Charlette có vẻ bất ngờ khi thấy Hạ Vũ và Duy Anh.
- “ Chả lẽ hai cậu đang tìm bé mèo này sao.”
Hạ Vũ vội vàng đáp: “ Đúng vậy!”
Charlette: “ Lúc này mình thấy bé mèo này đi lạc vô sân tập nhà tớ, nên tớ đang đi tìm xem đây là bé mèo nhà ai.”
- “ Thì ra là mèo của hai cậu!’'
Duy Anh: “ Cảm ơn cậu đã chăm sóc Tiểu Hắc giúp bọn tớ, bây giờ chúng tớ phải đưa nó về rồi, có lẽ vì quá đói nên nó mới bỏ nhà đi để tìm thức ăn.”
Charlette đưa Tiểu Hắc cho Hạ Vũ:
- “ Không có gì đâu! Tớ rất vui được giúp đỡ hai cậu.”
Duy Anh vội vàng kéo Hạ Vũ về:
Hạ Vũ: “ Vậy chúng tớ về trước đây Charlette!”
Charlette: “ Hẹn mai gặp lại!”
Trên đường về Hạ Vũ thắc mắc với Duy Anh: “ Tại sao cậu lại bắt tớ về gấp vậy?”
- “ À mà bộ đồ karate Charlette đang mặc là sao? Lại còn là đai đen nữa chứ?”
Duy Anh thở dài đáp: “ Charlette là một cao thủ karate đó, nhà cậu ấy có truyền thống võ thuật, có hẳn một võ đường nên việc cậu ấy mặc bộ đồ đó ra đường thì cũng bình thường thôi.”
- “ Đó cũng là lý do tôi bảo cậu nên cẩn thận khi ở trước mặt Charlette.”
Hạ Vũ: “ Xì! Cậu cứ nói quá, một mỹ nhân như Charlette thì có thể gây ra thương tổn gì cho tôi chứ?”
Duy Anh: “ Sớm muộn gì cậu cũng thấy những gì tôi nói là đúng.”
***
Ngày hôm sau Hạ Vũ tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi, thì ra hôm nay là ngày bà dì của Hạ Vũ ghét thăm. Cơ địa của Hạ Vũ vốn yếu ớt nên mỗi một lần tới tháng đều sẽ rất đau bụng và mệt mỏi.
Thấy trạng thái mệt mỏi của Hạ Vũ, dì Ngọc Huyền lo lắng hỏi: “ Hạ Vũ con ổn chứ? Nếu không khoẻ thì có thể nghỉ một buổi cũng được, đừng có ép bản thân quá.”
Hạ Vũ: “ Dì đừng lo, con không sao đâu!”
- “ Dù sao hôm nay cũng mới là buổi thứ 2 đi học tại trường mới, còn chưa hết một tuần học mà đã nghỉ rồi thì cũng kì. Mọi lần vẫn chịu được mà, nên lần này cũng không sao đâu.”
Nhưng mọi chuyện không như Hạ Vũ nghĩ, đến tiết học thứ hai càng ngày cơn đau của Hạ Vũ càng dữ dội hơn, đau đến mức cô không thể tiếp tục chép bài được, đau đến mức dù trời có lạnh thì cơn đau cũng có thể khiến Hạ Vũ đổ mồ hôi hột.
Thấy trạng thái của Hạ Vũ không ổn, Gia Khánh ân cần hỏi: “ Nè! Hạ Vũ cậu sao vậy, có sao không?”
Giọng Hạ Vũ khàn khàn, khó khăn đáp: “ Tôi... không sao!”
Gia Khánh: “ Không sao cái gì mà không sao! Cậu có cần tôi lấy gương cho cậu soi không? Mặt mũi cậu tái nhợt cắt không ra giọt máu kìa!”
Thấy Hạ Vũ vẫn cố chấp Gia Khánh bèn dơ tay lên nói: “ Em thưa thầy! Thể trạng sức khoẻ của bạn Hạ Vũ không ổn cho lắm, xin thầy cho phép em được đưa bạn ấy đến phòng y tế ạ!”
Duy Anh: “ Thưa thầy, để em đưa bạn ấy đến phòng y tế ạ.”
- “ Gia Khánh mới chuyển đến nên chưa quen đường đi lối lại trong trường mình.”
Thầy giáo gật đầu đồng ý: “ Được rồi, lớp trưởng em hãy đưa bạn ấy đến phòng y tế đi.”
Duy Anh đưa Hạ Vũ đến phòng y tế, nhưng lại không có ai ở đó cả:
Duy Anh: “ Cậu không sao chứ?”
Hạ Vũ: “ Tớ ổn, cậu cứ quay về lớp trước đi.”
Duy Anh thẳng thừng đáp: “ Không được, mẹ đã căn dặn tớ là phải chăm sóc cho cậu.”
- “ Vì vậy tớ không để cậu xảy ra chuyện gì được.”
- “ Vậy nên tớ sẽ ở đây cho đến khi cô y tế quay về.”
Cơn đau khiến Hạ Vũ không muốn quan tâm đến Duy Anh nữa.
