• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày trôi qua, cuối cùng nàng cũng được tự do rồi.

Bị giam lỏng trong căn phòng ấy, nếu ở thêm nữa chắc nàng sẽ phát bệnh mất, một vị tiểu thư yêu tự do hơn cả mạng sống làm gì có chuyện khuất phục dễ dàng như vậy?

Cẩm Ninh rất thích rượu hoa quế, hương vị vừa thơm đặc trưng, uống một lần nhớ cả đời, nơi này chỉ có quán của Lưu bà bà mới có thôi. Nàng rủ Ngọc Đàm trốn khỏi phủ để dạo chơi một chuyến.

Sau chuỗi ngày "không ánh sáng" đương nhiên cũng phải chơi một bữa thỏa đáng mới đúng.

Nàng vui vẻ rong chơi, đi tới đâu cũng tươi cười chào hỏi, chắc khắp cái chợ này, chẳng có ai là không biết mặt nàng. Nụ cười tỏa nắng ấy, có ai mà không say mê cho được, kẻ nào may mắn được nàng vẫy tay mỉm cười, có lẽ sẽ tâm thần điên đảo, quên không lối về.

Đi một hồi, cuối cùng cũng tới nơi quen thuộc rồi, nàng hào hứng gọi:

"Lưu bà bà, như cũ nha, hai vò rượu hoa quế."

"Đã lâu không thấy tiểu thư ghé quán của ta?"

"Người đừng nhắc nữa, nhắc tới lại thấy phiền."

Có lẽ nàng vẫn còn bực bội chuyện vị công tử kia khiến nàng bị cha cấm túc ba ngày: "Nếu không phải tại hắn, ta đã không phải chờ uống rượu hoa quế lâu tới vậy!"

Chờ một lát, cuối cùng thứ rượu chân ái trong lòng nàng cũng tới. Nàng mở nắp, hít một hơi sảng khoái, nàng vui vẻ:

"Đúng là mùi hương này rồi, không thể lẫn đi đâu được, thơm quá!"

Nàng rót đầy một chén, cạn với Ngọc Đàm rồi uống một hơi hết sạch. Vẻ mặt nàng vui hơn bao giờ hết, hóa ra thứ có thể giải tỏa mọi ưu phiền của Cẩm Ninh lại chính là thứ rượu này.

Nàng đang thưởng thức, bỗng thấy hai nữ nhân đứng đối diện che miệng cười với nhau rồi chỉ trỏ gì đó. Tò mò muốn biết, nàng chủ động bắt chuyện:

"Này, hai vị tỷ muội, hai người đang nhìn gì vậy?"

Họ liếc sang nhìn nàng rồi giả vờ như không thấy. Nàng đặt mạnh chén rượu xuống bàn, tay nắm chặt nhìn chằm chằm họ, nàng nghĩ thầm trong đầu:

"Ta bực rồi nha! Bộ điếc hay sao mà không thèm trả lời người ta?"

Nàng là người được nam nhân trong thiên hạ để ý, đi tới đâu cũng được hàng ngàn ánh mắt nhòm ngó, họ là ghen sao? Là vì Cẩm Ninh đã mê hoặc ý trung nhân của họ, hay là họ đang ghen tức vì không được như nàng?

Nàng không để ý hai người đó nữa, tự mình quay sang xem có chuyện gì.

Vừa chuyển hướng nhìn, nàng bất cẩn làm rơi mất chén rượu xuống đất, mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên. Miệng nàng vẫn còn đồ nhấm, nhưng vẫn lẩm bẩm:

"Tuấn tú quá!"

Người có thể khiến Mộ Dung Cẩm Ninh thốt lên mấy chữ đó còn có thể là ai? Há chẳng phải là công tử Lăng Vân Nguyệt đó sao? Tuyệt mỹ nhân gian khó tìm, một tay cầm sách, tay kia cầm quạt, bước đi như một thần tiên không vướng bụi trần.

Mỗi lần chàng xuất hiện, nữ nhân đều chủ động xếp thành hàng dài, thì thầm to nhỏ, mắt không rời nam nhân "đẹp nhất thiên hạ" kia.

Nàng vẫn chăm chú vào Lăng Vân Nguyệt, tay kia di chuyển tới chỗ tay Ngọc Đàm rồi gọi:

"Ngọc Đàm, Ngọc Đàm, kia là ai vậy?"

"Tiểu thư không biết người đó sao? Đó là công tử Lăng Vân Nguyệt, được nữ nhân thiên hạ ái mộ. Chỉ có điều người này được họ gọi là" tên đầu gỗ "."

Nàng quay phắt sang nhìn Ngọc Đàm, đính chính lại:

"Ngươi nói gì? Tên đầu gỗ?"

"Vâng. Tiểu thư nhìn công tử đó xem, lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, lai cực kì ghét nữ nhân. Có lần công chúa Chiêu Dạ còn bị công tử đó làm cho mất mặt trước bao nhiêu người, khiến công chúa đó không dám nhìn mặt ai, chỉ dám về phòng đóng cửa mà khóc."

"Thật sao? Trên đời này, không ngờ lại có người kì lạ như vậy."

"Tiểu thư, nô tỳ thấy người và vị đó cũng hợp mà."

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Ngọc Đàm cúi đầu im lặng. Nàng quay sang hướng Lăng Vân Nguyệt, chống tay lên cằm:

"Ta chưa từng thấy ai mang dáng vẻ này cả. Nhìn hắn xem, dáng người cao ráo, ngũ quan sắc sảo, đúng kiểu người mà ta thích. Thật thú vị! Ngọc Đàm.."

Nàng đập mạnh tay lên bàn, Ngọc Đàm giật mình đổ lệch rượu ra bàn, nàng nói với dáng vẻ đầy tự tin:


"Ta quyết định theo đuổi Lăng Vân Nguyệt!"


"Tiểu.. tiểu thư."


"Ngươi ngây ra đó làm gì? Còn không mau về thôi, chuẩn bị để ngày mai kế hoạch của ta được bắt đầu."


"Kế.. kế hoạch gì ạ?"


"Kế theo đuổi Lăng Vân Nguyệt đó, đi thôi!"


Nàng nắm tay Ngọc Đàm đi về phủ. Từng lời của nàng đều chứa đầy quyết tâm. Những người mà nàng từng gặp qua, người thì nhu nhược, kẻ thì chỉ biết dùng lời nói tiền bạc để khiến nàng rung động, chưa từng ai tới một nữ nhân cũng không thèm liếc nhìn. Nàng đương nhiên muốn tìm hiểu về người này, cũng có thể nói là trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu gặp mặt.


Tuy nhiên, để mà nói có thể tiếp cận một "tảng băng ngàn năm" đã là chuyện khó như lên trời rồi, giờ nàng còn chính thức quyết định theo đuổi hắn, vậy phải coi xem vận may của Mộ Dung Cẩm Ninh tới đâu, và cũng để xem, những kế sách của vị tiểu thư ngang ngược này có đủ sức để khiến Lăng Vân Nguyệt rung động hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK