Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Nho giơ cây lao trong tay lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào mấy con cá đang bơi trong nước, cậu phóng cây lao xuống.

Động tác của Phương Nho khiến nước bắn tung tóe, sức lực có hơi mạnh, đàn cá ban nãy còn bơi ở dưới chân cậu đã nhanh chóng bơi đi, chớp mắt một cái đã bơi ra một khoảng xa.

Nhìn cây lao của mình nằm trơ trọi trong nước không dính con cá nào, Phương Nho có chút chán nản.

Mọi người nhìn thấy cậu từ dưới nước đi lên trên tay cầm một cây lao mà trên lưỡi lao lại không bắt được một con cá nào, không nhịn được mà cười lớn một trận.

“Phương Nho, em không sao chứ? Nếu bắt cá không dính thì mau lên bờ đi, đừng để bị lạnh.” Trên bờ có ba người đang ngồi, một người trong đó lớn hơn cậu năm tuổi, vừa cười vừa nói lớn về phía cậu.

Phương Nho năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm nhất ngành sinh vật học, cha cậu là một nhà thám hiểm, ông rất thích đi đến những khu rừng rậm để khám phá và tìm tòi đến những sinh vật mà trước nay chưa ai biết đến, ông tin tưởng rằng trên thế giới này vẫn còn rất nhiều vùng đất chứa đựng những điều bí ẩn mà con người chưa đặt chân đến.

Sự tò mò của con người đối với thế giới xung quanh mình là vô hạn, và Phương Nho cũng không ngoại lệ. Sau khi học xong chương trình học của năm nhất, cậu đã liên tục quấn lấy cha mình trong kỳ nghỉ hè để thuyết phục ông có thể mang cậu đi theo, cậu cũng muốn đi đến những khu rừng để khám phá giống như ông ấy.

Nơi bọn họ đến lần này là một hòn đảo, vì có sự góp mặt của Phương Nho mà cha cậu đặc biệt chọn hòn đảo mà các nhà thám hiểm như ông ấy đã từng đặt chân đến, thậm chí ông còn lấy ra một bản đồ nhỏ và những điều cần lưu ý cho cậu.

Khu vực mà Phương Nho và những người trong đoàn thám hiểm đang đứng là một cái hồ nhỏ, nếu như tính không nhầm thì cái hồ này nằm ở ngay chính giữa đảo.

Nước hồ rất trong màu sắc lại vô cùng đẹp mắt, đứng ở chỗ nước nông còn dễ dàng nhìn thấy được trầm tích và mấy con cá đang bơi lội ở dưới nước.

Chỉ là hình dáng của cái hồ có chút kỳ lạ, khu vực nông mà mọi người đang đứng thuộc phần rìa của mặt hồ, trong khi đó chỉ cần đi lên mấy bước đã đến chính giữa hồ, mực nước vô cùng sâu, màu sắc cũng đậm hơn rất nhiều.

Mà khu vực chính giữa hồ giống như được ai đó dùng những phiến đá làm thành một cái hàng rào chắn xung quanh làm thành một cái đập nhỏ ngăn cách phần nước sâu kia với bên ngoài.

Vùng nước sâu tăm tối và u ám, nhìn trông giống như một cái xoáy nước dài vô tận, chỉ cần đưa mắt nhìn vào một chút, cũng có thể cảm nhận được linh hồn như đang bị hố nước hút vào.



Phương Nho bước xuống nước lần nữa, huơ huơ cây lao trên tay mình nói với mọi người trên bờ: “Lần này em nhất định sẽ bắt được cá!”

Mấy người kia lại cười lớn, Phương Nho giả vờ nghiêm mặt liếc họ, ra hiệu cho bọn họ đừng làm ồn khiến cậu mất tập trung.

Cậu tập trung nhìn xuống mặt nước, bình tĩnh nhìn đàn cá đang bơi lại gần mình.

Mấy phút sau, mấy con cá bơi xung quanh chân của Phương Nho ngày càng nhiều, cậu tập trung tinh thần nhìn mấy con cá đó, ưng ý một con to nhất trong đấy. Phương Nho nắm chặt cây lao trong tay mình, nhắm chính xác vào con cá kia mà phóng lao xuống.

“Bắt được rồi!” Phương Nho vui vẻ hét lớn, cậu giơ cây lao lên trên đó còn có con cá mà cậu mới bắt được cho mọi người ở trên bờ xem.

Rất nhanh sự chú ý của Phương Nho bị mặt nước hấp dẫn, máu của con cá nhiễu xuống dọc theo thân của cây lao, máu cá dần dần lan rộng ra mặt nước, làm thành những hoa văn kỳ lạ cứ trôi nổi lềnh bềnh trên mặt hồ. Bỗng nhiên Phương Nho cảm thấy choáng váng, đánh rơi cả cây lao xiên cá đang cầm trong tay.

Phương Nho ôm đầu choáng váng nửa phút đồng hồ, khi bản thân đã thấy tốt hơn mới vội vàng nhặt cây lao xiên cá của mình lên. Lúc cúi người xuống, Phương Nho không cẩn thận mà trượt chân té ngã. Lúc ngã xuống Phương Nho còn cảm giác bản thân mình đang bị bàn tay của ai đó giữ chặt ấn cả cơ thể cậu xuống nước.

Nước hồ lạnh lẽo thấm ướt cả người Phương Nho, tay chân cậu cứng đờ vì lạnh cũng không còn đủ sức để động đậy, bỗng có một sức mạnh nào đó đẩy cả cơ thể của cậu đến vùng nước sâu ở giữa hồ.

Cậu muốn cầu cứu mọi người nhưng vừa mở miệng thì nước lại tràn vào, làm cho cậu chỉ có thể tạo ra mấy tiếng ùng ục. Phương Nho tự trấn an bản thân mình, từ từ lấy lại bình tĩnh.

Phương Nho nhớ rằng bản thân mình đang đứng ở mép hồ, mực nước chỉ cao có 70cm mà thôi, cho dù có bị trượt chân ngã đi chăng nữa cũng không thể chết đuối được.

Nhưng điều kỳ lạ ở đây là, khi cậu ngã xuống nước cả người lập tức bị ai đó đẩy đến vùng nước sâu ở giữa hồ.

Cậu cố gắng cử động tay chân của mình, nhưng mọi việc cậu làm đều vô ích, tứ chi cứng ngắc, cả người như một chiếc bè nhỏ chậm rãi trôi nổi trong dòng nước.



Những gì mà cậu từng được học về bơi lội bây giờ đều tan thành mây khói hết rồi, một chút kĩ thuật nhỏ cũng không áp dụng được.

Bây giờ cậu chỉ nghĩ được một điều duy nhất: Xong đời rồi…

Phương Nho mở to mắt, cảm nhận bản thân từ từ trôi đến chính giữa hồ, nhưng do mất oxy trong thời gian dài, đầu óc cậu bắt đầu quay cuồng, khung cảnh phía trước tối sầm lại, nước từ từ tràn vào mũi, miệng của cậu. Lúc này, Phương Nho mới thật sự cảm thấy sợ hãi.

Khi cậu dần mất đi ý thức, thì nghe được tiếng hét của mọi người trên bờ: “Mau, Phương Nho đang bị đuối nước, nhanh lên.”

Sau đó cậu lại nghe được có người nhảy xuống hồ nước, Phương Nho cố gắng mở mắt ra nhìn, cậu thấy cha mình đang bơi tới chỗ của cậu. Phương Nho cố gắng vùng vẫy, muốn nói với cha mình không cần phải bơi qua đây, mau trở về, hồ nước này có vấn đề. Trước khi mất đi ý thức, Phương Nho nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cha mình, nhưng rồi cơ thể cậu cứ từ từ chìm xuống rời khỏi vòng tay của ông, bóng tối phía sau giống như một con quái vật đang há rộng miệng nuốt chửng cơ thể của cậu.

—------------------------------------

Những tia nắng sớm nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi một cả mảnh đất nhỏ bên dưới.

Bên dưới những cành cây khô và lớp lá mục nát ấy là những hạt đậu nhỏ có màu trắng sáng bóng.

Trong khu rừng vang lên từng hồi kêu của côn trùng, xen lẫn với tiếng xào xạc của lá cây va vào nhau khi có những cơn gió bất chợt thổi qua, làm cho khu rừng vốn đã yên tĩnh càng trở nên đìu hiu quạnh quẽ.

Giọt sương ban mai nhẹ nhàng rơi xuống những hạt châu đó, như thể đang âu yếm chúng.

Bỗng hạt châu nhẹ nhàng rung lắc, sau đó thì dữ dội hơn, lớp vỏ bên ngoài khẽ nứt ra, để lộ một vật thể màu bạch ngọc đang ngọ nguậy ở bên trong.

Thứ gì đó trong giống như râu lòi ra khỏi lớp vỏ, vật thể kia từ từ trượt ra khỏi vỏ, cả cơ thể màu bạch ngọc của nó từ từ trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy những hạt châu còn lại khi nhìn xuyên qua nó.

Nó bắt đầu gặm lấy vỏ trứng của mình, khi nó đang thưởng thức món ăn đầu tiên của mình thì những quả trứng bên cạnh cũng từ từ nứt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang