"Chị Lam. Lát về nói với bố mẹ là em không ăn cơm nhà nhé."
Jenny mở cửa, ngó đầu vào phòng Lam chỉ để thông báo với cô một việc như vậy, rồi toan bỏ đi.
"Phương. Đứng lại cho chị."
Lam quát lên, khi thấy thái độ vội vã của Jenny.
"Sao vậy?"
"Em mau vào đây."
Jenny tỏ ra khó chịu khi bị Lam làm lỡ việc của mình.
"Dạo này em làm gì mà cứ đi sớm về muộn vậy? Hành động thì mờ mờ ám ám. Rốt cuộc là đang có chuyện gì giấu chị?"
"Làm gì có. Em chỉ đi gặp mấy người bạn, để học tập bí quyết trong kinh doanh thôi mà."
"Bạn em? Là Việt Khang phải không?"
Kể từ hôm Jenny thay Lam đi ứng phó với Việt Khang, thì ngày nào cô ấy cũng ra khỏi nhà từ sớm, rồi đến tối khuya mới về. Về nhân cách của Việt Khang thì Lam không có gì phải lo lắng, nhưng việc Jenny và anh ta lúc nào cũng kè kè với nhau, không khỏi khiến cô phải hiếu kỳ.
"Sao chị biết là em cùng đi với anh ấy?"
Jenny lè lưỡi, thầm thán phục sự tinh ý của Lam.
"Em nghĩ là mình có thể giấu mãi được sao? Nói đi, quan hệ của hai người lúc này là gì?"
"Em nói rồi, chỉ là em đi theo, khi anh ấy đi gặp đối tác, để học hỏi kinh nghiệm thôi mà."
"Chỉ có vậy thôi."
Jenny gật đầu xác nhận.
"Chị gọi cho ai vậy?"
Nhìn thái độ của Lam, Jenny có chút bất an. Cô thừa hiểu tính Lam, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, nếu như chưa có được một câu trả lời thỏa đáng.
"À, chị định gọi điện cho Việt Khang, mời anh ấy đi ăn tối, tiện thể cũng học hỏi kinh nghiệm kinh doanh luôn. Công ty tổ chức sự kiện của em cũng là kinh doanh, mà quán cafe nhỏ kia của chị cũng là kinh doanh. Học hỏi thêm được chút kiến thức cũng không thừa."
"Thôi được rồi, để em khai."
Jenny khóc dở mếu dở vì sự thông minh quá đáng của Lam. Cô đành phải ngồi xuống ghế, báo cáo hành tung mấy ngày vừa qua của mình cho Lam biết.
"Vậy người cần phải nói lời cảm ơn là em chứ không phải chị?"
"Thôi mà. Đừng trêu em nữa." Jenny ôm lấy tay Lam nài nỉ. "Kể ra lúc đầu, em cũng chẳng có thiện cảm với anh ấy, vì dám cả gan theo đuổi chị. Em tìm mọi lý do, để khiến anh ấy phải chấp nhận từ bỏ tình cảm của mình, nhưng đều vô ích. Việt Khang nhìn bề ngoài thế thôi, nhưng thực chất lại là một kẻ rất bảo thủ trong tình cảm. Anh ấy nói, một khi đã thích ai là sẽ theo đuổi người đó tới cùng, và với chị, anh ấy cũng sẽ làm vậy. Chẳng còn cách nào khác, em đành kể hết chuyện của chị cho anh ấy biết."
"Cái gì? Em nói chuyện của chị với Hạ cho Việt Khang biết? Em thích anh ta đến mù quáng rồi hả Phương?"
Lam gắt lên vì tức giận. Không phải là vì cô sợ Việt Khang sẽ đánh giá mình thế nào, mà bởi từ trước đến nay, cô không hề muốn, khi để người ngoài biết được quá nhiều về mình. Với cô, Việt Khang chưa phải là bạn bè thân thiết, để mà có thể chia sẻ những chuyện mang tính chất đời tư được.
"Không phải là như vậy. Dù là em có hơi thích anh ấy một chút, nhưng em tuyệt đối không hề bán đứng chị. Em buộc phải kể với anh ấy chuyện của chị, bởi nếu không, anh ấy sẽ đòi đến tận nhà mình để gặp chị. Rồi cả ở công ty nữa, nếu như không có em cản, thì có lẽ, anh ta sẽ chuyển sang phòng chị mà ngồi từ lâu rồi. Em sợ, nếu như Việt Khang cứ tiếp tục tấn công chị như vậy, sẽ càng khiến cho chị Hạ phải đau lòng, mà chị cũng sẽ gặp nhiều phiền toái nữa. Chị tin em đi mà, em chỉ là ngưỡng mộ tài năng trong kinh doanh và sự chung tình của anh ta đối với chị thôi, chứ chưa phải là mù quáng đến mức, việc gì cũng có thể làm, chỉ để lấy lòng anh ta đâu. Nếu không tin, để em gọi điện cho anh ta, hủy bữa ăn tối nay luôn."
Jenny ra sức thanh minh, để Lam hiểu được tấm lòng của mình đối với cô ấy.
"Thôi được rồi. Em cứ đi ăn cùng Việt Khang đi. Tối nay về sẽ nói chuyện tiếp."
"Chị đừng giận em nữa mà. Chị xem, mấy hôm nay cùng đi ăn với anh ta, chủ đề và nhân vật chính chỉ xoay quanh chị với chị Hạ. Có được câu chuyện nào ngoài lề đâu."
"Cái gì? Hai người còn lôi cả chúng tôi lên bàn ăn sao?"
"Thì làm gì có chuyện nào khác nữa mà nói. Câu chuyện tình cảm động của chị, khiến Việt Khang thấy rất ngưỡng mộ, nên mới không tiếp tục theo đuổi nữa. Anh ấy còn đang ngỏ ý, hôm nào đó sẽ mời chị và chị Hạ cùng ăn cơm tối, trước khi quay trở về thành phố Hồ Chí Minh."
"Trời ạ. Em kể cái kiểu gì, mà khiến chị với Hạ thành nhân vật chính trong truyện ngôn tình, để anh ta phải ngưỡng mộ như vậy."
Quả thực, Lam muốn cười mà chẳng cười nổi. Mặt cô trở nên méo xệch. Lam đang phân vân, không biết sau này gặp Việt Khang ở công ty, cô có nên tiếp tục tránh mặt anh ta nữa hay không?
"Em chỉ kể sự thật, những gì em biết thôi mà."
Jenny vẫn cố tỏ ra mình là người vô tội, nên Lam có muốn trách mắng cô ấy thêm cũng không nỡ. Cuối cùng, đành phải mắt nhắm mắt mở, mà coi như không có chuyện gì.
"Mau đi đi cho tôi nhờ. Em mà ở đây, sẽ càng khiến chị tức giận thêm đấy."
"Chị bảo em phải đi đâu bây giờ? Cũng hết giờ làm rồi mà."
"Chẳng phải là Việt Khang đang chờ em dưới kia sao? Mau đi với anh ta, mà kể nốt cuốn truyện ngôn tình còn đang dang dở kia đi."
"Em nhắn với anh ấy là phải ở lại, để nghe chị xử tội rồi. Giờ chúng ta cùng về thôi."
Biết là Lam sẽ chẳng thể giận mình lâu, nên Jenny lại cười nhăn nhở, khoác lấy tay cô, cùng nhau rời khỏi công ty để trở về nhà.
++***++
Hôm nay, dù là cuối tuần, nhưng Lam vẫn dậy thật sớm. Cô xách theo túi đồ mà mình đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua, rồi đi ra ngoài.
Lam vừa bước vào cổng, thì nghe thấy tiếng thỉnh chuông của sư thầy từ trong chùa vang đến. Cô rảo bước đi vào phía trong.
Trao cho sư thầy túi đồ trên tay, để nhờ Người đặt lễ giúp, Lam lặng lẽ bỏ ra ngoài vườn.
Lam đến chùa Hoàng Kim đã lâu và cũng thường xuyên qua lại nơi này, nhưng chỉ cách đây mấy ngày, cô mới được biết em trai mình được bố mẹ gửi gắm tại đây.
"Bố mẹ con hôm nay không tới sao?"
Sư thầy Diệu Huyền nhẹ nhàng đi tới bên Lam, bà khẽ hỏi.
"Dạ không. Con cũng mới được biết là em trai mình được nương tựa tại chùa, nên năm nay con xin phép bố mẹ, được tự mình tới đây để thắp cho cậu ấy nén hương vào ngày này."
"Ừ, che giấu sự thật, không bằng để con trực tiếp đối diện với nó. Trước đó, mẹ con cũng tới nói với ta là không được cho con biết. Bà ấy sợ, con sẽ bị ám ảnh suốt đời, nên muốn con, nếu có thể, hãy cứ quên đi hết những chuyện đau buồn của ngày thơ ấu đó. Dù sao thì em con cũng đã đi rồi, con có tự trách mình thì cũng chẳng thể níu cậu ấy quay trở lại. Không thể quên, nhưng con có thể buông xả bớt những nỗi niềm đau khổ ra khỏi tâm tư, để trước nhất là cứu tâm con cho bớt nhức nhối, sau là có thể dùng những sinh lực, đáng lẽ tiêu hao trong việc gậm nhấm những cảm xúc đau đớn kia, thì hãy chuyển qua những công việc ích lợi hơn."
"Con biết điều đó. Nhưng thực sự, con nghĩ mình không làm được. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, là hình ảnh em trai con nằm trên vũng máu lại hiện về. Con không hận bố cô ấy, không ghét bỏ cô ấy, nhưng con cũng không thể tha thứ cho mình, nếu như con chấp nhận quay về bên cô ấy."
Lam ôm mặt bật khóc. Phải, hôm nay chính là cái ngày đen tối, mà ông Trời đã nhẫn tâm lấy đi sinh mạng của em trai cô.
"Khi trong tay con cứ cố nắm chặt một vật gì mà không chịu buông xuống, thì con sẽ chỉ có mỗi thứ đó. Nhưng nếu con chịu buông xuống, thì con mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Có buông xả thì lòng con mới rộng mở. Khi đó, con mới có thể tự tìm thấy cho bản thân niềm an vui và thanh thản trong tâm hồn được."
Lam im lặng, không nói gì. Cô dần cảm nhận được bài học sâu sắc trong lời dạy của sư thầy. Phải chăng, đã đến lúc cô cần phải buông bỏ, để có thể nhận được sự yêu thương, hạnh phúc và bình an từ cuộc sống hiện tại?
"Bố mẹ con có xin chùa một mảnh đất nhỏ để làm nơi an nghỉ cho em trai con. Để ta dẫn con tới đó."
Lam đứng dậy bước theo sau sư thầy. Đó là một ngôi mộ nhỏ, được chăm sóc cẩn thận, nằm ở góc vườn, vì thế mà Lam chưa từng một lần đặt chân tới đây, dù đã đến chùa nhiều lần.
Lam xin phép Sư thầy, cho cô được ở đó một mình. Cô ngồi bệt xuống thảm cỏ, lưng dựa vào thành mộ, khẽ lên tiếng.
"Này nhóc, hôm nay chị đến thăm em rồi đây. Em ở trên đó thế nào? Có vui không? Xin lỗi em nhé. Hơn hai mươi năm rồi, chị mới có thể tới gặp em được. Có giận chị nhiều không, em trai?"
Lam thủ thỉ, tự sự với chính mình, nhưng cô bất chợt có cảm giác như ở đâu đó quanh đây, có người đang lắng nghe mình tâm sự.
"Chị vẫn còn yêu cô ấy, mãi mãi cũng không thể nào quên được. Em ghét chị lắm phải không? Ừ, chị còn thấy chán ghét chính bản thân mình nữa là. Năm năm qua, lúc nào cũng tự dặn lòng mình là phải quên cô ấy đi. Rồi cứ nghĩ là đã có thể quên được, cho tới khi cô ấy lại quay trở về, thì mọi cảm xúc trong chị đều bị xáo trộn hoàn toàn. Giống như, chị không còn khả năng để điều khiển tình cảm của mình bằng lý trí nữa. Rõ ràng là ý thức mách bảo không được quan tâm, không được nghĩ ngợi gì về cô ấy nữa, vậy mà tim chị vẫn nhói đau, mỗi khi hai người đối diện nhau. Rồi cả đứa con trai của cô ấy nữa. Em biết không? Chị cứ nghĩ rằng, mình với nó vốn chẳng có mối quan hệ nào, nên cứ cố tỏ ra lãnh cảm mỗi khi tiếp xúc với nó. Vậy mà hôm trước, tưởng nó đi lạc, hay bị kẻ xấu bắt cóc, chị lại chẳng thể giữ được bình tĩnh, gào khóc thảm thiết như một người mẹ bị lạc đứa con của chính mình. Buồn cười lắm phải không em?"
Lam dừng lại một lúc, cô đưa tay lên má, lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.
"Lam Dương à! Em nói xem, nếu như chị không thể tiếp tục rời xa cô ấy được nữa, thì em có đồng ý, cho phép chị được quay trở về bên cô ấy không? Giờ em đã biết, chị vẫn còn yêu cô ấy nhiều như thế, thì em có ghét bỏ chị không?"
Lam ngước lên, nhìn bầu trời xanh ngắt một màu, cũng giống như cái tên mà bố mẹ đã đặt cho em trai cô. Không có lời hồi đáp nào cho câu hỏi của cô. Có chăng, chỉ là làn gió mát nhẹ, mềm mại chạm vào má cô, giúp cô hong khô những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi. Lam nhắm mắt lại, miệng khẽ mỉm cười, mà tận hưởng không gian bình yên hiếm có này.
Lam ở lại chùa cho tới gần chiều tối. Lúc chuẩn bị ra về, cô còn quay trở lại ngôi mộ của em trai mình một lần nữa, để nói lời chào tạm biệt với cậu.
"Lam."
Lam giật mình quay trở lại. Trên tay Hạ là một bó hoa tuylip trắng. Cô ấy rụt rè, cẩn trọng bước từng bước nhỏ, tiến về phía cô.
Hạ cẩn thận đặt bó hoa lên mộ của em trai Lam, với tất cả sự thành tâm của mình. Cô chắp hai tay lên trước mặt, khẽ cúi đầu, rồi lặng lẽ khóc.
Lam nhìn bó hoa tuylip trên mộ em trai mình. Cô hiểu rằng, Hạ đang muốn nói lời xin lỗi với cậu ấy. Cô không nói gì, chỉ đứng nhìn Hạ đang lặng người trước ngôi mộ một lúc, rồi cứ thế quay lưng mà bước đi.
"Sao Hạ lại đến đây?"
Biết là Hạ cũng đang đi theo sau mình, nên Lam liền cất tiếng hỏi.
"Là mình hỏi mẹ. Biết được Lam ở đây, nên mình cũng muốn tới."
"Ừ."
Lam bước nhanh hơn, khiến cho Hạ cũng phải rảo bước để theo kịp cô.
Sư thầy đang dứng trong sân, nhìn thấy Lam và Hạ cùng quay trở vào, thầy liền trao lại cho cô túi đồ lúc sáng.
"Con không mang về đâu, thầy cho phép con để lại đây cho các em."
"Ta cũng bớt lại một nửa cho mấy đứa rồi. Con cứ mang về, cậu ấy sẽ cùng đi theo, để bảo vệ và chở che cho con."
"Dạ, con cảm ơn thầy nhiều lắm. Con xin phép. Hôm khác con sẽ cùng Duy quay về đây thăm thầy."
Hạ cũng cúi chào sư thầy, rồi lại tiếp tục bước theo phía sau Lam.
"Lam, con dừng lại một chút. Ta còn câu này muốn nói với con."
Lam liền quay trở lại, còn Hạ vẫn tiếp tục bước đi.
"Con còn nhớ câu chuyện khi Phật gặp một con nhện trong miếu Quan Âm mà ta đã từng kể chứ?"
Thấy Hạ đã đi ra đến ngoài cổng chùa, sư thầy mới lên tiếng.
"Dạ, con vẫn nhớ."
"Vậy thì con cũng biết, cuộc sống của con người vốn chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ. Có được duyên nợ với nhau thì đừng vội bỏ lỡ, hãy cố mà nắm chặt lấy nó. Cô gái ấy chính là thứ quý giá nhất trên thế gian này mà con có được. Hãy nhớ rằng, thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà chính là hạnh phúc mà hiện nay con đang nắm giữ."
Lam đứng ngẩn người một lúc, rồi cũng hiểu được ý mà sư thầy đang muốn nói tới là gì. Một lần nữa, cô lại cúi đầu, bày tỏ sự biết ơn với lời dạy của Người, rồi vội vàng chạy đi, để có thể đuổi kịp Hạ.
Hạ vẫn đang đứng dựa vào xe Lam, cô bước lại gần, hỏi một câu ngu ngốc.
"Xe của Hạ đâu?"
"Mình không nhớ đường, nên đi taxi cho tiện. Cho mình về cùng được không?"
"Được."
Lam muốn nở một nụ cười, mà còn ngần ngại.
"Lát nữa, Lam cho xe ghé vào tiệm bánh ngọt trên đường giúp mình."
Hạ ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn cẩn thận, rồi nhắc nhở Lam.
"Làm gì vậy?"
"Hôm nay là sinh nhật bé Bin. Mình muốn mua cho thằng nhóc một chiếc bánh sinh nhật."
"Sinh nhật ngày hôm nay."
Lam thốt lên đầy ngạc nhiên. Thằng bé sinh vào đúng ngày mất của em trai cô. Là định mệnh hay chỉ là vô tình trùng hợp đây?
++***++
Vì lời hứa là hôm nay sẽ đón Bin về sớm để đưa cậu bé đi chơi, nên Lam phải gấp rút thu xếp công việc, để tới trường đón cậu đúng giờ.
Đang chuẩn bị ra về, thì điện thoại của Lam rung lên liên hồi. Cô cầm lên, là Quyên gọi. Cô vui vẻ nghe máy.
"Chào em. Chị cũng đang tính đi đón Bin đây."
"Chị mau đến bệnh viện nhé. Bé Bin phải đưa vào đó cấp cứu rồi."
Giọng Quyên ở đầu dây bên kia như lạc đi.
Lam cũng chỉ kịp hỏi lại Quyên tên bệnh viện đó là gì, rồi vội lao nhanh ra khỏi phòng.
Gửi xe vào bãi xong, Lam chạy vội tới phòng cấp cứu. Chỉ có mình Quyên đang đứng ở ngoài. Mặt Lam lúc đó cắt không còn giọt máu. Cô vừa hỏi Quyên, vừa thở gấp.
"Bé Bin đâu rồi em?"
"Chị bình tĩnh. Bé đang ở trong đó cùng với mẹ. Chắc là không sao đâu."
Quyên đỡ Lam ngồi xuống ghế, giúp cô bình tĩnh lại.
"Cô ấy cũng đến rồi?"
"Vâng. Chúng em cũng đã gọi điện ngay cho chị ấy. Khi Bin vừa vào phòng cấp cứu thì mẹ bé cũng kịp tới nơi. Nên bác sĩ để chị ấy vào cùng trong đó."
"Bin bị sao vậy?"
"Cháu đang chơi với bạn, thì bất ngờ khóc thét lên, rồi cứ thế nôn ra. Các cô có hỏi, thì cháu nói mình đau bụng, sau đó lại bị đi ngoài nữa. Em sợ cháu bị nặng, nên liền gọi xe cấp cứu, đưa cháu vào viện luôn."
"Cảm ơn em."
"Không có gì đâu chị. Đó cũng là trách nhiệm của chúng em mà. Chị uống nước đi."
Quyên đặt vào tay Lam chai nước mình vừa mới mua.
"Ừ."
Lam cầm lấy chai nước, đưa lên miệng uống ừng ựng, như để làm trôi đi nỗi sợ hãi trong lòng mình. Đến lúc này, tim Lam vẫn còn đang đập loạn lên vì lo lắng.
"Chị Lam, mẹ con bé Bin ra rồi kìa."
Trông thấy Hạ đang bế bé Bin bước ra từ phòng cấp cứu, Quyên liền thông báo cho Lam, khi cô vẫn còn cúi gầm mặt để cầu nguyện cho thằng bé.
Lam vùng đứng dậy, chạy đến bên Hạ sốt sắng.
"Bin sao rồi?"
"Không có gì nghiêm trọng lắm, Lam đừng lo. Con bị chứng lồng ruột, bác sĩ đã bơm hơi, tháo khối lồng ra rồi. Chắc là vì đau và sợ nên cậu ta đã ngủ thiếp đi. Giờ Lam giúp mình đi làm thủ tục nhập viện, bác sĩ nói cần phải ở lại đây cho tới hết ngày mai, để còn tiếp tục theo dõi tình hình của con."
"Ừ. Hạ cứ ngồi nghỉ một chút, mình đi làm thủ tục ngay đây."
Lam thở phảo nhẹ nhõm, cô bước vội về khu vực hành chính, để làm thủ tục nhập viện cho Bin.
"Chị Lam, đợi em cùng đi với chị."
Thấy Quyên chạy theo Lam, trong lòng Hạ không khỏi xuất hiện một mối nghi ngờ. "Không lẽ, Lam đào hoa đến mức, đi tới đâu cũng có người thích cô ấy như vậy sao?"
"Để mình bế Bin cho, phòng bệnh nằm trên tầng 2. Hạ cầm lấy ba lô đi."
Lam đón lấy Bin từ tay Hạ, nhẹ nhàng đỡ đầu thằng bé ngả vào vai mình.
"Em có mua cho bé chút cháo loãng, lát nữa bé tỉnh lại thì chị cho bé ăn nhé."
Lam vừa đặt được Bin nằm xuống giường, thì Quyên cũng đẩy cửa phòng vào. Cô đưa cốc cháo trên tay mình cho Lam đặt lên bàn.
"Cảm ơn em."
"Chị đừng khách sáo với em như thế. Từ nãy đến giờ, cũng đã nói cảm ơn đến mấy lần rồi."
Quyên tỏ ra ngại ngùng, khi Lam vẫn cố giữ khoảng cách với mình.
"Được rồi, chị sẽ không nói nữa." Lam cười gượng. "Chiều nay em phải lo cho Bin, chắc cũng mệt rồi, mau về sớm nhà sớm nghỉ ngơi đi."
"Vâng, bé không sao là em cũng an tâm rồi. Vậy em xin phép về trước, hai chị ở lại với bé nhé."
Lam vì lịch sự, nên cũng đi theo Quyên ra tận cổng bệnh viện. Trước khi quay trở vào, cô không quên mua thêm vài vật dụng cần thiết.
"Mình tưởng Lam về luôn rồi chứ?"
Thấy Lam xách theo túi đồ lỉnh kỉnh bước vào, Hạ liền nói dỗi. Từ lúc Quyên còn ở đây, cô đã quan sát rất kỹ thái độ của cô ấy đối với Lam, trong lòng không khỏi xuất hiện một nỗi hờn ghen.
"Mình tiễn Quyên về, rồi tiện thể mua vài thứ cần thiết cho Bin."
"Cô giáo của bé Bin tốt ghê. Không những tốt với học sinh, mà đến ngay cả người nhà của con, cô ấy cũng có sự quan tâm đặc biệt nữa. Thật may là mình đã chọn được một ngôi trường tốt cho con trai. Thế này thì khỏi cần lo con bị các bạn bắt nạt, hay là bị cô giáo mắng nữa rồi."
Lam không nhịn được cười trước cơn ghen tuông trẻ con của Hạ. Nhưng cô càng cười, lại càng khiến Hạ trở nên tức giận hơn. Nếu không vì sợ Bin thức giấc, Lam nghĩ, có lẽ Hạ sẽ ném cả cốc cháo kia vào mặt mình, vì dám cười cợt trên nỗi đau khổ của cô ấy.
"Quyên là người quen của mình. Trước kia có cùng em ấy đi tình nguyện trên Hà Giang. Hôm trước đưa Bin tới nhập học, mình và Quyên mới gặp lại nhau."
"Ai mà biết được. Mình thấy cô ấy có vẻ rất để ý đến Lam, nếu không thì đã chẳng tận tình đến vậy."
Dù biết là Lam đang nói thật, nhưng không hiểu sao, trong lòng Hạ vẫn chẳng thể yên tâm nổi.
"Cô ấy cũng là cô giáo của bé Bin mà. Người ta làm vậy cũng chỉ là vì trách nhiệm với nghề thôi. Hạ đừng áp đặt quá."
Nếu Hạ ghen, Lam có thể chấp nhận được, nhưng nếu vì ghen, mà cô ấy lại đi đánh giá về người khác theo chiều hướng tiêu cực như vậy, thì Lam cảm thấy không hài lòng.
"Mình xin lỗi."
Thấy Lam tỏ vẻ không vừa ý, Hạ cũng không dám nói tiếp, dù trong lòng cô vẫn còn cảm thấy có chút ấm ức.
"Hạ ở đây với Bin, mình về qua nhà thông báo với bố mẹ một tiếng cho họ yên tâm. Mình sẽ mang thêm quần áo, và cơm tối vào cho Hạ luôn."
"Vậy Lam nhớ vào sớm nhé."
Hạ rụt rè, như sợ Lam sẽ bỏ mặc lại hai mẹ con mình ở nơi này.
"Ừ, sẽ vào sớm."
Lam đặt tay lên vai Hạ, giúp cô có thể an tâm hơn. Đây cũng là lần đầu tiên, kể từ khi Hạ trở về, Lam chủ động tiếp xúc thân mật với cô. Cảm giác trong Hạ lúc này, là lâng lâng vui sướng, đến nỗi cứ ngồi ngẩn người ra, cho tới khi Lam đi được một lúc rồi cô mới kịp tỉnh lại.
++***++
Sợ Hạ sẽ phải chờ lâu, nên Lam cũng vội vàng tắm gội sau khi nói cho bố mẹ biết tình hình hiện giờ của bé Bin. Vì không thể sang nhà Hạ để lấy quần áo, Lam đành phải lấy bộ đồ trong tủ của mình ra để mang tới cho cô ấy tắm rửa. Phần cơm của cô ấy, cũng đã được mẹ cô chuẩn bị cẩn thận. Lam ôm hết những thứ đó ra ngoài xe, và tiếp tục quay trở lại bệnh viện.
Có lẽ là do quá mệt, nên sau khi ăn được vài thìa cháo, Bin lại mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Lam đứng dậy, tắt hết điện trong phòng bệnh đi, để Bin có thể ngủ ngon giấc. Cô và Hạ cứ ngồi nhìn nhau, nhờ thứ ánh sáng le lói từ ngoài hành lang hắt vào.
"Hạ gọi điện thông báo cho bố thằng bé chưa?"
Khó khăn lắm Lam mới có thể tìm được lý do để mà nói chuyện với Hạ, phá tan cái không khí im lặng đến chết chóc đã diễn ra hàng giờ đồng hồ giữa hai người.
"Bố thằng bé?"
"Ừ? Sao Hạ lại cười?"
Lam không khỏi ngạc nhiên, khi thấy Hạ hỏi lại mình, rồi cô ấy lại còn cười không ngớt.
"Vậy là Phương vẫn chưa nói gì cho Lam biết?"
Hạ thầm mắng Lam Phương trong bụng. "Con bé này, thế mà hứa lên hứa xuống là em sẽ giúp đỡ chị hết mình. Vậy mà, điều quan trọng nhất nó vẫn không hề nói cho Lam nửa lời. Bảo làm sao, cô ấy lại từng đối xử lạnh nhạt với bé Bin như vậy. Phương ơi là Phương. Là em hại chị chứ giúp đỡ cái gì?" Trong đầu Hạ lúc này, là ngàn vạn lời trách móc sự vô tâm của Lam Phương. Nếu như con bé sớm nói cho Lam biết sự thật, thì có lẽ, cô ấy đã không hiểu lầm cô đến ngày hôm nay rồi.
"Em ấy chỉ nói là mới gặp lại Hạ ở Pháp, và cùng với Hạ tổ chức show thời trang thôi."
"Vậy từ trước đến nay, Lam vẫn nghĩ rằng, Bin là con trai của mình với một người đàn ông khác?"
"Không phải sao? Vậy thằng bé là con ai?"
Sự ngây thơ không biết là do vô tình hay cố ý của Lam, càng như lửa đổ thêm dầu vào cơn tức giận của Hạ.
"Thật là không còn lời gì để nói nữa mà. Lam nghĩ mình là kẻ không ra gì đến thế sao? Lam cho rằng mình có thể vì cần có một đứa con, mà chấp nhận đi quan hệ với đàn ông hả? Lam coi thường mình đến vậy sao?"
Hạ tức đến nỗi bật khóc thành tiếng, khiến Lam phải vội vàng nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi. Chỉ là mình không tìm được lý do nào khác cho sự xuất hiện của bé Bin, nên mới tưởng đứa bé này là do Hạ sinh ra."
"Nó là con người trợ lý của mình. Cô ấy không muốn phải ràng buộc cuộc sống gia đình, nên quyết định thụ tinh nhân tạo để có được một đứa con. Nhưng khi cái thai được 8 tháng tuổi, thì cô ấy gặp một tai nạn nghiêm trọng. Bác sĩ nói với cô ấy là chỉ được chọn một trong hai người, nên cô ấy mới nhờ mình, đứng ra làm người giám hộ cho đứa bé, và đó cũng là quyết định cuối cùng của cuộc đời cô ấy."
Cũng chẳng thể đổ lỗi cho sự không biết của Lam, nên Hạ đành kìm nén cơn giận của mình lại, mà kể cho cô ấy biết lý do về sự xuất hiện của bé Bin ở bên cạnh cô.
"Nhưng còn người nhà của cô ấy nữa. Họ chấp nhận để Hạ nuôi thằng bé sao?"
"Cô ấy là trẻ mồ côi, sống trong cô nhi viện từ nhỏ, nên không hề có người thân thích. Khi cô ấy nằm viện trong tình trạng nguy kịch, cũng chỉ có mình ở bên cạnh, cùng đi hết quãng đời ngắn ngủi với cô ấy."
"Ừ."
Lam không nói gì nữa. Nút thắt trong lòng cô như được gỡ bỏ. Cảm giác thật nhẹ nhõm.
"Có phải, Lam vì đứa trẻ này, nên mới không muốn quay lại với mình?"
Hạ bất ngờ hỏi Lam, khiến cô trong phút chốc, không biết phải trả lời thế nào.
"Hay là tại năm xưa, mình đã nhẫn tâm bỏ mặc Lam phải tự mình đối mặt với khó khăn? Hay là vì Lam vẫn không thể tha thứ và vẫn còn bị ám ảnh về việc bố mình đã gây ra cho em trai Lam? Có thể nói cho mình biết lý do tại sao không?"
"Có thể là vì tất cả những điều đó. Mình cũng không biết nữa. Mình nghĩ đứa bé là con của Hạ với người đàn ông khác, nên không muốn xen vào. Mình cũng chẳng thể quên được cảm giác tuyệt vọng của bản thân, khi bị Hạ bỏ rơi trong lúc mình yếu đuối, cần sự quan tâm, chia sẻ từ Hạ nhất. Mình lại càng không thể tha thứ cho bản thân, nếu như cứ tiếp tục yêu Hạ. Bởi mỗi lần nhìn thấy Hạ, hình ảnh của Dương đang nằm trên vũng máu lại hiện về, ám ảnh tâm trí mình. Mình sợ, rất sợ khi phải đối diện với những cảm giác đó."
Hạ vội lao đến, ôm chặt Lam vào lòng. Từng câu nói của Lam, như những nhát dao đâm vào tim cô. Đau buốt, tê dại, nhưng cô biết, nỗi đau đó sẽ chẳng thấm vào đâu so với những gì mà Lam đã và đang phải trải qua.
"Xin lỗi. Mình xin lỗi. Lam đừng khóc nữa. Mình phải làm gì, mới có thể khiến Lam bớt đau đây."
Cảm nhận từng cái rung, nấc liên hồi của Lam trong lòng mình, trái tim Hạ trở nên tan nát.
"Mẹ. Mẹ."
Lam vội đẩy Hạ, khi nghe tiếng gọi "mẹ" của Bin. Cô lau vội đi những giọt nước mắt đang tuôn trào, rồi chạy đến, ngồi bên cạnh thằng bé.
"Đừng sợ. Có cô Lam ở đây với Bin rồi, cả mẹ Hạ nữa."
Hạ cũng vội chạy ra bật công tác điện lên cho con trai mình bớt sợ.
"Con không muốn ở đây đâu. Con muốn về cùng ông bà cơ."
Bin gào khóc đòi về cho bằng được, khiến Hạ phải ra sức dỗ dành.
Phải mất gần một tiếng đồng hồ, Lam mới có thể bằng giọng hát của mình để ru được thằng bé chìm vào giấc ngủ. Đến lúc Bin ngủ say, thì cổ họng Lam cũng trở nên khô khốc.
Hạ đưa cốc nước cho cô, miệng không khỏi bật cưởi.
"Thế nào? Thấy chăm trẻ con khổ không?"
Lam nhấp một ngụm nước vào miệng, mặt cô nhăn nhó.
"Ừ, cũng mệt thật."
Lam thầm cảm phục Hạ. Một mình cô ấy ở xứ người, không có ai thân thích, chưa một lần sinh nở, lại có thể nuôi nấng được một đứa trẻ, từ lúc mới chào đời cho đến tận bây giờ được.
"Vậy sang giường bên kia nằm nghỉ đi, mình sẽ nằm đây với Bin."
"Ừ."
Lam chuyển sang chiếc giường bên cạnh, cô ngả người nằm xuống.
"Hạ ngủ chưa?"
Nằm một lúc lâu cũng không thể chợp mắt được, Lam liền lên tiếng hỏi.
"Chưa."
"Đã về nhà rồi chứ?"
"Ừ."
"Vậy là tốt."
Lam cảm thấy mừng cho Hạ và cả bố mẹ cô ấy. Cuối cùng thì gia đình họ cũng được đoàn tụ, sẽ không còn oán giận, trách móc lẫn nhau nữa.
++***++
"Lam này, con định sẽ thế nào với Hạ?"
"Thế nào là thế nào ạ?"
Lam đặt lại cuốn sách lên trên bàn, cô quay ra hỏi mẹ.
"Còn thế nào nữa. Rốt cuộc là con có muốn quay lại với nó nữa không? Đừng có lơ lơ lửng lửng như vậy nữa."
"Vậy theo mẹ, thì con phải làm sao?"
"Ơ hay, chuyện của con sao con lại hỏi mẹ? Trong lòng con muốn thế nào, thì con phải tự biết chứ?"
"Đúng rồi, chuyện của con thì phải để con tự giải quyết. Vậy nên, mẹ cũng đừng bận tâm nhiều quá."
"Vậy thì kệ cô. Tôi cũng không can thiệp nữa."
Mẹ Lam trở nên tức giận với thói ngang ngược của con gái mình. Bà hất mạnh tay Lam ra khỏi người mình, rồi bước một mạch ra khỏi phòng cô. Đi ra tới cửa, bà chợt dừng lại, nhắc nhở.
"Đừng nói là mẹ không nhắc trước. Hạ có tâm sự với mẹ, là nó cảm thấy mệt mỏi, khi cứ phải chạy theo cảm xúc của con lắm rồi. Nó đang muốn quay trở lại Pháp đấy. Nếu như con không muốn quay về với nó, thì cũng phải nói một câu, để nó còn mau chóng thu xếp công việc ở đây mà quay về Pháp càng sớm càng tốt."
"Cô ấy nói với mẹ khi nào?"
Lam đứng bật dậy, hốt hoảng nhìn mẹ.
"Cách đây mấy ngày. Sau khi thằng Bin ra viện, nó đã có dự tính đó rồi."
"Tại sao cô ấy không chịu nói với con? Cô ấy còn muốn bỏ đi lần nữa sao?"
"Nó việc gì phải nói với con. Chẳng phải, con cũng có coi nó ra gì đâu. Mẹ cũng khuyên nó, nếu ở lại đây mà cảm thấy bất tiện mỗi khi gặp con, thì cứ đi đi."
"Mẹ, sao mẹ lại xúi cô ấy làm vậy? Thật là.."
Lam như không còn kiểm soát được hành động của mình nữa, cô lao vội ra khỏi phòng, mặc kệ tiếng gọi phía sau của mẹ mình.
"Con đi đâu vậy? Có biết bây giờ là mấy giờ không?"
Lam cho xe chạy hết tốc độ cho phép. Cũng may mà đêm khuya, nên dường vắng vẻ, chứ nếu không, sợ rằng cô sẽ gây ra tai nạn mất.
Cho xe vào bãi đỗ, Lam chạy một mạch lên phòng của Hạ. Cô đập cửa ầm ầm, chẳng cần biết bây giờ đã là gần 11 giờ đêm.
Hạ đang ngồi, kiểm tra lại mấy mẫu thiết kế mà công ty bên Pháp vừa mới gửi sang cho mình chiều nay, thì tiếng đập cửa ngoài kia, khiến cô phải giật mình hoảng sợ.
"Lam. Sao lại đến đây giờ này? Có chuyện gì vậy?"
Nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải của Lam, suýt chút nữa là Hạ đã ngất xỉu vì sợ hãi rồi.
Lam chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mà xô Hạ vào phía trong, rồi tự tay đóng sập cửa lại. Cô ép chặt Hạ vào tường, áp môi mình lên môi cô ấy, hôn ngấu nghiến.
Hạ có chút bất ngờ với hành động của Lam, nhưng cô cũng chẳng nghĩ được gì nhiều, liền cùng với Lam phối hợp, đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của cô ấy.
Đầu lưỡi của hai người, mới đầu chỉ là chạm nhẹ, rồi quấn vào nhau, nụ hôn càng trở nên sâu và dài hơn.
"Vì sao lại muốn tiếp tục bỏ đi nữa?"
Lam đột ngột rút lưỡi mình ra khỏi miệng Hạ. Bàn tay cô siết chặt lấy bờ vai cô ấy, như muốn bẻ gãy đôi vai nhỏ nhắn đó.
Mặt Hạ nhăn lại vì đau đớn. Cô nhìn Lam đầy khó hiểu.
"Đi đâu? Mình vẫn ở đây mà."
"Không phải là Hạ nói với mẹ, muốn quay trở về Pháp sao?"
Mặt Lam lúc này bỗng nghệt ra. Giờ cô mới đủ tỉnh táo, để nhận thức được rằng, bản thân đã bị người mẹ yêu quý của mình lừa một cú ngoạn mục.
"Mình có nói với mẹ điều gì đâu. Không lẽ.."
Hạ cứ thế mà cười sặc sụa. Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Lam, cô lại càng không thể giữ nổi bình tĩnh, đã cười lại càng cười lớn hơn.
"Đừng có cười nữa được không? Hàng xóm sang đây phản ánh bây giờ."
Lam xấu hổ, chẳng biết phải giấu mặt vào đâu.
"Vừa nãy Lam tới đây đập cửa ầm ầm, sao không nghĩ cho hàng xóm đi?" Hạ ôm bụng, tiếp tục cười ngặt nghẽo. "Hóa ra vì sợ mình bỏ đi, mà Lam vội vàng đi tới đây với bộ dạng này sao?"
Lam lúc này mới nhìn lại bản thân mình. Chân thì vẫn đi đôi dép trong nhà, mặc quần sooc ngắn, áo ba lỗ, lại còn.. lại còn theo thói quen trước khi đi ngủ, không thèm mặc áo lót ở trong nữa. Mặt Lam đỏ dần lên. Cô chỉ muốn đập đầu một cái thật mạnh vào tường, để có thể quên được hết những gì đang diễn ra. Đã vậy, ánh mắt của Hạ lại còn xoáy thằng vào cái chỗ không cần nhìn đó, như muốn chực ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Tại mẹ đánh lừa mình, nên mình tưởng thật. Nếu không phải thì thôi, mình về đây."
Lam bối rối, quay lưng định bỏ chạy, thì bị Hạ kéo giật lại. Lần này, đến lượt cô bị áp chặt vào tường. Hạ ghé sát vào tai cô, thì thầm.
"Đến đây làm loạn một hồi rồi tính rút lui nhanh như vậy sao? Muốn hại mình tức chết mới chịu hả?"
Hạ kề sát khuôn mặt đẫm nước của mình lại gần khuôn mặt Lam. Biết được lý do Lam phải vội vàng tới đây, cô như vỡ òa trong hạnh phúc.
"Sao lại khóc?"
Lam định đưa tay lên để lau nước mắt giúp Hạ, thì bị cô ấy giữ chặt lại.
"Vì mình đang rất hạnh phúc. Nếu biết là chỉ cần làm phép thử đơn giản như thế này, là có thể biết được tình cảm của Lam đối với mình như thế nào, thì mình đã sớm áp dụng rồi. Đồ xấu xa. Tại sao lại bắt mình phải chờ đợi lâu như thế? Có biết là mình đã buồn và đau khổ như thế nào không?"
"Xin.."
Chẳng để Lam kịp nói hết câu, Hạ lại nhẹ nhàng đặt vào môi Lam một nụ hôn mới. Không mãnh liệt, chiếm hữu như nụ hôn vừa rồi, nhưng cũng đủ khiến cả hai rơi vào trạng thái đê mê, ngây ngất.
Bàn tay Hạ luồn vào trong áo Lam, rồi từ từ dịch chuyển lên phía trên, phủ kín bầu ngực căng tròn của cô ấy. Môi cô trượt lên phía trên, rồi đưa đầu lưỡi, khẽ liếm nhẹ vành tai đang ửng hồng của Lam.
"Có biết không, mình đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi? Năm năm qua, không lúc nào là mình không nghĩ về nó."
Hạ thì thầm, thổi nhẹ làn hơi vào tai Lam.
"Vậy chắc là khó chịu lắm?"
Dù bản thân đang bị Hạ làm cho bấn loạn, nhưng Lam vẫn có thể nói ra được một câu đầy ẩn ý sâu xa.
"Phải, rất là khó chịu. Khó chịu đến nỗi, ngày hôm nay, mình sẽ cố gắng hết mình, để bù đắp cho sự khó chịu mà mình đã phải chịu đựng suốt năm năm qua."
Hạ cắn nhẹ vào tai Lam cảnh cáo, rồi tiếp tục trượt xuống phía dưới, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Lam, mặc kệ cho hơi thở của cô ấy đang ngày càng trở nên gấp gáp.
"Mẹ."
Lam giật nảy mình, vội vàng đẩy Hạ ra khỏi người mình, khiến lưng cô ấy bị đập mạnh vào bức tường phía đối diện.
"Sao thằng nhóc lại ở đây? Không phải là nó đang ngủ ở phòng của bố mẹ sao?"
"Nói mau, tối nay đi chơi với ai về muộn phải không?"
Hạ tức điên người, vì bị Lam làm cho đau điếng. Đã vậy, cô ấy lại còn không biết việc bố mẹ cô đã tới đó để đón Bin về nhà ăn tối.
"Không đi với ai cả. Mình ở quán, khoảng gần 10 giờ mới về."
"Thật không?"
Lam gật đầu xác nhận.
"Sao mẹ Lam lại ở đây?"
Có lẽ, Bin chính là đứa trẻ tội nghiệp, khi bị cả hai người phụ nữ ở trước mặt mình bỏ rơi, xem như cậu bé không tồn tại.
"Con ngoan. Mẹ Lam tới đây là để chịu phạt."
Hạ ngồi xuống bên cạnh thằng bé để giải thích.
"Sao mẹ Lam lại bị phạt?"
"Vì mẹ Lam hư."
Hạ quay sang, lườm Lam một cái.
"Nhưng mẹ không được đánh mẹ Lam."
"Được rồi, con trai. Mẹ sẽ không đánh mẹ Lam đâu. Mẹ chỉ bắt mẹ Lam phải" trả bài "cho mẹ thôi."
"Trả bài là gì?"
Bin ngây thơ hỏi lại.
"Này, đừng có đầu độc thằng bé bằng những lời lẽ đó."
Lam lúc này không thể chịu đựng được nữa. Từ nãy tới giờ, cô đứng im nghe hai mẹ con bọn họ thương thuyết với nhau, nhưng đến khi Hạ sử dụng những từ ngữ "nhạy cảm" đó, thì cô buộc phải lên tiếng.
"Cái gì mà đầu độc? Lam đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"
Hạ nhìn Lam bằng ánh mắt tinh quái.
Lam biết là mình bị hớ, nên chẳng dám nói gì thêm. Vội vàng tiến lại chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống.
"Nhưng dù sao thì mình cũng đồng ý với cách nghĩ của Lam. Đó đúng là ý mà mình muốn nói đến đấy."
Hạ vẫn tiếp tục không chịu buông tha cho Lam.
"Con yêu, giờ thì con mau vào phòng ngủ đi nhé. Mẹ với mẹ Lam còn có việc quan trọng cần phải làm nữa."
Hạ phải dỗ dành mãi mới có thể khiến Bin leo lên giường để tìm lại giấc ngủ, vốn dĩ đã bị Lam làm cho gián đoạn.
"Nó ngủ rồi à?"
Thấy Hạ đi từ phòng ngủ ra, Lam liền hỏi.
"Ừ."
Hạ cứ thế, lừ lừ tiến về phía Lam.
"Nó có hay bị thức giấc giữa chừng không?"
Lam nhích người, ngồi lùi lại, cảnh giác nhìn Hạ.
"Không. Căn bản là vừa nãy, có một kẻ vô duyên tới đây đập phá, nên mới khiến nó bị tỉnh giấc."
Hạ cảm thấy toàn thân mình trở nên rạo rực, không thể kiểm soát được. Cô ngồi lên đùi Lam, đưa lưỡi luồn sâu vào khoang miệng của cô ấy mà khuấy đảo liên hồi. Hạ từ từ đỡ Lam nằm ngả người xuống ghế, bàn tay cô nhanh chóng kéo ngược chiếc áo của Lam lên, đôi môi chạm nhẹ vào điểm nhạy cảm ấy.
"Không phải chứ? Đến giờ này mà vẫn còn có người đến tìm Hạ sao?"
Lần này thì Lam co chân, đạp mạnh một cái, khiến Hạ rơi bịch xuống đất, khi tiếng chuông cửa vang lên liên hồi.
"Đúng là đồ phá đám."
Hạ hậm hực bước ra mở cửa. Trái với thái độ tức tối của cô, là vẻ mặt nhăn nhở của Jenny.
"Em về muộn, sợ đánh thức bố mẹ với chị Lam dậy, nên đành phải chạy qua đây, tá túc bên chị một đêm."
Jenny cười hì hì, rồi chạy vọt vào trong, như sợ Hạ sẽ đóng sập cửa lại, không cho mình vào nữa.
"Ôi, ai đây? Không phải là em đã khiến hai người bị gián đoạn đấy chứ?"
Vừa nhìn thấy Lam đang ngồi trên sofa, Jenny không khỏi reo lên đầy ngỡ ngàng.
Lam ném mạnh chiếc gối vào mặt Jenny rồi đe dọa.
"Lần sau còn về muộn thì đi luôn đi. Đừng có mà về nhà nữa."
"Này này, đây mới chỉ là lần đầu tiên của em thôi nhé. Không như ai kia, không những về muộn, mà còn qua đêm ở nơi khác."
Jenny lè lưỡi trêu chọc, khiến cả Hạ và Lam đều đỏ mặt xấu hổ.
"Em mà còn nói nữa, là chị đuổi em ra khỏi nhà đấy."
"Em không nói, không nói nữa." Jenny vội lấy tay bịt miệng mình lại. "Vậy hai người đang làm gì thì làm tiếp đi. Em không xem nữa, em vào trong kia ngủ với Bin đây. Bye bye."
Jenny đứng dậy bỏ vào phía trong, cô không quên, để lại cái nháy mắt tinh nghịch cho hai người bọn Lam.
"À, chị Hạ này." Jenny bất chợt dừng lại, gọi Hạ.
"Gì?"
"Chị vừa đảo ngược quy trình à?"
Hạ ngây người, chẳng hiểu được ý Jenny muốn nói là gì.
Jenny hất mặt về phía Lam, tiếp tục.
"Ngoài chưa cởi, mà bên trong đã được tháo rời là sao?"
Lam cúi xuống, nhìn lại mình. Chỉ có mỗi chiếc điện thoại của Hạ là đang nằm trên bàn, cô liền cầm lấy, suýt chút nữa là liệng thẳng nó về phía của Jenny, nếu như không có sự can ngăn kịp thời của Hạ
"Này này, đừng làm vậy. Đừng làm vậy. Điện thoại này mình mới mua đấy. Mà Lam có ném thì cũng chẳng trúng đâu, con bé chui vào phòng mất rồi."
Hạ vừa nói vừa cười, trước sự láu cá của Jenny, càng buồn cười hơn nữa, chính là vẻ mặt như muốn được độn thổ của Lam lúc này.
"Đừng giận nó nữa. Dù sao thì nó cũng chỉ là thấy gì nói đó thôi mà."
"Mau biến đi."
Lam giơ chân, định đạp Hạ một cái nữa, thì bị cô ấy nhanh chóng lấy tay giữ lại.
"Nhẹ nhàng thôi, đừng gây ra tiếng động mạnh, kẻo cả Phương và Bin đều chạy ra nhìn chúng ta bây giờ."
Hạ vẫn tiếp tục không chịu bỏ qua cho Lam.
"Mau vào trong đó mà ngủ với bọn họ đi. Mình sẽ nằm ngủ ngoài này."
Lam ôm lấy cái gối đặt lên mặt mình. Nếu biết bản thân mình bị sẽ hành hạ khổ sở thế này, thì dù cho mẹ cô có nói thế nào đi nữa, cô cũng nhất định sẽ chẳng dại gì mà vác xác tới đây, để rồi lại tự biến bản thân mình thành trò cười, giúp thiên hạ mua vui thế này.
Đợi một lúc, thấy bên ngoài trở nên im lặng, Lam mới để cái gối ra khỏi mặt mình cho dễ thở. Đèn trong phòng đã tắt, nhưng ánh sáng từ bên ngoài hắt vào cũng đủ để cho Lam nhìn thấy Hạ đang ngồi bất động ở bên cạnh mình.
"Sao còn ngồi đây? Không buồn ngủ à?"
"Là thật phải không? Không phải là mình đang mơ chứ?"
Lam ngồi dậy, kéo Hạ vào lòng mình mà vỗ về.
"Ừ, là thật."
"Có đúng là chúng ta đang ngồi bên nhau không? Khi nãy chúng ta hôn nhau, cũng là thật chứ?"
Dù đang nằm trọn trong vòng tay Lam, nhưng Hạ vẫn ngỡ như đó chỉ là một giấc mơ, để rồi khi tỉnh dậy, tất cả rồi sẽ vụt tan biến trong sự hối tiếc của cô.
"Ừ, tất cả đều là thật. Nếu không tin thì.. Á, đau mà."
Lam khẽ hét lên, khi hàm răng của Hạ đang cắn chặt vào bờ vai cô.
"Đúng là thật rồi. Không phải là trong giấc mơ của mình nữa. Cảm ơn Lam. Cảm ơn Lam nhiều lắm."
Hạ vùi sâu mặt vào ngực Lam, vừa khóc, vừa cười trong niềm hạnh phúc vô tận.
"Cũng không cần phải kiểm chứng bằng cách đó chứ? Còn muốn trên cơ thể mình phải có thêm bao nhiêu vết sẹo nữa đây?"
"Mình còn muốn trên khắp cơ thể Lam, chỗ nào cũng phải có dấu răng của mình để lại."
"Như vậy là đang sử dụng nhục hình đấy."
Lam ôm ghì Hạ chặt hơn, bản thân cô cũng đang vỡ òa trong niềm hạnh phúc.
"Lam này."
Hạ giống như một chú mèo nhỏ, đang được Lam cưng nựng vuốt ve.
"Ừ."
"Mình sẽ mãi như thế này nhé. Không còn giận hờn, không còn ngăn cách, sẽ mãi mãi ở bên nhau như thế này, được không?"
"Ừ."
"Chúng ta hãy cứ an yên mà tiếp tục ở bên nhau cho tới cuối cuộc đời. Đừng nghĩ về quá khứ, đừng bao giờ khơi lại những nỗi đau đã từng đi qua nữa. Từ nay trở đi, cuộc sống này chỉ cần nghĩ cho hai đứa mình và bé Bin là đủ rồi. Lam hãy chấp nhận cách sống ích kỷ như thế, để sống cho mình và cho bé Bin thôi nhé. Mình và con cũng chỉ cần có Lam, như vậy là quá đủ rồi."
"Ừ."
Lam không muốn nói quá nhiều vào lúc này. Cô chỉ muốn được cảm nhận, và tận hưởng sự yêu thương mà Hạ đang dành cho mình. Thật ấm áp, mê say.
"Sáng sớm mai, đi cùng mình tới nơi này nhé."
"Ngày mai Hạ không phải đi làm sao? Còn phải đưa bé Bin đi học nữa."
"Chỉ cần có Lam ở bên cạnh, là mình chẳng muốn làm gì cả. Giờ chỉ muốn bỏ việc mà ở nhà ôm Lam suốt ngày như thế này thôi." Hạ cuộn tròn người lại, rúc sâu vào lòng Lam. "Còn bé Bin, chẳng phải vẫn còn một kẻ rảnh rỗi đang nằm trong kia sao? Chúng mình cứ đi đi, khi nào cô ấy dậy, sẽ tự biết phải làm gì với thằng bé."
Có được Lam rồi, Hạ cũng tự thấy mình trở nên vô trách nhiệm với con trai hơn. Nhưng biết sao được, tại cô yêu Lam nhiều quá mà.
Lam cười nhẹ trước dự định vừa rồi của Hạ.
"Lam này." Hạ giống như một đứa trẻ, chỉ thích được luôn miệng gọi tên người mà mình yêu thương nhất. "Mình yêu Lam."
"Mình cũng vậy."
"Cũng vậy là sao?"
Hạ ghét cái kiểu ăn theo như thế của Lam. Cứ mỗi lần cô thể hiện tình cảm với Lam bằng lời nói, là cô ấy lại chỉ có câu, "cũng vậy" hoặc "giống như Hạ", mà ít khi chịu thừa nhận tình cảm của chính mình cho cô biết.
"Là mình cũng yêu Hạ."
"Phải vậy chứ. Mình ngủ đây."
Chỉ cần chờ có câu nói đó thôi, là Hạ cảm thấy như cuộc đời này đang dành hết mọi sự ưu ái cho riêng cô. Hạnh phúc, yêu thương, hình như cô đang có tất cả rồi. Thực sự là đang cảm thấy rất vui sướng.
Chỉ tội cho Lam, khi Hạ cứ thế mà ngủ vùi trong lòng cô. Báo hại cô, phải ngồi dựa lưng vào ghế cả đêm, để biến mình thành cái gối ôm cho cô ấy dùng.
Lam vừa gục xuống ngủ được vài phút, thì bị Hạ kéo dậy. Mặt cô ngơ ngác trong cơn ngái ngủ.
"Mau dậy thay quần áo rồi đi thôi."
Hạ đưa cho Lam chiếc váy của mình, cô giục giã.
"Gì vậy? Vẫn chưa tới 4 giờ sáng mà."
Lam đón lấy bộ đồ trên tay Hạ, nhưng cô chẳng muốn mặc vào, lại nằm vật ra ghế, nhắm nghiền mắt lại.
"Nếu mệt thì lát nữa lên xe có thể chợp mắt thêm một lát. Chúng ta cần phải đi sớm, nếu không lỡ hết việc."
Hạ dùng hết sức mình để kéo Lam ngồi dậy.
Sau khi hối thúc được Lam dậy đi vào nhà vệ sinh thay đồ, Hạ cũng kịp viết cho Jenny vài chữ, dặn dò cô ấy cho Bin ăn sáng, rồi đưa thằng bé đi học. Cô cầm lấy điện thoại của cả mình và của Lam ở trên bàn, rồi giữ phím nguồn vài giây, khiến màn hình trở nên tối đen lại.
Hạ cho xe chạy khá nhanh, nhưng cũng mất gần hai tiếng, cô mới đưa được Lam tới nơi mà mình muốn. Cho xe đỗ trước một cái cổng sắt khá lớn, Hạ bước xuống, đi về phía đó để mở khóa.
"Sao Hạ lại có chìa khóa ở nơi này?"
Lam liền thắc mắc, ngay khi Hạ quay trở vào xe.
"Đây là khu vườn của riêng mình. Mình đã mua từ năm năm trước, và thuê người tới đây chăm sóc."
Hạ tiếp tục cho xe đi sâu vào phía trong.
Đập vào mắt Lam lúc này, là một vườn hoa hướng dương rộng lớn, với hàng ngàn bông hoa hướng dương bung cánh hướng về phía mặt trời đang lấp ló đằng sau rặng núi.
Lam bước xuống xe, cô như bị thôi miên bởi màu vàng rực rỡ của loài hoa này. Hít một hơi thật sâu để cảm nhận được hết luồng khí trong lành ở quanh đây. Lam bước vào giữa những luống hoa, cô nhẹ nhàng, nâng niu từng bông hoa trên tay mình.
"Thế nào, đẹp không?"
Hạ bất ngờ tiến tới, cô vòng tay, ôm chặt lấy Lam từ phía sau.
"Rất đẹp."
Lam ngả người, dựa đầu vào vai Hạ, bờ môi cô cũng khẽ chạm vào bên má mềm mại của cô ấy.
"Lam có nhớ, câu chuyện về giấc mơ hoa hướng dương mà Lam đã từng kể cho mình không?"
"Giấc mơ hoa hướng dương?"
Lam nhất thời không thể nhớ ra được điều gì.
"Đó là giấc mơ của Lam khi mình mới từ Pháp trở về. Lam nói với mình rằng, Lam mơ thấy đang được đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương, còn mình thì đang đứng quay lưng lại phía Lam. Rồi Lam gọi mình, nhưng mình chẳng thèm quay lại, cứ thế mà lướt nhanh như một con gió hướng về phía mặt trời, mặc cho Lam đưa tay ra níu lại, và chạy đuổi theo mình. Lúc đó, mình còn hỏi lại Lam, có biết hoa hướng dương tượng trưng cho điều gì không? Mình đã nói cho Lam biết được hai điều, chính là niềm tin và hy vọng, nhưng còn một lời thú nhận nữa, mình vẫn chưa kịp nói."
"Vậy lời thú nhận đó là gì?"
Lúc này, Lam mới nhớ ra được giấc mơ năm xưa của bình. Bất giác, cô giữ chặt lấy tay Hạ trên vòng eo của mình, như sợ rằng, cô ấy sẽ giống như giấc mơ kia, cứ thế mà vô tình lướt qua cô.
"Thú nhận là, trên đời này, Hạ chỉ biết duy nhất có Lam. Người mà Hạ yêu và trao trọn trái tim này chỉ có thể là Lam mà thôi. Hoa hướng dương chính là biểu tượng cho một tình yêu thủy chung. Dù mình có ở bất cứ đâu, đi bất cứ nơi nào trong bầu trời này thì tình yêu của mình dành cho Lam cũng không thay đổi. Lam cũng giống như mặt trời tỏa sáng và sẽ sưởi ấm cho trái tim của mình."
Lam bật khóc vì sung sướng trước những lời thổ lộ mà Hạ dành cho mình.
