Nghe đến hai chữ giáo sư thì cả bọn đều biết là ai, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi tại sao Hoắc Đông Quân lại xuất hiện ở quán bar và bắt gặp Dương Tuyết Hoa cơ chứ? Với lại chuyện này liên quan gì đến hắn mà hắn lại can thiệp vào…
“Cậu cũng gặp thầy ấy vào tối hôm đó à? Sao cậu không nói gì cho bọn tớ biết thế?”
Dương Tuyết Hoa còn chẳng biết lý do mà cô bị đuổi là bởi vì Hoắc Đông Quân, cô cứ nghĩ rằng hôm đó cả hai vô tình gặp nhau rồi bị Hoắc Đông Quân khiển trách một trận…
“Tớ không biết, tớ chỉ nghĩ rằng có thể do tớ không phù hợp nên chú của cậu không nhận, còn chuyện gặp giáo sư chỉ là vô tình thôi…”
Tố Lam lo lắng nhìn Dương Tuyết Hoa, cô cảm thấy chuyện này thật sự không ổn chút nào, chắc chắn cả hai không thể vô tình gặp nhau như thế được. Huống chi Hoắc Đông Quân rất bận, hắn vừa làm giáo sư vừa làm tổng giám đốc của tập đoàn JC, trên vai gánh vác biết bao nhiêu trọng trách lớn, chẳng lẽ hắn lại thừa thời gian đến mức đi theo Dương Tuyết Hoa rồi ngăn cản công việc của cô hay sao?
“Gia đình cậu chỉ nợ tiền JC chứ có phải nợ thầy ấy đâu? Thầy ấy muốn triệt đường sống của cậu à?”
Mạnh Hùng kéo tay Tố Lam, hôm đó cậu có tham dự phiên toà nên hiểu được phần nào đó của vụ kiện…
“Công trình đó là do thầy ấy phụ trách, mặc dù nói là nợ tiền tập đoàn JC nhưng tiền này là do Hoắc Đông Quân bỏ ra, người chịu tổn thất cũng là thầy ấy, nên nói đúng hơn là gia đình cậu ấy nợ Hoắc Đông Quân dưới danh nghĩa JC…”
Dương Tuyết Hoa không muốn nhắc đến chuyện này nữa, cô càng nghĩ càng cảm thấy Hoắc Đông Quân thật sự rất quá đáng. Hoá ra ngày hôm đó không phải tự nhiên mà cô bị đuổi…
“Tớ cũng định sẽ kiếm việc khác, cảm ơn cậu và chú của cậu đã chiếu cố…”
Dương Tuyết Hoa kiếm đại lý do nào đó để về nhà trước, mỗi lần cả bọn nhắc đến chuyện này thì tâm trạng của cô lại dấy lên tia bất an, mặc dù mọi người không có ý xấu, nhưng chẳng may suy đoán một hồi mà bí mật giữa cô và Hoắc Đông Quân lộ ra thì cô chết chắc…
Khoảng sáu giờ tối Hoắc Đông Quân về nhà, hôm nay có vẻ hắn có nhiều việc cần phải xử lý nên trông hắn vô cùng mệt mỏi, ngay cả giày cũng không thèm xếp gọn lên lệ…
“Dương Tuyết Hoa…”
Hoắc Đông Quân lên tiếng gọi một lúc thì Dương Tuyết Hoa mới bước ra khỏi phòng ngủ, cô còn tưởng hắn định làm gì, ai ngờ hắn chỉ cúi xuống ôm chầm lấy cô, sau đó còn vùi đầu vào cổ cô mà cọ qua cọ lại như đang làm nũng…
“Có chuyện gì à?”
Hoắc Đông Quân lắc đầu, hắn buông Dương Tuyết Hoa ra rồi tiến đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó lên tiếng nhờ vả cô…
“Rót nước cho tôi đi…”
Dương Tuyết Hoa ngồi xuống bên cạnh Hoắc Đông Quân, cô cũng ngoan ngoãn rót cho hắn một cốc nước đầy, cô chần chừ một lúc rồi quyết định lên tiếng hỏi hắn…
“Hôm đó ở quán bar anh đã gặp quản lý ở đó và nói với họ không được phép nhận em vào làm vì em chưa đủ tuổi còn nợ nần chồng chất, bảo họ tốt nhất đừng dính vào đúng không?”
Hoắc Đông Quân nhướng mày nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn cũng không định từ chối nên nhanh chóng gật đầu thừa nhận…
“Ừ, nơi đó không phù hợp với em…”
Tâm trạng của Dương Tuyết Hoa trùng xuống hẳn, cô định bỏ vào phòng thì bị Hoắc Đông Quân kéo lại, hắn cố tình đặt cô ngồi vào trong lòng mình…
“Em giận à?”
Dương Tuyết Hoa mỉm cười, cô thì lấy tư cách gì để giận dỗi như trẻ con cơ chứ, vả lại nếu cô nói cô giận thì Hoắc Đông Quân cũng đâu thèm để tâm đến cô. Vốn dĩ trong mắt hắn nếu cô không ngoan thì hắn sẽ dạy dỗ lại cô đến khi nào cô thuận theo ý hắn mà thôi…
“Không, anh nói đúng mà, nơi đó thật sự không phù hợp với em…”
Mặc dù Hoắc Đông Quân chưa từng dùng biện pháp bạo lực để tra tấn Dương Tuyết Hoa nhưng mọi lời hắn nói ra đều gây nên áp lực vô hình đối với cô. Chỉ cần cô có ý định chống đối thì hắn sẽ có cách dìm cô xuống…
“Đợi em học xong rồi đến JC thực tập, không cần thiết phải làm những công việc vất vả như thế. Tôi sẽ sắp xếp người hướng dẫn cho em…”
Dương Tuyết Hoa nghiêng đầu nhìn Hoắc Đông Quân, đột nhiên cô mỉm cười khiến hắn khó hiểu…
“Nghe giống như anh là kim chủ của em vậy, chỉ cần em ngoan thì anh sẽ đáp ứng tất cả nguyện vọng của em…”
Hoắc Đông Quân đưa tay chạm vào gương mặt của Dương Tuyết Hoa, hắn cứ tưởng cô đang nói đùa nên hùa theo ý cô…
“Nếu em xem tôi là kim chủ của em thì tôi nên xem em là gì của tôi đây?”
Dương Tuyết Hoa vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi, cô chạm tay mình nên tay của Hoắc Đông Quân, rồi chậm chậm dụi dụi vào tay hắn…
“Em là tình nhân của anh…”
“Cậu cũng gặp thầy ấy vào tối hôm đó à? Sao cậu không nói gì cho bọn tớ biết thế?”
Dương Tuyết Hoa còn chẳng biết lý do mà cô bị đuổi là bởi vì Hoắc Đông Quân, cô cứ nghĩ rằng hôm đó cả hai vô tình gặp nhau rồi bị Hoắc Đông Quân khiển trách một trận…
“Tớ không biết, tớ chỉ nghĩ rằng có thể do tớ không phù hợp nên chú của cậu không nhận, còn chuyện gặp giáo sư chỉ là vô tình thôi…”
Tố Lam lo lắng nhìn Dương Tuyết Hoa, cô cảm thấy chuyện này thật sự không ổn chút nào, chắc chắn cả hai không thể vô tình gặp nhau như thế được. Huống chi Hoắc Đông Quân rất bận, hắn vừa làm giáo sư vừa làm tổng giám đốc của tập đoàn JC, trên vai gánh vác biết bao nhiêu trọng trách lớn, chẳng lẽ hắn lại thừa thời gian đến mức đi theo Dương Tuyết Hoa rồi ngăn cản công việc của cô hay sao?
“Gia đình cậu chỉ nợ tiền JC chứ có phải nợ thầy ấy đâu? Thầy ấy muốn triệt đường sống của cậu à?”
Mạnh Hùng kéo tay Tố Lam, hôm đó cậu có tham dự phiên toà nên hiểu được phần nào đó của vụ kiện…
“Công trình đó là do thầy ấy phụ trách, mặc dù nói là nợ tiền tập đoàn JC nhưng tiền này là do Hoắc Đông Quân bỏ ra, người chịu tổn thất cũng là thầy ấy, nên nói đúng hơn là gia đình cậu ấy nợ Hoắc Đông Quân dưới danh nghĩa JC…”
Dương Tuyết Hoa không muốn nhắc đến chuyện này nữa, cô càng nghĩ càng cảm thấy Hoắc Đông Quân thật sự rất quá đáng. Hoá ra ngày hôm đó không phải tự nhiên mà cô bị đuổi…
“Tớ cũng định sẽ kiếm việc khác, cảm ơn cậu và chú của cậu đã chiếu cố…”
Dương Tuyết Hoa kiếm đại lý do nào đó để về nhà trước, mỗi lần cả bọn nhắc đến chuyện này thì tâm trạng của cô lại dấy lên tia bất an, mặc dù mọi người không có ý xấu, nhưng chẳng may suy đoán một hồi mà bí mật giữa cô và Hoắc Đông Quân lộ ra thì cô chết chắc…
Khoảng sáu giờ tối Hoắc Đông Quân về nhà, hôm nay có vẻ hắn có nhiều việc cần phải xử lý nên trông hắn vô cùng mệt mỏi, ngay cả giày cũng không thèm xếp gọn lên lệ…
“Dương Tuyết Hoa…”
Hoắc Đông Quân lên tiếng gọi một lúc thì Dương Tuyết Hoa mới bước ra khỏi phòng ngủ, cô còn tưởng hắn định làm gì, ai ngờ hắn chỉ cúi xuống ôm chầm lấy cô, sau đó còn vùi đầu vào cổ cô mà cọ qua cọ lại như đang làm nũng…
“Có chuyện gì à?”
Hoắc Đông Quân lắc đầu, hắn buông Dương Tuyết Hoa ra rồi tiến đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó lên tiếng nhờ vả cô…
“Rót nước cho tôi đi…”
Dương Tuyết Hoa ngồi xuống bên cạnh Hoắc Đông Quân, cô cũng ngoan ngoãn rót cho hắn một cốc nước đầy, cô chần chừ một lúc rồi quyết định lên tiếng hỏi hắn…
“Hôm đó ở quán bar anh đã gặp quản lý ở đó và nói với họ không được phép nhận em vào làm vì em chưa đủ tuổi còn nợ nần chồng chất, bảo họ tốt nhất đừng dính vào đúng không?”
Hoắc Đông Quân nhướng mày nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn cũng không định từ chối nên nhanh chóng gật đầu thừa nhận…
“Ừ, nơi đó không phù hợp với em…”
Tâm trạng của Dương Tuyết Hoa trùng xuống hẳn, cô định bỏ vào phòng thì bị Hoắc Đông Quân kéo lại, hắn cố tình đặt cô ngồi vào trong lòng mình…
“Em giận à?”
Dương Tuyết Hoa mỉm cười, cô thì lấy tư cách gì để giận dỗi như trẻ con cơ chứ, vả lại nếu cô nói cô giận thì Hoắc Đông Quân cũng đâu thèm để tâm đến cô. Vốn dĩ trong mắt hắn nếu cô không ngoan thì hắn sẽ dạy dỗ lại cô đến khi nào cô thuận theo ý hắn mà thôi…
“Không, anh nói đúng mà, nơi đó thật sự không phù hợp với em…”
Mặc dù Hoắc Đông Quân chưa từng dùng biện pháp bạo lực để tra tấn Dương Tuyết Hoa nhưng mọi lời hắn nói ra đều gây nên áp lực vô hình đối với cô. Chỉ cần cô có ý định chống đối thì hắn sẽ có cách dìm cô xuống…
“Đợi em học xong rồi đến JC thực tập, không cần thiết phải làm những công việc vất vả như thế. Tôi sẽ sắp xếp người hướng dẫn cho em…”
Dương Tuyết Hoa nghiêng đầu nhìn Hoắc Đông Quân, đột nhiên cô mỉm cười khiến hắn khó hiểu…
“Nghe giống như anh là kim chủ của em vậy, chỉ cần em ngoan thì anh sẽ đáp ứng tất cả nguyện vọng của em…”
Hoắc Đông Quân đưa tay chạm vào gương mặt của Dương Tuyết Hoa, hắn cứ tưởng cô đang nói đùa nên hùa theo ý cô…
“Nếu em xem tôi là kim chủ của em thì tôi nên xem em là gì của tôi đây?”
Dương Tuyết Hoa vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi, cô chạm tay mình nên tay của Hoắc Đông Quân, rồi chậm chậm dụi dụi vào tay hắn…
“Em là tình nhân của anh…”