Ước Tố không thể tin vào tai mình, cô né tránh ánh mắt hắn ngượng ngùng nói: "Ngài đừng có nói bậy, câu này ngài không biết đã nói với không ít phụ nữ rồi."
"Tôi chỉ nói lời này một lần," Triệu Hựu Sâm nghe vậy có chút bướng bỉnh nhấp môi, "Cũng chỉ nói với một mình em."
Ước Tố mới thoáng khai thông, hắn đã ôm cô đẩy cửa phòng, Ước Tố bị hắn đặt trên chiếc giường lớn gỗ đỏ, cửa phòng phía sau vừa vặn đóng lại "lạch cạch", người đàn ông khom người nửa ngồi xốc váy cô.
"Triệu Hựu Sâm, ngài..."
"Tôi nhìn xem em có bị thương hay không."
Triệu Hựu Sâm chăm chú kiểm tra, hắn cởi vớ ren, xốc váy cô lên cao hơn, bắp đùi trắng nõn của cô gái lộ ra, Ước Tố đỏ bừng mặt, đột ngột đè bàn tay ác ý của hắn lại: "Được rồi! Đừng xốc nữa!"
Triệu Hựu Sâm ngẩng mặt lên, lại áp cả người cô xuống, đầu gối đặt vào giữa hai chân trên giường, Ước Tố bất an vặn vẹo cơ thể. Hắn bỗng đưa tay luồn vào trong quần lót, nhào nặn mạnh mẽ hạch nhỏ ở giữa hoa tâm, Ước Tố bị hắn làm phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, cô thế nào cũng không lay động được cơ thể rắn chắc của người đàn ông, giọng nói đầy nức nở: "Đây là ban ngày, ngài đừng như vậy..."
Triệu Hựu Sâm không để ý tới, giật mạnh tất cả cúc áo trước ngực cô, nút áo trân châu hoa mỹ văng tung tóe, hắn kéo nịt ngực ra xoa nắn hai bầu ngực trắng như tuyết, Ước Tố hết cách, một tay vừa đẩy hắn vừa chống cự.
"Ngài vừa chạm qua người phụ nữ khác, đừng đối xử với ta như vậy, mới nãy còn xin lỗi sao lại không tuân thủ."
"Ai nói tôi chạm vào người phụ nữ khác?" Sắc mặt Triệu Hựu Sâm có chút tối tăm, "Ai nói với em?"
"Mấy ngày ngài không thèm về, còn không phải..."
Ước Tố nghĩ đến cảnh tượng hắn và hai nữ minh tinh điện ảnh trong biệt uyển ngày hôm đó.
"Còn không phải ngủ cùng với bọn họ, đúng chứ?" Triệu Hựu Sâm nhếch môi, đáy mắt người đàn ông trẻ tuổi phảng phất giận dữ.
"Em tận mắt nhìn thấy tôi và bọn họ ở trên giường à?"
Ước Tố chưa kịp nghĩ, dưới thân đã bị cự vật đột ngột đâm vào, cô cất lên tiếng rên nức nở, Triệu Hựu Sâm nghe âm thanh lại càng hung hăng vỗ vào cơ thể cô.
"Kêu thật dễ nghe, kêu lớn hơn chút nữa!"
"Triệu Hựu Sâm, ngài..."
Ước Tố chưa kịp dứt lời, cơ thể đã bị dương v*t thô bạo của hắn xuyên qua, eo nhỏ bị tóm lấy hung hăng thâm nhập từng chút từng chút, quần lót đáng thương treo nơi mắt cá chân, người đàn ông dứt khoát dùng răng cắn đầu ngực cô, dùng sức mút nhũ hoa nhỏ xinh. Ước Tố tựa như đóa hoa nhỏ nở rộ dưới thân hắn, hoa huy*t giữa hai chân đỏ bừng, không ngừng chảy rất nhiều d*m thủy ra bên ngoài.
Ước Tố chỉ nghe thấy âm thanh giao hoan ái muội giữa hai người, khoái cảm cực lớn từ dưới thân cô trào lên, xáo trộn thần kinh yếu ớt trong cơ thể, cô cảm thấy sắp không nhận ra bản thân xa lạ này nữa, cô hổ thẹn cảm thụ tất cả, dần dần đánh mất tỉnh táo ban đầu...
*
Ước Tố dần chìm vào giấc ngủ trong khoái lạc cực độ, chờ đến khi tỉnh giấc chung quanh toàn một màu đen, cô vừa mở mắt đã cảm nhận được cơn đau đớn dày đặc từ dưới thân, cơn đau nhanh chóng kéo cô ra khỏi hôn mê. Bên ngoài có ánh đèn mơ hồ rọi vào, Ước Tố cố gắng mở thật to mắt, thấy có một bàn tay chạm vào ngực mình. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Cô cúi đầu, phát hiện trên người không biết từ lúc nào đã đổi sang váy ngủ viền hoa đen, cổ ngực cực kỳ trễ, lỏng lẻo đến nỗi có thể nhìn thấy mai hồng tuyết trắng bên trong, cô khẽ động đậy, người phía sau giống như con mèo cảnh giác, hắn trượt cổ váy ngủ ren xuống, kéo điểm đào hồng ra nhào nặn.
Ước Tố nhìn bộ đồ xấu hổ này, lặng lẽ siết chặt tay, cả người căng thẳng: "Ngài thay giúp ta sao?"
"Ừ." Hắn vẫn chưa tỉnh, dùng giọng mũi dễ nghe đáp lại, "Đúng là rất ngon miệng."
"Tôi chỉ nói lời này một lần," Triệu Hựu Sâm nghe vậy có chút bướng bỉnh nhấp môi, "Cũng chỉ nói với một mình em."
Ước Tố mới thoáng khai thông, hắn đã ôm cô đẩy cửa phòng, Ước Tố bị hắn đặt trên chiếc giường lớn gỗ đỏ, cửa phòng phía sau vừa vặn đóng lại "lạch cạch", người đàn ông khom người nửa ngồi xốc váy cô.
"Triệu Hựu Sâm, ngài..."
"Tôi nhìn xem em có bị thương hay không."
Triệu Hựu Sâm chăm chú kiểm tra, hắn cởi vớ ren, xốc váy cô lên cao hơn, bắp đùi trắng nõn của cô gái lộ ra, Ước Tố đỏ bừng mặt, đột ngột đè bàn tay ác ý của hắn lại: "Được rồi! Đừng xốc nữa!"
Triệu Hựu Sâm ngẩng mặt lên, lại áp cả người cô xuống, đầu gối đặt vào giữa hai chân trên giường, Ước Tố bất an vặn vẹo cơ thể. Hắn bỗng đưa tay luồn vào trong quần lót, nhào nặn mạnh mẽ hạch nhỏ ở giữa hoa tâm, Ước Tố bị hắn làm phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, cô thế nào cũng không lay động được cơ thể rắn chắc của người đàn ông, giọng nói đầy nức nở: "Đây là ban ngày, ngài đừng như vậy..."
Triệu Hựu Sâm không để ý tới, giật mạnh tất cả cúc áo trước ngực cô, nút áo trân châu hoa mỹ văng tung tóe, hắn kéo nịt ngực ra xoa nắn hai bầu ngực trắng như tuyết, Ước Tố hết cách, một tay vừa đẩy hắn vừa chống cự.
"Ngài vừa chạm qua người phụ nữ khác, đừng đối xử với ta như vậy, mới nãy còn xin lỗi sao lại không tuân thủ."
"Ai nói tôi chạm vào người phụ nữ khác?" Sắc mặt Triệu Hựu Sâm có chút tối tăm, "Ai nói với em?"
"Mấy ngày ngài không thèm về, còn không phải..."
Ước Tố nghĩ đến cảnh tượng hắn và hai nữ minh tinh điện ảnh trong biệt uyển ngày hôm đó.
"Còn không phải ngủ cùng với bọn họ, đúng chứ?" Triệu Hựu Sâm nhếch môi, đáy mắt người đàn ông trẻ tuổi phảng phất giận dữ.
"Em tận mắt nhìn thấy tôi và bọn họ ở trên giường à?"
Ước Tố chưa kịp nghĩ, dưới thân đã bị cự vật đột ngột đâm vào, cô cất lên tiếng rên nức nở, Triệu Hựu Sâm nghe âm thanh lại càng hung hăng vỗ vào cơ thể cô.
"Kêu thật dễ nghe, kêu lớn hơn chút nữa!"
"Triệu Hựu Sâm, ngài..."
Ước Tố chưa kịp dứt lời, cơ thể đã bị dương v*t thô bạo của hắn xuyên qua, eo nhỏ bị tóm lấy hung hăng thâm nhập từng chút từng chút, quần lót đáng thương treo nơi mắt cá chân, người đàn ông dứt khoát dùng răng cắn đầu ngực cô, dùng sức mút nhũ hoa nhỏ xinh. Ước Tố tựa như đóa hoa nhỏ nở rộ dưới thân hắn, hoa huy*t giữa hai chân đỏ bừng, không ngừng chảy rất nhiều d*m thủy ra bên ngoài.
Ước Tố chỉ nghe thấy âm thanh giao hoan ái muội giữa hai người, khoái cảm cực lớn từ dưới thân cô trào lên, xáo trộn thần kinh yếu ớt trong cơ thể, cô cảm thấy sắp không nhận ra bản thân xa lạ này nữa, cô hổ thẹn cảm thụ tất cả, dần dần đánh mất tỉnh táo ban đầu...
*
Ước Tố dần chìm vào giấc ngủ trong khoái lạc cực độ, chờ đến khi tỉnh giấc chung quanh toàn một màu đen, cô vừa mở mắt đã cảm nhận được cơn đau đớn dày đặc từ dưới thân, cơn đau nhanh chóng kéo cô ra khỏi hôn mê. Bên ngoài có ánh đèn mơ hồ rọi vào, Ước Tố cố gắng mở thật to mắt, thấy có một bàn tay chạm vào ngực mình. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Cô cúi đầu, phát hiện trên người không biết từ lúc nào đã đổi sang váy ngủ viền hoa đen, cổ ngực cực kỳ trễ, lỏng lẻo đến nỗi có thể nhìn thấy mai hồng tuyết trắng bên trong, cô khẽ động đậy, người phía sau giống như con mèo cảnh giác, hắn trượt cổ váy ngủ ren xuống, kéo điểm đào hồng ra nhào nặn.
Ước Tố nhìn bộ đồ xấu hổ này, lặng lẽ siết chặt tay, cả người căng thẳng: "Ngài thay giúp ta sao?"
"Ừ." Hắn vẫn chưa tỉnh, dùng giọng mũi dễ nghe đáp lại, "Đúng là rất ngon miệng."