Ước Tố vẫn im lặng, cầm lấy cung và tiễn, bắn ra một mũi tên, mũi tên khác theo sát phía sau, chỉ nghe thấy "phập" một tiếng, một mũi tên cắm giữa hồng tâm, mũi còn lại đâm vào vị trí Triệu Tiêu Viện vừa bắn ra, hoàn toàn tách đôi mũi tên của Triệu Tiêu Viện.
Sắc mặt Triệu Tiêu Viện lập tức trở nên trắng bệch, đến Triệu Nhuế Di cũng rất ngạc nhiên, ngước nhìn Triệu Tiêu Viện, lại liếc mắt về phía Ước Tố, không biết nên nói gì cho ổn.
"Hóa ra chị dâu lại lợi hại như vậy."
Triệu Nhuế Di yếu ớt cất tiếng, chỉ là Triệu Tiêu Viện đang rất tức giận, cô ta đột nhiên phóng tên hướng về Ước Tố, trong chớp nhoáng cô chỉ kịp tránh sang, khó khăn lắm mũi tên mới cắm phập trước mũi chân, suýt chút nữa bắn trúng người.
Ước Tố toát mồ hôi lạnh, Triệu Tiêu Viện tùy ý tung cung tên, cười lạnh nói: "Thật xin lỗi chị dâu, lỡ tay."
Vừa dứt lời, cô ta ném cung sang một bên rồi quay đầu bỏ đi.
Còn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có cái gì đó xé gió lao tới, Triệu Nhuế Di kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy mũi tên nhọn hoắt đang ập đến trước mặt cô ta. Triệu Tiêu Viện sợ tới mức hét thất thanh, nhưng mũi tên chỉ xuyên qua chiếc mũ ngoại trên đầu rồi rơi bịch xuống đất.
"Thật xin lỗi," Ước Tố biểu tình nhàn nhạt buông cung, "Ta cũng lỡ tay."
Triệu Tiêu Viện hét lên một tiếng, cảm giác sợ hãi vừa rồi vẫn hiện hữu trong lòng, cô ta giống như người đàn bà đanh đá, quay đầu đánh về phía Ước Tố, đúng lúc này có tiếng ngựa vang lên, Triệu Hựu Sâm một thân quân trang từ trên ngựa bước xuống, hắn cau mày quát.
"Dừng lại!"
Đã mấy ngày Ước Tố không gặp Triệu Hựu Sâm, cô lùi lại một bước, giấu cây cung sau lưng, không tự chủ mà nhấp môi.
Sao Triệu Hựu Sâm tự dưng đến đúng lúc này.
Cô chật vật một hồi còn bị hắn bắt gặp, theo tính cách của Triệu Hựu Sâm, hắn nhất định sẽ không giúp cô. Lần trước ở dinh thự thiếu soái, hắn cũng bỏ qua chuyện Triệu Tiêu Viện chửi bới, Ước Tố càng ngẫm càng thấy trong lòng không thoải mái, nếu Triệu Hựu Sâm trách mắng một trận, cô sẽ trực tiếp xoay người bỏ đi, vị trí Phu nhân thiếu soái gì cũng không cần nữa, cô cũng muốn không màng đến hậu quả một lần.
Triệu Hựu Sâm cau mày xuống ngựa, thấy Ước Tố mặc chiếc váy âu màu nước biển, nơ trên cổ thắt lại mang đầy vẻ cổ điển, thanh nhã, bên trong chiếc váy lấp ló đôi tất ren trắng ngà... Triệu Hựu Sâm bất giác nuốt nước bọt, hắn không ở nhà mấy ngày, cô gái này xem ra vẫn rất tốt.
Hắn thờ ơ lướt qua Triệu Tiêu Viện, trực tiếp tóm tay Ước Tố, sau đó mới nhìn sang vẻ mặt ấm ức của cô ta. Truyện edit by Astute Nguyễn.
"Anh họ, cô ta nhắm tên vào em, thiếu chút nữa không thể gặp anh nữa rồi." Triệu Tiêu Viện đầy ấm ức, "Sao cô ta có thể như thế chứ..."
"Là cô động thủ trước!"
Ước Tố thầm nghĩ Triệu Tiêu Viện này đúng là biết cách cáo trạng, dù sao cô cũng bất chấp tất cả, không ngại vạch trần Triệu Tiêu Viện đâu.
Cô không biết bản thân sớm đã vô thức căng cứng cả người, Triệu Hựu Sâm liếc mắt một cái, tâm trạng vốn đang u ám bỗng chốc trở nên vui sướng, hắn nắm ngón út của cô, nhìn Triệu Tiêu Viện, biểu cảm càng thêm lạnh lẽo âm trầm.
Triệu Tiêu Viện bị vẻ mặt hắn dọa sợ, đột nhiên cảm giác một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên, cô ta ấm ức mếu máo, dùng cả giọng điệu nũng nịu kêu: "Anh họ..."
"Quỳ xuống."
Triệu Hựu Sâm lạnh lùng cắt ngang, tay trái quơ quơ roi ngựa như thể vô tình.
"Quỳ xuống xin lỗi Ước Tố."
Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới