Một nam một nữ nắm tay nhau từ trên lầu đi xuống, người đàn ông cao gầy, mặt mày tuấn tú, bộ âu phục kẻ sọc mặc trên người trông còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh. Cô gái dịu dàng cúi đầu, toàn thân diện một chiếc váy từ Mỹ màu hồng cánh sen, hoa trên sườn xám đồng loạt bung nở, tuy không rộ hết nhưng vẫn tôn lên vẻ tinh tế của cô gái, chiếc sườn xám được làm cực kỳ tinh xảo, trên viền cổ áo khảm một chuỗi trân châu nhỏ ngọt ngào, trân châu phản chiếu chiếc cổ trắng muốt, khó mà phân biệt được rốt cuộc là da trắng hay là vòng ngọc trắng.
Bên ngoài cô gái khoác một chiếc áo lông màu trắng, dưới chiếc áo còn có từng chuỗi ngọc rủ xuống, chuỗi ngọc theo nhịp cử động của cô mà đung đưa nhẹ nhàng, cao quý tao nhã nhưng không kém phần linh động, kiện áo lông lộ ra một đoạn cánh tay ngó sen bạch ngọc tinh tế, ngoài cổ sườn xám là chiếc vòng phỉ thúy xanh, từng hạt tròn trịa sáng loáng, phỉ thúy ở trên sườn xám nền hoa rực rỡ, tựa như phác họa vẻ quyến rũ của đóa hoa, tăng thêm cảm giác trầm lắng, sang trọng.
Ước Tố nắm tay Triệu Hựu Sâm, bất giác ngẩng đầu mỉm cười với hắn trước mặt mọi người, cô gái mặt trái xoan giản dị, lông mày lá liễu, miệng anh đào nhỏ, đôi mắt hạnh tựa như làn nước mùa thu, cô không phát hiện mọi người đều đang quan sát, chỉ cười nhạt với Triệu Hựu Sâm, khẽ đung đưa đôi bông tai ngọc bích nhỏ.
"Cảm ơn ngài."
Triệu Hựu Sâm đột nhiên nắm chặt tay cô, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Phải là tôi cảm ơn em, vì đã biến tôi thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời."
Triệu Hựu Sâm nâng tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Môi chàng trai mềm mại đỏ thắm tựa như bông tuyết rơi xuống, nhẹ nhàng lan cái lạnh ra xung quanh, Ước Tố giống như bị bỏng vội vàng rụt tay lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ.
Triệu Hựu Sâm không thèm để ý, tươi cười tiếp tục dắt tay cô: "Đi thôi, tôi đưa em đi gặp Tư lệnh."
Hắn nhìn cô, dắt thẳng ra bên ngoài, lúc này Ước Tố mới phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm bọn họ, không biết có phải do hắn giúp đỡ nên đi bộ thuận tiện hơn hay không, hắn đi rất chậm, làm cô xấu hổ gấp bội, đặc biệt là khi nghĩ đến nụ hôn nhẹ như tuyết vừa rồi.
Nhưng cô không để lộ trên mặt, chỉ đoan trang nhã nhặn đi cùng hắn ra ngoài, đột nhiên, cô gái váy tím vừa thu hút ánh mắt của biết bao người gọi cô lại.
"Chị."
Ước Tố dừng bước, nhưng không hề tiến lên, chỉ lạnh nhạt cười với Chỉ Dao.
"Em đến rồi."
"Vâng, Dục Ninh cũng tới rồi." Chỉ Dao nghiêng đầu, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh đèn lung linh hết sức trong sáng, "Sức khỏe ba ba không tốt, mẹ đành phải ở nhà chăm sóc, nên không thể đến cùng được, chỉ có em với Dục Ninh tới."
Ước Tố "ừ" một tiếng, cũng không có vẻ thân thiết gì, cô hơi ngây ra nhìn hai cây mẫu đơn trong chiếc bình in đào, trúc, mai ở đại sảnh.
"Chị chẳng chịu về thăm ba ba gì."
Giọng Chỉ Dao thanh thúy, nghe như oán giận nhưng cũng mang theo một tia ngây thơ, giống tiếng chim hoàng oanh, uyển chuyển êm tai.
"Ba ba suốt ngày nhắc đến chị, nhưng không dám quấy rầy, mọi người cũng biết chị bận bịu, có điều sức khỏe ba ba rất yếu, chị..."
Ước Tố hồi thần, nghiêm túc nhìn về phía Chỉ Dao, giọng Chỉ Dao không được coi là nhỏ, rất nhiều người đã nhìn về phía này.
Chỉ Dao quả thực là mỹ nhân, làn da dưới ánh đèn trong suốt như thủy tinh, đôi môi tô bóng lấp lánh, lúc đóng lúc mở như một món đồ quý hiếm, tươi ngon. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Chỉ Dao vừa nói câu này, mắt vừa liếc qua liếc lại giữa Ước Tố và Triệu Hựu Sâm, lần đầu tiên Ước Tố nhạy bén cảm nhận được địch ý từ một cô gái, đặc biệt cô gái này lại là muội muội ruột của cô.
"Bỏ đi, mấy ngày trước mẹ vừa đến tìm ta, muốn ta giúp đỡ chuyện của Dục Ninh." Ước Tố thất thố cắt ngang đôi môi son phấn đang lải nhải không ngừng, "Bà ấy không nhắc đến chuyện của cha, ta căn bản không hề biết."
Chỉ Dao không ngờ Ước Tố sẽ cắt ngang như vậy, cái miệng luôn hoạt ngôn như cô ta vậy mà nhất thời không nói được gì, đôi mắt thiếu nữ dường như phủ một màn nước mắt, chờ chực sắp rơi, cô ta nhu nhược đáng thương chuyển sang Triệu Hựu Sâm: "Anh rể... Khoảng thời gian trước, chuyện của Dục Ninh, thật sự làm phiền anh rồi, mẹ muốn em đến cảm ơn..."
"Không cần." Triệu Hựu Sâm không thèm để mắt đến, "Ước Tố muốn tôi làm chuyện gì thì tôi làm chuyện đó, không liên quan đến cô, muốn cảm ơn thì cảm ơn chị gái cô đi."
Bên ngoài cô gái khoác một chiếc áo lông màu trắng, dưới chiếc áo còn có từng chuỗi ngọc rủ xuống, chuỗi ngọc theo nhịp cử động của cô mà đung đưa nhẹ nhàng, cao quý tao nhã nhưng không kém phần linh động, kiện áo lông lộ ra một đoạn cánh tay ngó sen bạch ngọc tinh tế, ngoài cổ sườn xám là chiếc vòng phỉ thúy xanh, từng hạt tròn trịa sáng loáng, phỉ thúy ở trên sườn xám nền hoa rực rỡ, tựa như phác họa vẻ quyến rũ của đóa hoa, tăng thêm cảm giác trầm lắng, sang trọng.
Ước Tố nắm tay Triệu Hựu Sâm, bất giác ngẩng đầu mỉm cười với hắn trước mặt mọi người, cô gái mặt trái xoan giản dị, lông mày lá liễu, miệng anh đào nhỏ, đôi mắt hạnh tựa như làn nước mùa thu, cô không phát hiện mọi người đều đang quan sát, chỉ cười nhạt với Triệu Hựu Sâm, khẽ đung đưa đôi bông tai ngọc bích nhỏ.
"Cảm ơn ngài."
Triệu Hựu Sâm đột nhiên nắm chặt tay cô, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Phải là tôi cảm ơn em, vì đã biến tôi thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời."
Triệu Hựu Sâm nâng tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Môi chàng trai mềm mại đỏ thắm tựa như bông tuyết rơi xuống, nhẹ nhàng lan cái lạnh ra xung quanh, Ước Tố giống như bị bỏng vội vàng rụt tay lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ.
Triệu Hựu Sâm không thèm để ý, tươi cười tiếp tục dắt tay cô: "Đi thôi, tôi đưa em đi gặp Tư lệnh."
Hắn nhìn cô, dắt thẳng ra bên ngoài, lúc này Ước Tố mới phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm bọn họ, không biết có phải do hắn giúp đỡ nên đi bộ thuận tiện hơn hay không, hắn đi rất chậm, làm cô xấu hổ gấp bội, đặc biệt là khi nghĩ đến nụ hôn nhẹ như tuyết vừa rồi.
Nhưng cô không để lộ trên mặt, chỉ đoan trang nhã nhặn đi cùng hắn ra ngoài, đột nhiên, cô gái váy tím vừa thu hút ánh mắt của biết bao người gọi cô lại.
"Chị."
Ước Tố dừng bước, nhưng không hề tiến lên, chỉ lạnh nhạt cười với Chỉ Dao.
"Em đến rồi."
"Vâng, Dục Ninh cũng tới rồi." Chỉ Dao nghiêng đầu, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh đèn lung linh hết sức trong sáng, "Sức khỏe ba ba không tốt, mẹ đành phải ở nhà chăm sóc, nên không thể đến cùng được, chỉ có em với Dục Ninh tới."
Ước Tố "ừ" một tiếng, cũng không có vẻ thân thiết gì, cô hơi ngây ra nhìn hai cây mẫu đơn trong chiếc bình in đào, trúc, mai ở đại sảnh.
"Chị chẳng chịu về thăm ba ba gì."
Giọng Chỉ Dao thanh thúy, nghe như oán giận nhưng cũng mang theo một tia ngây thơ, giống tiếng chim hoàng oanh, uyển chuyển êm tai.
"Ba ba suốt ngày nhắc đến chị, nhưng không dám quấy rầy, mọi người cũng biết chị bận bịu, có điều sức khỏe ba ba rất yếu, chị..."
Ước Tố hồi thần, nghiêm túc nhìn về phía Chỉ Dao, giọng Chỉ Dao không được coi là nhỏ, rất nhiều người đã nhìn về phía này.
Chỉ Dao quả thực là mỹ nhân, làn da dưới ánh đèn trong suốt như thủy tinh, đôi môi tô bóng lấp lánh, lúc đóng lúc mở như một món đồ quý hiếm, tươi ngon. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Chỉ Dao vừa nói câu này, mắt vừa liếc qua liếc lại giữa Ước Tố và Triệu Hựu Sâm, lần đầu tiên Ước Tố nhạy bén cảm nhận được địch ý từ một cô gái, đặc biệt cô gái này lại là muội muội ruột của cô.
"Bỏ đi, mấy ngày trước mẹ vừa đến tìm ta, muốn ta giúp đỡ chuyện của Dục Ninh." Ước Tố thất thố cắt ngang đôi môi son phấn đang lải nhải không ngừng, "Bà ấy không nhắc đến chuyện của cha, ta căn bản không hề biết."
Chỉ Dao không ngờ Ước Tố sẽ cắt ngang như vậy, cái miệng luôn hoạt ngôn như cô ta vậy mà nhất thời không nói được gì, đôi mắt thiếu nữ dường như phủ một màn nước mắt, chờ chực sắp rơi, cô ta nhu nhược đáng thương chuyển sang Triệu Hựu Sâm: "Anh rể... Khoảng thời gian trước, chuyện của Dục Ninh, thật sự làm phiền anh rồi, mẹ muốn em đến cảm ơn..."
"Không cần." Triệu Hựu Sâm không thèm để mắt đến, "Ước Tố muốn tôi làm chuyện gì thì tôi làm chuyện đó, không liên quan đến cô, muốn cảm ơn thì cảm ơn chị gái cô đi."