"Ngươi cầm cái này đi đun thành nước cho Lăng Vân Nguyệt uống, hắn sẽ mong chóng tỉnh lại thôi! Còn ta sẽ ở lại đây với huynh ấy."
Nàng run rẩy đưa hoa Tửu Dược cho Ngọc Đàm, nàng trước nay chưa từng sợ hãi như vậy, cũng chưa từng thấy Cẩm Ninh khóc sưng cả mắt, Ngọc Đàm thấy vậy vô cùng thương nàng nhưng lại chẳng thể khuyên nhủ được nàng.
Phải, Vân Nguyệt hôn mê như vậy nhưng chỉ cần có hoa Tửu Dược là có thể khỏe lại, còn Vân Phong, chàng xả thân cứu nàng tới không màng tính mạng, giờ hôn mê như vậy, chừng nào chàng chưa tỉnh, nàng không thể yên lòng được.
Đối với Cẩm Ninh, tuy nàng ngang bướng nhưng trước nay chưa từng gặp qua chuyện như vậy, không tránh khỏi sợ hãi, áy náy.
Ngọc Đàm đã mang chén nước cho Lăng Vân Nguyệt uống, sắc mặt đã khá hơn rất nhiều, không còn nóng như trước nữa. Cô vội chạy ra báo với Cẩm Ninh, nàng chỉ đáp:
"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!"
"Tiểu thư, người đừng khóc nữa, trước nay người luôn mạnh mẽ mà, người chưa từng như vậy đâu tiểu thư.."
"Ta không mạnh mẽ.. không phải đâu Ngọc Đàm! Huynh ấy vì cứu ta mà trọng thương, nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, ta sẽ hối hận cả đời."
Đại phu đã băng vết thương lại và kê thuốc cho Vân Phong, chỉ cần chàng nghỉ ngơi, không đi lại nhiều, chân sẽ có thể từ từ mà hồi phục.
Lăng lão gia tới gặp Cẩm Ninh:
"Con nói xem, rốt cuộc tại sao Vân Phong lại ra nông nỗi này?"
"Là vì.. là vì.. vì lúc ấy có thú dữ muốn tấn công, huynh ấy vì bảo vệ con nên mới.."
"Cẩm Ninh à, ta vốn nghĩ rằng, chỉ cần cho con vào Lăng phủ dạy dỗ, nhất định sẽ giáo huấn được con. Nhưng không ngờ, trong một ngày con lại hại hai đứa con trai của ta, con.. Nếu không phải vì Mộ Lý, ta đã đưa con về rồi."
Ngài bất lực bỏ đi, nàng rưng rưng nước mắt, vội vã chạy theo người:
"Lão gia, xin người đừng đưa con về, con hứa từ nay sẽ không quậy phá, con sẽ nghe lời người, nghe lời sư phụ. Người xem, sư phụ đã uống thuốc rồi, người sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, còn Vân Phong, con sẽ ở bên chăm sóc huynh ấy cho tới khi chân của huynh ấy hồi phục. Con xin người.. con xin người mà!"
Nàng vì khóc nhiều, kiệt sức nên đã ngất đi.
Lăng Vân Nguyệt tỉnh lại rồi. Đôi mắt lờ đờ lướt nhìn xung quanh một lượt, chàng chống tay ngồi dậy, giọng yếu ớt gọi:
"Tri Doanh, Tri Doanh."
Tri Doanh vội vã chạy vào, thấy công tử đã tỉnh, vui mừng gọi lớn:
"Lão gia.. công tử tỉnh rồi!"
Mọi người cùng chạy vào, nhưng chàng nhìn một lúc lại không thấy Cẩm Ninh đâu, lão gia tiến lại ngồi cạnh chàng:
"Con tỉnh lại là tốt rồi! Con thấy trong người sao?"
"Con không sao, cha đừng lo. Cẩm Ninh đâu rồi?"
"Nhắc đến con bé, cha lại không yên tâm. Lăng phủ chúng ta cũng chưa chắc đã quản nổi con bé, ta đang nghĩ xem.. có nên.."
"Không được!"
Lão gia còn chưa nói dứt câu, chàng đã vội ngắt lời. Đôi mắt mệt mỏi nay lại hiện rõ sự lo lắng, sốt ruột. Chàng ôm đầu đau đớn, mọi người cùng đỡ chàng nằm xuống. Lão gia lắc đầu:
"Vân Nguyệt, con còn chưa biết ta nói gì, sao con lại vội nói không được?"
"Con.. con.."
"Thật ra ta cũng thương Cẩm Ninh như Mộ Lý vậy. Có điều tính tình con bé cổ quái, Mộ Lý không quản được mới phải nhờ cậy ta. Giờ nếu ta đưa con bé về, Mộ Lý sẽ thất vọng về ta lắm!"
"Cha, Mộ Lão gia vì không thể nên mới nhờ cha, sao cha có thể tùy tiện để nàng ấy quay về. Hơn nữa, nàng ấy còn là đồ đệ của con, chừng nào con chưa thể khiến nàng ấy thay đổi, nàng không được rời khỏi Lăng phủ. Được rồi, mọi người ra ngoài đi, con muốn nghỉ ngơi. Tri Doanh, ngươi ở lại."
Đợi tất cả mọi người rời đi, Tri Doanh đóng cửa lại. Hắn thắc mắc:
"Công tử, không phải ngài ghét tiểu thư lắm sao? Sao giờ ngài cứ khăng khăng giữ nàng ấy ở lại? Nàng ấy đã hại người đó!"
"Nói cho ta biết những chuyện xảy ra, nàng ấy hiện giờ đang ở đâu?"
"Tiểu thư hại người xong, khi người bất tỉnh, nàng ấy trong đêm tối chạy vào rừng hái hoa Tửu Dược cho người. Nhưng tình cờ lại gặp Vân Phong công tử, ngài ấy cùng tiểu thư đi vào rừng, vì cứu tiểu thư nên đã bị thú dữ tấn công, chân bị thương rất nặng. Lão gia vì tức giận nhưng lại không nỡ nặng lời với tiểu thư, nên đã có ý muốn đưa tiểu thư về Mộ phủ, ai ngờ, tiểu thư vì khóc nhiều, lại kiệt sức, nên đã ngất đi rồi."
Chàng im lặng một hồi, nhắm mắt rồi không nói gì nữa. Có lẽ trong lòng chàng lúc này, chưa gặp được Cẩm Ninh, chàng chưa thể yên lòng được.