Duy Anh đang tính giải thích mọi chuyện với Hạ Vũ thì chợt nhớ ra các bạn nữ khác và Charlette vẫn đang còn ở đây:
- “ Ah!”
- “ Giờ không phải là lúc để chúng ta nói chuyện đó."
Hạ Vũ: “ Đúng thế!”
- “ Dì Ngọc Huyền, dì giúp con chuẩn bị một ít hoa quả nhé, xíu con ra lấy để mang vào phòng!”
Hạ Vũ và Duy Anh cùng rời đi, quay lại để chiến đấu tiếp với Charlette và các bạn nữ kia.
Dì Ngọc Huyền: “ Hai đứa này thiệt là, đang đến cao trào mà không nói nữa.”
Trong phòng của Hạ Vũ:
Các bạn nữ:
- “ Thật may quá, các cậu đã quay trở lại.”
- “ Cả Hạ Vũ và Duy Anh đều đi đâu mất tiêu.”
Hạ Vũ: “ Xin lỗi mọi người nha”
- “ Vì trà đã hết cho nên Duy Anh phải chạy đi mua, nên tốn thời gian xíu.”
Duy Anh vừa rót trà xong: “ Trà đã chuẩn bị xong.”
Hạ Vũ: “ Cảm ơn.”
- “ có ai muốn uống trà không?”
Lúc đó Charlette lại thốt lên một câu nói trấn động: “ Duy Anh và Hạ Vũ nhìn hai người cứ như một cặp vợ chồng mới cưới vậy...”
Câu nói ấy khiến mọi người đơ luôn, Hạ Vũ và Duy Anh cũng đứng hình vì sốc.
Hạ Vũ với vẻ mặt gượng gạo vội giải thích: “ Thôi nào, Charlette...”
- “ Chỉ có một ít hoa quả với trà thôi mà!”
- “ Nếu cậu muốn thì chúng ta có thể cùng nhau ra vườn ngắm hoa lần nữa.”
- “ À, đúng rồi Charlette vẫn chưa chụp được tấm ảnh nào mà phải không?”
Chỉ có một mình Hạ Vũ nói chuyện, không khí trong phòng im lặng đến lạ thường:
- “ Sao mọi người yên lặng quá vậy?”
Đột nhiên có tiếng em bé đang bật bẹ nói, âm thanh đó đã phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng:
Charlette quay ra hỏi Hạ Vũ: “ Vừa rồi cậu có nghe thấy gì không?”
- “ Các cậu cũng nghe thấy mà phải không?”
Nhóm các bạn nữ đồng thanh đáp lời:
- “ Ừm! Hình như vừa có tiếng gì đó!”
Charlette lại quay ra hỏi Duy Anh:
- “ Còn ai khác ở đây nữa à?”
Duy Anh hoang mang trả lời:
- “ Ờ, còn có dì của tớ...”
Charlette tỏ ra hứng khởi:
- “ Vậy thì tụi mình cũng nên đi chào hỏi dì ấy một tiếng.”
Duy Anh: “ Đợi đã, Charlette!”
- “ Không cần phải làm vậy đâu, có lẽ giờ này dì ấy đang bận viết tiểu thuyết rồi...”
Không kịp nghe Duy Anh giải thích, Charlette đã mở cửa phòng ra. Nhưng trước mắt Charlette lại có một em bé dễ thương chừng 1 đến 2 tuổi đang ngồi ở giữa hành lang.
Vì hơi bất ngờ nên Charlette đứng ngây ra mất một lúc.
Charlette có vẻ sốc hỏi: “ Em... em bé...”
- “ Tại sao nhà của Duy Anh lại có em bé vậy?”
Duy Anh vội giải thích:
- “ Đây là bé Leon, hàng xóm nhà tớ, bình thường khi ra ngoài có chút việc một xíu thì mẹ bé hay gửi em ấy qua nhà mình...”
Đúng lúc đó dì Ngọc Huyền chạy ra:
- “ Xin lỗi mấy đứa nha, dì không để mắt một chút thôi mà thằng bé đã đi ra được đến đây rồi.’
