Nàng tỉnh dậy, mi mắt vẫn còn vương giọt lệ, sắc mặt nàng không tốt chút nào, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, nàng vẫn gắng gượng ngồi dậy, gọi Ngọc Đàm:
"Ngọc Đàm, Ngọc Đàm, Lăng Vân Nguyệt đã tỉnh lại chưa?"
Ngọc Đàm lúc này mới tỉnh giấc, thấy tiểu thư đã tỉnh lại trong lòng cũng an tâm được vài phần, cô đáp:
"Công tử đã tỉnh, tuy rằng còn hơi yếu một chút nhưng không đáng ngại. Tiểu thư, người mau nghỉ ngơi đi, nô tỳ nhìn người vô cùng mệt mỏi, người không gắng gượng được nữa đâu."
"Vậy.. vậy còn Vân Phong?"
"Nhị công tử vẫn còn hôn mê, vết thương đã được băng bó, nhưng khi nào ngài ấy tỉnh lại, tới đại phu cũng không nói trước được."
Nàng vội vã xuống giường, còn chưa kịp đi giày, nàng đã chạy một mạch tới phòng của Vân Phong. Thấy chàng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nàng từ từ tiến lại, lấy chiếc khăn lau đi những giọt mồ hôi trên trán chàng, tay cũng tê tới run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ thật vững để không làm đau chàng. Nàng không dám cất lời gọi, cũng không dám gây ra tiếng động gì, chỉ lẳng lặng chăm sóc chàng. Lồng ngực nàng vô cùng khó chịu, mỗi lần nhìn xuống chân của Vân Phong, nàng đều ân hận vô cùng, nàng khó chịu tới mức bản thân khóc trong cay đắng từ lúc nào, bản thân cũng không hề hay biết.
Từ ngày Lăng Vân Nguyệt hôn mê, tới khi nàng cùng Vân Phong trở về, nàng như biết thành một người khác. Trầm tính hơn, rơi lệ nhiều hơn, đặc biệt còn chẳng để ý tới bất cứ ai ngoài hai huynh đệ họ.
Có lẽ chừng nào Vân Phong thực sự khỏe lại, nàng mới có thể gạt bỏ gánh nặng trong lòng, lại trở về với con người trước đây của nàng, một Cẩm Ninh vô lo vô nghĩ, luôn mỉm cười hạnh phúc.
Lăng Vân Nguyệt không ngủ được, trằn trọc cả đêm. Nghĩ tới những lời của cha, ý định đưa Cẩm Ninh về phủ, chàng bỗng không yên lòng. Thấy cơ thể đã đỡ hơn, chàng ngồi dậy, đi thật khẽ để không đánh thức Tri Doanh.
Ánh mắt chàng hướng tới phòng của Cẩm Ninh, nhưng tới nơi lại không thấy bóng dáng nàng.
Chàng đi quanh một vòng, không ngờ lại bắt gặp nàng nằm ngủ gục bên giường của Vân Phong, chân vẫn còn quỳ xuống đất. Không hiểu sao nét mặt chàng có chút khó chịu, không một lời, chàng trở lại phòng.
Nàng đang nửa tỉnh nửa mơ, bỗng bên tai có tiếng động, là Vân Phong, chàng đã tỉnh lại rồi.
Nàng vui mừng bật khóc, miệng gọi lớn:
"Mau gọi đại phu, Vân Phong tỉnh rồi, huynh ấy tỉnh rồi!"
Lần đầu tiên từ khi trở về, nàng nở một nụ cười tươi mãn nguyện như thế. Vân Phong quay sang, thấy nàng khóc nức nở, chàng tuy đau nhưng vẫn trêu chọc nàng:
"Mỹ nhân rơi lệ, tiểu thư khóc như vậy làm ta buồn lắm!"
"Huynh còn đùa được sao? Huynh dọa chết ta rồi?"
"Tiểu cô nương nếu thấy ân hận, vậy nàng phải làm theo mọi sai bảo của ta, nàng đồng ý không?"
"Chỉ cần huynh có thể khỏe lại, ta nguyện ý."
Mọi người kịp tới nơi, cả Vân Nguyệt cũng tới, Lăng lão gia cũng nhẹ lòng khi Vân Phong đã tỉnh. Chàng yếu ớt nói với cha:
"Nếu lần này không có tiểu thư không quản ngày đêm chăm sóc con, có lẽ, con cũng không tỉnh lại nhanh như bây giờ."
Lão gia thở dài, dìu Cẩm Ninh đứng lên, lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Ta không trách con, ta đối với con cũng như Mộ Lý đối với con vậy. Ta chỉ mong bài học lần này có thể khiến con trưởng thành hơn. Ta biết con là một cô nương tốt bụng, bản tính con không xấu, chỉ cần con kiềm chế lại, cố gắng sửa đổi, ta tin, con có thể khiến cả ta và cha con đều tự hào."
Cẩm Ninh quỳ xuống bái tạ Lăng lão gia, rồi xin trở về tắm rửa thay y phục, một lát sẽ quay lại thăm Vân Phong.
Thấy Lăng Vân Nguyệt đứng ngoài cửa, nàng chỉ hổ thẹn nói với chàng:
"Con xin lỗi, sư phụ! Sau này, Cẩm Ninh sẽ không ngang bướng nữa."
Nàng rời đi, Lăng Vân Nguyệt bỗng bối rối, không hiểu sao giờ đây, chàng bỗng không quen với một Cẩm Ninh ngoan ngoãn phép tắc như vậy.
Vân Nguyệt trở về, ngồi lên bàn đọc sách. Đọc được vài chữ thì thấy nàng bước vào. Nàng bưng một chén nước Tửu Dược Hoa do chính tay nàng tự sắc, đặt xuống bàn của sư phụ:
"Người mau uống đi, uống rồi sẽ thấy khỏe hơn nhiều."
"Con.. thay đổi rồi."
"Người mau uống đi, coi chừng nguội sẽ hết tác dụng đó. Nói cho người một bí mật, con không có thay đổi, Mộ Dung Cẩm Ninh cả đời cũng chẳng thể thay đổi được đâu. Chỉ là con thấy có lỗi với người, với Vân Phong sư huynh, nên con phải chịu trách nhiệm."
"Vậy thì tốt!"
"Tốt sao? Tốt chỗ nào? Không phải người thấy con phiền lắm sao? Con ngoan ngoãn phép tắc hơn, người không thích sao?"
"Ta.."... "
Tiểu thư, nhị công tử gọi người."... "
Ta tới ngay!"
"Sư phụ, người bồi bổ cho nhanh khỏe nhé, con thăm Vân Phong sư huynh xong sẽ lại tới tìm người."