Trong khi đó tại lớp học, Charlette đang có vô vàn suy nghĩ trong đầu:
- Họ về trễ quá...
- Không hiểu sao... lại về trễ thế...
- Luôn luôn... về quá trễ.
- Trễ cực kì... trễ vô cùng...
- Có khi nào họ đã đi đến phía bên kia của vũ trụ không?
Không chịu nổi nữa Charlette đã đứng dậy và nói: “ Xin lỗi, em xin lỗi vì sự bất lịch sự này.”
- “ Nhưng Duy Anh đi lâu rồi mà vẫn chưa thấy về.”
Thầy giáo: “ Uh! Đúng ha.”
Cả lớp lúc này mới nhớ ra Duy Anh chưa quay lại lớp.
Trong lúc cả lớp đang ồn ào vì sao Duy Anh chưa quay lại thì cửa lớp đột ngột mở ra.
Duy Anh gấp gáp nói: “ Em xin lỗi vì đã về trễ.”
Thầy giáo: “ Sao thế! Hạ Vũ có sao không?’’
Duy Anh: “ Em đưa bạn ấy đến phòng y tế mà không có ai ở đó cả cho nên em đã đợi cô y tế đến rồi mới quay lại lớp, chắc giờ bạn ấy cũng ổn hơn rồi ạ.”
Thầy giáo: “ Vậy à! Em làm tốt lắm.”
Lúc này trong đầu Charlette lại có những suy nghĩ kì lạ:
- Vì Hạ Vũ mà đợi ở phòng y tế một lúc lâu
- Chăm sóc...
- Lo lắng...
- Chờ đợi...
- Cũng phải... Duy Anh và Hạ Vũ là anh em họ, họ sống chung dưới một mái nhà.
Charlette bắt đầu độc thoại:
- “ Em không sao chứ, Hạ Vũ?”
- “ Um, em không sao!”
- “ Đừng bận tâm về những chuyện ở lớp. Anh sẽ lo mọi chuyện ở lớp cho em.”
- “ Um, không cần đâu... em xin lỗi vì đã làm phiền anh...’’
- “ Không sao đâu, Hạ Vũ...”
- “ Cảm ơn... anh yêu...”
Ánh mắt Charlette tối sầm lại một cách đáng sợ
- “ Cảm ơn... anh yêu....”
- “ Anh yêu...”
Càng lúc những suy nghĩ đó càng khiến Charlette càng mất kiểm soát, ánh mắt càng lúc càng đáng sợ, cô ấy dơ tay lên,...
Một tiếng: “ RẦM M M m...”
- “ Chả lẽ hai cậu đang tìm bé mèo này sao.”
Hạ Vũ vội vàng đáp: “ Đúng vậy!”
Charlette: “ Lúc này mình thấy bé mèo này đi lạc vô sân tập nhà tớ, nên tớ đang đi tìm xem đây là bé mèo nhà ai.”
- “ Thì ra là mèo của hai cậu!’'
Duy Anh: “ Cảm ơn cậu đã chăm sóc Tiểu Hắc giúp bọn tớ, bây giờ chúng tớ phải đưa nó về rồi, có lẽ vì quá đói nên nó mới bỏ nhà đi để tìm thức ăn.”
Charlette đưa Tiểu Hắc cho Hạ Vũ:
- “ Không có gì đâu! Tớ rất vui được giúp đỡ hai cậu.”
Duy Anh vội vàng kéo Hạ Vũ về:
Hạ Vũ: “ Vậy chúng tớ về trước đây Charlette!”
Charlette: “ Hẹn mai gặp lại!”
Trên đường về Hạ Vũ thắc mắc với Duy Anh: “ Tại sao cậu lại bắt tớ về gấp vậy?”
- “ À mà bộ đồ karate Charlette đang mặc là sao? Lại còn là đai đen nữa chứ?”
Duy Anh thở dài đáp: “ Charlette là một cao thủ karate đó, nhà cậu ấy có truyền thống võ thuật, có hẳn một võ đường nên việc cậu ấy mặc bộ đồ đó ra đường thì cũng bình thường thôi.”
- “ Đó cũng là lý do tôi bảo cậu nên cẩn thận khi ở trước mặt Charlette.”
Hạ Vũ: “ Xì! Cậu cứ nói quá, một mỹ nhân như Charlette thì có thể gây ra thương tổn gì cho tôi chứ?”
Duy Anh: “ Sớm muộn gì cậu cũng thấy những gì tôi nói là đúng.”
***
Ngày hôm sau Hạ Vũ tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi, thì ra hôm nay là ngày bà dì của Hạ Vũ ghét thăm. Cơ địa của Hạ Vũ vốn yếu ớt nên mỗi một lần tới tháng đều sẽ rất đau bụng và mệt mỏi.
Thấy trạng thái mệt mỏi của Hạ Vũ, dì Ngọc Huyền lo lắng hỏi: “ Hạ Vũ con ổn chứ? Nếu không khoẻ thì có thể nghỉ một buổi cũng được, đừng có ép bản thân quá.”