"Lam thấy không, khung cảnh bây giờ không hoàn toàn giống như trong giấc mơ của Lam. Mình không còn quay lưng lại với Lam nữa, mà đang ở phía sau, ôm chặt lấy Lam trong vòng tay. Mình cũng sẽ không lướt qua Lam nữa, không còn để Lam phải giơ tay ra mà níu mình ở lại nữa, mà giờ đây, mình sẽ là người giữ chặt lấy Lam, không bắt Lam phải tiếp tục đuổi theo mình nữa."
Lam gỡ tay Hạ ra, cô quay người lại, đối diện với gương mặt cũng đang giàn giụa nước mắt của Hạ. Cô khẽ chạm môi mình lên mắt Hạ, uống trọn những giọt nước đang trào ra từ nơi ấy. Mặn chát nhưng lại mau chóng trở nên ngọt ngào ngay khi được tiếp xúc vào đầu lưỡi của cô.
Hai người con gái đẹp, cứ thế mà quấn vào nhau, những nụ hôn vẫn mãi tiếp diễn, triền miên không dứt. Ánh bình minh như chiếu rọi, tỏa sáng quanh họ, những bông hoa hướng dương cũng đung đưa, nhảy múa trong làn gió, để cùng chúc phúc cho một tình yêu hoàn hảo, một mối tình khắc cốt ghi tâm, trọn vẹn và vĩnh cửu.
Jenny mở cửa, ngó đầu vào phòng Lam chỉ để thông báo với cô một việc như vậy, rồi toan bỏ đi.
"Phương. Đứng lại cho chị."
Lam quát lên, khi thấy thái độ vội vã của Jenny.
"Sao vậy?"
"Em mau vào đây."
Jenny tỏ ra khó chịu khi bị Lam làm lỡ việc của mình.
"Dạo này em làm gì mà cứ đi sớm về muộn vậy? Hành động thì mờ mờ ám ám. Rốt cuộc là đang có chuyện gì giấu chị?"
"Làm gì có. Em chỉ đi gặp mấy người bạn, để học tập bí quyết trong kinh doanh thôi mà."
"Bạn em? Là Việt Khang phải không?"
Kể từ hôm Jenny thay Lam đi ứng phó với Việt Khang, thì ngày nào cô ấy cũng ra khỏi nhà từ sớm, rồi đến tối khuya mới về. Về nhân cách của Việt Khang thì Lam không có gì phải lo lắng, nhưng việc Jenny và anh ta lúc nào cũng kè kè với nhau, không khỏi khiến cô phải hiếu kỳ.
"Sao chị biết là em cùng đi với anh ấy?"
Jenny lè lưỡi, thầm thán phục sự tinh ý của Lam.
"Em nghĩ là mình có thể giấu mãi được sao? Nói đi, quan hệ của hai người lúc này là gì?"
"Em nói rồi, chỉ là em đi theo, khi anh ấy đi gặp đối tác, để học hỏi kinh nghiệm thôi mà."
"Chỉ có vậy thôi."
Jenny gật đầu xác nhận.
"Chị gọi cho ai vậy?"
Nhìn thái độ của Lam, Jenny có chút bất an. Cô thừa hiểu tính Lam, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, nếu như chưa có được một câu trả lời thỏa đáng.
"À, chị định gọi điện cho Việt Khang, mời anh ấy đi ăn tối, tiện thể cũng học hỏi kinh nghiệm kinh doanh luôn. Công ty tổ chức sự kiện của em cũng là kinh doanh, mà quán cafe nhỏ kia của chị cũng là kinh doanh. Học hỏi thêm được chút kiến thức cũng không thừa."
"Thôi được rồi, để em khai."
Jenny khóc dở mếu dở vì sự thông minh quá đáng của Lam. Cô đành phải ngồi xuống ghế, báo cáo hành tung mấy ngày vừa qua của mình cho Lam biết.
"Vậy người cần phải nói lời cảm ơn là em chứ không phải chị?"
"Thôi mà. Đừng trêu em nữa." Jenny ôm lấy tay Lam nài nỉ. "Kể ra lúc đầu, em cũng chẳng có thiện cảm với anh ấy, vì dám cả gan theo đuổi chị. Em tìm mọi lý do, để khiến anh ấy phải chấp nhận từ bỏ tình cảm của mình, nhưng đều vô ích. Việt Khang nhìn bề ngoài thế thôi, nhưng thực chất lại là một kẻ rất bảo thủ trong tình cảm. Anh ấy nói, một khi đã thích ai là sẽ theo đuổi người đó tới cùng, và với chị, anh ấy cũng sẽ làm vậy. Chẳng còn cách nào khác, em đành kể hết chuyện của chị cho anh ấy biết."
"Cái gì? Em nói chuyện của chị với Hạ cho Việt Khang biết? Em thích anh ta đến mù quáng rồi hả Phương?"
Lam gắt lên vì tức giận. Không phải là vì cô sợ Việt Khang sẽ đánh giá mình thế nào, mà bởi từ trước đến nay, cô không hề muốn, khi để người ngoài biết được quá nhiều về mình. Với cô, Việt Khang chưa phải là bạn bè thân thiết, để mà có thể chia sẻ những chuyện mang tính chất đời tư được.
"Không phải là như vậy. Dù là em có hơi thích anh ấy một chút, nhưng em tuyệt đối không hề bán đứng chị. Em buộc phải kể với anh ấy chuyện của chị, bởi nếu không, anh ấy sẽ đòi đến tận nhà mình để gặp chị. Rồi cả ở công ty nữa, nếu như không có em cản, thì có lẽ, anh ta sẽ chuyển sang phòng chị mà ngồi từ lâu rồi. Em sợ, nếu như Việt Khang cứ tiếp tục tấn công chị như vậy, sẽ càng khiến cho chị Hạ phải đau lòng, mà chị cũng sẽ gặp nhiều phiền toái nữa. Chị tin em đi mà, em chỉ là ngưỡng mộ tài năng trong kinh doanh và sự chung tình của anh ta đối với chị thôi, chứ chưa phải là mù quáng đến mức, việc gì cũng có thể làm, chỉ để lấy lòng anh ta đâu. Nếu không tin, để em gọi điện cho anh ta, hủy bữa ăn tối nay luôn."
Jenny ra sức thanh minh, để Lam hiểu được tấm lòng của mình đối với cô ấy.
"Thôi được rồi. Em cứ đi ăn cùng Việt Khang đi. Tối nay về sẽ nói chuyện tiếp."
"Chị đừng giận em nữa mà. Chị xem, mấy hôm nay cùng đi ăn với anh ta, chủ đề và nhân vật chính chỉ xoay quanh chị với chị Hạ. Có được câu chuyện nào ngoài lề đâu."
"Cái gì? Hai người còn lôi cả chúng tôi lên bàn ăn sao?"
"Thì làm gì có chuyện nào khác nữa mà nói. Câu chuyện tình cảm động của chị, khiến Việt Khang thấy rất ngưỡng mộ, nên mới không tiếp tục theo đuổi nữa. Anh ấy còn đang ngỏ ý, hôm nào đó sẽ mời chị và chị Hạ cùng ăn cơm tối, trước khi quay trở về thành phố Hồ Chí Minh."
"Trời ạ. Em kể cái kiểu gì, mà khiến chị với Hạ thành nhân vật chính trong truyện ngôn tình, để anh ta phải ngưỡng mộ như vậy."
Quả thực, Lam muốn cười mà chẳng cười nổi. Mặt cô trở nên méo xệch. Lam đang phân vân, không biết sau này gặp Việt Khang ở công ty, cô có nên tiếp tục tránh mặt anh ta nữa hay không?
"Em chỉ kể sự thật, những gì em biết thôi mà."
Jenny vẫn cố tỏ ra mình là người vô tội, nên Lam có muốn trách mắng cô ấy thêm cũng không nỡ. Cuối cùng, đành phải mắt nhắm mắt mở, mà coi như không có chuyện gì.
"Mau đi đi cho tôi nhờ. Em mà ở đây, sẽ càng khiến chị tức giận thêm đấy."
"Chị bảo em phải đi đâu bây giờ? Cũng hết giờ làm rồi mà."
"Chẳng phải là Việt Khang đang chờ em dưới kia sao? Mau đi với anh ta, mà kể nốt cuốn truyện ngôn tình còn đang dang dở kia đi."
"Em nhắn với anh ấy là phải ở lại, để nghe chị xử tội rồi. Giờ chúng ta cùng về thôi."
Biết là Lam sẽ chẳng thể giận mình lâu, nên Jenny lại cười nhăn nhở, khoác lấy tay cô, cùng nhau rời khỏi công ty để trở về nhà.
++***++
Hôm nay, dù là cuối tuần, nhưng Lam vẫn dậy thật sớm. Cô xách theo túi đồ mà mình đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua, rồi đi ra ngoài.
Lam vừa bước vào cổng, thì nghe thấy tiếng thỉnh chuông của sư thầy từ trong chùa vang đến. Cô rảo bước đi vào phía trong.
Trao cho sư thầy túi đồ trên tay, để nhờ Người đặt lễ giúp, Lam lặng lẽ bỏ ra ngoài vườn.
Lam đến chùa Hoàng Kim đã lâu và cũng thường xuyên qua lại nơi này, nhưng chỉ cách đây mấy ngày, cô mới được biết em trai mình được bố mẹ gửi gắm tại đây.
"Bố mẹ con hôm nay không tới sao?"
Sư thầy Diệu Huyền nhẹ nhàng đi tới bên Lam, bà khẽ hỏi.
"Dạ không. Con cũng mới được biết là em trai mình được nương tựa tại chùa, nên năm nay con xin phép bố mẹ, được tự mình tới đây để thắp cho cậu ấy nén hương vào ngày này."
"Ừ, che giấu sự thật, không bằng để con trực tiếp đối diện với nó. Trước đó, mẹ con cũng tới nói với ta là không được cho con biết. Bà ấy sợ, con sẽ bị ám ảnh suốt đời, nên muốn con, nếu có thể, hãy cứ quên đi hết những chuyện đau buồn của ngày thơ ấu đó. Dù sao thì em con cũng đã đi rồi, con có tự trách mình thì cũng chẳng thể níu cậu ấy quay trở lại. Không thể quên, nhưng con có thể buông xả bớt những nỗi niềm đau khổ ra khỏi tâm tư, để trước nhất là cứu tâm con cho bớt nhức nhối, sau là có thể dùng những sinh lực, đáng lẽ tiêu hao trong việc gậm nhấm những cảm xúc đau đớn kia, thì hãy chuyển qua những công việc ích lợi hơn."
"Con biết điều đó. Nhưng thực sự, con nghĩ mình không làm được. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, là hình ảnh em trai con nằm trên vũng máu lại hiện về. Con không hận bố cô ấy, không ghét bỏ cô ấy, nhưng con cũng không thể tha thứ cho mình, nếu như con chấp nhận quay về bên cô ấy."
Lam ôm mặt bật khóc. Phải, hôm nay chính là cái ngày đen tối, mà ông Trời đã nhẫn tâm lấy đi sinh mạng của em trai cô.
"Khi trong tay con cứ cố nắm chặt một vật gì mà không chịu buông xuống, thì con sẽ chỉ có mỗi thứ đó. Nhưng nếu con chịu buông xuống, thì con mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Có buông xả thì lòng con mới rộng mở. Khi đó, con mới có thể tự tìm thấy cho bản thân niềm an vui và thanh thản trong tâm hồn được."
Lam im lặng, không nói gì. Cô dần cảm nhận được bài học sâu sắc trong lời dạy của sư thầy. Phải chăng, đã đến lúc cô cần phải buông bỏ, để có thể nhận được sự yêu thương, hạnh phúc và bình an từ cuộc sống hiện tại?
"Bố mẹ con có xin chùa một mảnh đất nhỏ để làm nơi an nghỉ cho em trai con. Để ta dẫn con tới đó."
Lam đứng dậy bước theo sau sư thầy. Đó là một ngôi mộ nhỏ, được chăm sóc cẩn thận, nằm ở góc vườn, vì thế mà Lam chưa từng một lần đặt chân tới đây, dù đã đến chùa nhiều lần.
Lam xin phép Sư thầy, cho cô được ở đó một mình. Cô ngồi bệt xuống thảm cỏ, lưng dựa vào thành mộ, khẽ lên tiếng.
"Này nhóc, hôm nay chị đến thăm em rồi đây. Em ở trên đó thế nào? Có vui không? Xin lỗi em nhé. Hơn hai mươi năm rồi, chị mới có thể tới gặp em được. Có giận chị nhiều không, em trai?"
Lam thủ thỉ, tự sự với chính mình, nhưng cô bất chợt có cảm giác như ở đâu đó quanh đây, có người đang lắng nghe mình tâm sự.
"Chị vẫn còn yêu cô ấy, mãi mãi cũng không thể nào quên được. Em ghét chị lắm phải không? Ừ, chị còn thấy chán ghét chính bản thân mình nữa là. Năm năm qua, lúc nào cũng tự dặn lòng mình là phải quên cô ấy đi. Rồi cứ nghĩ là đã có thể quên được, cho tới khi cô ấy lại quay trở về, thì mọi cảm xúc trong chị đều bị xáo trộn hoàn toàn. Giống như, chị không còn khả năng để điều khiển tình cảm của mình bằng lý trí nữa. Rõ ràng là ý thức mách bảo không được quan tâm, không được nghĩ ngợi gì về cô ấy nữa, vậy mà tim chị vẫn nhói đau, mỗi khi hai người đối diện nhau. Rồi cả đứa con trai của cô ấy nữa. Em biết không? Chị cứ nghĩ rằng, mình với nó vốn chẳng có mối quan hệ nào, nên cứ cố tỏ ra lãnh cảm mỗi khi tiếp xúc với nó. Vậy mà hôm trước, tưởng nó đi lạc, hay bị kẻ xấu bắt cóc, chị lại chẳng thể giữ được bình tĩnh, gào khóc thảm thiết như một người mẹ bị lạc đứa con của chính mình. Buồn cười lắm phải không em?"
Lam dừng lại một lúc, cô đưa tay lên má, lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.
"Lam Dương à! Em nói xem, nếu như chị không thể tiếp tục rời xa cô ấy được nữa, thì em có đồng ý, cho phép chị được quay trở về bên cô ấy không? Giờ em đã biết, chị vẫn còn yêu cô ấy nhiều như thế, thì em có ghét bỏ chị không?"
Lam ngước lên, nhìn bầu trời xanh ngắt một màu, cũng giống như cái tên mà bố mẹ đã đặt cho em trai cô. Không có lời hồi đáp nào cho câu hỏi của cô. Có chăng, chỉ là làn gió mát nhẹ, mềm mại chạm vào má cô, giúp cô hong khô những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi. Lam nhắm mắt lại, miệng khẽ mỉm cười, mà tận hưởng không gian bình yên hiếm có này.
Lam ở lại chùa cho tới gần chiều tối. Lúc chuẩn bị ra về, cô còn quay trở lại ngôi mộ của em trai mình một lần nữa, để nói lời chào tạm biệt với cậu.
"Lam."
Lam giật mình quay trở lại. Trên tay Hạ là một bó hoa tuylip trắng. Cô ấy rụt rè, cẩn trọng bước từng bước nhỏ, tiến về phía cô.