- “ Nãy mẹ bé nói cần đi mua ít đồ nên đem bé ra đây gửi.”
Hạ Vũ: “ Giới thiệu với các cậu đây là dì Ngọc Huyền, em gái của mẹ Duy Anh.”
Thấy vậy mấy bạn nữ và Charlette đồng thanh chào:
- “ Chúng cháu chào dì!’’
- “ Chúng cháu là bạn cùng lớp của Duy Anh và Hạ Vũ ạ!”
Dì Ngọc Huyền: “ Ha ha... Chào mấy đứa, mấy đứa cứ tự nhiên nhé!”
Cuối cùng buổi tiệc chào mừng Hạ Vũ cũng kết thúc, mọi người bắt đầu chuẩn bị ra về:
Charlette: “ Xin lỗi nhé, hôm nay đã làm phiền các cậu rồi.”
Hạ Vũ vui vẻ đáp: “ Không có gì đâu!”
- “ Cảm ơn buổi tiệc của các cậu.”
- “ Ngày mai gặp lại nhé, Charlette.” – Hạ Vũ vẫy tay chào.
Charlette cũng cúi người xuống để chào bé Leon đang được Duy Anh bế trên tay:
- “ Chào em nhé, Leon!”
- “ Em nhớ phải nghe lời mọi người đó nha.”
- “ Vậy nhá! Tớ về đây.”
Charlette quay người để ra về. Trong lúc Hạ Vũ và Duy Anh đang thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng mọi người cũng về rồi thì bé Leon đã vui miệng mà gọi:
- “ Baba...”
- “ Mama...”
Charlette còn chưa đi xa, Duy Anh và Hạ Vũ sốc muốn đứng hình luôn:
Charlette đã nghe thấy, cô ấy quay lại: “ Baba, Mama... sao?”
Bầu trời trong xanh bỗng nhiên trở nên âm u, mây đen kéo đến một cách đáng sợ:
Hạ Vũ: “ Leon, em nói gì vậy?”
- “ Chị không phải mẹ của em mà...”
Duy Anh cũng vội vàng giải thích: “ Đúng đó!Anh cũng không phải ba của em đâu...”
Nhưng có vẻ lời giải thích của họ không thể lọt vào tai Charlette, ánh mắt cô ấy lại tối sầm, mái tóc dài của cô ấy lại tung bay trong gió trông rất ma mị.
Tông giọng trầm của Charlette cất lên: “ Đúng như mình nghĩ đã dự đoán...”
Đôi mắt của Charlette lại loé sáng: “ Chả lẽ hai người đã làm chuyện đó rồi...”
Charlette đã tưởng tượng ra một viễn cảnh: “ Là anh em họ, hai người luôn ở bên nhau từ nhỏ đến lớn...”
- “ Dần dần cả hai đều có cảm tình với nhau...”
- “ Khi vào lớp 9 Hạ Vũ đã tỏ tình với Duy Anh...’’
- “ Và Duy Anh cũng cảm mến Hạ Vũ.”
- “ Khi ba mẹ hai bên đều biết chuyện đó.”
- “ Vậy sao chúng ta không cho bọn trẻ sống chung nhỉ?”
- “ Và khi chúng được 18 tuổi thì...’’
Trong đầu Charlette đã tưởng tượng nên viễn cảnh Duy Anh và Hạ Vũ đứng trong lễ đường.
Trí tưởng tượng của cô ấy thật phong phú.
Charlette bấu chặt vào thân cây hoa sữa trước nhà Duy Anh mà nói tiếp: “ Hai người đã sinh ra một bé trai kháu khỉnh.”
- “ Và đây là tổ ấm gia đình của hai người.”
Cây hoa sữa đáng thương đã bị Charlette trong cơn tức giận nhổ bật gốc, cảnh tượng trước mắt khiên cả đám sợ kinh hồn bạt vía.
Đúng lúc mọi chuyện đang nguy cấp thì mẹ của bé Leon đã về đến cổng, cô ấy hỏi: “ Ủa mấy đứa, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Duy Anh vội giải thích mọi chuyện cho cô ấy nghe.