Hạ Vũ: “ Dì đừng lo, con không sao đâu!”
- “ Dù sao hôm nay cũng mới là buổi thứ 2 đi học tại trường mới, còn chưa hết một tuần học mà đã nghỉ rồi thì cũng kì. Mọi lần vẫn chịu được mà, nên lần này cũng không sao đâu.”
Nhưng mọi chuyện không như Hạ Vũ nghĩ, đến tiết học thứ hai càng ngày cơn đau của Hạ Vũ càng dữ dội hơn, đau đến mức cô không thể tiếp tục chép bài được, đau đến mức dù trời có lạnh thì cơn đau cũng có thể khiến Hạ Vũ đổ mồ hôi hột.
Thấy trạng thái của Hạ Vũ không ổn, Gia Khánh ân cần hỏi: “ Nè! Hạ Vũ cậu sao vậy, có sao không?”
Giọng Hạ Vũ khàn khàn, khó khăn đáp: “ Tôi... không sao!”
Gia Khánh: “ Không sao cái gì mà không sao! Cậu có cần tôi lấy gương cho cậu soi không? Mặt mũi cậu tái nhợt cắt không ra giọt máu kìa!”
Thấy Hạ Vũ vẫn cố chấp Gia Khánh bèn dơ tay lên nói: “ Em thưa thầy! Thể trạng sức khoẻ của bạn Hạ Vũ không ổn cho lắm, xin thầy cho phép em được đưa bạn ấy đến phòng y tế ạ!”
Duy Anh: “ Thưa thầy, để em đưa bạn ấy đến phòng y tế ạ.”
- “ Gia Khánh mới chuyển đến nên chưa quen đường đi lối lại trong trường mình.”
Thầy giáo gật đầu đồng ý: “ Được rồi, lớp trưởng em hãy đưa bạn ấy đến phòng y tế đi.”
Duy Anh đưa Hạ Vũ đến phòng y tế, nhưng lại không có ai ở đó cả:
Duy Anh: “ Cậu không sao chứ?”
Hạ Vũ: “ Tớ ổn, cậu cứ quay về lớp trước đi.”
Duy Anh thẳng thừng đáp: “ Không được, mẹ đã căn dặn tớ là phải chăm sóc cho cậu.”
- “ Vì vậy tớ không để cậu xảy ra chuyện gì được.”
- “ Vậy nên tớ sẽ ở đây cho đến khi cô y tế quay về.”
Cơn đau khiến Hạ Vũ không muốn quan tâm đến Duy Anh nữa.
Trong khi đó tại lớp học, Charlette đang có vô vàn suy nghĩ trong đầu:
- Họ về trễ quá...
- Không hiểu sao... lại về trễ thế...
- Luôn luôn... về quá trễ.
- Trễ cực kì... trễ vô cùng...
- Có khi nào họ đã đi đến phía bên kia của vũ trụ không?
Không chịu nổi nữa Charlette đã đứng dậy và nói: “ Xin lỗi, em xin lỗi vì sự bất lịch sự này.”
- “ Nhưng Duy Anh đi lâu rồi mà vẫn chưa thấy về.”
Thầy giáo: “ Uh! Đúng ha.”
Cả lớp lúc này mới nhớ ra Duy Anh chưa quay lại lớp.
Trong lúc cả lớp đang ồn ào vì sao Duy Anh chưa quay lại thì cửa lớp đột ngột mở ra.
Duy Anh gấp gáp nói: “ Em xin lỗi vì đã về trễ.”
Thầy giáo: “ Sao thế! Hạ Vũ có sao không?’’
Duy Anh: “ Em đưa bạn ấy đến phòng y tế mà không có ai ở đó cả cho nên em đã đợi cô y tế đến rồi mới quay lại lớp, chắc giờ bạn ấy cũng ổn hơn rồi ạ.”
Thầy giáo: “ Vậy à! Em làm tốt lắm.”
Lúc này trong đầu Charlette lại có những suy nghĩ kì lạ:
- Vì Hạ Vũ mà đợi ở phòng y tế một lúc lâu
- Chăm sóc...
- Lo lắng...
- Chờ đợi...
- Cũng phải... Duy Anh và Hạ Vũ là anh em họ, họ sống chung dưới một mái nhà.
Charlette bắt đầu độc thoại:
- “ Em không sao chứ, Hạ Vũ?”
- “ Um, em không sao!”
- “ Đừng bận tâm về những chuyện ở lớp. Anh sẽ lo mọi chuyện ở lớp cho em.”
- “ Um, không cần đâu... em xin lỗi vì đã làm phiền anh...’’
- “ Không sao đâu, Hạ Vũ...”
- “ Cảm ơn... anh yêu...”
Ánh mắt Charlette tối sầm lại một cách đáng sợ
- “ Cảm ơn... anh yêu....”
- “ Anh yêu...”
Càng lúc những suy nghĩ đó càng khiến Charlette càng mất kiểm soát, ánh mắt càng lúc càng đáng sợ, cô ấy dơ tay lên,...
Một tiếng: “ RẦM M M m...”