Chương 4 : Chó chui gầm trạn
Cái quỳ nhục nhã này cũng chẳng hề khiến toàn
bộ lòng tự tôn trong lòng Tư Kiệt tụt dốc không
phanh. Anh chỉ cảm thấy vì cha, vì mẹ, vì mối thâm
thù huyết hải này, anh sẵn sàng bố thí cho chúng
một cái quỳ.
Anh nghiến chặt hàm răng, mạnh tới nỗi đôi môi
bị răng cắn nát, bật máu tươi tanh tưởi.
Nhưng Tư Kiệt nhanh chóng liếm môi hòng che
đi vết máu trên miệng, cố gắng tỏ ra mình là một
thằng sinh viên nghèo khổ ăn bám gia đình nhà vợ.
Nếu cha nuôi mà biết anh quỳ xuống trước mặt
nhà họ Triệu, chắc chắn ông ấy sẽ lao đến mà đánh
anh mấy gậy cũng không chừng. Thường ngày Tư
Kiệt tác oai tác quái, mỗi bước anh đi đều có đám
vệ sĩ được huấn luyện gắt gao nhất tận bên Anh
quốc đi theo bảo vệ. Anh hắt hơi một tiếng cũng có
kẻ vội vã chạy tới dâng giấy lau mũi cho anh. Làm
con nuôi như anh mà lại sung sướng, oai nghiêm
gấp một vạn lần con đẻ.
Tiêu Hoàng Long lúc đầu nhận Tư Kiệt làm con
chỉ vì cảm thấy thích thú trước vết bớt độc đáo của
anh. Ai ngờ càng ngày ông càng cảm thấy yêu quý
đứa con trai này gấp bội. Do vậy mới ra sức mà
chăm sóc, bảo vệ cho anh hết mực.
Trước cái quỳ của Tư Kiệt, Triệu Hinh càng thêm
coi thường anh gấp vạn lần, cô ta bĩu môi ngồi
phịch xuống ghế, để mặc cho cha mẹ vẫn còn đang
tranh cãi nhau.
Không biết Triệu Tư Mỗ đã nói gì mà Triệu phu
nhân dần dần xuôi lòng, đoạn bà ta bước tới gần
Triệu Hinh thủ thỉ:
“Bảo bối, cha con đã hứa, nếu con đồng ý lấy Tư
Kiệt, toàn bộ căn nhà này sẽ sang tên cho con ngay
lập tức!”
Cái gì chứ?!
Triệu Hinh trợn tròn mắt ngạc nhiên. Cả căn biệt
thự này nếu bán đi sẽ đáng giá khoảng năm nghìn
vạn tệ, dù cho sau này Triệu gia có phá sản đi
chăng nữa thì tiền bán từ căn biệt thự này vẫn thừa
sức để nuôi sống cả nhà cô ta trong nhiều năm.
Miếng mồi béo bở này khiến Triệu Hinh có phần
lưỡng lự, nếu thừa hưởng cả căn biệt thự này thì cô
ta nhất thời đã có một khoản riêng. Sau này, ngay
cả khi Triệu Tư Mỗ về già và phân chia tài sản, cô ta
vẫn sẽ được hưởng quyền lợi thừa kế và có thêm cả
căn nhà này nữa.
Chà chà, quá hời rồi còn gì!
Tuy nhiên…
Triệu Hinh bất giác đưa mắt liếc nhìn Tư Kiệt vẫn
còn đang quỳ ở dưới đất, chán ghét nói:
“Nhưng mà mẹ xem kìa, ngoại hình hắn xấu xí
thế kia, đêm ngủ con sẽ bị dọa chết mất! ”
Triệu phu nhân cũng quay sang nhìn Tư Kiệt,
cười khổ:
“Con yên tâm. Sau khi kết hôn, cha mẹ sẽ tìm
cách cho con ly hôn nó sớm nhất, mau chóng tống
cổ nó ra khỏi Triệu gia. Lễ cưới chỉ diễn ra trên danh
nghĩa mà thôi. Chúng ta sẽ không ký vào giấy kết
hôn!”
Người nhà họ Triệu vẫn luôn nghĩ Tư Kiệt ngu
dốt lắm. Chỉ cần tổ chức một đám cưới sơ sài thôi
là đã xong chuyện. Nhưng Tư Kiệt nào có chịu để
yên như vậy. Anh vừa mỉm cười hiền lành, vừa mở
giọng ngầm ý đe dọa:
“Ông phải đồng ý cho chúng tôi ký tên trên giấy
kết hôn. Chứ nếu tổ chức đám cưới như bình
thường thì chỉ là vợ chồng hờ mà thôi!”
Triệu Hinh nghe anh nói tức điên người, chỉ hận
không thể bước tới mà một dao đâm chết anh luôn.
Thế nhưng vì nghĩ tới căn nhà bạc tỉ kia, lòng tham
của cô ta lại trỗi dậy.
Do vậy, họ đã ngẫu nhiên trở thành vợ chồng
một cách dễ dàng như thế đó.
Mong muốn đầu tiên trong con đường báo thù
Tư Kiệt cũng đã thực hiện được, bởi vậy dù có phải
chịu nhục như thế nào đi chăng nữa anh vẫn không
màng để tâm.
Sau khi đợi vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng Triệu
Nhạc dùng bữa tối xong xuôi, Tư Kiệt lại lóc cóc
chạy lên dọn dẹp.
Lão Triệu ngồi vắt chân lên ghế, ngả lưng ra
sofa đọc báo, còn lười biếng chẳng buồn mà ngẩng
mặt lên nhìn ông con rể đang chăm chỉ làm việc ở
đằng trước kia.
“Anh rể, để em giúp anh một tay!”
Triệu Nhạc lạnh nhạt nói, đoạn đưa đôi tay ra
cùng thu dọn bát đũa ngổn ngang với Tư Kiệt.
Tư Kiệt vội vàng xua tay, nhất quyết không chịu
cho cô động vào bát. Để Triệu Tư Mỗ nhìn thấy, lão
†a sẽ càng thêm chán ghét anh hơn. Liệu lão có
chịu để yên cho anh ở trong nhà này thêm một thời
gian nữa hay không? Đây vẫn là một dấu hỏi lớn.
Triệu Nhạc thấy anh từ chối thì cũng không nói
gì nữa, âm thầm đưa mắt liếc nhìn anh, nội tâm có
chút phức tạp. Đoạn cô xoay người rời đi, để mình
Tư Kiệt ở lại trong phòng ăn.
9G oC
Bụng Tư Kiệt theo thói quen lại bắt đầu sôi lên.
Anh đảo mắt nhìn khắp phòng một lượt, sau khi
chắc chắn không còn ai ở bên ngoài bèn cầm đống
thức ăn trên bàn, lạnh lùng đổ hết vào trong thùng
rác.
Mặc dù anh đang rất đói, nhưng đống đồ này
anh cũng không thèm. Nhẫn nhục chịu đựng cũng
chỉ vì muốn moi được tin tức tham ô, giết người của
Triệu Tư Mỗ. Nào dễ gì mà tự nhiên từ bỏ.
Đổ xong đống thức ăn, anh lại tiếp tục dọn dẹp
và rửa bát. Cả đám người hầu trong Triệu gia đều
đã tản đi làm các công việc khác. Họ mặc định
công việc nấu nướng và rửa bát đĩa là phần của Tư
Kiệt. Do vậy, ngay cả khi Triệu gia mở tiệc tùng liên
hoan, vẫn chỉ có một mình anh dọn.
“Cậu Tư, cậu định khi nào thì rời khỏi đây?”
Phương Ánh Linh là một nữ hầu chuyên làm
công việc giặt giữ trong nhà họ Triệu, tính tình hiền
lành, thân thiện và đặc biệt luôn có thái độ tôn
trọng Tư Kiệt. Chưa lúc nào Phương Ánh Linh tỏ
thái độ coi thường hay khinh khiến Tư Kiệt cả.
Nghe Phương Ánh Linh hỏi, Tư Kiệt chỉ lắc đầu
cười khổ.
“Còn chưa sinh con cho nhà họ Triệu, anh chưa
thể rời đi được đâu!”
Lời nói đùa này của Tư Kiệt vừa hay đều bị Triệu
Tư Mỗ nghe thấy.
Lão ta hậm hực bước tới bên cạnh anh, ném
đống vỏ quýt lên người Tư Kiệt, khinh bỉ đáp:
“Mày muốn sinh con cho nhà họ Triệu à? Đừng
có mà mơ, con ạ! Nhà họ Triệu chúng ta là danh gia
vọng tộc, mang dòng máu của mày khác gì khiến
đám người ngoài kia sỉ vả, cười chê vào mặt tao.”
Tư Kiệt cúi người nhặt đống vỏ quýt, cho gọn lại
vào trong túi rác, vội vàng gật đầu lia lịa:
“Thưa cha, con chỉ… chỉ là… đang nói đùa thôi ạ”
Chát…!
Triệu Tư Mỗ thẳng tay tát bốp vào mặt anh một
cái thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng
nhiếc:
“Mày nên nhớ, biết điều thì ngoan ngoãn mà
phục vụ Triệu gia, may ra tao còn giữ lại thêm ít
bữa. Lớ ngớ tao chỉ đuổi thắng cổ, nghe chưa?”
Trước khi rời về phòng, Triệu Tư Mỗ vẫn còn
không quên đưa tay dí dí vào trán anh, gần giọng
mà đe dọa:
“Ranh conl”