Chương 1 : Gã chồng vô dụng
“Này này, Tư Kiệt, còn không mau đi lấy khăn
ấm lau chân cho tôi à? Anh nhìn xem, bàn chân của
tôi đang tê cóng rồi đây này?!!!”
Triệu Hinh vừa lướt xem điện thoại, vừa bực bội
gắt gỏng, la lối om sòm khắp nhà.
Tư Kiệt đang khom lưng lau chùi dưới bếp, nghe
tiếng gọi lớn bèn hớt ha hớt hải chạy lên, trên tay
ôm một chậu nước ấm đã chuẩn bị sẵn, vội vàng
quỳ xuống bên cạnh Triệu Hinh, thấm khăn ấm rồi
cẩn thận lau từng kẽ ngón chân cho cô ta.
“Anh tới rồi đây, để anh lau cho em nhé!”
Anh nhẹ nhàng từ tốn đáp, trước thái độ khinh
khỉnh của Triệu Hinh, Tư Kiệt vẫn mỉm cười dịu
dàng nhất có thể.
Triệu Hinh là một đại tiểu thư giàu có, quyền lực
chính hiệu. Cha cô là Triệu Tư Mỗ, tổng giám đốc
tập đoàn Triệu Thị nổi tiếng khắp trong và ngoài
nước về mảng kinh doanh đá quý. Tiền bạc nhà họ
Triệu chất đống như núi, tiêu đến hết đời cháu chắt
cũng không thể nào hết.
Vì vậy ngay từ nhỏ, Triệu Hinh đã được xếp vào
hàng những tiểu thư quyền lực nhất thành phố
Giang Châu, tiền tiêu như nước, mức độ chịu chơi
thì không ai sánh bằng.
Ấy vậy mà, một vị tiểu thư đài các như cô ta lại
đồng ý lấy Tư Kiệt – một gã nhân viên quèn vô
dụng, lương tháng ba cọc ba đồng, không đủ chi
trả cho một lần làm móng của cô ta làm chồng.
Triệu Hinh tự cảm thấy mình quả thực ngu xuẩn,
bỗng nhiên rước thêm một của nợ, vô dụng hèn
kém còn không bằng cả con chó.
Động tác lau chân cho vợ của Tư Kiệt vô cùng
nhanh nhẹn và thuần thục, chỉ một loáng anh đã
làm xong.
Triệu Hinh càng nhìn chồng mình khép nép lau
chùi dưới đất càng cảm thấy ngứa mắt, nhịn không
được mà đưa chân đá mạnh vào chậu nước bẩn Tư
Kiệt đang chuẩn bị bê đi đổ.
Cú đá bất ngờ của Triệu Hinh khiến Tư Kiệt giật
mình, cả người lẫn nước đổ ập xuống sàn nhà, ngã
lăn như một con ếch vồ trượt.
Triệu Hinh nhịn không được mà phá lên cười hả
dạ. Những kẻ làm khác cũng đưa tay lén lút che
miệng, khúc khích nhìn nhau nở nụ cười đầy khinh
miệt.
Đường đường là con rể nhà họ Triệu danh tiếng
lẫy lừng, là chồng đích danh ký tên trên giấy kết
hôn của thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh, thế mà Tư
Kiệt lại nhục nhã, đớn hèn còn không bằng một gã
người ở trong nhà.
Trước mọi hành động đối xử tệ bạc của vợ, Tư
Kiệt vẫn không hề kêu than lấy một tiếng. Anh lật
đật bò dậy khỏi đống nước bẩn, nhanh chóng với
lấy chiếc giẻ lau bên cạnh, cẩn thận chà sạch nền
nhà.
“Thôi được rồi, anh còn định chà tới bao giờ
nữa. Còn không mau mau cuốn xéo đi tắm cho
ChenSi đi à?”
ChenSi là tên của con chó Tây Tạng mà Triệu
Hinh đã bỏ một số tiền lớn mua về để nuôi. Cô ta
cưng nựng, chiều chuộng con chó hết mực. Mỗi
ngày, Triệu Hinh đầu bắt Tư Kiệt phải tắm rửa, cho
chó ăn ngày ba bữa. Chỉ cần trên người nó có một
bết bẩn, Triệu Hinh cũng sẵn sàng đưa tay tát
thẳng vào mặt Tư Kiệt không một chút thương tiếc.
Tư Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng cầm
chậu và giẻ lau bước nhanh xuống dưới lầu.
Bước chân của anh mỗi lúc một chậm lại, anh
khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên tay vịn cầu thang, ánh mắt
chua xót mà lướt nhìn khắp cả tòa biệt tự sang
trọng bậc nhất này.
Tư Kiệt đã ngắm đi ngắm lại từng ngóc ngách,
mọi đồ vật dù là nhỏ bé nhất ở đây cũng đã phải
trên dưới hàng nghìn lần.
Mọi thứ ở đây dù mới hay cũ anh cũng đã đều
quá quen thuộc, nắm chắc trong lòng bàn tay như
học thuộc lòng bảng cửu chương. Không nhớ sao
được chứ, bởi tòa biệt thự rộng lớn này và cả Triệu
Thị tiếng tăm lẫy lừng kia đều là toàn bộ cơ ngơi cả
đời do chính bàn tay cha mẹ anh đã xây dựng lên.
Thế mà chỉ trong vòng một ngày, toàn bộ khối
gia sản kếch xù ấy đã bị nhà họ Triệu thẳng tay
cướp trắng.
Tư Kiệt khi đó mới tròn mười sáu tuổi, phải tận
mắt chứng kiến cảnh cha mẹ bị Triệu Tư Mỗ bắn
chết tại chỗ, máu tươi chảy ra ồ ạt.
Gương mặt lạnh lùng, to béo của Triệu Tư Mỗ
nhìn chằm chằm vào thi thể của cha mẹ anh, không
có một chút biểu hiện gì gọi là cảm thấy ăn năn,
day dứt, dẫu có biến thành tro anh cũng không thể
nào quên được.
Hai tay Tư Kiệt nắm thật chặt, móng tay dài sắc
cắm chặt khiến lòng bàn tay anh rỉ máu.
Mối thù này anh đã nhẫn nhịn mười năm, mười
năm ôm hận, mười năm chịu nhục nhã, luồn cúi như
một con chó, tìm đủ mọi cách mới có thể bước vào
đây một lần nữa. Nhưng tòa biệt thự theo anh từ bé
tới lớn giờ đây đón chào anh với tư cách là con rể
nhà họ Triệu, chứ không phải là đại thiếu gia nhà họ
Tư quyền lực một thời nữa.
Ngoài cửa chợt có tiếng còi xe vang lên inh ỏi,
Tư Kiệt chậm rãi bước xuống lầu, mở cửa ra xem.
Một chiếc Lanrover màu đỏ sáng bóng đang đậu
ngay trước cửa biệt thự, Mộng Giai Kỳ- em họ của
Triệu Hinh, kiêu kỳ mở cửa xe bước xuống.
Đôi mắt Mộng Giai Kỳ bất chợt dừng lại trên
người Tư Kiệt, chán ghét liếc xéo một lượt, sau đó
quay lưng bước lên lầu.
“Chị tính đến khi nào mới bỏ quách Tư Kiệt đi
vậy?”
Mộng Giai Kỳ kéo cặp kính đen xuống, nằm vật
ra trên giường của Triệu Hinh, khinh thường hỏi.
Triệu Hinh vừa đưa tay vuốt ve mớ tóc dài mềm
mại, vừa nhếch miệng đáp:
“Ai dà, chị còn muốn chơi hắn thêm một thời
gian nữa. Dù sao thì Tư Kiệt cũng rất biết ngoan
ngoãn nghe lời!”
Mộng Giai Kỳ nghe thế vội ngồi bật dậy, bĩu môi
không buồn nói gì thêm nữa.
Tư Kiệt sau khi tắm rửa sạch sẽ cho ChenSi, lau
tay bước đi lên phòng. Anh đưa tay định xoay nắm
cửa thì bỗng nghe thấy tiếng của Triệu Hinh vang
lên:
“Hôm trước chị nghe thấy ông già nói chuyện
với Liên tổng quản, căn dặn phải viết di chúc như
thế nào. Chắc ông già sợ nếu chẳng may có chuyện
gì xảy ra với mình thì khối tài sản khổng lồ này cũng
không tùy ý mà bị vứt đi mất.
Mộng Giai Kỳ thắc mắc, lông mày khẽ nhíu lại,
đăm chiêu đáp:
“Chẳng phải bác Triệu chỉ có một mình chị và
Triệu Nhạc là con gái hay sao? Đương nhiên đống
tài sản này phải thuộc về chị và Triệu Nhạc rồi, còn
lo lắng làm gì?”
Triệu Hinh khẽ cười khẩy, đắc ý mà trả lời:
“Ông già đó đi cặp bồ khắp nơi, chỗ nào mà
chẳng rơi vãi con của ông ta. Thử nghĩ mà xem,
bỗng dưng từ đâu có một kẻ đến nhận là con ruột
của ông ấy, há chẳng phải quyền thừa kế của chị
phải bắt buộc bị chia đôi hay sao?“
Ồ, thì ra Triệu Tư Mỗ đã nhanh chóng chuẩn bị
viết di chúc. Lão già này lúc nào cũng rất cẩn thận,
không để lộ bất cứ một sơ hở nào. Ngay cả tội ác
giết chết cha mẹ cùng toàn bộ những người có mặt
ở Tư gia thời điểm mười năm trước, lão cũng dọn
dẹp rất cẩn thận, xử lý nhanh gọn tới nỗi tất cả
cảnh sát, báo chí đều đồng loạt đưa tin: “Tư gia vì
không trả được nợ cho nhà họ Triệu bèn thế chấp
toàn bộ tài sản, trốn biệt sang nước ngoài”.
Càng nghĩ nỗi uất hận trong lòng Tư Kiệt càng
tăng lên gấp bội. Anh xoay người toan bước đi thì
lại nghe thấy bên trong, giọng nói lanh lảnh của
Triệu Hinh lại tiếp tục vang lên:
“Vì vậy, chị phải nhanh chóng sinh ra một đứa
con trai. Nếu không, e rằng đống tài sản này chưa
chắc đã thuộc về tay chị!”
Mộng Giai Kỳ nghe thấy vậy bèn trợn tròn hai
mắt, đưa tay che miệng mà thốt lên:
“Cái gì, chị định mang thai con với gã chồng
nghèo hèn, vô dụng kia hay sao?”