Phương Nho cũng định ngủ một giấc, nhưng cậu không có thói quen đặt lưng nằm ngủ bừa một chỗ. Râu cọ quậy vài vòng, tốn chút thời gian tìm một lùm cây để bò vào, lùm cây là nơi thích hợp để một số loài côn trùng nhỏ sinh sống, mà bây giờ cậu cũng như những loài côn trùng nhỏ đó.
Tìm được nơi ẩn náu, cuối cùng cậu cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ ập tới, toàn bộ thân rút vào vỏ ốc sên, ngăn hầu hết những thương tổn ở bên ngoài. Sau khi thả lỏng một lúc, Phương Nho chìm vào giấc ngủ sâu.
Giấc ngủ này không biết đã kéo dài bao lâu, chỉ biết rằng khi cậu tỉnh lại thì đã sang ngày hôm sau. Vỏ ốc sên cũng không dày lắm, thậm chí cậu còn có thể tự mình nhìn thấy nội tạng và mạch máu đang được vỏ bảo vệ bên trong.
Khi ánh sáng chiếu qua lớp vỏ rọi vào mắt, cậu cố nén sự khó chịu ló đầu ra ngoài, hai chiếc râu hơi vụng về mà dò xét khắp nơi.
Ánh nắng từ trên cao xuyên qua tán cây chiếu vào trên người cậu, làm cho cậu cảm thấy ấm áp dễ chịu, vì hôm qua đã được ăn no nên giờ đây Phương Nho cảm thấy tràn đầy sức lực.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cậu phát hiện ra một vấn đề nan giải.
Hôm qua cậu chui vào bằng khe hở của lùm cây, bây giờ chỗ đó đã bị thu hẹp lại, lấy kích cỡ của bản thân bây giờ, chỉ sợ là không có cách nào đi ra ngoài bằng khe hở này nữa.
Cậu dáo dác nhìn xung quanh, cũng không tìm được lối ra nào khác, nhìn kỹ lại mới thấy không phải khe nhỏ đã hẹp lại mà là bản thân đã lớn thêm một chút.
Có cái đầu lớn cũng là một chuyện phiền phức, bởi vì mấy lần cậu muốn thử chui ra đều bị vật chắn trước mặt ngáng đường làm cậu tức không chịu được, trực tiếp cắn gãy những cành cây chặn phía trước, bắt đầu dùng miệng nghiền nát mọi thứ. Ốc sên cái gì cũng không nhiều, chỉ có nhiều răng mà thôi! Ốc sên là loài sinh vật nhiều răng nhất trên thế giới, cậu không tin rằng mình không trị được mấy cái cành cây này!
Cũng may mấy cái gai này vẫn còn mềm, lần đầu tiên khiến Phương Nho cảm thấy được hàm răng sắc bén của bản thân. Sau khi gặm đứt mấy cái gai, cậu mới chầm chậm chui từ bụi cây ra ngoài.
Khung cảnh sáng sớm là đẹp nhất, ánh nắng mặt trời êm dịu, tiếng côn trùng kêu inh ỏi, và các đồng bào ốc sên đang bò xung quanh.
Lá khô phủ kín mặt đất, vài loại quả rơi từ trên cây xuống, mà con Ốc Sên Béo ngày hôm qua muốn ăn Phương Nho đang nằm trên đống thịt quả ngủ ngáy o o, cả thân ốc vẫn còn đang nằm trong vỏ.
Những hình ảnh vắng vẻ này là điều bình thường, không có gì cần đặc biệt chú ý, chỉ có một chuyện làm cho Phương Nho ngạc nhiên và khiếp sợ, đó chính là ngay bây giờ, cậu đã có thể nhìn rõ hình ảnh phía trước mặt!
Phải biết rằng hôm qua cậu giống như người bị cận ngàn độ, chỉ có thể nhìn được trong phạm vi vài xen-ti-mét, thế mà hôm nay lại có thể nhìn thật rõ mọi vật trong phạm vi vài mét!