Mẹ Leon: “ Ôi trời, đến chó mèo còn được thằng bé Leon nhà cô gọi là bab với mama cơ mà...”
- “ Ah!”
- “ Giờ không phải là lúc để chúng ta nói chuyện đó."
Hạ Vũ: “ Đúng thế!”
- “ Dì Ngọc Huyền, dì giúp con chuẩn bị một ít hoa quả nhé, xíu con ra lấy để mang vào phòng!”
Hạ Vũ và Duy Anh cùng rời đi, quay lại để chiến đấu tiếp với Charlette và các bạn nữ kia.
Dì Ngọc Huyền: “ Hai đứa này thiệt là, đang đến cao trào mà không nói nữa.”
Trong phòng của Hạ Vũ:
Các bạn nữ:
- “ Thật may quá, các cậu đã quay trở lại.”
- “ Cả Hạ Vũ và Duy Anh đều đi đâu mất tiêu.”
Hạ Vũ: “ Xin lỗi mọi người nha”
- “ Vì trà đã hết cho nên Duy Anh phải chạy đi mua, nên tốn thời gian xíu.”
Duy Anh vừa rót trà xong: “ Trà đã chuẩn bị xong.”
Hạ Vũ: “ Cảm ơn.”
- “ có ai muốn uống trà không?”
Lúc đó Charlette lại thốt lên một câu nói trấn động: “ Duy Anh và Hạ Vũ nhìn hai người cứ như một cặp vợ chồng mới cưới vậy...”
Câu nói ấy khiến mọi người đơ luôn, Hạ Vũ và Duy Anh cũng đứng hình vì sốc.
Hạ Vũ với vẻ mặt gượng gạo vội giải thích: “ Thôi nào, Charlette...”
- “ Chỉ có một ít hoa quả với trà thôi mà!”
- “ Nếu cậu muốn thì chúng ta có thể cùng nhau ra vườn ngắm hoa lần nữa.”
- “ À, đúng rồi Charlette vẫn chưa chụp được tấm ảnh nào mà phải không?”
Chỉ có một mình Hạ Vũ nói chuyện, không khí trong phòng im lặng đến lạ thường:
- “ Sao mọi người yên lặng quá vậy?”
Đột nhiên có tiếng em bé đang bật bẹ nói, âm thanh đó đã phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng:
Charlette quay ra hỏi Hạ Vũ: “ Vừa rồi cậu có nghe thấy gì không?”
- “ Các cậu cũng nghe thấy mà phải không?”
Nhóm các bạn nữ đồng thanh đáp lời:
- “ Ừm! Hình như vừa có tiếng gì đó!”
Charlette lại quay ra hỏi Duy Anh:
- “ Còn ai khác ở đây nữa à?”
Duy Anh hoang mang trả lời:
- “ Ờ, còn có dì của tớ...”
Charlette tỏ ra hứng khởi:
- “ Vậy thì tụi mình cũng nên đi chào hỏi dì ấy một tiếng.”
Duy Anh: “ Đợi đã, Charlette!”
- “ Không cần phải làm vậy đâu, có lẽ giờ này dì ấy đang bận viết tiểu thuyết rồi...”
Không kịp nghe Duy Anh giải thích, Charlette đã mở cửa phòng ra. Nhưng trước mắt Charlette lại có một em bé dễ thương chừng 1 đến 2 tuổi đang ngồi ở giữa hành lang.
Vì hơi bất ngờ nên Charlette đứng ngây ra mất một lúc.
Charlette có vẻ sốc hỏi: “ Em... em bé...”
- “ Tại sao nhà của Duy Anh lại có em bé vậy?”
Duy Anh vội giải thích:
- “ Đây là bé Leon, hàng xóm nhà tớ, bình thường khi ra ngoài có chút việc một xíu thì mẹ bé hay gửi em ấy qua nhà mình...”
Đúng lúc đó dì Ngọc Huyền chạy ra:
- “ Xin lỗi mấy đứa nha, dì không để mắt một chút thôi mà thằng bé đã đi ra được đến đây rồi.’
- “ Nãy mẹ bé nói cần đi mua ít đồ nên đem bé ra đây gửi.”
Hạ Vũ: “ Giới thiệu với các cậu đây là dì Ngọc Huyền, em gái của mẹ Duy Anh.”
Thấy vậy mấy bạn nữ và Charlette đồng thanh chào:
- “ Chúng cháu chào dì!’’
- “ Chúng cháu là bạn cùng lớp của Duy Anh và Hạ Vũ ạ!”
Dì Ngọc Huyền: “ Ha ha... Chào mấy đứa, mấy đứa cứ tự nhiên nhé!”
Cuối cùng buổi tiệc chào mừng Hạ Vũ cũng kết thúc, mọi người bắt đầu chuẩn bị ra về:
Charlette: “ Xin lỗi nhé, hôm nay đã làm phiền các cậu rồi.”
Hạ Vũ vui vẻ đáp: “ Không có gì đâu!”
- “ Cảm ơn buổi tiệc của các cậu.”
- “ Ngày mai gặp lại nhé, Charlette.” – Hạ Vũ vẫy tay chào.
Charlette cũng cúi người xuống để chào bé Leon đang được Duy Anh bế trên tay:
- “ Chào em nhé, Leon!”
- “ Em nhớ phải nghe lời mọi người đó nha.”
- “ Vậy nhá! Tớ về đây.”
Charlette quay người để ra về. Trong lúc Hạ Vũ và Duy Anh đang thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng mọi người cũng về rồi thì bé Leon đã vui miệng mà gọi:
- “ Baba...”
- “ Mama...”
Charlette còn chưa đi xa, Duy Anh và Hạ Vũ sốc muốn đứng hình luôn:
Charlette đã nghe thấy, cô ấy quay lại: “ Baba, Mama... sao?”
Bầu trời trong xanh bỗng nhiên trở nên âm u, mây đen kéo đến một cách đáng sợ:
Hạ Vũ: “ Leon, em nói gì vậy?”
- “ Chị không phải mẹ của em mà...”
Duy Anh cũng vội vàng giải thích: “ Đúng đó!Anh cũng không phải ba của em đâu...”
Nhưng có vẻ lời giải thích của họ không thể lọt vào tai Charlette, ánh mắt cô ấy lại tối sầm, mái tóc dài của cô ấy lại tung bay trong gió trông rất ma mị.
Tông giọng trầm của Charlette cất lên: “ Đúng như mình nghĩ đã dự đoán...”
Đôi mắt của Charlette lại loé sáng: “ Chả lẽ hai người đã làm chuyện đó rồi...”
Charlette đã tưởng tượng ra một viễn cảnh: “ Là anh em họ, hai người luôn ở bên nhau từ nhỏ đến lớn...”
- “ Dần dần cả hai đều có cảm tình với nhau...”
- “ Khi vào lớp 9 Hạ Vũ đã tỏ tình với Duy Anh...’’
- “ Và Duy Anh cũng cảm mến Hạ Vũ.”
- “ Khi ba mẹ hai bên đều biết chuyện đó.”
- “ Vậy sao chúng ta không cho bọn trẻ sống chung nhỉ?”
- “ Và khi chúng được 18 tuổi thì...’’
Trong đầu Charlette đã tưởng tượng nên viễn cảnh Duy Anh và Hạ Vũ đứng trong lễ đường.
Trí tưởng tượng của cô ấy thật phong phú.
Charlette bấu chặt vào thân cây hoa sữa trước nhà Duy Anh mà nói tiếp: “ Hai người đã sinh ra một bé trai kháu khỉnh.”
- “ Và đây là tổ ấm gia đình của hai người.”
Cây hoa sữa đáng thương đã bị Charlette trong cơn tức giận nhổ bật gốc, cảnh tượng trước mắt khiên cả đám sợ kinh hồn bạt vía.
Đúng lúc mọi chuyện đang nguy cấp thì mẹ của bé Leon đã về đến cổng, cô ấy hỏi: “ Ủa mấy đứa, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Duy Anh vội giải thích mọi chuyện cho cô ấy nghe.
Mẹ Leon: “ Ôi trời, đến chó mèo còn được thằng bé Leon nhà cô gọi là bab với mama cơ mà...”