Tia nắng len lỏi qua những tán cây, chiếu xuống những quả trứng nhỏ nằm bên dưới.
Cả người Phương Nho bị ép thành một cục, cậu cảm thấy có chút khó chịu, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, Phương Nho theo bản năng muốn thoát khỏi không gian chật hẹp này.
Lúc này, cậu cảm thấy hình như bản thân mình đang ở trong một cơ thể khác, Phương Nho cảm giác được mình đang ở trong cơ thể mới.
Ngoại trừ cảm giác chật chội, thì Phương Nho còn cảm nhận được ánh sáng đang chiếu vào cơ thể mới của mình, dù không thể mở mắt nhưng cậu cảm nhận được hơi ấm của ánh sáng kia mang lại cho mình, nên Phương Nho nghĩ có lẽ cơ thể này đang được sưởi ấm bằng ánh sáng mặt trời.
Phương Nho cử động mạnh cơ thể của mình, cậu duỗi mạnh cơ thể muốn thoát ra khỏi không gian chật hẹp này, ở bên ngoài lớp vỏ trứng của cậu dần dần xuất hiện thêm nhiều vết nứt hơn.
Sau bao nhiêu nỗ lực, Phương Nho cuối cùng cũng ngóc đầu ra khỏi vỏ trứng.
Phương Nho còn chưa tỉnh táo thì cậu đã cảm thấy đói bụng, giống như bị bản năng thôi thúc, Phương Nho bắt đầu vươn cái đầu nhỏ ra gặm nhấm vỏ trứng. Cả người cậu giống như một con rối bị người khác điều khiển buộc Phương Nho phải thực hiện những hành động này.
Đôi mắt của cậu vốn là có thị lực vô cùng tốt, nhưng giờ phút này lại giống như bị cận, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một số thứ ở phía xa, còn gần hơn thì cậu chỉ nhìn thấy một lớp vỏ trắng đang bọc lấy cậu, đang từ từ bị Phương Nho gặm lấy.
Vỏ trứng từ từ bị cậu nuốt chửng lấy, Phương Nho cảm thấy tốc độ của mình có hơi chậm, phải mất gần một phút đồng hồ thì cậu mới có thể ăn hết vỏ trứng của mình.
Sau khi ăn hết vỏ trứng, đầu óc của Phương Nho mới lấy lại được bình tĩnh, cậu hiểu rõ hành động vừa rồi của mình không bình thường, không ai đi ăn vỏ trứng bao giờ, Phương Nho nhớ lại bản thân mình khi nãy cũng vừa chui ra từ cái trứng đó.
Trong khi Phương Nho đang nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bản thân, thì cảm nhận được một thứ gì đó vô cùng mềm mại chạm vào mặt mình.
Phương Nho khẽ cau mày, cậu quay đầu lại nhìn thủ phạm làm phiền mình, thì thấy đầu của một con ốc sên vô cùng to đang tiến lại gần, cái thứ kia vừa mới xoa mặt cậu! Phương Nho có chút sợ hãi, toàn thân đều mềm nhũn ra, cậu muốn lùi lại phía sau một chút nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Quái vật!!!
Phương Nho hét lớn, lại phát hiện bản thân không thể nói chuyện hay nói đúng hơn là không thể phát ra âm thanh được.
Phương Nho bây giờ thấy rất sợ, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cố gắng điều khiển bản thân mình lùi lại.
Trong đầu cậu bây giờ chỉ có một ý nghĩ: Chạy!
Nhưng trớ trêu thay thân thể này lại không nghe theo lời của Phương Nho, mà cậu cũng không cảm nhận được tay chân của mình ở đâu.
Cậu có chút nghi ngờ nhìn xuống phần thân dưới của mình, thấy có hơi choáng váng, chân của cậu đâu? Bên dưới hoàn toàn là một bộ phận của một loại sinh vật thân mềm nào đó, có chút quen mắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn con vật khổng lồ trước mặt mình, nó có màu trắng bạch ngọc, vỏ ốc thì mang màu trắng thuần, trên đó còn có một cái hoa văn hình tia chớp màu tím kéo dài từ trên xuống bao phủ hết một bên của vỏ ốc.
Sau đó Phương Nho cúi xuống nhìn phần thân dưới của con quái vật kia, hình như có hơi giống với ốc sên. Nhưng mà con ốc sên này cao bao nhiêu, Phương Nho hoàn toàn không đoán ra được hình dạng hiện tại của mình trông như thế nào.
Phương Nho bỗng cảm thấy ớn lạnh, có phải cậu cũng là một con ốc sên giống như con trước mặt hay không!?
Nghĩ tới đây, Phương Nho cảm thấy hô hấp có chút không thông, trong đầu cậu bây giờ vô cùng hỗn loạn, liệu rằng cái hồ nước kia có phải là một cánh cổng dẫn đến một thế giới khác không?
Hoặc nó có thể là căn cứ thí nghiệm của người ngoài hành tinh!!!
Cũng không loại bỏ khả năng một nhà khoa học biến thái nào đó có sở thích sử dụng con người để làm vật thí nghiệm.
Phương Nho hy vọng là bản thân cậu đang mơ, theo một cách đúng nghĩa, hoặc cũng có thể cậu lúc rơi xuống hồ đập đầu vào tảng đá nào đó mà mắc chứng bệnh hoang tưởng cũng được, nên bây giờ mới nghĩ bản thân là một con ốc sên, và những gì mà cậu đang nhìn thấy xung quanh đều là ốc sên mà thôi! Phương Nho không muốn đối mặt với sự thật tàn nhẫn này, Phương Nho biết được mình bây giờ đã là một con ốc sên, nhưng trong tiềm thức vẫn nhớ rõ bản thân là một con người, nhưng cậu hơi nghi ngờ liệu những ký ức đó có phải là ảo ảnh hay không.
Bỗng cảm thấy có chút đau đớn, là do cái con ốc sên béo trước mặt dùng răng cắn vào mặt cậu.
Đau quá! Đau như vậy chắc chắn không phải là mơ rồi!
Phương Nho quay qua thấy con ốc sên kia ngày càng tiến lại gần cậu, nó thật sự muốn ăn thịt cậu!!
Con ốc sên béo trước mặt tiến lại gần, định mở miếng cắn Phương Nho lần thứ hai nhưng bị cậu tránh được. Lần này Phương Nho đã tỉnh táo hơn lúc nãy rất nhiều, cậu trượt ra khỏi vỏ trứng.
Cậu rụt người vào trong vỏ ốc, bóng tối bên trong khiến cậu có chút ngơ người, nó làm Phương Nho nhớ đến việc mình bị hồ nước kia hút xuống như thế nào, còn có cha của cậu ông đã nhảy xuống để cứu cậu lên, nhưng đáng tiếc khoảng cách của cậu và cha mình ngày càng xa, Phương Nho biết rằng ông đã không thể cứu được cậu.
Cậu ở trong vỏ ốc một lúc lâu cũng không có thêm bất kì hành động gì, cơn đau vừa rồi đã khiến cho cậu nhận thức rõ ràng về những việc đang diễn ra, mọi thứ đều là hiện thực! Cậu đã sống lại một lần nữa trong hình hài của một con ốc sên.
Vậy nếu bây giờ linh hồn của cậu đang ở trong thân thể này thì xác của cậu đang ở đâu? Liệu nó còn ở hòn đảo kia hay không? Cha và những người đồng đội kia như thế nào, họ vẫn an toàn chứ?
Nghĩ đến cha mình, Phương Nho có chút đau xót, cậu muốn gặp lại ông, nhưng bằng cách nào? Cậu càng cuộn chặt người mình lại nén đau thương ở trong lòng, bỗng cậu cảm thấy vỏ ốc run lên một trận.
Một linh cảm xấu xuất hiện trong đầu cậu, Phương Nho thò cái đầu của mình ra ngoài, cậu nhìn thấy cái con ốc sên mập địch có ý định ăn thịt cậu ban nãy đang gặm lấy vỏ ốc của cậu!
Vỏ ốc là thứ duy nhất có thể bảo vệ tính mạng của Phương Nho, cậu không thể để đối phương làm tổn hại tới vỏ của mình, Phương Nho nhanh chóng thò người ra ngoài, cậu ngọ nguậy cơ thể của mình, muốn tránh khỏi hàm răng của đối phương.
Đáng tiếc, cậu hành động quá chậm, lớp vỏ bên ngoài đã bị nó gặm cho mòn một góc.
Trong lúc nhất thời, Phương Nho không biết nên làm gì, chỉ biết mạng mình là điều quan trọng nhất.
Thấy con ốc sên mập địch kia chưa có ý định dừng lại, mà còn có ý định tiến lại gần để cắn thêm một miếng nữa, Phương Nho hoảng loạn muốn tránh đi thật xa, cậu thật sự muốn mở miệng đấu khẩu với đối phương một phen để xem có thể cứu được cái mạng nhỏ của mình hay không! Nhưng Phương Nho lại phát hiện cậu và con ốc sên kia không thể dùng tín hiệu vũ trụ để nói chuyện với nhau được, mà cậu cũng không biết phải sử dụng ngôn ngữ cơ thể như thế nào để nó dừng lại. Cậu chỉ biết sợ hãi trong lòng tìm cách trốn chạy.
Chưa bao giờ cậu giao tiếp với người khác khó như vậy!
Vẫn nên chạy thì tốt hơn, cách xa một chút thì càng tốt.
Cậu biết trong quần thể của ốc sên thì con lớn nuốt con bé là chuyện bình thường, nhưng mà con ốc sên trước mặt cậu rõ ràng là ốc nhỏ, tuổi cũng không lớn hơn cậu là bao vậy mà đã muốn ăn thịt đồng loại của mình, tương lai chắn hẳn là một đứa rất sành ăn, Phương Nho tức giận nghĩ.
Phương Nho cử động thân mình, sau khi đã quen với cơ thể này, cậu nhắm thẳng về trước mà di chuyển, nhưng mà hình như cái con mập địch kia biết ý đồ của cậu, liền bám theo sau.
Phương Nho vẫn cảm thấy hơi xa lạ với cơ thể hiện tại của mình. Bản thân là một con người nhưng bây giờ tốc độ lại bị hạn chế, cậu nhìn thấy nó càng ngày càng tiến lại gần hơn, thì có hơi hoảng sợ.
Cả người Phương Nho bị ép thành một cục, cậu cảm thấy có chút khó chịu, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, Phương Nho theo bản năng muốn thoát khỏi không gian chật hẹp này.
Lúc này, cậu cảm thấy hình như bản thân mình đang ở trong một cơ thể khác, Phương Nho cảm giác được mình đang ở trong cơ thể mới.
Ngoại trừ cảm giác chật chội, thì Phương Nho còn cảm nhận được ánh sáng đang chiếu vào cơ thể mới của mình, dù không thể mở mắt nhưng cậu cảm nhận được hơi ấm của ánh sáng kia mang lại cho mình, nên Phương Nho nghĩ có lẽ cơ thể này đang được sưởi ấm bằng ánh sáng mặt trời.
Phương Nho cử động mạnh cơ thể của mình, cậu duỗi mạnh cơ thể muốn thoát ra khỏi không gian chật hẹp này, ở bên ngoài lớp vỏ trứng của cậu dần dần xuất hiện thêm nhiều vết nứt hơn.
Sau bao nhiêu nỗ lực, Phương Nho cuối cùng cũng ngóc đầu ra khỏi vỏ trứng.
Phương Nho còn chưa tỉnh táo thì cậu đã cảm thấy đói bụng, giống như bị bản năng thôi thúc, Phương Nho bắt đầu vươn cái đầu nhỏ ra gặm nhấm vỏ trứng. Cả người cậu giống như một con rối bị người khác điều khiển buộc Phương Nho phải thực hiện những hành động này.
Đôi mắt của cậu vốn là có thị lực vô cùng tốt, nhưng giờ phút này lại giống như bị cận, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một số thứ ở phía xa, còn gần hơn thì cậu chỉ nhìn thấy một lớp vỏ trắng đang bọc lấy cậu, đang từ từ bị Phương Nho gặm lấy.
Vỏ trứng từ từ bị cậu nuốt chửng lấy, Phương Nho cảm thấy tốc độ của mình có hơi chậm, phải mất gần một phút đồng hồ thì cậu mới có thể ăn hết vỏ trứng của mình.
Sau khi ăn hết vỏ trứng, đầu óc của Phương Nho mới lấy lại được bình tĩnh, cậu hiểu rõ hành động vừa rồi của mình không bình thường, không ai đi ăn vỏ trứng bao giờ, Phương Nho nhớ lại bản thân mình khi nãy cũng vừa chui ra từ cái trứng đó.
Trong khi Phương Nho đang nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bản thân, thì cảm nhận được một thứ gì đó vô cùng mềm mại chạm vào mặt mình.
Phương Nho khẽ cau mày, cậu quay đầu lại nhìn thủ phạm làm phiền mình, thì thấy đầu của một con ốc sên vô cùng to đang tiến lại gần, cái thứ kia vừa mới xoa mặt cậu! Phương Nho có chút sợ hãi, toàn thân đều mềm nhũn ra, cậu muốn lùi lại phía sau một chút nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Quái vật!!!
Phương Nho hét lớn, lại phát hiện bản thân không thể nói chuyện hay nói đúng hơn là không thể phát ra âm thanh được.
Phương Nho bây giờ thấy rất sợ, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cố gắng điều khiển bản thân mình lùi lại.
Trong đầu cậu bây giờ chỉ có một ý nghĩ: Chạy!
Nhưng trớ trêu thay thân thể này lại không nghe theo lời của Phương Nho, mà cậu cũng không cảm nhận được tay chân của mình ở đâu.
Cậu có chút nghi ngờ nhìn xuống phần thân dưới của mình, thấy có hơi choáng váng, chân của cậu đâu? Bên dưới hoàn toàn là một bộ phận của một loại sinh vật thân mềm nào đó, có chút quen mắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn con vật khổng lồ trước mặt mình, nó có màu trắng bạch ngọc, vỏ ốc thì mang màu trắng thuần, trên đó còn có một cái hoa văn hình tia chớp màu tím kéo dài từ trên xuống bao phủ hết một bên của vỏ ốc.
Sau đó Phương Nho cúi xuống nhìn phần thân dưới của con quái vật kia, hình như có hơi giống với ốc sên. Nhưng mà con ốc sên này cao bao nhiêu, Phương Nho hoàn toàn không đoán ra được hình dạng hiện tại của mình trông như thế nào.
Phương Nho bỗng cảm thấy ớn lạnh, có phải cậu cũng là một con ốc sên giống như con trước mặt hay không!?
Nghĩ tới đây, Phương Nho cảm thấy hô hấp có chút không thông, trong đầu cậu bây giờ vô cùng hỗn loạn, liệu rằng cái hồ nước kia có phải là một cánh cổng dẫn đến một thế giới khác không?
Hoặc nó có thể là căn cứ thí nghiệm của người ngoài hành tinh!!!
Cũng không loại bỏ khả năng một nhà khoa học biến thái nào đó có sở thích sử dụng con người để làm vật thí nghiệm.
Phương Nho hy vọng là bản thân cậu đang mơ, theo một cách đúng nghĩa, hoặc cũng có thể cậu lúc rơi xuống hồ đập đầu vào tảng đá nào đó mà mắc chứng bệnh hoang tưởng cũng được, nên bây giờ mới nghĩ bản thân là một con ốc sên, và những gì mà cậu đang nhìn thấy xung quanh đều là ốc sên mà thôi! Phương Nho không muốn đối mặt với sự thật tàn nhẫn này, Phương Nho biết được mình bây giờ đã là một con ốc sên, nhưng trong tiềm thức vẫn nhớ rõ bản thân là một con người, nhưng cậu hơi nghi ngờ liệu những ký ức đó có phải là ảo ảnh hay không.
Bỗng cảm thấy có chút đau đớn, là do cái con ốc sên béo trước mặt dùng răng cắn vào mặt cậu.
Đau quá! Đau như vậy chắc chắn không phải là mơ rồi!
Phương Nho quay qua thấy con ốc sên kia ngày càng tiến lại gần cậu, nó thật sự muốn ăn thịt cậu!!
Con ốc sên béo trước mặt tiến lại gần, định mở miếng cắn Phương Nho lần thứ hai nhưng bị cậu tránh được. Lần này Phương Nho đã tỉnh táo hơn lúc nãy rất nhiều, cậu trượt ra khỏi vỏ trứng.
Cậu rụt người vào trong vỏ ốc, bóng tối bên trong khiến cậu có chút ngơ người, nó làm Phương Nho nhớ đến việc mình bị hồ nước kia hút xuống như thế nào, còn có cha của cậu ông đã nhảy xuống để cứu cậu lên, nhưng đáng tiếc khoảng cách của cậu và cha mình ngày càng xa, Phương Nho biết rằng ông đã không thể cứu được cậu.
Cậu ở trong vỏ ốc một lúc lâu cũng không có thêm bất kì hành động gì, cơn đau vừa rồi đã khiến cho cậu nhận thức rõ ràng về những việc đang diễn ra, mọi thứ đều là hiện thực! Cậu đã sống lại một lần nữa trong hình hài của một con ốc sên.
Vậy nếu bây giờ linh hồn của cậu đang ở trong thân thể này thì xác của cậu đang ở đâu? Liệu nó còn ở hòn đảo kia hay không? Cha và những người đồng đội kia như thế nào, họ vẫn an toàn chứ?
Nghĩ đến cha mình, Phương Nho có chút đau xót, cậu muốn gặp lại ông, nhưng bằng cách nào? Cậu càng cuộn chặt người mình lại nén đau thương ở trong lòng, bỗng cậu cảm thấy vỏ ốc run lên một trận.
Một linh cảm xấu xuất hiện trong đầu cậu, Phương Nho thò cái đầu của mình ra ngoài, cậu nhìn thấy cái con ốc sên mập địch có ý định ăn thịt cậu ban nãy đang gặm lấy vỏ ốc của cậu!
Vỏ ốc là thứ duy nhất có thể bảo vệ tính mạng của Phương Nho, cậu không thể để đối phương làm tổn hại tới vỏ của mình, Phương Nho nhanh chóng thò người ra ngoài, cậu ngọ nguậy cơ thể của mình, muốn tránh khỏi hàm răng của đối phương.
Đáng tiếc, cậu hành động quá chậm, lớp vỏ bên ngoài đã bị nó gặm cho mòn một góc.
Trong lúc nhất thời, Phương Nho không biết nên làm gì, chỉ biết mạng mình là điều quan trọng nhất.
Thấy con ốc sên mập địch kia chưa có ý định dừng lại, mà còn có ý định tiến lại gần để cắn thêm một miếng nữa, Phương Nho hoảng loạn muốn tránh đi thật xa, cậu thật sự muốn mở miệng đấu khẩu với đối phương một phen để xem có thể cứu được cái mạng nhỏ của mình hay không! Nhưng Phương Nho lại phát hiện cậu và con ốc sên kia không thể dùng tín hiệu vũ trụ để nói chuyện với nhau được, mà cậu cũng không biết phải sử dụng ngôn ngữ cơ thể như thế nào để nó dừng lại. Cậu chỉ biết sợ hãi trong lòng tìm cách trốn chạy.
Chưa bao giờ cậu giao tiếp với người khác khó như vậy!
Vẫn nên chạy thì tốt hơn, cách xa một chút thì càng tốt.
Cậu biết trong quần thể của ốc sên thì con lớn nuốt con bé là chuyện bình thường, nhưng mà con ốc sên trước mặt cậu rõ ràng là ốc nhỏ, tuổi cũng không lớn hơn cậu là bao vậy mà đã muốn ăn thịt đồng loại của mình, tương lai chắn hẳn là một đứa rất sành ăn, Phương Nho tức giận nghĩ.
Phương Nho cử động thân mình, sau khi đã quen với cơ thể này, cậu nhắm thẳng về trước mà di chuyển, nhưng mà hình như cái con mập địch kia biết ý đồ của cậu, liền bám theo sau.
Phương Nho vẫn cảm thấy hơi xa lạ với cơ thể hiện tại của mình. Bản thân là một con người nhưng bây giờ tốc độ lại bị hạn chế, cậu nhìn thấy nó càng ngày càng tiến lại gần hơn, thì có hơi hoảng sợ.