Hoắc Đông Quân có chút giật mình, dường như đây là chuyện rất lâu về trước giữa bọn họ, nhưng có vẻ Dương Tuyết Hoa chưa từng quên chuyện này…
“Tôi không tàn nhẫn với vợ mình như vậy, em đừng nghĩ nhiều…”
Dương Tuyết Hoa hơi cúi mặt xuống, cô không có ý muốn gây sự với Hoắc Đông Quân nhưng mỗi lời cô sắp nói ra đều khiến hắn cảm thấy bực mình…
“Anh luôn tàn nhẫn như vậy mà, anh lúc nào cũng tính toán với tôi từng chút một…”
Sự việc lần đó đúng thật Hoắc Đông Quân không cấm thi Dương Tuyết Hoa nhưng hắn lại trừ 30% số điểm trong tất cả bài kiểm tra trước đó của cô để công bằng với tất cả mọi người. Mặc dù lần đó Dương Tuyết Hoa không bị cấm thi nhưng điểm của cô lại thấp nhất lớp, khiến cô mất danh hiệu sinh viên ưu tú và cơ hội nhận được học bổng của nhà trường. Ngay cả danh sách ứng viên được thực tập tại JC cũng không có tên cô do điểm của cô quá thấp…
Dương Tuyết Hoa biết đây là đặc ân mà Hoắc Đông Quân đó ban tặng cho cô nên cô không bao giờ tìm hắn để đối chất, ngược lại là hắn liên tục tìm cô để giao cho cô vô số việc khó nhằng mặc dù điểm vẫn bị trừ rất nặng. Vốn dĩ hắn chỉ quan tâm đến môn của hắn nên hắn không hề biết hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập chung của Dương Tuyết Hoa.
Hoắc Đông Quân cố tình giao cho Dương Tuyết Hoa bài tập khó hơn những sinh viên khác rồi bắt cô nộp lại rất gấp để hắn xem thử những sinh viên thường xuyên đi trễ như cô thì học được những gì. Cuối cùng đúng như Hoắc Đông Quân vẫn nghĩ, bài tập mà Dương Tuyết Hoa nộp cho hắn không ra thể thống gì…
“Em làm bài kiểu này à? Với số điểm hiện tại và cách em học tập liệu em có qua môn nổi không hả?”
Dương Tuyết Hoa cúi thấp đầu nghe Hoắc Đông Quân giáo huấn, cô không nghĩ bài tập mình làm lại tệ như vậy, nhưng cô lại không có cách gì để phản bác lại một người tài giỏi uyên bác như Hoắc Đông Quân…
“Đây là cơ hội mà tôi cho em, nhưng có vẻ em không biết trân trọng cơ hội của mình!”
Dương Tuyết Hoa rời khỏi văn phòng, cô cầm đống bài tập bị gạch đỏ chi chít mà cất vào trong cặp. Sau giờ học cô phải đến đưa cơm cho cha mình ở công trình xây dựng, sau đó về nhà sửa lại tất cả những lỗi sai của mình để lần sau không bị Hoắc Đông Quân khiển trách nặng nề như vậy…
Dương Tuyết Hoa cứ tưởng địa ngục mà Hoắc Đông Quân tạo ra cho cô sẽ sớm kết thúc vì cô nghe được tin kì sau sẽ có giáo sư khác thay thế vị trí của Hoắc Đông Quân, nhưng nào ngờ đâu tin tức đó lại sai hoàn toàn, kì sau bọn họ phải tiếp tục môn một khác liên quan đến việc xây dựng do Hoắc Đông Quân đứng lớp…
Đúng lúc này cha cô lại vướng vào nghi vấn ăn trộm nguyên vật liệu của công trình mà đem bán ra bên ngoài, thay vào đó là vật liệu cũ rẻ tiền khiến công trình bị sụp đổ một phần, mà công trình này lại được thực hiện dưới danh nghĩa của tập đoàn JC…
Dương Tuyết Hoa phải nộp đơn xin nghỉ học dài hạn để tham dự phiên toà của ba mình. Đặc biệt phiên toà này cũng có sự tham dự của Hoắc Đông Quân và một số người khác thuộc tập đoàn JC.
Vì cha cô chỉ là đồng phạm nên không phải ngồi tù, nhưng ông bắt buộc phải bồi thường một số tiền vô cùng lớn vì những gì mà bản thân đã gây ra. Thời điểm đó gia đình cô đã khó khăn lại càng khó khăn hơn, trong khi tập đoàn JC tuyên bố rằng nếu không bồi thường đúng hạn thì mức tiền phạt sẽ tăng qua từng ngày…
Dương Tuyết Hoa đã thử đến xin Hoắc Đông Quân cho gia đình mình thêm thời gian để thu xếp chuyện tiền bạc nhưng hắn lại phớt lờ cô, cho đến một ngày hắn ra cho cô một yêu cầu vô cùng vô lý dẫn đến kết cục hiện tại…
“Nếu em trở thành người của tôi, tôi sẽ xoá hết khoản nợ đó cho gia đình em…”
Dương Tuyết Hoa tưởng cô đang nghe nhầm nên cố gắng hỏi lại…
“Ý thầy là kết hôn với thầy à? Thầy có đủ tỉnh táo khi nói ra câu đó không vậy?”
Hoắc Đông Quân vẫn không thay đổi biểu cảm, hắn nghiêm túc trả lời câu hỏi của Dương Tuyết Hoa…
“Tuỳ em nghĩ…”
Dương Tuyết Hoa bị khoản nợ và áp lực gia đình làm cho cô rối trí, cô giống như người chết đuối vô tình vớt được sợi dây thừng cứu mạng mà đồng ý chuyện đó với hắn, nhưng cô không hề hay biết sợi dây thừng này đang quấn lấy cổ mình khiến cho cô chết dần chết mòn…
Đăng ký kết hôn, hôn lễ, nhẫn cưới hay gì đó đều diễn ra một cách vô cùng nhanh chóng và bí mật, dường như ngoài cô và Hoắc Đông Quân ra thì không ai biết cả hai đã kết hôn với nhau. Đây chính là những gì mà Hoắc Đông Quân đã trao cho cô, cái mà hắn luôn miệng gọi là cơ hội để cứu vớt cái cuộc đời rách nát thê thảm hiện tại của cô…
“Tôi không tàn nhẫn với vợ mình như vậy, em đừng nghĩ nhiều…”
Dương Tuyết Hoa hơi cúi mặt xuống, cô không có ý muốn gây sự với Hoắc Đông Quân nhưng mỗi lời cô sắp nói ra đều khiến hắn cảm thấy bực mình…
“Anh luôn tàn nhẫn như vậy mà, anh lúc nào cũng tính toán với tôi từng chút một…”
Sự việc lần đó đúng thật Hoắc Đông Quân không cấm thi Dương Tuyết Hoa nhưng hắn lại trừ 30% số điểm trong tất cả bài kiểm tra trước đó của cô để công bằng với tất cả mọi người. Mặc dù lần đó Dương Tuyết Hoa không bị cấm thi nhưng điểm của cô lại thấp nhất lớp, khiến cô mất danh hiệu sinh viên ưu tú và cơ hội nhận được học bổng của nhà trường. Ngay cả danh sách ứng viên được thực tập tại JC cũng không có tên cô do điểm của cô quá thấp…
Dương Tuyết Hoa biết đây là đặc ân mà Hoắc Đông Quân đó ban tặng cho cô nên cô không bao giờ tìm hắn để đối chất, ngược lại là hắn liên tục tìm cô để giao cho cô vô số việc khó nhằng mặc dù điểm vẫn bị trừ rất nặng. Vốn dĩ hắn chỉ quan tâm đến môn của hắn nên hắn không hề biết hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập chung của Dương Tuyết Hoa.
Hoắc Đông Quân cố tình giao cho Dương Tuyết Hoa bài tập khó hơn những sinh viên khác rồi bắt cô nộp lại rất gấp để hắn xem thử những sinh viên thường xuyên đi trễ như cô thì học được những gì. Cuối cùng đúng như Hoắc Đông Quân vẫn nghĩ, bài tập mà Dương Tuyết Hoa nộp cho hắn không ra thể thống gì…
“Em làm bài kiểu này à? Với số điểm hiện tại và cách em học tập liệu em có qua môn nổi không hả?”
Dương Tuyết Hoa cúi thấp đầu nghe Hoắc Đông Quân giáo huấn, cô không nghĩ bài tập mình làm lại tệ như vậy, nhưng cô lại không có cách gì để phản bác lại một người tài giỏi uyên bác như Hoắc Đông Quân…
“Đây là cơ hội mà tôi cho em, nhưng có vẻ em không biết trân trọng cơ hội của mình!”
Dương Tuyết Hoa rời khỏi văn phòng, cô cầm đống bài tập bị gạch đỏ chi chít mà cất vào trong cặp. Sau giờ học cô phải đến đưa cơm cho cha mình ở công trình xây dựng, sau đó về nhà sửa lại tất cả những lỗi sai của mình để lần sau không bị Hoắc Đông Quân khiển trách nặng nề như vậy…
Dương Tuyết Hoa cứ tưởng địa ngục mà Hoắc Đông Quân tạo ra cho cô sẽ sớm kết thúc vì cô nghe được tin kì sau sẽ có giáo sư khác thay thế vị trí của Hoắc Đông Quân, nhưng nào ngờ đâu tin tức đó lại sai hoàn toàn, kì sau bọn họ phải tiếp tục môn một khác liên quan đến việc xây dựng do Hoắc Đông Quân đứng lớp…
Đúng lúc này cha cô lại vướng vào nghi vấn ăn trộm nguyên vật liệu của công trình mà đem bán ra bên ngoài, thay vào đó là vật liệu cũ rẻ tiền khiến công trình bị sụp đổ một phần, mà công trình này lại được thực hiện dưới danh nghĩa của tập đoàn JC…
Dương Tuyết Hoa phải nộp đơn xin nghỉ học dài hạn để tham dự phiên toà của ba mình. Đặc biệt phiên toà này cũng có sự tham dự của Hoắc Đông Quân và một số người khác thuộc tập đoàn JC.
Vì cha cô chỉ là đồng phạm nên không phải ngồi tù, nhưng ông bắt buộc phải bồi thường một số tiền vô cùng lớn vì những gì mà bản thân đã gây ra. Thời điểm đó gia đình cô đã khó khăn lại càng khó khăn hơn, trong khi tập đoàn JC tuyên bố rằng nếu không bồi thường đúng hạn thì mức tiền phạt sẽ tăng qua từng ngày…
Dương Tuyết Hoa đã thử đến xin Hoắc Đông Quân cho gia đình mình thêm thời gian để thu xếp chuyện tiền bạc nhưng hắn lại phớt lờ cô, cho đến một ngày hắn ra cho cô một yêu cầu vô cùng vô lý dẫn đến kết cục hiện tại…
“Nếu em trở thành người của tôi, tôi sẽ xoá hết khoản nợ đó cho gia đình em…”
Dương Tuyết Hoa tưởng cô đang nghe nhầm nên cố gắng hỏi lại…
“Ý thầy là kết hôn với thầy à? Thầy có đủ tỉnh táo khi nói ra câu đó không vậy?”
Hoắc Đông Quân vẫn không thay đổi biểu cảm, hắn nghiêm túc trả lời câu hỏi của Dương Tuyết Hoa…
“Tuỳ em nghĩ…”
Dương Tuyết Hoa bị khoản nợ và áp lực gia đình làm cho cô rối trí, cô giống như người chết đuối vô tình vớt được sợi dây thừng cứu mạng mà đồng ý chuyện đó với hắn, nhưng cô không hề hay biết sợi dây thừng này đang quấn lấy cổ mình khiến cho cô chết dần chết mòn…
Đăng ký kết hôn, hôn lễ, nhẫn cưới hay gì đó đều diễn ra một cách vô cùng nhanh chóng và bí mật, dường như ngoài cô và Hoắc Đông Quân ra thì không ai biết cả hai đã kết hôn với nhau. Đây chính là những gì mà Hoắc Đông Quân đã trao cho cô, cái mà hắn luôn miệng gọi là cơ hội để cứu vớt cái cuộc đời rách nát thê thảm hiện tại của cô…