Những bộ y phục thướt tha nhất, vải cũng đẹp nhất được nàng bày trước mặt.
"Màu xanh ư? Có hơi đơn giản, ta cũng không thích màu vàng này cho lắm, muốn rực rỡ nhất trước mặt một nam nhân, chỉ có thể là màu đỏ thôi."
Nàng không chần chừ mà cầm ngay đi thử.
Cái dáng vẻ thướt tha kiều diễm làm say đăm lòng người này, chỉ có thể khiến người ta tròn mắt mà kinh ngạc. Nàng từ từ bước ra, như một nàng tiên hạ phàm, nàng yểu điệu che mặt, rồi tiến tới trước mặt Ngọc Đàm, vờ là Lăng Vân Nguyệt rồi đưa tay phẩy nhẹ chiếc khăn, nhẹ nhàng nói:
"Vị công tử này, thấy dáng vẻ của ta như thế nào?"
Ngọc Đàm cười lớn rồi trêu đùa tiểu thư:
"Tiểu thư, người chỉ cần bước đi cũng làm bao nhiêu người điêu đứng rồi. Nô tỳ nói thật, đây chính là Mộ Dung Cẩm Ninh đẹp nhất mà nô tỳ từng gặp. Trời ơi, người nhìn xem, đôi mắt to tròn sáng lấp này, như những vì sao đính vào vậy, đôi lông mày cong thanh tú, còn đôi môi mềm mại hồng hào, đúng là nhân gian hiếm có khó tìm, thiên hạ không ai sánh được với người."
"Ngươi dẻo miệng tới mức này rồi! Vậy, ngươi đoán xem, với dáng vẻ này, ta sẽ làm gì?"
"Nô tỳ.."
"Nha đầu ngốc! Trên đời này, làm gì có anh hùng nào qua được ải mỹ nhân? Hắn lạnh lùng như băng, vậy để ta xem hắn có bị lay động bởi vẻ ngoài này không?"
"Tiểu thư, không được. Người đường đường là con gái của trọng thần triều đình, thân phận cao quý, nếu người làm vậy sẽ khiến lão gia mất mặt chết mất, còn khiến thiên hạ cười chê người, tuyệt đối không được đâu!"
"Vậy ngươi thấy từ trước tới nay ta đã ra dáng một vị tiểu thư khuê các bao giờ chưa? Ngươi yên tâm, ta làm càn họ cũng không dám nói gì ta đâu!"
"Tiểu thư.. tiểu thư.."
Mặc cho Ngọc Đàm hết lời khuyên nhủ, nàng vẫn bỏ ngoài tai, chạy đi chải chuốt thêm chút nữa. Ngày mai, nàng phải là người nổi bật nhất thành, là nữ nhân hoàn hảo nhất trước mặt Lăng Vân Nguyệt.
Đúng rồi, lời Ngọc Đàm nói quả thực rất có lý. Nàng cao quý như vậy, hành sự lại lỗ mãng, chuyện này nếu tới tai lão gia thì sẽ lớn chuyện.
Nhưng trước nay có ai mà khuyên nổi vị tiểu thư ngang ngược này, nàng cứ tùy hứng như vậy, không sớm thì muộn cũng gây ra đại họa.
Tuy nàng nói không ai dám đồn thổi linh tinh, nhưng miệng lưỡi thiên hạ ai có thể lường trước? Họ làm gì nàng có thể quản được sao? Hơn nữa, thanh danh của một nữ nhân bị tổn hại, sau này còn dám ngẩng mặt nhìn ai, còn ai có thể tình nguyện mà cưới nàng?
Hôm sau.
Từ sớm nàng đã dậy chuẩn bị rồi. Bộ váy thướt tha uyển chuyển, đầu cài hoa vô cùng tinh tế, coi bộ mắt thẩm mĩ của Cẩm Ninh đang ngày càng tiến bộ rồi.
Ngọc Đàm vẫn sợ hãi, lúng túng không dám đi cùng nàng. Nàng nhìn nét mặt này, đã đoán được sự tình, bèn đứng dậy than thở:
"Âyyyy zaa, ngươi cứ như vậy chắc làm ta ngột ngạt chết mất. Yên tâm, ngươi chỉ cần đi cùng ta thôi, mọi chuyện ta sẽ chịu trách nhiệm mà."
"Nhưng.."
"Không có nhưng gì hết. Nếu như ngươi mà dám để lộ cho ai biết, ta sẽ phạt ngươi đó."
Cẩm Ninh biết trước ngày nào Lăng Vân Nguyệt cũng có công chuyện qua đây, nàng dò hỏi được rất nhiều nên đã canh chuẩn giờ mà rời phủ.
Nàng vẫn đứng đợi ở quán rượu Lưu bà bà, chỗ đó vừa có rượu ngon lại vừa dễ quan sát, đúng là quá thuận lợi rồi, nàng tự cười một mình rồi lẩm bẩm:
"Trời thương ta rồi!"
Một lúc sau, nàng thấy được xe ngựa của hắn đang tiến qua, hắn bước xuống, vẫn là cái dáng vẻ phong trần khó tả, nàng đang định bước lên, bỗng đã thấy một nữ nhân ngã xuống rồi.
Nàng ta vì muốn tiếp cận Lăng Vân Nguyệt, nhưng với tốc độ né của hắn thì cho dù có là ai cũng chưa chắc đã chạm được vào tay áo hắn chứ nói gì là được hắn lao ra đỡ chứ?
Nàng chợt nhận ra nếu tiến tới một cách đột ngột vừa không có hiệu quả lại khiến mọi người cười nhạo nàng.
Nàng chống tay ngẫm nghĩ một chút rồi bỗng nảy ra một ý, nàng thì thầm vào tai Ngọc Đàm điều gì đó.
Canh đúng lúc xe ngựa đi qua, nàng chạy ra, đúng lúc ấy chiếc xe không dừng kịp đã đâm vào chân của nàng.
Cẩm Ninh ngã xuống, tay ôm lấy chân, miệng liên tục kêu đau. Một tên chạy ra, hình như là thuộc hạ của Lăng Vân Nguyệt, vội vã xuống xem vết thương cho nàng, nàng khóc rồi, hắn sợ hãi nhìn kĩ nàng, rồi hoảng hốt gọi Lăng Vân Nguyệt xuống:
"Công tử, công tử, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì?"
"Xe của chúng ta đã đâm trúng Mộ Dung tiểu thư!"
"Cô ta là ai?"
"Là con gái của thừa tướng Mộ Lý, ngài mau xuống đây coi đi."
Hắn từ từ bước xuống, tiến gần chỗ nàng rồi liếc xuống chỗ vết thương, hắn nói:
"Chỉ là vết thương nhỏ, chở nàng ta về, ta đứng đây đợi."
Nàng nắm bắt được cơ hội, vội vàng khước từ:
"Không được! Xe của ngài đâm trúng ta, ngài phải chịu trách nhiệm với ta, nếu để cha ta biết sẽ lớn chuyện!"
"Công tử, hay là ngài để tiểu thư lên xe ngồi cùng ngài, chúng ta đi tìm đại phu xem sao."
Hắn chẳng nói gì cả, quay người bước lên xe, Ngọc Đàm và Tri Doanh dìu nàng bước lên.
Nàng mừng thầm:
"Không ngờ cách này lại hiệu quả tới vậy, đã thế còn được ngồi cạnh Lăng Vân Nguyệt nữa chứ."
Xe đi tiếp. Nàng cố gây sự chú ý, hơi chút là lại sờ xuống chân, suýt xoa kêu đau. Hắn vẫn chẳng đoái hoài nhìn nàng, mặt không biến sắc, nàng thấy có vẻ không ổn:
"Trời ơi! Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy. Mộ Dung Cẩm Ninh, ngươi thích hắn là vì cái gì?"
Tới đoạn đường xóc, nàng không may ngã vào người Lăng Vân Nguyệt, mắt nàng chạm mắt hắn, nhìn nhau không chớp, hắn bất giác nhận ra, liền đẩy nhẹ nàng về lại chỗ, không khí lúc ấy lại càng căng thẳng thêm.
Hắn lấy tay chỉnh lại y phục, còn nàng tủm tỉm cười:
"Mắt hắn đẹp thật!"
Tới gặp đại phu, nói là nàng bị trẹo chân, chỉ cần nắn và bôi thuốc là có thể nhanh bình phục.
Cũng vừa tối, nàng được xe của Lăng Vân Nguyệt đưa về tận phủ rồi rời đi ngay.