Hạ cẩn thận đặt bó hoa lên mộ của em trai Lam, với tất cả sự thành tâm của mình. Cô chắp hai tay lên trước mặt, khẽ cúi đầu, rồi lặng lẽ khóc.
Lam nhìn bó hoa tuylip trên mộ em trai mình. Cô hiểu rằng, Hạ đang muốn nói lời xin lỗi với cậu ấy. Cô không nói gì, chỉ đứng nhìn Hạ đang lặng người trước ngôi mộ một lúc, rồi cứ thế quay lưng mà bước đi.
"Sao Hạ lại đến đây?"
Biết là Hạ cũng đang đi theo sau mình, nên Lam liền cất tiếng hỏi.
"Là mình hỏi mẹ. Biết được Lam ở đây, nên mình cũng muốn tới."
"Ừ."
Lam bước nhanh hơn, khiến cho Hạ cũng phải rảo bước để theo kịp cô.
Sư thầy đang dứng trong sân, nhìn thấy Lam và Hạ cùng quay trở vào, thầy liền trao lại cho cô túi đồ lúc sáng.
"Con không mang về đâu, thầy cho phép con để lại đây cho các em."
"Ta cũng bớt lại một nửa cho mấy đứa rồi. Con cứ mang về, cậu ấy sẽ cùng đi theo, để bảo vệ và chở che cho con."
"Dạ, con cảm ơn thầy nhiều lắm. Con xin phép. Hôm khác con sẽ cùng Duy quay về đây thăm thầy."
Hạ cũng cúi chào sư thầy, rồi lại tiếp tục bước theo phía sau Lam.
"Lam, con dừng lại một chút. Ta còn câu này muốn nói với con."
Lam liền quay trở lại, còn Hạ vẫn tiếp tục bước đi.
"Con còn nhớ câu chuyện khi Phật gặp một con nhện trong miếu Quan Âm mà ta đã từng kể chứ?"
Thấy Hạ đã đi ra đến ngoài cổng chùa, sư thầy mới lên tiếng.
"Dạ, con vẫn nhớ."
"Vậy thì con cũng biết, cuộc sống của con người vốn chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ. Có được duyên nợ với nhau thì đừng vội bỏ lỡ, hãy cố mà nắm chặt lấy nó. Cô gái ấy chính là thứ quý giá nhất trên thế gian này mà con có được. Hãy nhớ rằng, thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà chính là hạnh phúc mà hiện nay con đang nắm giữ."
Lam đứng ngẩn người một lúc, rồi cũng hiểu được ý mà sư thầy đang muốn nói tới là gì. Một lần nữa, cô lại cúi đầu, bày tỏ sự biết ơn với lời dạy của Người, rồi vội vàng chạy đi, để có thể đuổi kịp Hạ.
Hạ vẫn đang đứng dựa vào xe Lam, cô bước lại gần, hỏi một câu ngu ngốc.
"Xe của Hạ đâu?"
"Mình không nhớ đường, nên đi taxi cho tiện. Cho mình về cùng được không?"
"Được."
Lam muốn nở một nụ cười, mà còn ngần ngại.
"Lát nữa, Lam cho xe ghé vào tiệm bánh ngọt trên đường giúp mình."
Hạ ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn cẩn thận, rồi nhắc nhở Lam.
"Làm gì vậy?"
"Hôm nay là sinh nhật bé Bin. Mình muốn mua cho thằng nhóc một chiếc bánh sinh nhật."
"Sinh nhật ngày hôm nay."
Lam thốt lên đầy ngạc nhiên. Thằng bé sinh vào đúng ngày mất của em trai cô. Là định mệnh hay chỉ là vô tình trùng hợp đây?
++***++
Vì lời hứa là hôm nay sẽ đón Bin về sớm để đưa cậu bé đi chơi, nên Lam phải gấp rút thu xếp công việc, để tới trường đón cậu đúng giờ.
Đang chuẩn bị ra về, thì điện thoại của Lam rung lên liên hồi. Cô cầm lên, là Quyên gọi. Cô vui vẻ nghe máy.
"Chào em. Chị cũng đang tính đi đón Bin đây."
"Chị mau đến bệnh viện nhé. Bé Bin phải đưa vào đó cấp cứu rồi."
Giọng Quyên ở đầu dây bên kia như lạc đi.
Lam cũng chỉ kịp hỏi lại Quyên tên bệnh viện đó là gì, rồi vội lao nhanh ra khỏi phòng.
Gửi xe vào bãi xong, Lam chạy vội tới phòng cấp cứu. Chỉ có mình Quyên đang đứng ở ngoài. Mặt Lam lúc đó cắt không còn giọt máu. Cô vừa hỏi Quyên, vừa thở gấp.
"Bé Bin đâu rồi em?"
"Chị bình tĩnh. Bé đang ở trong đó cùng với mẹ. Chắc là không sao đâu."
Quyên đỡ Lam ngồi xuống ghế, giúp cô bình tĩnh lại.
"Cô ấy cũng đến rồi?"
"Vâng. Chúng em cũng đã gọi điện ngay cho chị ấy. Khi Bin vừa vào phòng cấp cứu thì mẹ bé cũng kịp tới nơi. Nên bác sĩ để chị ấy vào cùng trong đó."
"Bin bị sao vậy?"
"Cháu đang chơi với bạn, thì bất ngờ khóc thét lên, rồi cứ thế nôn ra. Các cô có hỏi, thì cháu nói mình đau bụng, sau đó lại bị đi ngoài nữa. Em sợ cháu bị nặng, nên liền gọi xe cấp cứu, đưa cháu vào viện luôn."
"Cảm ơn em."
"Không có gì đâu chị. Đó cũng là trách nhiệm của chúng em mà. Chị uống nước đi."
Quyên đặt vào tay Lam chai nước mình vừa mới mua.
"Ừ."
Lam cầm lấy chai nước, đưa lên miệng uống ừng ựng, như để làm trôi đi nỗi sợ hãi trong lòng mình. Đến lúc này, tim Lam vẫn còn đang đập loạn lên vì lo lắng.
"Chị Lam, mẹ con bé Bin ra rồi kìa."
Trông thấy Hạ đang bế bé Bin bước ra từ phòng cấp cứu, Quyên liền thông báo cho Lam, khi cô vẫn còn cúi gầm mặt để cầu nguyện cho thằng bé.
Lam vùng đứng dậy, chạy đến bên Hạ sốt sắng.
"Bin sao rồi?"
"Không có gì nghiêm trọng lắm, Lam đừng lo. Con bị chứng lồng ruột, bác sĩ đã bơm hơi, tháo khối lồng ra rồi. Chắc là vì đau và sợ nên cậu ta đã ngủ thiếp đi. Giờ Lam giúp mình đi làm thủ tục nhập viện, bác sĩ nói cần phải ở lại đây cho tới hết ngày mai, để còn tiếp tục theo dõi tình hình của con."
"Ừ. Hạ cứ ngồi nghỉ một chút, mình đi làm thủ tục ngay đây."
Lam thở phảo nhẹ nhõm, cô bước vội về khu vực hành chính, để làm thủ tục nhập viện cho Bin.
"Chị Lam, đợi em cùng đi với chị."
Thấy Quyên chạy theo Lam, trong lòng Hạ không khỏi xuất hiện một mối nghi ngờ. "Không lẽ, Lam đào hoa đến mức, đi tới đâu cũng có người thích cô ấy như vậy sao?"
"Để mình bế Bin cho, phòng bệnh nằm trên tầng 2. Hạ cầm lấy ba lô đi."
Lam đón lấy Bin từ tay Hạ, nhẹ nhàng đỡ đầu thằng bé ngả vào vai mình.
"Em có mua cho bé chút cháo loãng, lát nữa bé tỉnh lại thì chị cho bé ăn nhé."
Lam vừa đặt được Bin nằm xuống giường, thì Quyên cũng đẩy cửa phòng vào. Cô đưa cốc cháo trên tay mình cho Lam đặt lên bàn.
"Cảm ơn em."
"Chị đừng khách sáo với em như thế. Từ nãy đến giờ, cũng đã nói cảm ơn đến mấy lần rồi."
Quyên tỏ ra ngại ngùng, khi Lam vẫn cố giữ khoảng cách với mình.
"Được rồi, chị sẽ không nói nữa." Lam cười gượng. "Chiều nay em phải lo cho Bin, chắc cũng mệt rồi, mau về sớm nhà sớm nghỉ ngơi đi."
"Vâng, bé không sao là em cũng an tâm rồi. Vậy em xin phép về trước, hai chị ở lại với bé nhé."
Lam vì lịch sự, nên cũng đi theo Quyên ra tận cổng bệnh viện. Trước khi quay trở vào, cô không quên mua thêm vài vật dụng cần thiết.
"Mình tưởng Lam về luôn rồi chứ?"
Thấy Lam xách theo túi đồ lỉnh kỉnh bước vào, Hạ liền nói dỗi. Từ lúc Quyên còn ở đây, cô đã quan sát rất kỹ thái độ của cô ấy đối với Lam, trong lòng không khỏi xuất hiện một nỗi hờn ghen.
"Mình tiễn Quyên về, rồi tiện thể mua vài thứ cần thiết cho Bin."
"Cô giáo của bé Bin tốt ghê. Không những tốt với học sinh, mà đến ngay cả người nhà của con, cô ấy cũng có sự quan tâm đặc biệt nữa. Thật may là mình đã chọn được một ngôi trường tốt cho con trai. Thế này thì khỏi cần lo con bị các bạn bắt nạt, hay là bị cô giáo mắng nữa rồi."
Lam không nhịn được cười trước cơn ghen tuông trẻ con của Hạ. Nhưng cô càng cười, lại càng khiến Hạ trở nên tức giận hơn. Nếu không vì sợ Bin thức giấc, Lam nghĩ, có lẽ Hạ sẽ ném cả cốc cháo kia vào mặt mình, vì dám cười cợt trên nỗi đau khổ của cô ấy.
"Quyên là người quen của mình. Trước kia có cùng em ấy đi tình nguyện trên Hà Giang. Hôm trước đưa Bin tới nhập học, mình và Quyên mới gặp lại nhau."
"Ai mà biết được. Mình thấy cô ấy có vẻ rất để ý đến Lam, nếu không thì đã chẳng tận tình đến vậy."
Dù biết là Lam đang nói thật, nhưng không hiểu sao, trong lòng Hạ vẫn chẳng thể yên tâm nổi.
"Cô ấy cũng là cô giáo của bé Bin mà. Người ta làm vậy cũng chỉ là vì trách nhiệm với nghề thôi. Hạ đừng áp đặt quá."
Nếu Hạ ghen, Lam có thể chấp nhận được, nhưng nếu vì ghen, mà cô ấy lại đi đánh giá về người khác theo chiều hướng tiêu cực như vậy, thì Lam cảm thấy không hài lòng.
"Mình xin lỗi."
Thấy Lam tỏ vẻ không vừa ý, Hạ cũng không dám nói tiếp, dù trong lòng cô vẫn còn cảm thấy có chút ấm ức.
"Hạ ở đây với Bin, mình về qua nhà thông báo với bố mẹ một tiếng cho họ yên tâm. Mình sẽ mang thêm quần áo, và cơm tối vào cho Hạ luôn."
"Vậy Lam nhớ vào sớm nhé."
Hạ rụt rè, như sợ Lam sẽ bỏ mặc lại hai mẹ con mình ở nơi này.
"Ừ, sẽ vào sớm."
Lam đặt tay lên vai Hạ, giúp cô có thể an tâm hơn. Đây cũng là lần đầu tiên, kể từ khi Hạ trở về, Lam chủ động tiếp xúc thân mật với cô. Cảm giác trong Hạ lúc này, là lâng lâng vui sướng, đến nỗi cứ ngồi ngẩn người ra, cho tới khi Lam đi được một lúc rồi cô mới kịp tỉnh lại.
++***++
Sợ Hạ sẽ phải chờ lâu, nên Lam cũng vội vàng tắm gội sau khi nói cho bố mẹ biết tình hình hiện giờ của bé Bin. Vì không thể sang nhà Hạ để lấy quần áo, Lam đành phải lấy bộ đồ trong tủ của mình ra để mang tới cho cô ấy tắm rửa. Phần cơm của cô ấy, cũng đã được mẹ cô chuẩn bị cẩn thận. Lam ôm hết những thứ đó ra ngoài xe, và tiếp tục quay trở lại bệnh viện.
Có lẽ là do quá mệt, nên sau khi ăn được vài thìa cháo, Bin lại mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Lam đứng dậy, tắt hết điện trong phòng bệnh đi, để Bin có thể ngủ ngon giấc. Cô và Hạ cứ ngồi nhìn nhau, nhờ thứ ánh sáng le lói từ ngoài hành lang hắt vào.
"Hạ gọi điện thông báo cho bố thằng bé chưa?"
Khó khăn lắm Lam mới có thể tìm được lý do để mà nói chuyện với Hạ, phá tan cái không khí im lặng đến chết chóc đã diễn ra hàng giờ đồng hồ giữa hai người.
"Bố thằng bé?"
"Ừ? Sao Hạ lại cười?"
Lam không khỏi ngạc nhiên, khi thấy Hạ hỏi lại mình, rồi cô ấy lại còn cười không ngớt.
"Vậy là Phương vẫn chưa nói gì cho Lam biết?"
Hạ thầm mắng Lam Phương trong bụng. "Con bé này, thế mà hứa lên hứa xuống là em sẽ giúp đỡ chị hết mình. Vậy mà, điều quan trọng nhất nó vẫn không hề nói cho Lam nửa lời. Bảo làm sao, cô ấy lại từng đối xử lạnh nhạt với bé Bin như vậy. Phương ơi là Phương. Là em hại chị chứ giúp đỡ cái gì?" Trong đầu Hạ lúc này, là ngàn vạn lời trách móc sự vô tâm của Lam Phương. Nếu như con bé sớm nói cho Lam biết sự thật, thì có lẽ, cô ấy đã không hiểu lầm cô đến ngày hôm nay rồi.
"Em ấy chỉ nói là mới gặp lại Hạ ở Pháp, và cùng với Hạ tổ chức show thời trang thôi."
"Vậy từ trước đến nay, Lam vẫn nghĩ rằng, Bin là con trai của mình với một người đàn ông khác?"
"Không phải sao? Vậy thằng bé là con ai?"
Sự ngây thơ không biết là do vô tình hay cố ý của Lam, càng như lửa đổ thêm dầu vào cơn tức giận của Hạ.
"Thật là không còn lời gì để nói nữa mà. Lam nghĩ mình là kẻ không ra gì đến thế sao? Lam cho rằng mình có thể vì cần có một đứa con, mà chấp nhận đi quan hệ với đàn ông hả? Lam coi thường mình đến vậy sao?"
Hạ tức đến nỗi bật khóc thành tiếng, khiến Lam phải vội vàng nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi. Chỉ là mình không tìm được lý do nào khác cho sự xuất hiện của bé Bin, nên mới tưởng đứa bé này là do Hạ sinh ra."
"Nó là con người trợ lý của mình. Cô ấy không muốn phải ràng buộc cuộc sống gia đình, nên quyết định thụ tinh nhân tạo để có được một đứa con. Nhưng khi cái thai được 8 tháng tuổi, thì cô ấy gặp một tai nạn nghiêm trọng. Bác sĩ nói với cô ấy là chỉ được chọn một trong hai người, nên cô ấy mới nhờ mình, đứng ra làm người giám hộ cho đứa bé, và đó cũng là quyết định cuối cùng của cuộc đời cô ấy."
Cũng chẳng thể đổ lỗi cho sự không biết của Lam, nên Hạ đành kìm nén cơn giận của mình lại, mà kể cho cô ấy biết lý do về sự xuất hiện của bé Bin ở bên cạnh cô.
"Nhưng còn người nhà của cô ấy nữa. Họ chấp nhận để Hạ nuôi thằng bé sao?"
"Cô ấy là trẻ mồ côi, sống trong cô nhi viện từ nhỏ, nên không hề có người thân thích. Khi cô ấy nằm viện trong tình trạng nguy kịch, cũng chỉ có mình ở bên cạnh, cùng đi hết quãng đời ngắn ngủi với cô ấy."
"Ừ."
Lam không nói gì nữa. Nút thắt trong lòng cô như được gỡ bỏ. Cảm giác thật nhẹ nhõm.
"Có phải, Lam vì đứa trẻ này, nên mới không muốn quay lại với mình?"
Hạ bất ngờ hỏi Lam, khiến cô trong phút chốc, không biết phải trả lời thế nào.
"Hay là tại năm xưa, mình đã nhẫn tâm bỏ mặc Lam phải tự mình đối mặt với khó khăn? Hay là vì Lam vẫn không thể tha thứ và vẫn còn bị ám ảnh về việc bố mình đã gây ra cho em trai Lam? Có thể nói cho mình biết lý do tại sao không?"
"Có thể là vì tất cả những điều đó. Mình cũng không biết nữa. Mình nghĩ đứa bé là con của Hạ với người đàn ông khác, nên không muốn xen vào. Mình cũng chẳng thể quên được cảm giác tuyệt vọng của bản thân, khi bị Hạ bỏ rơi trong lúc mình yếu đuối, cần sự quan tâm, chia sẻ từ Hạ nhất. Mình lại càng không thể tha thứ cho bản thân, nếu như cứ tiếp tục yêu Hạ. Bởi mỗi lần nhìn thấy Hạ, hình ảnh của Dương đang nằm trên vũng máu lại hiện về, ám ảnh tâm trí mình. Mình sợ, rất sợ khi phải đối diện với những cảm giác đó."
Hạ vội lao đến, ôm chặt Lam vào lòng. Từng câu nói của Lam, như những nhát dao đâm vào tim cô. Đau buốt, tê dại, nhưng cô biết, nỗi đau đó sẽ chẳng thấm vào đâu so với những gì mà Lam đã và đang phải trải qua.
"Xin lỗi. Mình xin lỗi. Lam đừng khóc nữa. Mình phải làm gì, mới có thể khiến Lam bớt đau đây."
Cảm nhận từng cái rung, nấc liên hồi của Lam trong lòng mình, trái tim Hạ trở nên tan nát.
"Mẹ. Mẹ."
Lam vội đẩy Hạ, khi nghe tiếng gọi "mẹ" của Bin. Cô lau vội đi những giọt nước mắt đang tuôn trào, rồi chạy đến, ngồi bên cạnh thằng bé.
"Đừng sợ. Có cô Lam ở đây với Bin rồi, cả mẹ Hạ nữa."
Hạ cũng vội chạy ra bật công tác điện lên cho con trai mình bớt sợ.
"Con không muốn ở đây đâu. Con muốn về cùng ông bà cơ."
Bin gào khóc đòi về cho bằng được, khiến Hạ phải ra sức dỗ dành.
Phải mất gần một tiếng đồng hồ, Lam mới có thể bằng giọng hát của mình để ru được thằng bé chìm vào giấc ngủ. Đến lúc Bin ngủ say, thì cổ họng Lam cũng trở nên khô khốc.
Hạ đưa cốc nước cho cô, miệng không khỏi bật cưởi.
"Thế nào? Thấy chăm trẻ con khổ không?"
Lam nhấp một ngụm nước vào miệng, mặt cô nhăn nhó.
"Ừ, cũng mệt thật."
Lam thầm cảm phục Hạ. Một mình cô ấy ở xứ người, không có ai thân thích, chưa một lần sinh nở, lại có thể nuôi nấng được một đứa trẻ, từ lúc mới chào đời cho đến tận bây giờ được.
"Vậy sang giường bên kia nằm nghỉ đi, mình sẽ nằm đây với Bin."
"Ừ."
Lam chuyển sang chiếc giường bên cạnh, cô ngả người nằm xuống.
"Hạ ngủ chưa?"
Nằm một lúc lâu cũng không thể chợp mắt được, Lam liền lên tiếng hỏi.
"Chưa."
"Đã về nhà rồi chứ?"
"Ừ."
"Vậy là tốt."
Lam cảm thấy mừng cho Hạ và cả bố mẹ cô ấy. Cuối cùng thì gia đình họ cũng được đoàn tụ, sẽ không còn oán giận, trách móc lẫn nhau nữa.
++***++
"Lam này, con định sẽ thế nào với Hạ?"
"Thế nào là thế nào ạ?"
Lam đặt lại cuốn sách lên trên bàn, cô quay ra hỏi mẹ.
"Còn thế nào nữa. Rốt cuộc là con có muốn quay lại với nó nữa không? Đừng có lơ lơ lửng lửng như vậy nữa."
"Vậy theo mẹ, thì con phải làm sao?"
"Ơ hay, chuyện của con sao con lại hỏi mẹ? Trong lòng con muốn thế nào, thì con phải tự biết chứ?"
"Đúng rồi, chuyện của con thì phải để con tự giải quyết. Vậy nên, mẹ cũng đừng bận tâm nhiều quá."
"Vậy thì kệ cô. Tôi cũng không can thiệp nữa."
Mẹ Lam trở nên tức giận với thói ngang ngược của con gái mình. Bà hất mạnh tay Lam ra khỏi người mình, rồi bước một mạch ra khỏi phòng cô. Đi ra tới cửa, bà chợt dừng lại, nhắc nhở.
"Đừng nói là mẹ không nhắc trước. Hạ có tâm sự với mẹ, là nó cảm thấy mệt mỏi, khi cứ phải chạy theo cảm xúc của con lắm rồi. Nó đang muốn quay trở lại Pháp đấy. Nếu như con không muốn quay về với nó, thì cũng phải nói một câu, để nó còn mau chóng thu xếp công việc ở đây mà quay về Pháp càng sớm càng tốt."
"Cô ấy nói với mẹ khi nào?"
Lam đứng bật dậy, hốt hoảng nhìn mẹ.
"Cách đây mấy ngày. Sau khi thằng Bin ra viện, nó đã có dự tính đó rồi."
"Tại sao cô ấy không chịu nói với con? Cô ấy còn muốn bỏ đi lần nữa sao?"
"Nó việc gì phải nói với con. Chẳng phải, con cũng có coi nó ra gì đâu. Mẹ cũng khuyên nó, nếu ở lại đây mà cảm thấy bất tiện mỗi khi gặp con, thì cứ đi đi."
"Mẹ, sao mẹ lại xúi cô ấy làm vậy? Thật là.."
Lam như không còn kiểm soát được hành động của mình nữa, cô lao vội ra khỏi phòng, mặc kệ tiếng gọi phía sau của mẹ mình.
"Con đi đâu vậy? Có biết bây giờ là mấy giờ không?"
Lam cho xe chạy hết tốc độ cho phép. Cũng may mà đêm khuya, nên dường vắng vẻ, chứ nếu không, sợ rằng cô sẽ gây ra tai nạn mất.
Cho xe vào bãi đỗ, Lam chạy một mạch lên phòng của Hạ. Cô đập cửa ầm ầm, chẳng cần biết bây giờ đã là gần 11 giờ đêm.
Hạ đang ngồi, kiểm tra lại mấy mẫu thiết kế mà công ty bên Pháp vừa mới gửi sang cho mình chiều nay, thì tiếng đập cửa ngoài kia, khiến cô phải giật mình hoảng sợ.
"Lam. Sao lại đến đây giờ này? Có chuyện gì vậy?"
Nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải của Lam, suýt chút nữa là Hạ đã ngất xỉu vì sợ hãi rồi.
Lam chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mà xô Hạ vào phía trong, rồi tự tay đóng sập cửa lại. Cô ép chặt Hạ vào tường, áp môi mình lên môi cô ấy, hôn ngấu nghiến.
Hạ có chút bất ngờ với hành động của Lam, nhưng cô cũng chẳng nghĩ được gì nhiều, liền cùng với Lam phối hợp, đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của cô ấy.
Đầu lưỡi của hai người, mới đầu chỉ là chạm nhẹ, rồi quấn vào nhau, nụ hôn càng trở nên sâu và dài hơn.
"Vì sao lại muốn tiếp tục bỏ đi nữa?"
Lam đột ngột rút lưỡi mình ra khỏi miệng Hạ. Bàn tay cô siết chặt lấy bờ vai cô ấy, như muốn bẻ gãy đôi vai nhỏ nhắn đó.
Mặt Hạ nhăn lại vì đau đớn. Cô nhìn Lam đầy khó hiểu.
"Đi đâu? Mình vẫn ở đây mà."
"Không phải là Hạ nói với mẹ, muốn quay trở về Pháp sao?"
Mặt Lam lúc này bỗng nghệt ra. Giờ cô mới đủ tỉnh táo, để nhận thức được rằng, bản thân đã bị người mẹ yêu quý của mình lừa một cú ngoạn mục.
"Mình có nói với mẹ điều gì đâu. Không lẽ.."
Hạ cứ thế mà cười sặc sụa. Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Lam, cô lại càng không thể giữ nổi bình tĩnh, đã cười lại càng cười lớn hơn.
"Đừng có cười nữa được không? Hàng xóm sang đây phản ánh bây giờ."
Lam xấu hổ, chẳng biết phải giấu mặt vào đâu.
"Vừa nãy Lam tới đây đập cửa ầm ầm, sao không nghĩ cho hàng xóm đi?" Hạ ôm bụng, tiếp tục cười ngặt nghẽo. "Hóa ra vì sợ mình bỏ đi, mà Lam vội vàng đi tới đây với bộ dạng này sao?"
Lam lúc này mới nhìn lại bản thân mình. Chân thì vẫn đi đôi dép trong nhà, mặc quần sooc ngắn, áo ba lỗ, lại còn.. lại còn theo thói quen trước khi đi ngủ, không thèm mặc áo lót ở trong nữa. Mặt Lam đỏ dần lên. Cô chỉ muốn đập đầu một cái thật mạnh vào tường, để có thể quên được hết những gì đang diễn ra. Đã vậy, ánh mắt của Hạ lại còn xoáy thằng vào cái chỗ không cần nhìn đó, như muốn chực ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Tại mẹ đánh lừa mình, nên mình tưởng thật. Nếu không phải thì thôi, mình về đây."
Lam bối rối, quay lưng định bỏ chạy, thì bị Hạ kéo giật lại. Lần này, đến lượt cô bị áp chặt vào tường. Hạ ghé sát vào tai cô, thì thầm.
"Đến đây làm loạn một hồi rồi tính rút lui nhanh như vậy sao? Muốn hại mình tức chết mới chịu hả?"
Hạ kề sát khuôn mặt đẫm nước của mình lại gần khuôn mặt Lam. Biết được lý do Lam phải vội vàng tới đây, cô như vỡ òa trong hạnh phúc.
"Sao lại khóc?"
Lam định đưa tay lên để lau nước mắt giúp Hạ, thì bị cô ấy giữ chặt lại.
"Vì mình đang rất hạnh phúc. Nếu biết là chỉ cần làm phép thử đơn giản như thế này, là có thể biết được tình cảm của Lam đối với mình như thế nào, thì mình đã sớm áp dụng rồi. Đồ xấu xa. Tại sao lại bắt mình phải chờ đợi lâu như thế? Có biết là mình đã buồn và đau khổ như thế nào không?"
"Xin.."
Chẳng để Lam kịp nói hết câu, Hạ lại nhẹ nhàng đặt vào môi Lam một nụ hôn mới. Không mãnh liệt, chiếm hữu như nụ hôn vừa rồi, nhưng cũng đủ khiến cả hai rơi vào trạng thái đê mê, ngây ngất.
Bàn tay Hạ luồn vào trong áo Lam, rồi từ từ dịch chuyển lên phía trên, phủ kín bầu ngực căng tròn của cô ấy. Môi cô trượt lên phía trên, rồi đưa đầu lưỡi, khẽ liếm nhẹ vành tai đang ửng hồng của Lam.
"Có biết không, mình đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi? Năm năm qua, không lúc nào là mình không nghĩ về nó."
Hạ thì thầm, thổi nhẹ làn hơi vào tai Lam.
"Vậy chắc là khó chịu lắm?"
Dù bản thân đang bị Hạ làm cho bấn loạn, nhưng Lam vẫn có thể nói ra được một câu đầy ẩn ý sâu xa.
"Phải, rất là khó chịu. Khó chịu đến nỗi, ngày hôm nay, mình sẽ cố gắng hết mình, để bù đắp cho sự khó chịu mà mình đã phải chịu đựng suốt năm năm qua."
Hạ cắn nhẹ vào tai Lam cảnh cáo, rồi tiếp tục trượt xuống phía dưới, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Lam, mặc kệ cho hơi thở của cô ấy đang ngày càng trở nên gấp gáp.
"Mẹ."
Lam giật nảy mình, vội vàng đẩy Hạ ra khỏi người mình, khiến lưng cô ấy bị đập mạnh vào bức tường phía đối diện.
"Sao thằng nhóc lại ở đây? Không phải là nó đang ngủ ở phòng của bố mẹ sao?"
"Nói mau, tối nay đi chơi với ai về muộn phải không?"
Hạ tức điên người, vì bị Lam làm cho đau điếng. Đã vậy, cô ấy lại còn không biết việc bố mẹ cô đã tới đó để đón Bin về nhà ăn tối.
"Không đi với ai cả. Mình ở quán, khoảng gần 10 giờ mới về."
"Thật không?"
Lam gật đầu xác nhận.
"Sao mẹ Lam lại ở đây?"
Có lẽ, Bin chính là đứa trẻ tội nghiệp, khi bị cả hai người phụ nữ ở trước mặt mình bỏ rơi, xem như cậu bé không tồn tại.
"Con ngoan. Mẹ Lam tới đây là để chịu phạt."
Hạ ngồi xuống bên cạnh thằng bé để giải thích.
"Sao mẹ Lam lại bị phạt?"
"Vì mẹ Lam hư."
Hạ quay sang, lườm Lam một cái.
"Nhưng mẹ không được đánh mẹ Lam."
"Được rồi, con trai. Mẹ sẽ không đánh mẹ Lam đâu. Mẹ chỉ bắt mẹ Lam phải" trả bài "cho mẹ thôi."
"Trả bài là gì?"
Bin ngây thơ hỏi lại.
"Này, đừng có đầu độc thằng bé bằng những lời lẽ đó."
Lam lúc này không thể chịu đựng được nữa. Từ nãy tới giờ, cô đứng im nghe hai mẹ con bọn họ thương thuyết với nhau, nhưng đến khi Hạ sử dụng những từ ngữ "nhạy cảm" đó, thì cô buộc phải lên tiếng.
"Cái gì mà đầu độc? Lam đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"
Hạ nhìn Lam bằng ánh mắt tinh quái.
Lam biết là mình bị hớ, nên chẳng dám nói gì thêm. Vội vàng tiến lại chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống.
"Nhưng dù sao thì mình cũng đồng ý với cách nghĩ của Lam. Đó đúng là ý mà mình muốn nói đến đấy."
Hạ vẫn tiếp tục không chịu buông tha cho Lam.
"Con yêu, giờ thì con mau vào phòng ngủ đi nhé. Mẹ với mẹ Lam còn có việc quan trọng cần phải làm nữa."
Hạ phải dỗ dành mãi mới có thể khiến Bin leo lên giường để tìm lại giấc ngủ, vốn dĩ đã bị Lam làm cho gián đoạn.
"Nó ngủ rồi à?"
Thấy Hạ đi từ phòng ngủ ra, Lam liền hỏi.
"Ừ."
Hạ cứ thế, lừ lừ tiến về phía Lam.
"Nó có hay bị thức giấc giữa chừng không?"
Lam nhích người, ngồi lùi lại, cảnh giác nhìn Hạ.
"Không. Căn bản là vừa nãy, có một kẻ vô duyên tới đây đập phá, nên mới khiến nó bị tỉnh giấc."
Hạ cảm thấy toàn thân mình trở nên rạo rực, không thể kiểm soát được. Cô ngồi lên đùi Lam, đưa lưỡi luồn sâu vào khoang miệng của cô ấy mà khuấy đảo liên hồi. Hạ từ từ đỡ Lam nằm ngả người xuống ghế, bàn tay cô nhanh chóng kéo ngược chiếc áo của Lam lên, đôi môi chạm nhẹ vào điểm nhạy cảm ấy.
"Không phải chứ? Đến giờ này mà vẫn còn có người đến tìm Hạ sao?"
Lần này thì Lam co chân, đạp mạnh một cái, khiến Hạ rơi bịch xuống đất, khi tiếng chuông cửa vang lên liên hồi.
"Đúng là đồ phá đám."
Hạ hậm hực bước ra mở cửa. Trái với thái độ tức tối của cô, là vẻ mặt nhăn nhở của Jenny.
"Em về muộn, sợ đánh thức bố mẹ với chị Lam dậy, nên đành phải chạy qua đây, tá túc bên chị một đêm."
Jenny cười hì hì, rồi chạy vọt vào trong, như sợ Hạ sẽ đóng sập cửa lại, không cho mình vào nữa.
"Ôi, ai đây? Không phải là em đã khiến hai người bị gián đoạn đấy chứ?"
Vừa nhìn thấy Lam đang ngồi trên sofa, Jenny không khỏi reo lên đầy ngỡ ngàng.
Lam ném mạnh chiếc gối vào mặt Jenny rồi đe dọa.
"Lần sau còn về muộn thì đi luôn đi. Đừng có mà về nhà nữa."
"Này này, đây mới chỉ là lần đầu tiên của em thôi nhé. Không như ai kia, không những về muộn, mà còn qua đêm ở nơi khác."
Jenny lè lưỡi trêu chọc, khiến cả Hạ và Lam đều đỏ mặt xấu hổ.
"Em mà còn nói nữa, là chị đuổi em ra khỏi nhà đấy."
"Em không nói, không nói nữa." Jenny vội lấy tay bịt miệng mình lại. "Vậy hai người đang làm gì thì làm tiếp đi. Em không xem nữa, em vào trong kia ngủ với Bin đây. Bye bye."
Jenny đứng dậy bỏ vào phía trong, cô không quên, để lại cái nháy mắt tinh nghịch cho hai người bọn Lam.
"À, chị Hạ này." Jenny bất chợt dừng lại, gọi Hạ.
"Gì?"
"Chị vừa đảo ngược quy trình à?"
Hạ ngây người, chẳng hiểu được ý Jenny muốn nói là gì.
Jenny hất mặt về phía Lam, tiếp tục.
"Ngoài chưa cởi, mà bên trong đã được tháo rời là sao?"
Lam cúi xuống, nhìn lại mình. Chỉ có mỗi chiếc điện thoại của Hạ là đang nằm trên bàn, cô liền cầm lấy, suýt chút nữa là liệng thẳng nó về phía của Jenny, nếu như không có sự can ngăn kịp thời của Hạ
"Này này, đừng làm vậy. Đừng làm vậy. Điện thoại này mình mới mua đấy. Mà Lam có ném thì cũng chẳng trúng đâu, con bé chui vào phòng mất rồi."
Hạ vừa nói vừa cười, trước sự láu cá của Jenny, càng buồn cười hơn nữa, chính là vẻ mặt như muốn được độn thổ của Lam lúc này.
"Đừng giận nó nữa. Dù sao thì nó cũng chỉ là thấy gì nói đó thôi mà."
"Mau biến đi."
Lam giơ chân, định đạp Hạ một cái nữa, thì bị cô ấy nhanh chóng lấy tay giữ lại.
"Nhẹ nhàng thôi, đừng gây ra tiếng động mạnh, kẻo cả Phương và Bin đều chạy ra nhìn chúng ta bây giờ."
Hạ vẫn tiếp tục không chịu bỏ qua cho Lam.
"Mau vào trong đó mà ngủ với bọn họ đi. Mình sẽ nằm ngủ ngoài này."
Lam ôm lấy cái gối đặt lên mặt mình. Nếu biết bản thân mình bị sẽ hành hạ khổ sở thế này, thì dù cho mẹ cô có nói thế nào đi nữa, cô cũng nhất định sẽ chẳng dại gì mà vác xác tới đây, để rồi lại tự biến bản thân mình thành trò cười, giúp thiên hạ mua vui thế này.
Đợi một lúc, thấy bên ngoài trở nên im lặng, Lam mới để cái gối ra khỏi mặt mình cho dễ thở. Đèn trong phòng đã tắt, nhưng ánh sáng từ bên ngoài hắt vào cũng đủ để cho Lam nhìn thấy Hạ đang ngồi bất động ở bên cạnh mình.
"Sao còn ngồi đây? Không buồn ngủ à?"
"Là thật phải không? Không phải là mình đang mơ chứ?"
Lam ngồi dậy, kéo Hạ vào lòng mình mà vỗ về.
"Ừ, là thật."
"Có đúng là chúng ta đang ngồi bên nhau không? Khi nãy chúng ta hôn nhau, cũng là thật chứ?"
Dù đang nằm trọn trong vòng tay Lam, nhưng Hạ vẫn ngỡ như đó chỉ là một giấc mơ, để rồi khi tỉnh dậy, tất cả rồi sẽ vụt tan biến trong sự hối tiếc của cô.
"Ừ, tất cả đều là thật. Nếu không tin thì.. Á, đau mà."
Lam khẽ hét lên, khi hàm răng của Hạ đang cắn chặt vào bờ vai cô.
"Đúng là thật rồi. Không phải là trong giấc mơ của mình nữa. Cảm ơn Lam. Cảm ơn Lam nhiều lắm."
Hạ vùi sâu mặt vào ngực Lam, vừa khóc, vừa cười trong niềm hạnh phúc vô tận.
"Cũng không cần phải kiểm chứng bằng cách đó chứ? Còn muốn trên cơ thể mình phải có thêm bao nhiêu vết sẹo nữa đây?"
"Mình còn muốn trên khắp cơ thể Lam, chỗ nào cũng phải có dấu răng của mình để lại."
"Như vậy là đang sử dụng nhục hình đấy."
Lam ôm ghì Hạ chặt hơn, bản thân cô cũng đang vỡ òa trong niềm hạnh phúc.
"Lam này."
Hạ giống như một chú mèo nhỏ, đang được Lam cưng nựng vuốt ve.
"Ừ."
"Mình sẽ mãi như thế này nhé. Không còn giận hờn, không còn ngăn cách, sẽ mãi mãi ở bên nhau như thế này, được không?"
"Ừ."
"Chúng ta hãy cứ an yên mà tiếp tục ở bên nhau cho tới cuối cuộc đời. Đừng nghĩ về quá khứ, đừng bao giờ khơi lại những nỗi đau đã từng đi qua nữa. Từ nay trở đi, cuộc sống này chỉ cần nghĩ cho hai đứa mình và bé Bin là đủ rồi. Lam hãy chấp nhận cách sống ích kỷ như thế, để sống cho mình và cho bé Bin thôi nhé. Mình và con cũng chỉ cần có Lam, như vậy là quá đủ rồi."
"Ừ."
Lam không muốn nói quá nhiều vào lúc này. Cô chỉ muốn được cảm nhận, và tận hưởng sự yêu thương mà Hạ đang dành cho mình. Thật ấm áp, mê say.
"Sáng sớm mai, đi cùng mình tới nơi này nhé."
"Ngày mai Hạ không phải đi làm sao? Còn phải đưa bé Bin đi học nữa."
"Chỉ cần có Lam ở bên cạnh, là mình chẳng muốn làm gì cả. Giờ chỉ muốn bỏ việc mà ở nhà ôm Lam suốt ngày như thế này thôi." Hạ cuộn tròn người lại, rúc sâu vào lòng Lam. "Còn bé Bin, chẳng phải vẫn còn một kẻ rảnh rỗi đang nằm trong kia sao? Chúng mình cứ đi đi, khi nào cô ấy dậy, sẽ tự biết phải làm gì với thằng bé."
Có được Lam rồi, Hạ cũng tự thấy mình trở nên vô trách nhiệm với con trai hơn. Nhưng biết sao được, tại cô yêu Lam nhiều quá mà.
Lam cười nhẹ trước dự định vừa rồi của Hạ.
"Lam này." Hạ giống như một đứa trẻ, chỉ thích được luôn miệng gọi tên người mà mình yêu thương nhất. "Mình yêu Lam."
"Mình cũng vậy."
"Cũng vậy là sao?"
Hạ ghét cái kiểu ăn theo như thế của Lam. Cứ mỗi lần cô thể hiện tình cảm với Lam bằng lời nói, là cô ấy lại chỉ có câu, "cũng vậy" hoặc "giống như Hạ", mà ít khi chịu thừa nhận tình cảm của chính mình cho cô biết.
"Là mình cũng yêu Hạ."
"Phải vậy chứ. Mình ngủ đây."
Chỉ cần chờ có câu nói đó thôi, là Hạ cảm thấy như cuộc đời này đang dành hết mọi sự ưu ái cho riêng cô. Hạnh phúc, yêu thương, hình như cô đang có tất cả rồi. Thực sự là đang cảm thấy rất vui sướng.
Chỉ tội cho Lam, khi Hạ cứ thế mà ngủ vùi trong lòng cô. Báo hại cô, phải ngồi dựa lưng vào ghế cả đêm, để biến mình thành cái gối ôm cho cô ấy dùng.
Lam vừa gục xuống ngủ được vài phút, thì bị Hạ kéo dậy. Mặt cô ngơ ngác trong cơn ngái ngủ.
"Mau dậy thay quần áo rồi đi thôi."
Hạ đưa cho Lam chiếc váy của mình, cô giục giã.
"Gì vậy? Vẫn chưa tới 4 giờ sáng mà."
Lam đón lấy bộ đồ trên tay Hạ, nhưng cô chẳng muốn mặc vào, lại nằm vật ra ghế, nhắm nghiền mắt lại.
"Nếu mệt thì lát nữa lên xe có thể chợp mắt thêm một lát. Chúng ta cần phải đi sớm, nếu không lỡ hết việc."
Hạ dùng hết sức mình để kéo Lam ngồi dậy.
Sau khi hối thúc được Lam dậy đi vào nhà vệ sinh thay đồ, Hạ cũng kịp viết cho Jenny vài chữ, dặn dò cô ấy cho Bin ăn sáng, rồi đưa thằng bé đi học. Cô cầm lấy điện thoại của cả mình và của Lam ở trên bàn, rồi giữ phím nguồn vài giây, khiến màn hình trở nên tối đen lại.
Hạ cho xe chạy khá nhanh, nhưng cũng mất gần hai tiếng, cô mới đưa được Lam tới nơi mà mình muốn. Cho xe đỗ trước một cái cổng sắt khá lớn, Hạ bước xuống, đi về phía đó để mở khóa.
"Sao Hạ lại có chìa khóa ở nơi này?"
Lam liền thắc mắc, ngay khi Hạ quay trở vào xe.
"Đây là khu vườn của riêng mình. Mình đã mua từ năm năm trước, và thuê người tới đây chăm sóc."
Hạ tiếp tục cho xe đi sâu vào phía trong.
Đập vào mắt Lam lúc này, là một vườn hoa hướng dương rộng lớn, với hàng ngàn bông hoa hướng dương bung cánh hướng về phía mặt trời đang lấp ló đằng sau rặng núi.
Lam bước xuống xe, cô như bị thôi miên bởi màu vàng rực rỡ của loài hoa này. Hít một hơi thật sâu để cảm nhận được hết luồng khí trong lành ở quanh đây. Lam bước vào giữa những luống hoa, cô nhẹ nhàng, nâng niu từng bông hoa trên tay mình.
"Thế nào, đẹp không?"
Hạ bất ngờ tiến tới, cô vòng tay, ôm chặt lấy Lam từ phía sau.
"Rất đẹp."
Lam ngả người, dựa đầu vào vai Hạ, bờ môi cô cũng khẽ chạm vào bên má mềm mại của cô ấy.
"Lam có nhớ, câu chuyện về giấc mơ hoa hướng dương mà Lam đã từng kể cho mình không?"
"Giấc mơ hoa hướng dương?"
Lam nhất thời không thể nhớ ra được điều gì.
"Đó là giấc mơ của Lam khi mình mới từ Pháp trở về. Lam nói với mình rằng, Lam mơ thấy đang được đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương, còn mình thì đang đứng quay lưng lại phía Lam. Rồi Lam gọi mình, nhưng mình chẳng thèm quay lại, cứ thế mà lướt nhanh như một con gió hướng về phía mặt trời, mặc cho Lam đưa tay ra níu lại, và chạy đuổi theo mình. Lúc đó, mình còn hỏi lại Lam, có biết hoa hướng dương tượng trưng cho điều gì không? Mình đã nói cho Lam biết được hai điều, chính là niềm tin và hy vọng, nhưng còn một lời thú nhận nữa, mình vẫn chưa kịp nói."
"Vậy lời thú nhận đó là gì?"
Lúc này, Lam mới nhớ ra được giấc mơ năm xưa của bình. