• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc đời này, có những người đã được số phận sắp đặt để gặp nhau. Thế nên, dù họ có ở đâu đi chăng nữa, dù họ có đi đâu đi chăng nữa, thì đến một ngày nào đó họ chắc chắn sẽ quay trở về với nhau.

Tình yêu vốn dĩ rất kỳ lạ, nó chẳng hề tuân theo bất cứ quy luật nào của tự nhiên. Khi người ta đã yêu nhau, thì chẳng cần biết đối phương là người như thế nào, họ vẫn cứ lao vào nhau như những con thiêu thân tìm đến ánh lửa. Chàng Hoàng tử vẫn có thể yêu cô bé Lọ Lem mà chẳng cần quan tâm đến địa vị sang hèn.

Và đến cả Johnny Harris, cậu học trò thuộc tầng lớp đáy cùng của xã hội, luôn bất cần, ngang ngạnh và cô độc đã tôn thờ và thầm yêu cô giáo Rachel Grant, người hơn cậu tới năm tuổi, đẹp tựa một thiên thần mong manh, lớn lên trong một gia đình giàu có và gia giáo, suốt nhiều năm liền. Chính tình cảm quyết liệt của Johnny Harris đã giúp cô giáo Rachel Grant quyết định bước ra khỏi những quy ước, rào cản xã hội để đến bên anh. Họ yêu nhau trọn vẹn với những cảm xúc bản năng, chân thành dành cho nhau. Cả hai đã có cơ hội để chia sẻ, cùng tạo dựng hạnh phúc với nhau trong "Mùa hè định mệnh" tuyệt đẹp ấy.

Tuổi tác lớn nhỏ, địa vị sang hèn có là gì đâu, nếu như con người ta yêu nhau thực sự.

Và cả cái giới tính tự nhiên mà tạo hóa đã áp đặt cho mỗi người kia nữa. Nếu đã yêu nhau, thì cần gì phải quan tâm xem, người đó là nam hay nữ, là cùng giới tính hay khác biệt giới tính với mình. Cứ yêu là yêu thôi. Bởi tình yêu được bắt đầu bằng cảm xúc, chứ không phải bằng thể xác. Và hãy nhớ rằng, khi bạn chọn tình yêu, có nghĩ là bạn đang chọn sự bình đẳng, vì trên thế gian này, tất cả mọi người đều có quyền yêu và được yêu. Thế nên, hãy cứ yêu đi vì cuộc đời cho phép, dù người bạn yêu đó là một chàng trai, hay là một cô gái, có cùng giới tình, hay là khác giới tính với bạn. Bởi cái mà chúng ta cần theo đuổi trong cuộc sống này, chính là Hạnh Phúc. Đừng quan tâm quá nhiều đến sự đánh giá của xã hội phù phiếm ngoài kia, mà bỏ lỡ đi Hạnh Phúc thực sự của chính mình.

++***++

Những tháng ngày hạnh phúc.

"Bin. Con ngồi im một chỗ cho mẹ, có được không?"

Lam với lấy chiếc gối, bịt chặt hai tai lại, để ngăn tiếng ồn ào, quát mắng, khóc lóc, và cả tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng từ ngoài phòng khách dội tới.

Thức trắng cả đêm, mãi gần năm giờ sáng mới lên giường. Vừa chợp mắt được một lát, liền bị cuộc chiến tranh giữa Hạ và nhóc Bin phá hỏng. Kể từ khi về sống chung với nhau, Lam với hiểu ra, một gia đình mà có tới tận hai bà mẹ và một đứa trẻ con, nó náo nhiệt tới nhường nào.

Muốn cố gắng ngủ thêm một chút nữa mà không được. Lam uể oải đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Nhìn thằng bé đang mếu máo, nước mắt, nước mũi chảy tràn, Lam chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Cô bước tới, ngồi bên cạnh Bin, khẽ xoa đầu thằng bé, dỗ dành.

"Mẹ đã dặn con thế nào rồi? Là con trai, thì nhất định không được mít ướt. Mình có làm sai, thì phải chịu sự trách phạt của người lớn, rồi phải biết sửa chữa lỗi lầm chứ."

"Nhưng mà con không sai. Tại.. mẹ Hạ.. mắng oan.. con."

Tìm được đồng minh, Bin lại thổn thức, rồi khóc to hơn.

"Con vứt đồ chơi ra khắp nhà, nghịch ngợm đồ đạc của mẹ, rồi làm vỡ cốc, như vậy mà vẫn nói mình không sai sao? Nếu như con còn không nghe lời, tiếp tục hư đốn như thế này, thì mẹ sẽ để con sang ở với ông bà, không cho về đây nữa đấy."

"Hu hu hu.."

"Thôi được rồi. Nó là trẻ con mà, đứa nào chẳng hiếu động. Hạ có cần phải gay gắt như vậy không?"

Lam ôm thằng bé vào lòng, nhẹ nhàng trách Hạ.

"Cũng tại Lam. Lúc nào cũng nuông chiều, khiến bây giờ nó chẳng chịu nghe ai, hơi tý là ăn vạ. Trước kia, nó ở với mình, đâu có tính nết này."

Hạ tức đến đỏ bừng mặt, khi chỉ có một mình cô ở một phe.

"Hạ không thấy mình vô lý à? Mình cũng giống Hạ, yêu thương nó, như vậy là sai sao?"

"Nhưng Lam không biết cách yêu thương nó. Nếu nó sai, Lam là người lớn, phải nhắc nhở, chứ không phải dung túng, để nó tiếp tục phạm lỗi. Không thể cứ một người dạy dỗ, một người đứng ra bênh vực như thế này được. Mình thực sự, muốn tách hai người ra, không để Bin sống cùng Lam nữa đấy."

"Con xin lỗi mẹ Hạ. Mẹ đừng để con sống xa mẹ Lam. Con hứa sẽ vâng lời, và không nghịch ngợm nữa."

Vừa nghe lời đe dọa của Hạ, Bin liền thoát khỏi vòng tay của Lam, rồi chạy đến ôm chặt lấy chân cô, van nài.

"Mình suýt nữa thì quên mất, Hạ có cái quyền không cho mình ở bên cạnh Bin đấy. Được rồi, Hạ muốn làm gì cũng được, mình sẽ không can thiệp nữa. Mấy ngày nay, mình cũng mệt mỏi lắm rồi. Cứ về đến nhà, là lại thấy Hạ cau có, tức giận, dù mình chẳng làm gì sai cả. Thì ra, bây giờ mình mới biết, lý do khiến Hạ phải khó chịu như vậy. Là bởi mình không đủ tư cách để dạy dỗ con cái."

Lam cũng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, cô bỏ vào trong phòng, thay bộ quần áo khác, đi ra ngoài cho cơn giận trong người được hạ xuống.

"Mẹ Lam, cho con đi cùng với."

Vừa ra đến cửa, Bin liền chạy theo níu lấy cánh tay cô.

"Con ở nhà với mẹ Hạ đi. Ngoan, lát nữa mẹ sẽ mua quà về cho."

"Không. Con muốn đi cùng mẹ cơ."

"Nhưng.."

Lam cúi xuống, gạt đi những dòng nước mắt trên má Bin, rồi lại ngước mắt lên nhìn Hạ, chờ đợi.

"Lát nữa mình cũng phải ra ngoài có việc."

Dù trong lòng vẫn chưa hết giận, nhưng hành động vừa rồi của Lam, cũng đã khiến Hạ phải xuống giọng.

"Vậy mình đưa Bin qua nhà bố mẹ. Khi nào Hạ xong việc, thì qua đó luôn."

Chờ cho Lam và Bin đi khỏi, cơn ấm ức trong lòng Hạ lại trỗi lên. Những giọt nước mắt đã cố kìm nén, bây giờ cứ đua nhau trào ra. Cô chỉ là cảm thấy tủi thân, khi Lam ngày càng tỏ ra vô tâm với mình, nên mới lấy bé Bin ra để trút giận mà thôi. Vậy mà bây giờ, không những không giải tỏa được nỗi lòng của mình, cô còn bị hai người bọn họ bỏ mặc như thế này. Càng nghĩ, cô lại càng muốn khóc to hơn. Còn lại một mình trong phòng, nỗi cô đơn lại ngày một lấp đầy. Cái cảm giác này, còn khó chịu hơn rất nhiều, so với quãng thời gian năm năm, cô đã từng trải qua.

++***++

"Cuối tuần, cả nhà chị không dắt nhau đi đâu chơi hay sao, mà lại về đây? Thế chị Hạ đâu rồi?"

Đang giúp mẹ tưới mấy cây hoa ngoài sân, thì Phương phải dừng lại, chạy ra mở cổng cho mẹ con Lam.

"Hạ có việc bận, không đi được. Em rảnh thì đưa Bin đi chơi giúp chị, chị lên phòng ngủ một lát."

Đỡ Bin xuống xe, Lam mệt mỏi bước vào trong nhà. Chào bố mẹ xong, cô đi thẳng lên phòng mình, cũng chẳng đoái hoài gì đến việc ăn uống.

"Hai người cãi nhau hả?"

Lam vừa đặt mình xuống giường, Phương cũng bước vào phòng, và ngồi xuống bên cạnh.

"Có phải trẻ con đâu mà cãi nhau. Em ra ngoài đi, chị buồn ngủ lắm rồi."

Lam kéo chăn lên kín đầu, giả bộ ngáp dài.

"Không phải là trẻ con, thế sao hai người lại phối hợp với nhau, đi bắt nạt một đứa con nít?"

"Bin nó kể cho em à?"

Kéo chiếc chăn xuống, Lam dịch người lên, ngồi dựa vào thành giường.

"Em gặng hỏi mãi, nó mới chịu nói đấy. Mau kể cho em, giữa hai người đang có chuyện gì? Biết đâu, em có thể giúp được."

"Thực sự thì ngay cả chị cũng chẳng biết là có chuyện gì nữa. Dạo gần đây, Hạ toàn kiếm cớ, rồi tức giận thôi. Có khi, thấy chị cùng Bin chơi đùa với nhau trong phòng, cô ấy cũng quát ầm lên, nói hai người bọn chị làm ồn, không để cho cô ấy làm việc. Rồi cuối tuần, cô ấy cứ bắt Bin phải đến chơi với ông bà, mà thằng bé thì nhất định không chịu đi một mình, thế là lại cáu. Nhiều lúc, ngồi dạy nó học, nó mải chơi một chút, là to tiếng. Chị mà góp ý, là cô ấy lại sửng cồ lên, rồi quy trách nhiệm, nói chị là nguyên nhân khiến Bin không nghe lời."

Như tìm được tri kỷ, Lam nói liền một hơi, để trút hết gan ruột của mình ra mà phơi bày.

"Em xem, cô ấy cứ vô lý như thế, thì ai mà chịu được. Mới đầu, chị còn tưởng là do áp lực công việc, nên cô ấy mới sinh ra như vậy. Nhưng rõ ràng, công việc của cô ấy đang rất thuận lợi mà. Chẳng lẽ, cô ấy lại mắc chứng tiền mãn kinh sớm như vậy?"

Phương không nhịn được nữa, cô cười ngặt nghẽo trước vẻ mặt nhăn nhó và cái giả định mà Lam vừa đưa ra.

"Vui lắm sao mà cười? Thế mà kêu, em có thể giúp được."

"Giúp thì em sẽ vẫn giúp. Nhưng em thấy vui, thì chị phải cho em được cười chứ."

Phương vẫn tiếp tục cười không ngớt, khiến cho Lam chỉ muốn đạp cô rơi xuống giường ngay lập tức.

"Cho em hỏi thật nhé. Kể từ khi về sống với nhau, hai người có thường xuyên" làm chuyện đó "không?"

Lam vừa tức vừa xấu hổ, khi ánh mắt ngập tràn những ý nghĩ xấu xa của Phương, đang xoáy thẳng vào mình. Cô giơ chân, đạp mạnh vào kẻ đang ngồi trước mặt mình kia một cái, mà không hề có chút nương tiếc.

"Chị bị sao vậy? Kêu người ta giúp đỡ, mà đối xử như thế này à?"

Phương nhăn mặt, lấy tay xoa xoa vào phần mông vừa bị đập xuống đất rồi gượng đứng dậy.

"Nhìn vẻ mặt em thế kia, có giống là đang có thành ý muốn giúp đỡ người khác không hả? Mau biến đi."

"Hừ, thế vẻ mặt như thế nào thì mới giống là có thành ý? Chị đi khám bệnh, còn phải kể rõ ràng cho bác sĩ mọi nguyên nhân, triệu chứng mà mình mắc phải, thì họ mới chữa cho chị chứ. Nào, bây giờ thì nghiêm túc lại, chị trả lời câu hỏi của em đi."

"Nhà thì chỉ có một cái giường, mà thằng Bin thì lúc nào cũng đòi nằm ở giữa, thì làm được chuyện gì?"

Lam cúi gầm mặt xuống, thành thật trả lời.

"Vậy là hai người ăn chay trường từ bấy đến nay hả?"

Phương đưa hai tay lên che miệng, cố nhịn cười.

"Thì biết làm sao được. Nhà có trẻ con mà. Mấy lần dụ nó sang nhà ông bà chơi, nhưng nó không chịu, thế nên bọn chị đành nhịn. Mà chị cũng thấy bình thường, có sao đâu. Dù sao thì ngày nào cũng được nhìn thấy nhau, cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, như vậy cũng được rồi."

"Trời ạ. Như vậy mà chị cũng thấy được sao? Cứ cho là chị có thể ăn chay đến hết đời đi, nhưng còn chị Hạ thì sao? Chị ấy cũng có lúc" thèm thịt "chứ. Chẳng lẽ, cứ bắt chị ấy chỉ được phép đứng nhìn món ăn mà mình yêu thích, mà không cho người ta đụng vào mãi sao được. Nó bức bối, khó chịu lắm chứ. Cứ thế, bảo sao chị ấy không nóng trong người, rồi sinh ra cau có, tức giận. Nếu là em, em sẽ còn gây sự nhiều hơn như thế cơ."

"Không lẽ lại là như vậy?"

Phương lắc đầu ngán ngẩm trước vẻ mặt tỏ ra vô tội của chị gái mình.

"Hôm nay, em sẽ tình nguyện hy sinh cả buổi tối để chơi với Bin, cho hai người có khoảng không gian riêng tư mà củng cố lại tình cảm của mình. Cố gắng mà bù đắp cho người ta."

"Hì. Lần đầu tiên chị phát hiện ra, có em gái thật tốt. Biết vậy ngày xưa, bắt bố mẹ sinh thêm một đứa em nữa."

"Chỉ có mình em là hy sinh cho chị như vậy thôi. Nếu bố mẹ có sinh thêm một người nữa, cũng chưa chắc đã đối xử tốt với chị giống như em đâu."

"Chị biết em lương thiện lắm mà. Cảm ơn, cảm ơn nhiều."

Lam cười thật tươi, ra sức nịnh nọt.

"Khỏi cần cảm ơn. Em làm vậy, cũng chỉ là muốn sự nhường nhịn của mình trước kia, trở nên có ý nghĩa thôi."

"Hử?"

"Thôi, bỏ đi. Giờ chị cần phải tập trung nghĩ cách, làm thế nào để làm lành với chị Hạ. Đừng để người ta giận lâu quá."

Phương xua tay, rồi bỏ ra ngoài. Trong lòng cô, cho tới thời điểm này, nếu như được lựa chọn lại, cô vẫn không hề muốn, Lam trở thành chị gái của mình. Với cô, Lam là một người để yêu thương, chăm sóc, vẫn tốt hơn. Nhưng rốt cuộc, cô vẫn không hề được chọn lựa. Mà bắt buộc phải chấp nhận, mãi mãi chỉ là em gái của cô ấy.

++***++

Hôm nay là cuối tuần, nhưng Lam không tới quán cafe của mình như thường lệ, mà trở về nhà từ rất sớm. Cô sực nhớ ra, hình như đã lâu lắm rồi, mình không vào bếp, nấu cho Hạ và Bin một bữa ăn tươm tất. Kể từ khi ba người về ở cùng nhau, Hạ từ một cô gái luôn vụng về chuyện bếp núc, lại trở thành một người nội trợ đảm đang. Quả thật, cô ấy đã vì cô mà thay đổi không ít.

Ngồi bên mâm cơm do chính tay mình dành cả buổi tối chuẩn bị để chờ Hạ, trong lòng Lam xuất hiện cảm giác lâng lâng, vui sướng. Cô tưởng tượng ra vẻ mặt đầy ngạc nhiên của cô ấy, khi về tới nhà, và trông thấy cảnh tượng lãng mạn này. Trên bàn ăn có hoa hồng, có rượu vang, và có cả ánh nến lung linh nữa. Cứ nghĩ đến biểu hiện của Hạ khi đó, chốc chốc, Lam lại mỉm cười.

Lam lại nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ rồi mà vẫn chưa thấy Hạ trở về. Cô bắt đầu cảm thấy sốt ruột và lo lắng. Bình thường, mỗi khi về muộn Hạ đều nhắn tin, hay gọi điện cho cô để thông báo. Vậy mà cho tới bây giờ, cô ấy vẫn im lặng.

"Là cô ấy vẫn còn giận, hay có chuyện gì không hay xảy ra?"

Lam lắc đầu thật mạnh, cố xua tan cái ý nghĩ tiêu cực trong đầu đi. Cô đã định tạo bất ngờ cho Hạ, nhưng tới lúc này, sự bất ngờ đó không còn ý nghĩa gì nữa. Cầm lấy chiếc điện thoại, Lam quyết định gọi cho Hạ.

Tiếng "tút, tút" vừa vang lên bên tai, thì cánh cửa phòng cũng vang lên tiếng động. Lam vừa cầm điện thoại, vừa vội vàng chạy ra.

Trông thấy Hạ bước vào, cô liền thở phào một tiếng. Khóe miệng cố nở một nụ cười thật tươi, để cầu hòa.

"Hạ về muộn vậy? Làm mình lo gần chết. Vào rửa tay đi rồi ăn cơm."

Lam xun xoe, đi tới bên cạnh, đón lấy chiếc túi xách trên tay Hạ để cất đi.

"Mình ăn ở ngoài rồi. Lam ăn một mình đi."

Hạ dửng dưng, bỏ về phòng. Lúc đi qua phòng bếp, cũng tiện thể, liếc mắt qua một cái.

"Mình đã mất công cả buổi chiều rồi, ăn một chút thôi cũng được mà."

Lam chạy theo, nài nỉ.

"Mình đâu có bảo Lam nấu. Là tự Lam muốn vậy mà. Mình mệt rồi, muốn đi tắm, rồi đi ngủ luôn."

Mở tủ, lấy bộ quần áo, Hạ đi vào nhà tắm, rồi chốt cửa lại. Bỏ mặc Lam đứng đó một mình, với gương mặt ỉu xìu như bánh đa gặp nước.

Lam ngồi xuống giường. Đôi mắt cứ dán chặt vào tấm cửa kính đang mờ dần vì hơi nước kia. Trong lòng, bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác cực kỳ khó chịu. Giống như có ngọn lửa đang bùng cháy ở bên trong, khiến toàn thân trở nên rạo rực, bức bối.

Chờ đợi, chưa bao giờ đem lại cảm giác thoải mái cả. Đặc biệt là những lúc như thế này. Lam hết ngồi lại đứng. Hết đứng, lại đi đi lại lại vài vòng. Rồi sau đó, lại tiếp tục ngồi xuống.

Gần nửa tiếng sau, cánh cửa phòng tắm mới được mở ra. Hạ bước ra ngoài, với mái tóc được búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, thon đẹp còn lấm tấm nước của cô ấy. Lam đã cố kiềm chế bản thân mình, nhưng không ngăn được tiếng nuốt nước bọt, phát ra từ cuống họng. Mặt cô vì thế mà trở nên bừng đỏ.

"Mình xin lỗi chuyện lúc sáng."

Lại tiếp tục tiến gần về phía Hạ, giọng Lam lí nhí.

"Có phải lỗi của Lam đâu. Là do mình vô lý mà."

Hạ chẳng thèm quan tâm đến thái độ thành khẩn của ai kia. Cô ngồi xuống bàn trang điểm, đổ một ít kem dưỡng da vào tay, rồi xoa xoa lên mặt.

"Đừng giận nữa mà. Cũng chỉ tại cái miệng này, nói mà không chịu suy nghĩ."

Lam đưa tay, tự tát nhẹ vào má mình hai cái, rồi bước về phía sau Hạ, massage bờ vai của cô ấy.

"Ai bắt Lam phải tự đánh mình như thế chứ?"

Miệng thì cứng rắn như vậy, nhưng ngay từ lúc về, nhìn thấy bữa tối mà Lam đã chuẩn bị, trong lòng Hạ đã chẳng còn chút giận hờn nào nữa rồi. Vừa nãy, nhìn Lam tự tay trừng phạt mình, cô còn cảm thấy thương xót nữa.

"Vậy, Hạ cứ khóa miệng mình lại, không cho mình được phép nói linh tinh nữa."

"Khóa miệng?"

Hạ ngửa cổ lên nhìn Lam, khó hiểu.

"Là như thế này.."

Lam cúi đầu xuống, áp chặt môi mình lên môi Hạ. Bờ môi cô chà miết, rồi bất ngờ ngậm lấy cánh môi của cô ấy, sau đó giữ một lúc, thật lâu. Chiếc lưỡi mềm mại của Lam vươn ra, tách hai hàm răng của Hạ, rồi lướt nhẹ qua đầu lưỡi của cô ấy. Cảm giác, thực sự rất ngọt ngào.

"Ừm.."

Hạ đưa tay, nâng khuôn mặt Lam lên, trừng mắt dọa nạt.

"Muốn cổ mình bị gãy mới thỏa mãn hả?"

Vì phải ngửa đầu ra sau quá lâu, nên cái cổ của Hạ có cảm giác như sắp gãy rời. Cô quay sang phải, quay sang trái hai ba lượt liền nghe thấy tiếng "rắc, rắc" được phát ra.

"Đổi tư thế khác, thoải mái hơn nhé."

Hạ chưa kịp phản ứng, liền bị Lam kéo đứng dậy, dồn về phía chiếc giường.

Đẩy Hạ nằm xuống. Lam như con hổ đói nhìn thấy miếng thịt ngon, liền nhào tới, cứ vậy mà ngấu nghiến.

Đầu tiên là cái miệng đang mím chặt của Hạ. Lam chạm nhẹ bờ môi của mình vào, rồi đưa lưỡi, liếm láp một hồi để Hạ phải tự mở ra, và phối hợp cùng cô. Lam bất ngờ dừng lại hành động của mình. Cô ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt phớt hồng của Hạ, ánh mắt liền hiện lên một tia gian xảo.

"Hôm nay, mình sẽ làm thủ lĩnh."

Lam tiếp tục cúi xuống. Cô lướt nhẹ qua đôi môi ẩm ướt của Hạ, rồi liếm lên vành tai của cô ấy một vòng. Liếm đi liếm lại, cho tới lúc, vành tai của Ha chuyển sang một màu đỏ, Lam mới chịu dừng lại, rồi tiếp tục di chuyển khuôn miệng mình xuống dưới cổ của cô ấy. Khẽ cắn nhẹ vào xương quai xanh, rồi lại thổi một làn hơi nóng vào đó để xoa dịu. Mỗi động tác của Lam, lại khiến cho từng thớ thịt trên người Hạ phải căng ra mà chống đỡ. Cô tưởng như, có hàng ngàn con kiến, đang bò khắp cơ thể, thi thoảng lại có một vài con, dùng đôi hàm cực khỏe của mình, cắn cho một nhát, đau điếng. Cảm giác cực kỳ khó chịu.

Đôi bàn tay của Lam cũng bắt đầu hoạt động nhiều hơn. Môi Lam vẫn còn chà miết khắp khuôn mặt Hạ, nhưng bàn tay cô đã kịp kéo chiếc váy lên cao, và ôm trọn bầu ngực tròn trịa của cô ấy. Cô nhào nặn, xoa nắn một hồi, rồi bất ngờ thì thầm vào tai Hạ.

"Hình như, lớn hơn trước một chút."

Hạ trợn mắt lên. Cô chỉ hận một nỗi, ngay lúc này không thể đạp con người đang nằm trên thân mình kia một đạp thật mạnh, cho rơi bịch xuống đất, để có thể thấu hiểu cho cảm giác của cô.

Còn Lam, thì giống như đang cố tình trêu ngươi khả năng kiềm chế của Hạ. Đôi mắt cô cứ như dán chặt vào hai khối mềm mại ấy, dịch vị trong miệng, vì thế mà không ngừng tiết ra ào ạt.

Lam cúi đầu xuống, bờ môi khẽ chạm vào đỉnh tròn. Cô dễ dàng cảm nhận thấy cái rung người thật khẽ của Hạ. Cô mỉm cười. Đầu lưỡi bắt đầu di chuyển khắp khuôn ngực trắng hồng, không chút tỳ vết kia. Lam bất ngờ há miệng, ngậm chặt lấy một bên, sau đó lại dùng hai hàm răng, nhay đi nhay lại. Bên còn lại, bàn tay cô cũng chẳng chịu để cho Hạ được yên, cứ ra sức thưởng thức cảm giác mềm mại ấy.

Bị Lam đưa vào trạng thái si mê đến điên cuồng, Hạ không còn đủ sức để kiềm chế cảm xúc của chính mình nữa. Cô rên lên một tiếng. Máu trong người Hạ lúc này như đang cuộn trào, sôi lên ùng ục. Từng tế bào trên cơ thể như bị kích động, mà vùng lên kêu gào: "Mình muốn Lam. Mình muốn Lam."



"Á.."

Hạ kêu lên thất thanh. Cô cố gắng thoát khỏi bàn tay Lam, mà ngẩng đầu lên nhìn. Hai hàm răng của Lam, đang cắn chặt nụ hồng của cô. Đau điếng.

"Đau lắm à?"

Lam ngẩng mặt lên, ngây thơ hỏi lại, rồi tiếp tục cúi xuống, mút nhẹ nhàng nơi mình vừa cắn.

"Thực sự là không thể chịu đựng nỏi nữa mà."

Hạ bị kích động tới mức muốn nổi cơn thịnh nộ. Cô dồn hết sức mình, đẩy Lam ngã vật sang bên cạnh, rồi nhanh chóng vùng lên, chiếm lại thế thượng phong.

"Không được. Mình đã nói, hôm nay mình làm thủ lĩnh rồi mà."

Lam cố hết sức giãy dụa, nhưng vô ích. Hai bàn tay cô, bị Hạ dựng ngược lên, và giữ chặt lại. Toàn bộ cơ thể Lam lúc này, đều nằm trong sự khống chế của Hạ, không có cách gì có thể thoát ra.

"Lam không có tư cách làm thủ lĩnh."

Hạ nở nụ cười chế nhạo, nhìn Lam bằng ánh mắt chứa đầy sự khinh thường. Cô ngồi lên bụng Lam, từ từ cúi xuống, liếm qua vành môi Lam một lượt, rồi lại ngẩng đầu lên, cười nhẹ. Sau đó, lại tiếp tục liếm nhẹ vào chóp mũi của kẻ nằm bên dưới, rồi lại chạm môi lên mí mắt của người kia. Từng động tác của Hạ, hết sức nhẹ nhàng, nhưng đầy khêu gợi, khiến dục vọng trong người Lam vì thế mà trào dâng.

"Mình xin đầu hàng, chấp nhận chịu thua."

Giọng Lam trở nên khàn đặc. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã trêu đùa Hạ quá mức, để bây giờ, bản thân gần như phải cầu xin cô ấy nương tay, giải thoát cho mình.

"Thế nào? Cảm thấy dễ chịu không?"

Hạ chẳng có vẻ gì là quan tâm tới nỗi thống khổ của Lam lúc này cả. Cô nhất quyết không chịu buông tha cho cô ấy một cách dễ dàng như vậy. Những gì mà cô vừa phải trải qua, cô sẽ bắt Lam cùng hưởng.

Kéo ngược chiếc áo phông Lam đang mặc trên người lên, Hạ chậm rãi, đặt từng nụ hôn lên vùng bụng phẳng lỳ của cô ấy. Chiếc cằm của cô, trượt dần từ vùng bụng lên tới ngực Lam, và dừng lại.

"Vẫn vậy. Hình như còn nhỏ hơn."

Nhìn vào hai khỏa ngực trần của Lam, Hạ cười khinh bỉ.

Lam tức muốn chết. Cô muốn vùng lên mà chống trả, nhưng vô ích. Chân tay, đều bị Hạ khóa chặt. Chỉ cần cử động khẽ thôi, cũng cảm thấy đau rồi.

"Lam có muốn trải qua cảm giác của mình khi nãy không?"

Lam chưa kịp trả lời, thì đỉnh đồi nhỏ của cô đã bị Hạ ngậm lấy, rồi ra sức đùa nghịch trong miệng của cô ấy. Toàn thân Lam trở nên tê dại. Cơ thế bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm.

Bàn tay Hạ như có ma thuật, cứ di chuyển tới đâu, là nơi đó của Lam mất dần cảm giác. Cô thực sự muốn van xin Hạ, đừng tiếp tục tra tấn mình kiểu đó nữa, nhưng bản thân lúc này cũng chẳng còn nổi chút sức lực mà nói ra những điều đó. Rốt cuộc, chỉ còn cách nằm im, hưởng thụ trong cảm giác đầy khó chịu.

"Mẹ Lam. Mẹ Hạ. Mau mở cửa cho Bin."

Tay Hạ vừa kéo được chiếc khóa quần của Lam xuống thì tiếng chuông cửa, tiếng đập cửa, cùng với tiếng trẻ con réo gọi từ bên ngoài vang tới. Cô tức tới mức phát khóc. Nhưng kẻ đang nằm dưới thân kia, lại tỏ ra hớn hở, vì được thoát khỏi cuộc hành hạ, tra tấn mà mình đang phải chịu đựng.

Cũng chỉ chờ có thế, Lam vùng dậy, thoát khỏi sự kìm kẹp của Hạ, mà lao ra khỏi giường. Trông cô chẳng khác nào chú nai nhỏ, vừa thoát được khỏi sự kiểm soát của con sói ranh mãnh. Chỉnh sửa lại trang phục, đầu tóc của mình, Lam chạy nhanh ra ngoài mở cửa, sau khi đã để lại cái lè lưỡi, mà trêu chọc Hạ.

"Xin lỗi. Em không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Ăn cơm xong, nó cứ khóc tỉ tê, bắt bố mẹ và em phải đưa về. Mọi người đã ra sức dỗ dành, nhưng vô ích. Nó thực sự, còn lì hơn cả chị."

Vừa nhìn thấy mặt Lam, Phương đã vội phân trần.

"Con sẽ không ngủ được, nếu như không có mẹ và mẹ Hạ nằm bên cạnh."

Lam thở dài, nhìn xuống vẻ mặt tội nghiệp của Bin. Cùng lúc đó, trong lòng liền nghĩ tới cơn thịnh nộ của Hạ, mà không khỏi cảm thấy lạnh người.

"Hai người đã kịp làm gì chưa?"

Phương bước vào trong nhà, đảo mắt một lượt, rồi ghé tai Lam hỏi nhỏ.

"Chỉ có em là xuất hiện vừa kịp lúc thôi."

Thấy Lam hất mặt, hướng về phía phòng ngủ, Phương lè lưỡi.

"Em không hề cố ý đâu. Thực sự đấy."

"Em cố ý cái gì?"

Hạ bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn hai kẻ phá đám mình với ánh mắt chứa đựng sự hằn học, cau có.

"Hì, không có gì cả. Thôi, nhiệm vụ trao trả báu vật này cho hai người, em đã hoàn thành rồi. Em về đây, không bố mẹ lại đợi cửa."

Phương nhanh chóng tự tìm lối thoát cho mình, khi nhận ra ngọn lửa, đang chực bùng phát trong con người Hạ.

"Chờ đã."

Vừa chạy ra khỏi nhà, Phương đã bị Lam đuổi theo, giữ lại.

"Em định thấy chết mà không cứu à?"

"Không phải là em không muốn cứu, mà là em không thể cứu. Chị cũng nhận thấy rồi đấy. Vẻ mặt của chị Hạ bây giờ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Đến bản thân em, còn chưa chắc đã chống đỡ được, thì làm sao mà cứu nổi chị."

"Nhưng nếu có em ở đây, cô ấy sẽ không thể làm được gì."

"Thôi, tha cho em đi. Em sợ lắm. Chị cố gắng tìm cách để mà dỗ dành lại chị ấy đi. Em về đây."

Chỉ chờ cánh cửa thang máy mở ra, là Phương chui tọt vào trong, bỏ mặc Lam đứng đó, với nỗi sợ hãi ngập lòng.

Quay trở về phòng, Lam không còn thấy Hạ ở ngoài nữa, chỉ có một mình bé Bin, đang nghịch mấy thứ đồ chơi trên bàn. Cô nghiêm giọng.

"Bin. Không chơi nữa. Mau vào đánh răng, rửa mặt rồi đi ngủ."

"Con đánh răng ở bên bà rồi."

"Vậy vào phòng ngủ đi. Khuya rồi."

"Nhưng con sợ."

"Sợ gì?"

Bin cất lại đồ chơi vào giỏ, đi tới gần Lam, nép sát vào người cô, thì thầm.

"Con sợ mẹ Hạ. Mẹ Hạ đang giận con."

"Không có chuyện đó đâu. Chắc là mẹ Hạ mệt nên mới vậy thôi. Con vào trong, hỏi thăm mẹ Hạ vài câu, rồi ngoan ngoãn nằm ngủ, là mẹ Hạ hết giận thôi mà."

"Thật không ạ?"

Lam gật đầu xác nhận. Nhìn thằng bé một mình dấn thân vào hiểm nguy, mà trong lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy.

Một phút, hai phút.. rồi mười phút trôi qua. Lam vẫn đang ngóng chờ động tĩnh từ bên trong. Cô rón rén bước lại gần cửa phòng ngủ, căng tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ được phát ra từ trong đó. Hình như, Bin đã ngủ.

Lam thở phào một hơi. Lại rón rén bước ra. Miệng không ngừng lẩm nhẩm. "Bình yên rồi."

"Cái gì mà bình yên?"

"Hả?"

Hạ bất ngờ lên tiếng phía sau lưng, khiến Lam giật mình, suýt chút nữa thì đánh rơi cốc nước đang cầm trên tay. Cô quay người lại, đối diện với ánh mắt sắc lẹm của Hạ, thái độ liền trở nên lúng túng.

"Ý mình là, thằng bé ngủ yên rồi, sẽ không nghịch nữa."

"Sau này, nó có nghịch nữa hay không, sẽ do một mình Lam quản lý. Mình sẽ để hai người trông coi nhau một thời gian."

"Là như thế nào? Không phải?"

"Vài ngày nữa, trợ lý cũ của mình sẽ sang Việt Nam làm việc. Vì cô ấy chỉ có một mình, nên thời gian đầu, sẽ ở luôn đây, để làm quen với môi trường mới, hơn nữa, cũng là tiện trao đổi công việc với mình hơn. Thế nên, Lam và Bin sẽ phải về ở với ông bà một, hai tuần, hoặc cũng có thể là một, hai tháng. Cho tới khi nào cô ấy quen dần với cuộc sống và công việc ở đây thì chúng ta lại về sống cùng nhau."

"Cái gì? Có nghĩa rằng chỉ có mình với Bin đi. Còn Hạ sẽ ở đây cùng với cô ấy."

"Ừ. Chả lẽ lại để cô ấy ở đây một mình. Như thế không được. Vì dù sao, cô ấy sang đây làm việc, cũng là vì muốn giúp đỡ mình mà."

"Không được. Mình phản đối."

"Phản đối vô hiệu. Kế hoạch này đã được mình dự tính sẵn từ trước rồi."

"Như thế là Hạ đang có dấu hiệu ngoại tình đấy."

Thấy Lam tức giận tới nỗi, không thể kiềm chế được phát ngôn của mình, khiến Hạ phải nén lại tiếng cười trong lòng.

"Cái gì mà ngoại tình?"

"Thì rõ ràng là Hạ đang muốn gạt mình với Bin ra, để được ở riêng với cô ấy mà. Hai người ở cùng với nhau, ai dám chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Mình không đồng ý."

"Ghen à?"

"Không. Chỉ là thấy không hợp lý thôi."

Hạ nhếch môi, cười khẩy.

"Không ghen thì thôi. Có gì mà không hợp lý chứ? Mình thấy bình thường. Cũng giống như, Lam với Phương, hai người vẫn thi thoảng ngủ chung giường với nhau mà."

"Đó là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Mình với Phương là chị em. Còn Hạ với cái cô kia chỉ là đồng nghiệp với nhau."

"Ơ, thế hai người là chị em ruột, cùng mẹ sinh ra à?"

"Nhưng.."

"Hay là Lam không tin tưởng mình?"

"Không phải. Nhưng.."

"Vậy là được rồi. Không nhưng gì nữa. Mình đã quyết định rồi. Lam cứ theo vậy mà làm. Giờ thì ngủ ngoài này đi, mình vào ngủ với con, kẻo mấy hôm nữa không được ngủ với nó, lại nhớ."

Lam bất lực, nhìn Hạ bỏ vào trong mà không thể nói được lời nào. Sự khó chịu cứ dần một lớn lên ở trong lòng, mà không có cách nào giải tỏa. Lần đầu tiên, cô được tận hưởng trọn vẹn, cảm giác ghen tuông là bức bối, khốn khổ như thế nào?

Cả đêm trằn trọc, cứ hết ngồi, lại nằm trên chiếc ghế sofa, khiến cơ thể Lam trở nên ê ẩm. Trong đầu cô, lúc nào cũng ám ảnh suy nghĩ về chuyện Hạ và người trợ lý của cô ấy khi ở trong ngôi nhà này. Rõ ràng là đã cố nghĩ một cách trong sáng, cố xua tan đi những hình ảnh không nên có đi rồi, nhưng vẫn vô ích. Bởi cô không còn là kẻ ngây thơ, còn Hạ, cũng chẳng phải là nhà sư, ăn chay niệm phật. Ai mà biết được, chuyện gì sẽ xảy ra, khi chỉ có hai người họ ở chung với nhau?

++***++

"Hết cách rồi à?"

Thấy Lam nằm dài trên giường với vẻ mặt chán nản, Phương liền ngồi xuống, tỏ vẻ quan tâm.

"Kế hoạch đã định rồi. Không thay đổi được."

Lam thở dài, nhắc lại câu nói của Hạ.

"Chắc cũng không sao đâu. Sophie cũng chỉ ở tạm đó một thời gian thôi mà. Người ta mới tới Việt Nam, còn lạ nước lạ cái, nên chị cũng phải thông cảm. Đừng quá so đo làm gì."

"Lại được cả em. Chẳng phải em cũng quen biết cô ấy ư? Sao không kiếm chỗ nào đó cho cô ấy ở? Cứ phải đến nhà chị mới được à?"

"Là cô ấy đến làm việc cho chị Hạ, chứ đâu phải làm việc cho em. Cho nên, người phải chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống cho cô ấy là chị Hạ của chị, chứ không phải em."

"Bực mình. Tự dưng có nhà mà không được ở."

"Ơ. Thế đây không phải là nhà của chị à?"

"Ai nói không phải? Nhưng.. Mà thôi, em dọn sang phòng khác ngủ đi, để chị với Bin ngủ ở đây."

Lam đuối lý, khi bị Phương trêu chọc, nên đành tìm cách đuổi cô ra khỏi phòng. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, là trong đầu lại tưởng tượng ra hình ảnh chẳng mấy trong sáng của Hạ cùng với trợ lý của cô ấy. Cuối cùng, cô bắt buộc phải nén cơn giận dỗi ở trong lòng lại, cầm lấy điện thoại để kiểm tra xem, rốt cuộc Hạ đang làm gì? Có giống như những gì cô đang tưởng tượng không?

Phải tới cuộc gọi thứ hai, Hạ mới chịu bắt máy. Vừa nghe thấy giọng cô ấy, Lam đã vội truy hỏi.

"Hạ làm gì mà bây giờ mới chịu bắt máy?"

"Chả lẽ, mình đi tắm, cũng phải cầm theo điện thoại à?"

"Sao không tắm từ sớm đi? Chỉ có hai người ở cùng nhau, thì đừng có tắm muộn quá."

"Bình thường mình vẫn tắm giờ này mà, có sao đâu. Bin ngủ chưa?"

"Ngủ rồi. Mà Hạ tắm xong sẽ đi ngủ luôn chứ?"

"Ừ. Sao?"

"Hai người ngủ cùng một giường à?"

"Giường rộng mà. Hai người ngủ thoải mái. Thôi, Lam ngủ đi. Hôm nay phải đưa Sophie đi vài nơi, nên giờ mình buồn ngủ lắm. Gặp lại sau nhé."

Lam chưa kịp nói thêm câu nào, thì Hạ đã vội ngắt máy. Cô bực mình, quăng chiếc điện thoại sang một bên. Ruột gan Lam cứ nóng bừng lên, như có lửa đốt, cực kỳ khó chịu. Lam ngồi bật dậy, bỏ ra ngoài ban công, hít mạnh một hơi, để lấy lại cho mình sự tỉnh táo.

Có lẽ, khi yêu ai đó quá nhiều, thì sự ghen tuông, ngờ vực ở trong lòng, cũng vì thế mà tự nhiên phát sinh. Muốn xem như là không có, cũng không được. Muốn kiềm giữ lại, cũng không thể. Nó cứ mặc nhiên mà phát tác, không thể nào ngăn nổi.

++***++

"Chị Lam.."

Lâm phải gọi tới lần thứ tư, mới khiến Lam tỉnh giấc mộng.

"Chị làm gì mà cứ lửng lơ như ở trên mây thế?"

"Không có gì. Đang bận suy nghĩ vẩn vơ thôi."

"Thì ý em hỏi, là chị đang suy nghĩ cái gì? Gọi bốn, năm câu mà mặt vẫn cứ ngơ ngác, như kẻ mất hồn ấy. Lại cãi nhau à?"

"Có phải trẻ con đâu mà năm ba bữa lại cãi nhau một lần. Có chuyện gì, nói mau đi rồi ra ngoài?"