Não ốc sên của cậu không có dung lượng lớn, nhưng những việc ngày hôm qua mình làm cậu đều nhớ rõ, không phải ăn vỏ trứng thì cũng là ăn gần hết một loại quả nào đó.
Nếu mà việc mắt mình thay đổi có liên quan tới hai món đồ đó, thì có phải đã chứng minh rằng tình trạng của bản thân có thể thay đổi được hay không?
Ăn một lần có thể nhìn với khoảng cách vài mét, thế chẳng phải là ăn thêm mấy lần nữa thì có thể khôi phục hoàn toàn thị giác sao? Cậu còn không quên so sánh mình với ngày hôm qua, thân hình lớn hơn không ít, chắc là đồ hôm qua ăn đã phát huy tác dụng rồi.
Hôm qua cậu đã ăn xong vỏ trứng rồi, bây giờ cậu chỉ có thể đi thử hiệu quả của loại quả kia.
So sánh với tình trạng mềm như chân tôm ngày hôm qua, thì hôm nay cơ thể của cậu đã lớn hơn một chút. Tốc độ vận động cũng nhanh hơn nhiều. Chờ đến khi cậu trở thành một con ốc sên lớn còn có thể đi xem nơi này có phải một hòn đảo nhỏ hay không, Phương Nho lòng đầy mong đợi mà leo lên trên một loại quả, bắt đầu gặm.
Nếm một miếng, thế mà hương vị còn ngon hơn ngày hôm qua, tất nhiên không thể loại bỏ trường hợp vị giác của bản thân tốt lên.
Ăn một miếng trái cây xong, cảm giác cả người ấm áp dễ chịu lại xuất hiện. Có thể dùng từ kinh ngạc để diễn tả tâm trạng của Phương Nho, chẳng lẽ đây là quả tiên trong truyền thuyết sao?
Ở nơi giống như rừng rậm nguyên sinh này, chắc là loại quả đấy không được thêm chất kích thích đâu nhi?
Không biết có phải vì hôm trước đã thích ứng được với loại quả này hay không, mà hôm nay ăn xong cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Ăn xong nửa quả, Phương Nho liền có cảm giác muốn đi ẻ, nhanh chóng bò xuống khỏi quả, tìm một chỗ thích hợp.
Ngày hôm qua ăn hơn nửa quả, hôm nay lại ăn nhiều như thế, nên không biết sẽ ẻ nhiều hay ít, cậu hơi hoảng hốt, sau khi đi ẻ, ký ức lúc làm người của Phương Nho lại hiện lên!
Làm một con người, thế mà lại gặp phải tình huống ngồi xổm đi ẻ xong còn không chùi đít!
Phương Nho thở dài, thật sự không phải do cậu không thích sạch sẽ, mà là do điều kiện không cho phép, hành sự xong liền quay về gặm trái cây.
Sau khi ăn xong trái cây, cậu lại cảm thấy mệt mỏi, tìm một lùm cây tiếp tục chui vào.
Đúng như dự đoán của cậu, ngày tiếp theo cơ thể lại lớn thêm một chút. Tầm nhìn ngày hôm nay lại trải xa hơn nhiều, từ nhìn được trong phạm vi vài mét đã có thể nhìn được trong phạm vi vài chục mét, nhưng nhìn xa hơn thế thì vẫn hơi mờ.
Cậu ngọ nguậy râu, nhìn xung quanh một lúc.
Bỗng dưng bị cảnh tượng ở phía sau làm giật mình nên theo bản năng rụt vào vỏ ốc.
Nhưng để xác nhận lại hình ảnh mình vừa nhìn thấy, Phương Nho to gan ló đầu ra khỏi vỏ ốc sên.
Cây cối trong rừng xum xuê, chắn gần hết ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn có những chỗ để lọt.
Ở vị trí hơn mười mét, ánh sáng mặt trời chiếu loang lổ lên từng khuôn mặt trắng bệch, đón gió mà lắc lư.
Nhìn thấy hình ảnh này làm cho Phương Nho sợ tới mức không thể khống chế được bản năng của mình, nhịn mãi mới không chui vào trong vỏ ốc.
Nếu tác dụng của loại quả mới này khiến Phương Nho vui mừng bao nhiêu thì chuyện một đám cây mọc ra mặt cười lại làm cậu cảm thấy kinh khủng bấy nhiêu.
Rốt cuộc đây là đâu? Trên Trái Đất không thể nào có những cái cây như vậy. Chuyện đã đến mức này thì cậu không thể tự lừa dối bản thân rằng đây vẫn là Trái Đất được.
Cho dù nhận ra sự thật, cũng không thể nào ngăn được đôi chân đang mềm nhũn của cậu! (Nếu mà giờ cậu vẫn còn chân.)
Cái cây có gương mặt tươi cười kia cách Phương Nho khá xa, cũng khoảng hơn mười mét, Phương Nho cũng chỉ thấy sơ qua hình dáng của nó, vì thế càng làm cậu tự lừa mình dối người.
Trên thực tế, có rất nhiều loài sinh vật có thể tự mình thực hiện việc ngụy trang. Ví dụ như nhện mặt người, phần lưng cũng có một hình khuôn mặt, cây có đầy hình mặt người chắc chỉ là một trong những loài biết ngụy trang đó, mặt cười trên thân cây chắc chỉ là một hoa văn ngụy trang mà thôi.
Sau khi tự mình an ủi như vậy, cậu cảm thấy trong nháy mắt mình đã dễ tiếp thu hơn hẳn. Tâm lý vững vàng lại nghĩ xem nên ăn cái gì tiếp theo.
Ngay lúc này, Phương Nho thấy được một đồ vật quen thuộc, một lao móc xiên cá. Chắc là lúc bị cuốn vào đầm nước, trong tay cậu vẫn cầm chặt lấy cây lao móc này.
Cây lao móc bắt cá này rất tiện để mang theo, có thể kéo dài tới 1,5 mét, đầu dùng để xiên cá còn có thể tháo xuống, dùng rất tiện. Chỉ là nó cách cậu hơi xa một chút, tuy rằng bây giờ cậu có thể nhìn được, nhưng tốn nhiều thời gian như vậy chỉ để đi nhìn một cây lao móc bắt cá thì thế nào cũng cảm thấy bị lỗ, nghĩ một lúc thì không đi nhìn lao móc nữa.
Tìm được nơi ẩn náu, cuối cùng cậu cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ ập tới, toàn bộ thân rút vào vỏ ốc sên, ngăn hầu hết những thương tổn ở bên ngoài. Sau khi thả lỏng một lúc, Phương Nho chìm vào giấc ngủ sâu.
Giấc ngủ này không biết đã kéo dài bao lâu, chỉ biết rằng khi cậu tỉnh lại thì đã sang ngày hôm sau. Vỏ ốc sên cũng không dày lắm, thậm chí cậu còn có thể tự mình nhìn thấy nội tạng và mạch máu đang được vỏ bảo vệ bên trong.
Khi ánh sáng chiếu qua lớp vỏ rọi vào mắt, cậu cố nén sự khó chịu ló đầu ra ngoài, hai chiếc râu hơi vụng về mà dò xét khắp nơi.
Ánh nắng từ trên cao xuyên qua tán cây chiếu vào trên người cậu, làm cho cậu cảm thấy ấm áp dễ chịu, vì hôm qua đã được ăn no nên giờ đây Phương Nho cảm thấy tràn đầy sức lực.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cậu phát hiện ra một vấn đề nan giải.
Hôm qua cậu chui vào bằng khe hở của lùm cây, bây giờ chỗ đó đã bị thu hẹp lại, lấy kích cỡ của bản thân bây giờ, chỉ sợ là không có cách nào đi ra ngoài bằng khe hở này nữa.
Cậu dáo dác nhìn xung quanh, cũng không tìm được lối ra nào khác, nhìn kỹ lại mới thấy không phải khe nhỏ đã hẹp lại mà là bản thân đã lớn thêm một chút.
Có cái đầu lớn cũng là một chuyện phiền phức, bởi vì mấy lần cậu muốn thử chui ra đều bị vật chắn trước mặt ngáng đường làm cậu tức không chịu được, trực tiếp cắn gãy những cành cây chặn phía trước, bắt đầu dùng miệng nghiền nát mọi thứ. Ốc sên cái gì cũng không nhiều, chỉ có nhiều răng mà thôi! Ốc sên là loài sinh vật nhiều răng nhất trên thế giới, cậu không tin rằng mình không trị được mấy cái cành cây này!
Cũng may mấy cái gai này vẫn còn mềm, lần đầu tiên khiến Phương Nho cảm thấy được hàm răng sắc bén của bản thân. Sau khi gặm đứt mấy cái gai, cậu mới chầm chậm chui từ bụi cây ra ngoài.
Khung cảnh sáng sớm là đẹp nhất, ánh nắng mặt trời êm dịu, tiếng côn trùng kêu inh ỏi, và các đồng bào ốc sên đang bò xung quanh.
Lá khô phủ kín mặt đất, vài loại quả rơi từ trên cây xuống, mà con Ốc Sên Béo ngày hôm qua muốn ăn Phương Nho đang nằm trên đống thịt quả ngủ ngáy o o, cả thân ốc vẫn còn đang nằm trong vỏ.
Những hình ảnh vắng vẻ này là điều bình thường, không có gì cần đặc biệt chú ý, chỉ có một chuyện làm cho Phương Nho ngạc nhiên và khiếp sợ, đó chính là ngay bây giờ, cậu đã có thể nhìn rõ hình ảnh phía trước mặt!
Phải biết rằng hôm qua cậu giống như người bị cận ngàn độ, chỉ có thể nhìn được trong phạm vi vài xen-ti-mét, thế mà hôm nay lại có thể nhìn thật rõ mọi vật trong phạm vi vài mét!
Não ốc sên của cậu không có dung lượng lớn, nhưng những việc ngày hôm qua mình làm cậu đều nhớ rõ, không phải ăn vỏ trứng thì cũng là ăn gần hết một loại quả nào đó.
Nếu mà việc mắt mình thay đổi có liên quan tới hai món đồ đó, thì có phải đã chứng minh rằng tình trạng của bản thân có thể thay đổi được hay không?
Ăn một lần có thể nhìn với khoảng cách vài mét, thế chẳng phải là ăn thêm mấy lần nữa thì có thể khôi phục hoàn toàn thị giác sao? Cậu còn không quên so sánh mình với ngày hôm qua, thân hình lớn hơn không ít, chắc là đồ hôm qua ăn đã phát huy tác dụng rồi.
Hôm qua cậu đã ăn xong vỏ trứng rồi, bây giờ cậu chỉ có thể đi thử hiệu quả của loại quả kia.
So sánh với tình trạng mềm như chân tôm ngày hôm qua, thì hôm nay cơ thể của cậu đã lớn hơn một chút. Tốc độ vận động cũng nhanh hơn nhiều. Chờ đến khi cậu trở thành một con ốc sên lớn còn có thể đi xem nơi này có phải một hòn đảo nhỏ hay không, Phương Nho lòng đầy mong đợi mà leo lên trên một loại quả, bắt đầu gặm.
Nếm một miếng, thế mà hương vị còn ngon hơn ngày hôm qua, tất nhiên không thể loại bỏ trường hợp vị giác của bản thân tốt lên.
Ăn một miếng trái cây xong, cảm giác cả người ấm áp dễ chịu lại xuất hiện. Có thể dùng từ kinh ngạc để diễn tả tâm trạng của Phương Nho, chẳng lẽ đây là quả tiên trong truyền thuyết sao?
Ở nơi giống như rừng rậm nguyên sinh này, chắc là loại quả đấy không được thêm chất kích thích đâu nhi?
Không biết có phải vì hôm trước đã thích ứng được với loại quả này hay không, mà hôm nay ăn xong cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Ăn xong nửa quả, Phương Nho liền có cảm giác muốn đi ẻ, nhanh chóng bò xuống khỏi quả, tìm một chỗ thích hợp.
Ngày hôm qua ăn hơn nửa quả, hôm nay lại ăn nhiều như thế, nên không biết sẽ ẻ nhiều hay ít, cậu hơi hoảng hốt, sau khi đi ẻ, ký ức lúc làm người của Phương Nho lại hiện lên!
Làm một con người, thế mà lại gặp phải tình huống ngồi xổm đi ẻ xong còn không chùi đít!
Phương Nho thở dài, thật sự không phải do cậu không thích sạch sẽ, mà là do điều kiện không cho phép, hành sự xong liền quay về gặm trái cây.
Sau khi ăn xong trái cây, cậu lại cảm thấy mệt mỏi, tìm một lùm cây tiếp tục chui vào.
Đúng như dự đoán của cậu, ngày tiếp theo cơ thể lại lớn thêm một chút. Tầm nhìn ngày hôm nay lại trải xa hơn nhiều, từ nhìn được trong phạm vi vài mét đã có thể nhìn được trong phạm vi vài chục mét, nhưng nhìn xa hơn thế thì vẫn hơi mờ.
Cậu ngọ nguậy râu, nhìn xung quanh một lúc.
Bỗng dưng bị cảnh tượng ở phía sau làm giật mình nên theo bản năng rụt vào vỏ ốc.
Nhưng để xác nhận lại hình ảnh mình vừa nhìn thấy, Phương Nho to gan ló đầu ra khỏi vỏ ốc sên.
Cây cối trong rừng xum xuê, chắn gần hết ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn có những chỗ để lọt.
Ở vị trí hơn mười mét, ánh sáng mặt trời chiếu loang lổ lên từng khuôn mặt trắng bệch, đón gió mà lắc lư.
Nhìn thấy hình ảnh này làm cho Phương Nho sợ tới mức không thể khống chế được bản năng của mình, nhịn mãi mới không chui vào trong vỏ ốc.
Nếu tác dụng của loại quả mới này khiến Phương Nho vui mừng bao nhiêu thì chuyện một đám cây mọc ra mặt cười lại làm cậu cảm thấy kinh khủng bấy nhiêu.
Rốt cuộc đây là đâu? Trên Trái Đất không thể nào có những cái cây như vậy. Chuyện đã đến mức này thì cậu không thể tự lừa dối bản thân rằng đây vẫn là Trái Đất được.
Cho dù nhận ra sự thật, cũng không thể nào ngăn được đôi chân đang mềm nhũn của cậu! (Nếu mà giờ cậu vẫn còn chân.)
Cái cây có gương mặt tươi cười kia cách Phương Nho khá xa, cũng khoảng hơn mười mét, Phương Nho cũng chỉ thấy sơ qua hình dáng của nó, vì thế càng làm cậu tự lừa mình dối người.
Trên thực tế, có rất nhiều loài sinh vật có thể tự mình thực hiện việc ngụy trang. Ví dụ như nhện mặt người, phần lưng cũng có một hình khuôn mặt, cây có đầy hình mặt người chắc chỉ là một trong những loài biết ngụy trang đó, mặt cười trên thân cây chắc chỉ là một hoa văn ngụy trang mà thôi.
Sau khi tự mình an ủi như vậy, cậu cảm thấy trong nháy mắt mình đã dễ tiếp thu hơn hẳn. Tâm lý vững vàng lại nghĩ xem nên ăn cái gì tiếp theo.
Ngay lúc này, Phương Nho thấy được một đồ vật quen thuộc, một lao móc xiên cá. Chắc là lúc bị cuốn vào đầm nước, trong tay cậu vẫn cầm chặt lấy cây lao móc này.
Cây lao móc bắt cá này rất tiện để mang theo, có thể kéo dài tới 1,5 mét, đầu dùng để xiên cá còn có thể tháo xuống, dùng rất tiện. Chỉ là nó cách cậu hơi xa một chút, tuy rằng bây giờ cậu có thể nhìn được, nhưng tốn nhiều thời gian như vậy chỉ để đi nhìn một cây lao móc bắt cá thì thế nào cũng cảm thấy bị lỗ, nghĩ một lúc thì không đi nhìn lao móc nữa.