• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này của Hoắc Đông Quân chính là nói thẳng Mạnh Hùng là sinh viên không có năng lực, riêng chuyện này đã chạm phải lòng tự trọng của cậu…

“Thầy đừng coi thường người khác và đánh giá cao bản thân mình như thế, thầy nghĩ rằng thầy là tổng giám đốc của tập đoàn JC nên có quyền đánh giá sinh viên như em một cách phiến diện như vậy à? Suy cho cùng thì thầy đi được đến bước này chỉ đơn giản là thầy sinh ra trong một gia đình tài phiệt, thầy được thừa kế mọi thứ do người khác tạo ra mà thôi!”

Hoắc Đông Quân cũng trầm trồ trước lời nói của Mạnh Hùng, thay vì bây giờ hắn được ôm Dương Tuyết Hoa vào lòng thì hắn phải ngồi đây để nghe một sinh viên năm hai phê bình mình, đây là một trải nghiệm có một không hai trong cuộc đời hắn, có lẽ hắn sẽ nhớ mãi đến già mất…

“Tôi nhớ thông tin về tôi đã được nhà trường đăng lên diễn đàn chung rồi đúng không? Lúc mà tôi bằng tuổi của em, thay vì đứng đây chỉ trích giáo sư của mình thì tôi đã tốt nghiệp với hai tấm bằng loại xuất sắc của hai trường đại học danh tiếng trên thế giới, tôi có thể nói được bốn ngoại ngữ khác nhau như Pháp, Đức, Anh, Ý, em có thể tìm những dự án và công trình mà tôi phụ trách trên mạng, tôi nghĩ có một số công trình mà em biết đấy.”

Mạnh Hùng không thể phản bác lại lời nói của Hoắc Đông Quân, đột nhiên cậu ta nảy ra một ý nghĩ khác, sau đó nhăn mày hỏi hắn…

“Khi nãy thầy gọi Tuyết Hoa đến văn phòng, vậy bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”

Dương Tuyết Hoa giật mình, cô thầm cầu nguyện Hoắc Đông Quân sẽ nói ra gì đó để giải quyết cái tình huống khó xử này, nếu để Mạnh Hùng biết cô đang trốn trong phòng nghỉ riêng của Hoắc Đông Quân thì cô không còn mặt mũi nào để gặp bạn của mình hết…

Hoắc Đông Quân mỉm cười, xem ra tên nhóc này không phản bác lại được nên mới chuyển mục tiêu sang Dương Tuyết Hoa đây mà…

“Em ấy đã rời đi trước rồi, nếu cậu không còn chuyện gì khác thì có thể đi tìm em ấy đấy…”

Mạnh Hùng tức giận bỏ ra ngoài, ngay sau khi cậu ta rời đi thì Hoắc Đông Quân chốt cửa phòng lại để không ai đến làm phiền hắn nữa, lúc này hắn mới an tâm bước vào phòng nghỉ để tìm Dương Tuyết Hoa…

“Cậu ta có vẻ thích em quá nhỉ?”

Dương Tuyết Hoa nghe không hiểu lời mà Hoắc Đông Quân vừa nói, nhưng bây giờ không phải lúc mà cô tranh cãi với hắn, tốt nhất cô phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt…



“Em về đây…”

Hoắc Đông Quân giữ tay Dương Tuyết Hoa lại, hắn ép cô vào tường muốn hôn lên môi cô, nhưng Dương Tuyết Hoa lại né sang một bên…

“Chúng ta đang ở trường đấy, anh mau buông em ra…”

Hoắc Đông Quân không hôn môi thì hắn hôn chỗ khác, dù sao cả người Dương Tuyết Hoa đều rất thơm, rất hợp gu hắn. Huống chi hắn còn thích cô nhiều như vậy…

“Không thích…”

Trong lúc Hoắc Đông Quân hôn Dương Tuyết Hoa thì đột nhiên tiếng điện thoại của cô vang lên, cô hoảng đến mức đẩy mạnh khiến Hoắc Đông Quân ngã ra sau…

“Em xin lỗi, em nghe điện thoại đã…”

Dương Tuyết Hoa nhanh chóng bắt máy, cô cũng không để ý đến Hoắc Đông Quân vẫn đang ngồi dưới sàn không chịu đứng dậy…

“Alo, tớ nghe này…”

[Cậu đi đâu rồi? Tớ tìm cậu nãy giờ…]

“À, tớ về rồi, cậu tìm tớ có chuyện gì không?”

[Tớ đang ở trước cửa nhà cậu, nhưng nhà cậu đang khoá cửa mà…]



“Tớ về thay đồ xong đi luôn ấy mà, khi khác lại nói chuyện sau nhé…!”

[Được, khi khác gặp…]

Dương Tuyết Hoa hoảng đến mức cô không biết mình vừa nói gì, may mắn sao nhà cô khoá cửa, nhưng lỡ chẳng may Mạnh Hùng gặp mẹ cô thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có lẽ cô nên dặn mẹ đề phòng khi có chuyện bất trắc xảy ra…

Lúc này Dương Tuyết Hoa mới để ý đến Hoắc Đông Quân, hắn vẫn ngồi yên ở đó từ lúc nãy đến giờ, dường như hắn vẫn còn sốc khi lần đầu tiên hắn lại bị cô đẩy mạnh đến mức ngã ra sau như thế…

“Anh sao vậy?”

Dương Tuyết Hoa ngồi xổm trước mặt Hoắc Đông Quân, cô biết thể nào hắn cũng giận dỗi nên muốn đưa tay kéo hắn dậy, ai ngờ tên đàn ông to xác kia còn không thèm đoái hoài đến cô…

“Sao vậy? Anh giận à?”

Hoắc Đông Quân liếc nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn không ngờ cô vì nghe điện thoại của thằng nhóc đó mà đẩy hắn mạnh như vậy, hắn đang cảm thấy hối hận vì cho thằng nhóc đó tận bốn điểm chứ không phải điểm liệt…

“Tôi đang rất bực mình…”

Dương Tuyết Hoa nghĩ nếu Hoắc Đông Quân bực mình thì tốt nhất cô vẫn nên mặc kệ hắn, cô mà nói gì sai thì cả hai lại cãi nhau mất. Vậy nên lúc Dương Tuyết Hoa định đến lên rời đi thì Hoắc Đông Quân lại lớn tiếng gọi cô…

“Này, em định đi đâu?”

Hoắc Đông Quân đứng dậy, hắn tiến đến chỗ Dương Tuyết Hoa với gương mặt phụng phịu, đáng lẽ ra cô phải ngọt ngào dỗ dành hắn cơ chứ? Tại sao cô lại bỏ mặc hắn mà rời đi như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK