ Vũ cuối cùng cũng đã hiểu vì sao lúc trước Duy Anh lại nói cô không nên mong đợi quá nhiều vào người dì này của cậu ấy rồi.
Hạ Vũ: " Quả thật không nên mong đợi, càng hy vọng lại càng thất vọng. Huhuhu..."
Trong lúc đang lau cửa sổ Hạ Vũ có chút tò mò về người em gái của cô Trang nên hỏi Duy Anh: “ Ê dì út của cậu là người như thế nào vậy?”
Duy Anh: “ Sao cậu lại hỏi như vậy, xíu gặp thì cậu sẽ biết thôi”.
Hạ Vũ tỏ ra không vui, khó chịu ra mặt.
Hạ Vũ: “ Xì! Có gì mà bí mật vậy?”
Duy Anh: “ Có gì bí mật đâu, chẳng qua là tôi lười kể với cậu thôi!”. Duy Anh vừa nhún vai vừa nói.
Thấy vậy, Hạ Vũ lại nghĩ: Cái tên Nguyễn Trần Duy Anh đáng ghét này cậu đợi đấy, cái tên khó ưa, cái kiểu mặt khinh khỉnh của cậu là ý gì đây.
Nhưng vì quá tò mò về người dì bí ẩn của Duy Anh, Hạ Vũ vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ và nỏi: “Thì dù sao gì ấy cũng sẽ sống chung với chúng ta một khoảng thời gian mà. Trong khoảng thời gian tới trên danh nghĩa dì ấy cũng sẽ là người dám hộ của cả tôi và cậu đó.”
Duy Anh: “ Vậy nên...”
Hạ Vũ: “ Vậy nên gì nữa? Đương nhiên là tôi đang rất tò mò về dì ấy rồi, cậu không hiểu sao? Dù sao tôi cũng phải lo cho an nguy của chính mình chứ, đâu thể vô tư như cậu được”.
Duy Anh bỗng bật cười thành tiếng: “Hahahaa..”
Hạ Vũ cảm thấy thắc mắc: “ Sao cậu lại cười? Có gì đáng cười sao?”
Duy Anh cố kiềm cơn buồn cười lại, lấy ngón tay lau khóe mắt và đáp lại: “ Cậu đừng quá mong đợi vào người dì ấy của tôi”.
- " Cậu càng mong đợi thì chỉ càng thất vọng mà thôi! "
Hạ Vũ tỏ ra khó hiểu: " Cậu nói vậy là có ý gì? Nói rõ ra xem nào, cứ úp úp mở mở hoài."
Duy Anh nói tiếp: “ Chưa chắc dì ấy đã lo được cho chúng ta đâu, khéo chúng ta sẽ trở thành người dám hộ của dì ấy không chừng...”
Duy Anh vừa dứt lời thì bỗng có một tiếng gọi lớn: “ NGUYỄN TRẦN DUY ANH con đâu rồi? Hai bé yêu của ta, ta đến rồi đây...”
Một bóng người chạy vụt vào nhà, nhanh như một cơn gió ôm trầm lấy Duy Anh.
Thì ra đó là dì của Duy Anh, thấy Hạ Vũ ở đó, cô ấy liền quay ra hỏi: “ Con chính là Hạ Vũ sao? Thật là dễ thương quá đi mà!!!”.
Đối tượng bị ôm ấp chuyển từ Duy Anh sang Hạ Vũ.
Duy Anh bất lực nói: “ Đó bây giờ cậu khỏi cần tò mò nữa nha!”
Dì của Duy Anh cất tiếng nói: “ Xin chào! dì tên Ngọc Huyền, là một tiểu thuyết gia năm nay 25 tuổi.”
Dì Ngọc Huyền suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Ư... gọi dì hơi già nhỉ? Hạ Vũ có thể gọi ta là chị Ngọc Huyền cho gần gũi nha! Duy Anh con cũng có thể goi ta như vậy. Ahaha!!!”
Hạ Vũ và Duy Anh đồng thanh đáp: “ Không cần đâu ạ!”.
Sau khi trấn tĩnh lại bản thân Hạ Vũ liền ghé lại nói nhỏ với Duy Anh: “ Có thật đây là dì của cậu không vậy Duy Anh, sao tôi thấy đáng sợ quá.”
Hạ Vũ tỏ ra bất an nói tiếp: " Rồi tương lai của chúng ta sẽ đi về đâu đây?"
Duy Anh: “ Cậu hãy tập thích nghi đi, đây là khi dì ấy còn bình thường đó, sau này cậu sẽ còn thấy gì ấy bất ổn hơn nữa đấy.”
Hạ Vũ ngạc nhiên: “ Hả! Chả nhẽ dì ấy còn có thể bất ổn hơn được nữa sao?”
Duy Anh: “ Đương nhiên là có thể rồi, đó là lúc dì ấy chạy deadline bản thảo.”
Dứt lời tiếng chuông điện thoại độc lạ kêu lên: “ Ngọc Huyền, Ngọc Huyền có điện thoại, mau nghe điện thoại, mau nghe điện thoại.”
Duy Anh tỏ ra như quá quen với việc này rồi nên nói với Hạ Vũ: " Không phải đợi đến sau này đâu.''
Hạ Vũ: " Hả? ".
Duy Anh: " Ngay bây giờ cậu sẽ được chứng kiến dì ấy phát điên."
Hạ Vũ: " Cậu có ý gì? "
Duy Anh giải thích: " Cuộc điện thoại kia thể nào cũng là của bên biên tập gọi đến thúc giục dì ấy nộp bản thảo, dì ấy toàn quên mất cần phải nộp bản thảo. Để đến lúc nhà xuất bản gọi đến thì deadline lúc nào cũng chỉ còn từ 1 đến 3 ngày thôi. Những lúc như thế này dì ấy sẽ lại lên cơn. Haizz"
Sau khi nghe điện thoại dì Ngọc Huyền càng trở nên bất ổn hơn. Dì ấy hét lên một tiếng: "Aaaa...!!!"
Rồi dì Ngọc Huyền chạy đến chỗ Duy Anh và Hạ Vũ rồi liên tục vừa lay vừa nói với hai người: “ Ý tưởng, ý tưởng mới, mau giúp dì nghĩ tình tiết mới cho chương sau đi, sắp không xong rồi này mai biên tập sẽ đến lấy bản thảo."
- "Huhu ai cứu tôi với....!!!”.
Hạ Vũ, Duy Anh: " HuHu, chúng con mới là người cần được giải cứu, ai đó làm ơn đến cứu tụi con với dì Ngọc Huyền báo quá không chịu được."
Khoảnh khắc đó, Hạ Vũ cuối cùng cũng đã hiểu vì sao lúc trước Duy Anh lại nói cô không nên mong đợi quá nhiều vào người dì này của cậu ấy rồi.
Hạ Vũ: " Quả thật không nên mong đợi, càng hy vọng lại càng thất vọng. Huhuhu..."