Khi gần về đến nhà, Phương Nho nghe thấy có tiếng gì đó, cậu quay người lại tìm kiếm chủ nhân của tiếng kêu.
Khi quay đầu lại Phương Nho nhìn thấy một con chim màu đen, nhỏ hơn hải âu, độ dài của đôi cánh có thể lên tới 80 xen-ti-mét, đối với một con chim mà nói thì kích thước này có chút khủng bố.
Phương Nho nhanh chóng kéo hồn mình về, lúc này cậu phát hiện con chim đó đang bay xuống, chuẩn bị tấn công cậu!
Ốc sên là một loài vật có tốc độ rất chậm, khi gặp nguy hiểm chúng không thể chạy trốn như những động vật khác được, cũng loại trừ đi khả năng có thể trốn khỏi nanh vuốt của mấy con chim muốn tấn công nó, biện pháp duy nhất mà ốc sên có thể sử dụng là rút vào vỏ của chính nó để phòng vệ.
Phương Nho thấy không ổn lập tức trốn vào trong vỏ ốc, mẹ ơi con chim đó là khắc tinh trời sinh của ốc sên! Lúc đáp xuống đất, con chim chỉ thấy một cái vỏ ốc bị nứt nằm trên mặt đất.
Cậu có chút khẩn trương, đoán thầm chắc mình đã đánh lừa được con chim đen kia thành công!
Cậu bỗng cảm thấy cơ thể mình có chút lạ, Phương Nho cảm nhận được bên trong cậu đang có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt cơ thể và lý trí của cậu.
Con chim đen kia lao xuống mổ vào vỏ ốc của Phương Nho. Nó thấy lần mổ đầu tiên không đem vỏ của cậu đánh nát được, lập tức chuẩn bị cho đợt công kích thứ hai.
Mau đánh nó!
Đánh nó!
Đánh nó!
Trong đầu cậu không ngừng vang lên những âm thanh kỳ lạ.
Chim đen giương móng vuốt của mình ra cào vào vỏ ốc hai lần, nó định làm bể phần vỏ cứng ở bên ngoài sau đó mới ăn phần thịt mềm ở bên trong vỏ ốc.
Đúng lúc con chim đen kia định lao xuống tấn công Phương Nho lần nữa thì có một bóng trắng xuất hiện, đánh vào người con chim đen, làm cho nó bị văng ra xa, cả người đập vào thân cây, sau khi tỉnh táo lại chim đen không khỏi sợ hãi, nó bay lên và đậu ở trên một cái cây ở gần đó.
Sau khi chữa trị các vết thương do va chạm ở trên cơ thể xong nó cúi đầu nhìn xuống thì thấy có một con ốc sên đang lăn trên mặt đất.
Phương Nho có chút ngạc nhiên trước sức mạnh của đối phương, không nghĩ cái tên kia sau khi rút vào vỏ ốc còn có khả năng điều khiển vỏ ốc di chuyển theo ý của mình, thậm chí là dùng nó để hất văng con chim kia.
Bé Mập nhìn con ốc sên kia, cũng bắt chước học theo nhưng kết quả là không thể.
Nhìn mấy con ốc sên trên mặt đất, chim đen có chút buồn bực, vốn định trên đường trở về sẽ tìm thêm một ít thức ăn làm quà để biếu huynh đệ của mình, nhưng nó không ngờ bản thân mình lại bị một con ốc sên đánh văng như vậy.
Lúc này, trong lòng nó có chút hối hận, nếu như lúc trước nó kiên quyết cướp đồ ăn của bọn ốc sên này, thì chúng không có khả năng sống sót đến tận bây giờ, nhìn kích thước của đám Phương Nho, nó không khỏi có chút lo lắng trong lòng, kích thước của loài ốc sên còn lớn hơn nữa, nhưng loài chim bọn nó thì không, chúng không thể phát triển thêm được nữa.
Nó cũng không suy nghĩ lâu, quyết định tấn công Phương Nho lần nữa.
Phương Nho thấy nó có ý định tấn công mình, cậu nhanh chóng thu cơ thể vào trong vỏ ốc.
Vỏ ốc rất cứng, con chim đen dù tấn công Phương Nho rất nhiều nhưng hoàn toàn không làm gì được chỉ để lại mấy vết xước nông ở trên vỏ ốc.
Cậu thầm thở phào trong lòng, may mà hôm qua cậu ăn bí đỏ, cho nên vỏ ốc bây giờ vô cùng cứng cáp y như một tấm khiên vậy.
Con chim đen thấy không đả thương được Phương Nho thì rất tức giận, nó quay sang nhìn mấy con ốc nhỏ bên cạnh cậu, nó lao xuống tấn công nhưng đều bị Phương Nho dùng vỏ ốc của mình chặn lại.
Chim đen rống lên một tiếng, ban nãy khi móng vuốt của nó va chạm với vỏ ốc của Phương Nho thì đã bị hư tổn rất nhiều, chim đen yên tĩnh đậu trên một cái cây gần đó, ánh mắt căm phẫn nhìn Phương Nho, nó chuẩn bị dồn hết sức mạnh của mình lại tấn công lần cuối.
Lúc này, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, lá cây không ngừng rơi xuống phủ kín cả mặt đất.
Những con chim sẻ đang đậu gần đó cũng ngừng hót, vội vã bay đi.
Phương Nho nghe được một con trong số đó hét lên: “Chúa tể vực sâu nổi giận rồi! Chạy đi mau lên!”
Nối tiếp sau đó là một trận động đất!
Đàn chim sẻ đang đậu gần đó cũng vội vã bay đi, một số con côn trùng cũng từ bỏ chỗ ở của mình mà chạy đi lánh nạn.
Cả khu rừng đều trở nên vô cùng hỗn loạn, con chim đen đang đậu trên cây cũng sợ hãi kêu lên một tiếng rồi đập cánh bay đi.
Phương Nho đứng yên tại chỗ không biết phải làm thế nào, cũng may động đất không lớn, xung quanh cậu cũng không có cái cây nào bị đổ cả.
Mấy quả ở trên cây chịu ảnh hưởng của trận động đất vừa rồi mà rơi xuống đất, làm cho cậu giật mình nhanh chóng thu người vào vỏ ốc.
Ngoài trừ đàn ốc sên của Phương Nho và đàn của Chim Sẻ thì khu vực này có rất ít các động vật to lớn, mấy con côn trùng vừa rồi bị trận động đất kia làm cho hoảng sợ cũng từ từ bay về, trở lại chỗ ở ban đầu của mình, có vài con vì quá hoảng sợ mà bỏ luôn chỗ của mình đi tìm nơi khác.
Trận động đất vừa rồi khiến lá cây và trái cây rụng đi rất nhiều, nửa thân của Phương Nho đều bị lá cây che kín.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh mình, Phương Nho im lặng hồi lâu.
“Đều là lỗi của em, nếu như không phải do em làm ảnh hưởng tới bọn họ, thì thức ăn của họ cũng không bị rơi rụng như thế này.” Phương Nho nghẹn ngào nói.
“Sao em lại nghĩ vậy?” Bé Mập thấy cậu có chỗ không đúng lo lắng hỏi.
“Em xem, chúng ta lớn lên có cơ thể to lớn như vậy, nên mới thu hút con chim đen kia, lần này do chúng ta phải ra ngoài kiếm ăn nên mới bị con chim đen kia nhắm tới thôi, em không cần tự trách đâu.”
Sau khi nghe Bé Mập nói xong, Phương Nho cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau khi được sinh ra lần nữa trong hình hài của một con ốc sên, tư duy của một con người trong cậu luôn nhắc nhở Phương Nho phải bảo vệ bản thân và người cùng tộc với cậu.
Cậu tự nhủ thầm, nếu như ban nãy cậu không bảo vệ được đám nhỏ, thì cậu chắc chắn sẽ hối hận chết mất, cậu nhất định phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ mọi người.
Cậu và Bé Mập cùng nhau gom mấy vỏ ốc lại một chỗ, đây đều mà sấp nhỏ nhà cậu. Phương Nho giả vờ làm thành một cái mộ chôn cất đàn ốc sên của mình.
Sau cuộc tấn công này, Phương Nho đã hiểu rõ hơn về độ nguy hiểm của khu rừng này, nó khiến cho cậu cảnh giác hơn rất nhiều.
Hôm nay chỉ có một con chim đến, nếu hôm nay không chỉ có một con mà là một chục con thì phải làm sao? Lúc đó cậu có thể chống cự nổi sao, tới lúc đó chỉ có thể nhìn sấp nhỏ nhà cậu bị bọn chúng ăn thịt.
Sau khi nguy hiểm đã qua đi, đám ốc sên nhỏ từ từ rời khỏi vỏ ốc của mình. Chúng nó đưa đôi mắt ngây thơ ngó nhìn xung quanh, trừ việc biết được kẻ muốn ăn thịt bọn nó đã bay đi thì không biết thêm gì nữa.
Về chuyện này, Phương Nho cũng cảm thấy có chút bất lực, mấy đứa bọn nó ngây thơ như trẻ sơ sinh vậy, hoàn toàn không hiểu được ý tứ đằng sau chuyện vừa rồi.
Trận động đất vừa rồi khiến cho rất nhiều trái chín bị rơi xuống đất, một bé ốc sên trong bọn nhỏ từ từ bò lên quả chín bắt đầu ăn, bọn chúng cũng quên đi cảm giác sợ hãi vừa rồi. Chỉ có Phương Nho và Bé Mập trong lòng đầy tâm sự.
Khi quay đầu lại Phương Nho nhìn thấy một con chim màu đen, nhỏ hơn hải âu, độ dài của đôi cánh có thể lên tới 80 xen-ti-mét, đối với một con chim mà nói thì kích thước này có chút khủng bố.
Phương Nho nhanh chóng kéo hồn mình về, lúc này cậu phát hiện con chim đó đang bay xuống, chuẩn bị tấn công cậu!
Ốc sên là một loài vật có tốc độ rất chậm, khi gặp nguy hiểm chúng không thể chạy trốn như những động vật khác được, cũng loại trừ đi khả năng có thể trốn khỏi nanh vuốt của mấy con chim muốn tấn công nó, biện pháp duy nhất mà ốc sên có thể sử dụng là rút vào vỏ của chính nó để phòng vệ.
Phương Nho thấy không ổn lập tức trốn vào trong vỏ ốc, mẹ ơi con chim đó là khắc tinh trời sinh của ốc sên! Lúc đáp xuống đất, con chim chỉ thấy một cái vỏ ốc bị nứt nằm trên mặt đất.
Cậu có chút khẩn trương, đoán thầm chắc mình đã đánh lừa được con chim đen kia thành công!
Cậu bỗng cảm thấy cơ thể mình có chút lạ, Phương Nho cảm nhận được bên trong cậu đang có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt cơ thể và lý trí của cậu.
Con chim đen kia lao xuống mổ vào vỏ ốc của Phương Nho. Nó thấy lần mổ đầu tiên không đem vỏ của cậu đánh nát được, lập tức chuẩn bị cho đợt công kích thứ hai.
Mau đánh nó!
Đánh nó!
Đánh nó!
Trong đầu cậu không ngừng vang lên những âm thanh kỳ lạ.
Chim đen giương móng vuốt của mình ra cào vào vỏ ốc hai lần, nó định làm bể phần vỏ cứng ở bên ngoài sau đó mới ăn phần thịt mềm ở bên trong vỏ ốc.
Đúng lúc con chim đen kia định lao xuống tấn công Phương Nho lần nữa thì có một bóng trắng xuất hiện, đánh vào người con chim đen, làm cho nó bị văng ra xa, cả người đập vào thân cây, sau khi tỉnh táo lại chim đen không khỏi sợ hãi, nó bay lên và đậu ở trên một cái cây ở gần đó.
Sau khi chữa trị các vết thương do va chạm ở trên cơ thể xong nó cúi đầu nhìn xuống thì thấy có một con ốc sên đang lăn trên mặt đất.
Phương Nho có chút ngạc nhiên trước sức mạnh của đối phương, không nghĩ cái tên kia sau khi rút vào vỏ ốc còn có khả năng điều khiển vỏ ốc di chuyển theo ý của mình, thậm chí là dùng nó để hất văng con chim kia.
Bé Mập nhìn con ốc sên kia, cũng bắt chước học theo nhưng kết quả là không thể.
Nhìn mấy con ốc sên trên mặt đất, chim đen có chút buồn bực, vốn định trên đường trở về sẽ tìm thêm một ít thức ăn làm quà để biếu huynh đệ của mình, nhưng nó không ngờ bản thân mình lại bị một con ốc sên đánh văng như vậy.
Lúc này, trong lòng nó có chút hối hận, nếu như lúc trước nó kiên quyết cướp đồ ăn của bọn ốc sên này, thì chúng không có khả năng sống sót đến tận bây giờ, nhìn kích thước của đám Phương Nho, nó không khỏi có chút lo lắng trong lòng, kích thước của loài ốc sên còn lớn hơn nữa, nhưng loài chim bọn nó thì không, chúng không thể phát triển thêm được nữa.
Nó cũng không suy nghĩ lâu, quyết định tấn công Phương Nho lần nữa.
Phương Nho thấy nó có ý định tấn công mình, cậu nhanh chóng thu cơ thể vào trong vỏ ốc.
Vỏ ốc rất cứng, con chim đen dù tấn công Phương Nho rất nhiều nhưng hoàn toàn không làm gì được chỉ để lại mấy vết xước nông ở trên vỏ ốc.
Cậu thầm thở phào trong lòng, may mà hôm qua cậu ăn bí đỏ, cho nên vỏ ốc bây giờ vô cùng cứng cáp y như một tấm khiên vậy.
Con chim đen thấy không đả thương được Phương Nho thì rất tức giận, nó quay sang nhìn mấy con ốc nhỏ bên cạnh cậu, nó lao xuống tấn công nhưng đều bị Phương Nho dùng vỏ ốc của mình chặn lại.
Chim đen rống lên một tiếng, ban nãy khi móng vuốt của nó va chạm với vỏ ốc của Phương Nho thì đã bị hư tổn rất nhiều, chim đen yên tĩnh đậu trên một cái cây gần đó, ánh mắt căm phẫn nhìn Phương Nho, nó chuẩn bị dồn hết sức mạnh của mình lại tấn công lần cuối.
Lúc này, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, lá cây không ngừng rơi xuống phủ kín cả mặt đất.
Những con chim sẻ đang đậu gần đó cũng ngừng hót, vội vã bay đi.
Phương Nho nghe được một con trong số đó hét lên: “Chúa tể vực sâu nổi giận rồi! Chạy đi mau lên!”
Nối tiếp sau đó là một trận động đất!
Đàn chim sẻ đang đậu gần đó cũng vội vã bay đi, một số con côn trùng cũng từ bỏ chỗ ở của mình mà chạy đi lánh nạn.
Cả khu rừng đều trở nên vô cùng hỗn loạn, con chim đen đang đậu trên cây cũng sợ hãi kêu lên một tiếng rồi đập cánh bay đi.
Phương Nho đứng yên tại chỗ không biết phải làm thế nào, cũng may động đất không lớn, xung quanh cậu cũng không có cái cây nào bị đổ cả.
Mấy quả ở trên cây chịu ảnh hưởng của trận động đất vừa rồi mà rơi xuống đất, làm cho cậu giật mình nhanh chóng thu người vào vỏ ốc.
Ngoài trừ đàn ốc sên của Phương Nho và đàn của Chim Sẻ thì khu vực này có rất ít các động vật to lớn, mấy con côn trùng vừa rồi bị trận động đất kia làm cho hoảng sợ cũng từ từ bay về, trở lại chỗ ở ban đầu của mình, có vài con vì quá hoảng sợ mà bỏ luôn chỗ của mình đi tìm nơi khác.
Trận động đất vừa rồi khiến lá cây và trái cây rụng đi rất nhiều, nửa thân của Phương Nho đều bị lá cây che kín.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh mình, Phương Nho im lặng hồi lâu.
“Đều là lỗi của em, nếu như không phải do em làm ảnh hưởng tới bọn họ, thì thức ăn của họ cũng không bị rơi rụng như thế này.” Phương Nho nghẹn ngào nói.
“Sao em lại nghĩ vậy?” Bé Mập thấy cậu có chỗ không đúng lo lắng hỏi.
“Em xem, chúng ta lớn lên có cơ thể to lớn như vậy, nên mới thu hút con chim đen kia, lần này do chúng ta phải ra ngoài kiếm ăn nên mới bị con chim đen kia nhắm tới thôi, em không cần tự trách đâu.”
Sau khi nghe Bé Mập nói xong, Phương Nho cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau khi được sinh ra lần nữa trong hình hài của một con ốc sên, tư duy của một con người trong cậu luôn nhắc nhở Phương Nho phải bảo vệ bản thân và người cùng tộc với cậu.
Cậu tự nhủ thầm, nếu như ban nãy cậu không bảo vệ được đám nhỏ, thì cậu chắc chắn sẽ hối hận chết mất, cậu nhất định phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ mọi người.
Cậu và Bé Mập cùng nhau gom mấy vỏ ốc lại một chỗ, đây đều mà sấp nhỏ nhà cậu. Phương Nho giả vờ làm thành một cái mộ chôn cất đàn ốc sên của mình.
Sau cuộc tấn công này, Phương Nho đã hiểu rõ hơn về độ nguy hiểm của khu rừng này, nó khiến cho cậu cảnh giác hơn rất nhiều.
Hôm nay chỉ có một con chim đến, nếu hôm nay không chỉ có một con mà là một chục con thì phải làm sao? Lúc đó cậu có thể chống cự nổi sao, tới lúc đó chỉ có thể nhìn sấp nhỏ nhà cậu bị bọn chúng ăn thịt.
Sau khi nguy hiểm đã qua đi, đám ốc sên nhỏ từ từ rời khỏi vỏ ốc của mình. Chúng nó đưa đôi mắt ngây thơ ngó nhìn xung quanh, trừ việc biết được kẻ muốn ăn thịt bọn nó đã bay đi thì không biết thêm gì nữa.
Về chuyện này, Phương Nho cũng cảm thấy có chút bất lực, mấy đứa bọn nó ngây thơ như trẻ sơ sinh vậy, hoàn toàn không hiểu được ý tứ đằng sau chuyện vừa rồi.
Trận động đất vừa rồi khiến cho rất nhiều trái chín bị rơi xuống đất, một bé ốc sên trong bọn nhỏ từ từ bò lên quả chín bắt đầu ăn, bọn chúng cũng quên đi cảm giác sợ hãi vừa rồi. Chỉ có Phương Nho và Bé Mập trong lòng đầy tâm sự.