"Ký cho em vào mấy bản mẫu này."

Đặt tập tài liệu lên trước mặt Lam, Lâm vẫn dùng ánh mắt soi mói để chiếu vào cô.

"Thế tối qua, chị không đi cùng chị Hạ à?"

"Đi đâu?"

"Thì đi ăn, đi nghe nhạc, uống cafe gì đó. Em thấy chị Hạ đăng ảnh lên facebook mà. Chị chưa xem hả?"

Lam ngừng tay ký, ngước mắt lên nhìn Lâm.

"Đây này." Lâm nhiệt tình đưa điện thoại của mình cho Lam xem. "Chị ấy đi cùng ai, mà chụp ảnh với nhau tình cảm thế? Lại còn khoe công khai nữa."

Lam nhìn vào mấy tấm ảnh trên màn hình điện thoại của Lâm. Tấm nào cũng thấy Hạ và Sophie áp má vào nhau, rồi cùng nở nụ cười tươi rói.

"Ấy. Nhẹ tay thôi chị. Điện thoại của em."

Lâm giằng vội điện thoại từ tay Lam, khi bàn tay cô cứ siết chặt lấy nó, một cách không thương xót.

"Hai người, thực sự là không có gì chứ?"

Lấy lại được điện thoại của mình rồi, Lâm mới dám mở miệng, dò hỏi.

"Chẳng có chuyện gì cả. Đó là trợ lý cũ của Hạ, sang đây để tiếp tục làm việc cùng cô ấy."



"Vì chị Hạ, mà cô gái này chấp nhận sang tận đây làm việc? Họ có vẻ gắn bó với nhau nhỉ?"

Câu nói đầy ẩn ý của Lâm, càng khiến cho những ngờ vực trong lòng Lam có thêm cơ sở để khẳng định. Tâm trạng lại càng trở nên rạo rực, khó chịu.

++***++

Đã hơn một tuần, kể từ ngày Sophie xuất hiện. Cũng là hơn một tuần, mẹ con Lam phải về nhà ở, để nhường chỗ cho Hạ tiếp đón đồng nghiệp. Và cũng là hơn một tuần, cô nhận thấy, thái độ của Hạ dần trở nên khó hiểu.

Lam gọi điện, Hạ chỉ miễn cưỡng nghe máy. Lam muốn gặp, thì Hạ lấy lý do để từ chối. Ngay cả bé Bin, Hạ cũng chỉ ghé qua một lần, hỏi han vài câu rồi viện cớ bận công việc để đi ngay. Thực sự, Lam thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Đến hôm nay là sinh nhật Lam, mà có lẽ, cô ấy cũng không nhớ ra. Lam vừa vào facebook, liền thấy Hạ đăng ảnh của cô ấy và Sophie. Cô nhắn tin hỏi, Hạ đang ở đâu, thì cô ấy trả lời, đang đưa Sophie đi chơi. Hỏi cô ấy tối có về không, cô ấy lại bảo, đang ở xa lắm, không về được. Thái độ thờ ơ của Hạ, khiến đôi mắt Lam nhòe dần, trái tim cô vỡ vụn, đau buốt.

Cả ngày nay, Lam nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật của mọi người, nhưng của người quan trọng nhất, cô lại chẳng hề nhận được. Cô từ chối mọi lời mời mọc của đồng nghiệp. Cô nói dối mẹ rằng mình có công việc cần giải quyết. Để bây giờ, một mình cô ngồi đây, mắt hướng ra mặt hồ mênh mông nước. Cô đơn và trống trải.

Nếu như hiểu lầm còn có thể giải thích, vướng mắc còn có thể gỡ bỏ, thì sự thay lòng, lại chẳng thể có cách nào giải quyết được.

Lam không muốn nuôi dưỡng sự nghi ngờ ở trong lòng mình thêm nữa. Nhưng cô cũng nhất định, không thể một lần nữa để mất Hạ. Cô đã gọi cho Hạ cả buổi tối, chỉ cần biết cô ấy ở đâu, là cô sẽ tới, nhưng Hạ lại chẳng hề nghe máy. Nỗi thất vọng trong lòng Lam, vì thế mà ngày càng lớn.

Lam nhìn đồng hồ. Ngày của cô sắp qua. Một ngày mới lại đang tới. Bất giác cô mỉm cười, đầy chua chát. Rồi lại tự nhủ, chỉ cần còn cơ hội, cô vẫn muốn níu kéo. Níu kéo Hạ về với cô. Bởi trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, cô vẫn luôn tin rằng, tình yêu của hai người, sẽ là mãi mãi, không dễ gì mà thay đổi được.

Cho dù Hạ đang ở đâu? Cô ấy đang ở cùng với ai? Lam cũng không muốn nghĩ đến nữa. Lúc này, cô chỉ muốn quay trở về ngôi nhà của riêng hai người, ngủ một giấc cho tới sáng. Ngày mai, sẽ không còn là ngày của riêng cô nữa, mà sẽ là ngày của cả hai người. Những ngày sau cũng vậy. Sẽ là ngày của cô và của Hạ.

++***++

Tra chìa khóa vào ổ, Lam nhẹ nhàng xoay chìa. Bây giờ đã là quá khuya, nên cô cố gắng, không để phát ra một tiếng động nào, dù là nhỏ nhất, tránh gây ảnh hưởng tới các hộ xung quanh. Cô rón rén, nhẹ nhàng bước vào chính ngôi nhà của mình.

Lam giật mình, vội dừng mọi cử động của mình lại, khi nghe thấy những âm thanh đang phát ra từ phòng ngủ.

Căn hộ này, hiện tại, chỉ có cô và Hạ giữ chìa khóa. Một chùm cô đang giữ. Chùm còn lại.. "Không lẽ, là Hạ nói dối. Cô ấy không hề đi đâu cả. Cô ấy vẫn ở Hà Nội, hơn nữa, còn đang có mặt ngay tại chính căn phòng này."

Chỉ kịp nghĩ đến đó, Lam chạy vội vào phòng ngủ. Cô đưa tay, bật công tắc đèn. Ánh sáng bất ngờ chiếu rọi vào hai kẻ không một mảnh vải trên người, đang quấn chặt lấy nhau ở trên giường. Gương mặt cô gái ngoại quốc kia hoảng hốt quay ra nhìn Lam. Kẻ còn lại, có lẽ vì xấu hổ, mà kéo chăn, che kín cả đẩu mình.

Lam đứng chết chân ở đó, mà không nói được lời nào. Cô hết nhìn đống chăn gối nhàu nát, lại nhìn bao quát cả căn phòng. Cuối cùng lại chỉ có thể nói được vài câu, trước khi lặng lẽ rút lui.

"Không ngờ, món quà sinh nhật mà Hạ dành cho mình, lại ý nghĩa đến như vậy. Cứ nghĩ rằng, sẽ chẳng có bất cứ điều gì có thể ngăn cách chúng ta một lần nữa. Nhưng không ngờ.. Được. Mình sẽ mỉm cười, đón nhận món quà này."

Lam tắt điện, trả lại không gian như lúc cô mới bước vào rồi loạng choạng đi ra. Nhưng mới kịp bước đi được vài bước, ánh sáng lại được thắp lên. Trước mặt cô, là gương mặt đỏ bừng của Phương, trên người, còn quấn theo chiếc chăn mỏng của cô.

"Chị Lam.."

"Là em?"

Lam hoảng hốt, trơ mắt đứng nhìn.

"Thực ra, Sophie chính là bạn gái em. Bọn em chỉ là muốn trêu đùa chị một chút, xem chị khi ghen sẽ trông như thế nào thôi."

"Bọn em?"

"Thì là tất cả mọi người. Anh Sơn này, anh Lâm này, cả anh Bình, Vy, và tất nhiên có cả em với chị Hạ nữa."

"Thế các người đã xem đủ chưa? Có thấy vui không?"

Lam tức giận, siết chặt bàn tay của mình lại.

"Thì cũng tại chị thôi. Ai bảo không chịu động tới người ta, khiến người ta nghi ngờ, nghĩ chị không còn yêu nữa, nên mới đem chuyện này ra thử."

"Cái gì?"

"Còn cái gì nữa? Chị Hạ bị chị lạnh nhạt, nên mới cảm thấy bực mình, mà nghĩ ra trò này để trả thù. Cho chị chừa cái thói bỏ rơi người khác đi."

"Em dám vào hùa với cô ấy để lừa chị? Mau biến ra khỏi đây."

"Người nên đi lúc này phải là chị mới đúng. Người ta đã mất công chuẩn bị sự bất ngờ, rồi ngồi cả buổi tối chờ chị, mà giờ chị vẫn ở đây là không được rồi."

Phương cười ranh mãnh.

"Không phải là em đã nhắn tin, bảo chị về quán có chuyện gấp rồi sao? Vậy mà không thèm nghe lời. Lát nữa, có bị ai kia xử tội, thì cố gắng mà chịu đựng."

"Em.. được lắm."

Lam chỉ thẳng tay vào mặt Phương cảnh cáo. Cô vội vã lao ra khỏi phòng, nhưng vẫn kịp nghe được câu nói và tràng cười chế nhạo của cô ấy. "Sinh nhật vui vẻ. Chúc chị được bình an."

++***++

Lam mở cửa quán bước vào. Bên trong tối om. Cô lần bước đến ổ điện, bật đèn lên. Chẳng có ai cả. Cô lại vội vàng chạy lên tầng trên.

Vừa chạm chân lên tầng hai, đập vào mắt Lam là chiếc bánh sinh nhật hình trái tim đặt ở chiếc bàn giữa sân khấu, nơi cô vẫn thường hay hát cho khách nghe. Xung quanh, có vài cây nến thắp dở. Một chai rượu, cùng hai chiếc ly để sẵn. Lam đưa mắt nhìn xung quanh. Dưới nền nhà, cánh hoa hồng được trải đầy sàn. Phía trên sân khấu, bó hoa hồng vẫn còn treo lủng lẳng, chờ người đến nhận. Cô mỉm cười, tiếp tục bước đi.

"Lam biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

Giọng Hạ lạnh lùng, từ ngoài ban công vọng vào.

"Gần một giờ sáng."

"Thế sao không ở nhà ngủ? Chạy lung tung ra ngoài đường làm gì?"

"Không phải là vì Hạ, nên mình mới chạy lung tung giữa đêm như thế này sao?"

"Vì mình? Mình có bắt Lam phải ra ngoài đâu."

Hạ đứng dậy, kéo cánh cửa lại, rồi bước vào trong. Cô ngồi xuống ghế, nhìn Lam không biến sắc.

"Hừ. Nếu không phải vì Hạ và cô đồng nghiệp kia quá thân thiết, thì mình đâu có khổ sở như vậy. Tự dưng khiến người ta hiểu lầm, rồi suy nghĩ lung tung suốt mấy ngày."

"Đó là do Lam tự suy diễn mà. Mình với Sophie đâu có chuyện gì. Quan hệ giữa hai đứa mình là hết sức trong sáng. Không giống như Lam."

"Hạ không thấy mình vô lý à? Đang yên đang lành, đưa người khác về nhà ở, mà lại chỉ có hai người với nhau. Đã vậy, mỗi lần đưa nhau đi đâu đó, đều chụp ảnh, khoe khoang với mọi người. Như vậy, không khiến người ta suy diễn mới là lạ. Bây giờ lại quay sang trách mình. Từ trước tới nay, mình cũng đâu có mối quan hệ nào mờ ám."

Càng nói, Lam càng bị Hạ chọc đến phát cáu. Cô phải cố dặn lòng mình, rồi không ngừng nghĩ tới cảnh tượng đang có trước mặt, nghĩ tới công sức mà Hạ đã bỏ ra cho mình, để cơn giận trong lòng được lắng xuống.

"Có thật là từ trước tới nay, Lam không có mối quan hệ nào mờ ám chứ? Vậy Bình, Phương, hai người họ thì thế nào?"

Hạ đứng dậy, tiến gần về phía Lam.

"Chẳng phải đều là chuyện đã qua rồi sao? Hơn nữa, bây giờ ai nấy đều có đối tượng của riêng mình rồi, nhắc lại làm gì nữa?"

Đôi mắt Hạ như mang theo dòng dung nham đang tràn đến, khiến Lam phải lùi bước dần về phía sau.

"Được. Chuyện đã qua thì để cho nó qua đi. Nhưng chuyện của hiện tại, nhất định phải giải quyết dứt điểm."

"Hiện tại? Hiện tại thì làm gì có chuyện gì?"

Lưng Lam chạm vào tường. Cô đã hết đường để lui. Rõ ràng mới đầu, bản thân là người chiếm ưu thế. Là người có quyền được giận dỗi, được tra vấn về chuyện của cô ấy với đồng nghiệp. Vậy mà, không hiểu sao, trong phút chốc, tình thế bị đảo ngược. Cô từ người bị hại, lại trở thành kẻ có tội như thế này.

"Tối nay mình về nhà, nhưng không gặp Lam. Sau đó, Bin có đưa cho mình một thứ, nói là của cô giáo nó tặng Lam. Nói, tại sao cô ấy lại biết ngày sinh của Lam? Tại sao lại phải tặng quà cho Lam?"

Hạ cầm lấy hộp quà ở trên bàn, giúi vào tay Lam, không ngừng dồn ép cô.

"Cái này là của Quyên à?"

Lam cầm lấy hộp quà, ngây thơ hỏi, lại càng khiến Hạ thêm tức giận.

"Vẫn còn có người khác nữa hả?"

"Không. Làm gì có ai. Thì chắc là Bin nói, nên cô ấy biết thôi. Với lại, bạn bè với nhau, tặng quà cho nhau nhân ngày sinh nhật cũng là bình thường mà. Lâm, Bình và Vy, vẫn thi thoảng tặng quà cho mình đấy thôi. Có sau đâu?"

"Có sao đâu? Có sao đâu? Vậy cô Quyên kia cũng thân thiết giống như ba người bọn họ à? Thân đến nỗi, chỉ vì một sự giúp đỡ nhỏ mà lưu luyến nhau hàng chục năm trời. Thân đến nỗi, một bức ảnh cũ kỹ, đến hoen ố, cũng không dám vứt đi, mà vẫn giữ như giữ báu vật."

Lam ngậm chặt miệng, không dám nói thêm bất cứ lời nào nữa. Cô thật không ngờ, khi ghen, Hạ lại đáng sợ như thế này. Mà rõ ràng, người được quyền ghen phải là cô mới đúng. Sao tự dưng, cái quyền đó lại chuyển sang Hạ vậy?

Càng nghĩ, Lam lại càng thấy bản thân mình bị ức hiếp. Cô nhớ như in, lời cam kết của Hạ, khi hai người quyết định về sống chung với nhau. Nào là, mọi chuyện trong nhà, sẽ đều do cô quyết định, cô ấy sẽ không có ý kiến. Cô nói một, cô ấy sẽ không bao giờ nói hai. Chỉ cần là điều cô không thích, Hạ sẽ không bao giờ làm.. Nói chung, tất cả đều sẽ theo ý cô, cô ấy không can thiệp, chỉ một lòng làm theo. Xem như, đó là cách để bù đắp cho những năm tháng mà hai người đã bỏ lỡ. Và cô đã tin. Tin một cách tuyệt đối. Nhưng, bây giờ thì sao? Cô đang bị thẩm vấn. Cô đang bị ghen ngược. Cô đang bị dồn ép.. Tuyệt nhiên, không có quyền được phản kháng.

"Sao thế? Lam không có gì để giải thích, phải không? Có nghĩa là hai người, thực sự có chuyện mờ ám với nhau?"

"Hạ muốn mình giải thích cái gì? Chẳng phải, đã từ lâu rồi, đều là một mình Hạ đưa đón bé Bin đi học? Khi nào bận, thì Hạ nhờ bố mẹ hai bên. Còn mình, thì bị Hạ cấm vận, không được đến trường của con rồi còn gì? Như thế, có muốn mờ ám cũng không được. Còn Hạ thì sao? Việc Hạ ở cùng người phụ nữ khác trong ngôi nhà của hai đứa, như thế là trong sáng à? Hai người đi ăn uống, đi chơi xa cùng với nhau, như vậy là bình thường à? Mình không nói, không phải là trong lòng không có suy nghĩ gì? Nhưng Hạ thì sao? Có bao giờ, Hạ nghĩ đến cảm giác của mình, khi mỗi ngày đều nhìn thấy những bức ảnh thân thiết của hai người trên mạng xã hội không? Hạ ghen mình với Quyên ư? Thế còn Hạ với cái cô Sophie kia thì sao? Mình cũng là một con người, giống như Hạ, mình cũng biết ghen chứ?"

Lam giống như bị cáo đang đứng trước vành móng ngựa, được phép nói lời cuối cùng, trước khi được tòa tuyên án vậy. Cô xả một tràng. Nói đến mức, sắc mặt phải đỏ bừng lên vì giận dữ.

Dùng hết sức mình, Lam gạt mạnh cánh tay đang khóa chặt cô vào tường của Hạ ra. Cô tức đến phát khóc. Nhưng cố mãi, cũng chẳng thể trào ra được một giọt nước mắt.

"Đi đâu đấy?"

Hạ mín chặt môi, có nén tiếng cười lại trong lòng. Cô đưa tay, nắm lấy vạt áo Lam, kéo lại.

"Đi về. Mình đang cảm thấy rất khó chịu. Không thể ở lại đây."

"Biết bây giờ là mấy giờ, mà đòi về? Còn công sức mình đã chuẩn bị để đón mừng sinh nhật của Lam nữa. Đã xem chưa?"

"Hôm nay không phải là sinh nhật của mình. Dù sao thì vừa nãy cũng đã xem qua rồi. Cảm ơn Hạ."

"Đứng lại. Ai cho phép Lam đi?"

Hạ quát lớn, khi Lam vẫn cố tình dứt áo ra đi. Cô bỏ tay khỏi vạt áo Lam, rồi dùng sức, đẩy cô ấy về phía căn phòng nhỏ, nơi Lam vẫn dùng để làm chốn nghỉ ngơi tại quán. Chờ cho Lam ngã ngồi xuống giường, Hạ mới nở nụ cười đầy nham hiểm. Cô ngồi lên hai chân Lam, một tay khẽ nâng cằm cô ấy lên. Giọng Hạ lúc này, êm ái, và nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng.

"Đồ ngốc. Đã nói bao nhiêu lần rồi. Có suy nghĩ gì ở trong lòng, thì phải nói ra hết, không được cất giấu cơ mà. Có ghen tuông, thì cũng phải thể hiện, để người ta biết, Lam vẫn còn yêu chứ. Cứ dồn ép ở trong lòng mãi, không phải là đang tự làm khổ chính mình sao?"

"Ý Hạ là sao?"

Lam vẫn tròn mắt ngạc nhiên.

"Là như thế này."

Hạ cúi xuống, mút nhẹ cánh môi Lam.

"Mình muốn được nhìn thấy biểu hiện của Lam, khi thấy mình đi cùng với người khác. Muốn trông thấy Lam ghen. Muốn được chứng kiến Lam tức giận đến mất kiểm soát như lúc vừa rồi. Có như vậy, mình mới cảm nhận được rõ, Lam yêu mình nhiều đến bao nhiêu?"

Ánh mắt Hạ mơ màng nhìn Lam. Bàn tay cô khẽ vuốt ve gương mặt còn đang thất thần của cô ấy. Đôi môi, lại một lần nữa, chà sát thật mạnh vào bờ môi Lam.

Lam từ bất ngờ với sự chuyển biến cảm xúc của Hạ, cũng dần dần tỉnh ngộ, và hiểu ra, vì sao cô ấy lại làm như vậy. Cô nhanh chóng phối hợp, nhiệt tình đáp trả thiện ý mà Hạ dành cho mình.

++***++

"Lam này.."

"Ừ."

Tấm lưng trần của Lam, áp sát vào cơ thể trần trụi của Hạ. Sau cuộc giao hoan muốn vắt kiệt sức lực kia, toàn thân Lam trở nên rã rời, phần hạ thân trở nên đau ê ẩm. Nghe tiếng Hạ gọi mình, cô nhắm chặt mắt, chỉ biết ư hừ, cho qua chuyện.

"Lam thích trẻ con lắm mà. Phải không?"

"Ừ."

"Vậy chúng ta cùng sinh một đứa nhé."

"Ừ."

"Lam sẽ sinh em bé nhé."

"Ừ."

"Vậy chờ tới sáng, chúng ta sẽ tới bệnh viện, làm thủ tục, đăng ký làm thụ tinh nhân tạo nhé."

"Ừ.. Cái gì?"

Lam ngồi bật dậy, mở to mắt ra nhìn Hạ.

"Hạ.. Hạ vừa nói gì?"

"Nói gì là nói gì? Không phải là Lam đã đồng ý hết rồi sao?"

Hạ cười thật tươi. Bàn tay không ngừng nghịch ngợm bầu ngực mềm mại của Lam đang phơi bày trước mắt mình.

"Khoan đã. Những gì Hạ vừa nói là thật phải không? Không phải là Hạ đang đùa chứ?"

"Đùa gì mà đùa. Là thật 100% đấy. Lát nữa, mình sẽ đưa Lam tới bệnh viện. Còn bây giờ, đi ngủ thôi."

"Không được. Mình phản đối. Ban nãy, là do mình buồn ngủ quá nên mới trả lời bừa. Mình không muốn có em bé nữa. Không muốn sinh con nữa."

"Mình đã ghi âm để làm bằng chứng rồi. Lam không có quyền phản bác nữa."

"Không phải chúng ta đã có một đứa con rồi sao? Nuôi trẻ con, không dễ dàng như Hạ nghĩ đâu. Hơn nữa, hai chúng ta.."

"Hai chúng ta thì làm sao? Chả lẽ, chúng ta không có quyền có những đứa con của riêng mình."

"Ý mình không phải như vậy. Chỉ là.."

"Lam không muốn mang thai, không muốn sinh con phải không?"

Lam khẽ thở dài, rồi gật đầu xác nhận.

"Vậy thì mình sẽ mang thai, mình sẽ sinh con."

"Nhưng.."

"Không nhưng gì cả. Đây chính là tâm nguyện, là điều mình vẫn mong muốn, ấp ủ từ rất lâu rồi. Bây giờ, chính là thời điểm thích hợp nhất để mình mang thai. Kể cả Lam không đồng ý, mình vẫn sẽ quyết làm. Cho nên, Lam đừng có cản nữa."

"Phụ nữ mang thai sẽ cực khổ lắm, Hạ chưa từng trải qua, nên chưa biết thôi."

"Thế Lam đã trải qua rồi à?"

"Thì mình nhìn người ta, nên đoán vậy. Khi mang thai, bụng sẽ rất to, đi lại thì khó khăn, rồi lại chẳng được ăn mặc đẹp nữa. Như thế vẫn chưa là gì, cho tới khi sinh con đâu. Phụ nữ sinh con rồi, sẽ xấu đi rất nhanh. Da mặt thì bị sạm, ngực sẽ xệ, bụng thì nhăn nheo, mà không chừng còn mắc bệnh béo phì nữa. Nói chung là, nếu sinh con, có thể Hạ sẽ trở nên xấu toàn phần."

Lam cố gắng tưởng tượng ra những điều kinh khủng nhất để đè bẹp quyết tâm của Hạ.

"Thế nếu mình xấu như vậy, Lam có yêu mình nữa không?"

"Yêu thì vẫn yêu chứ. Nhưng mà.."

"Vậy là được rồi. Lúc mang thai, mình có cực khổ thì đã có Lam ở bên chăm sóc. Sau khi sinh, nếu da có sạm, thì mình sẽ chăm đi spa để chăm sóc da. Ngực có xệ, thì sẽ đi nâng. Da bụng có nhăn thì sẽ đi căng da bụng. Chi phí, thì do Lam trả."

"Nhưng.."

"Không nhưng gì nữa. Lam có cản cũng vô ích. Hơn nữa, việc này, mình cũng đã hỏi ý kiến bố mẹ hai bên rồi. Tất cả mọi người đều tán thành. Lam cũng dần chuẩn bị tâm lý, để chăm sóc bà bầu đi là vừa. Mình đi ngủ đây. Còn giữ sức để sau này nuôi con nữa."

Hạ ngả người nằm xuống. Cô quay mặt vào tường, bỏ mặc Lam đang vò đầu bứt tai, ngửa mặt lên trời mà than khổ.

"À quên, còn chuyện này nữa. Bắt đầu từ hôm nay, Bin sẽ về ở với ông bà, dù nó có đồng ý hay không. Tuần này về ở với bố mẹ Lam, thì tuần sau sẽ về ở với bố mẹ mình. Chuyện này đã được bàn kỹ rồi. Lam không được cãi. Tối nay, chúng ta sẽ lại dọn về chung cư ở. Và cũng bắt đầu từ hôm nay, Lam sẽ phải làm hết việc nhà, để mình còn nghỉ ngơi, lấy sức cho 9 tháng 10 ngày sắp tới."

Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng. Lam nhìn Hạ, rồi lại nhìn chính mình. Cô tự hỏi, rốt cuộc, đến bao giờ, cô mới hết bị Hạ bắt nạt? Đến bao giờ, cô mới có thể vùng lên, chiếm ưu thế, làm chủ cái gia đình này? Và đến bao giờ, cô mới hết yêu kẻ đang nằm bên cạnh này?

"Sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra."

Lam lại tự trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang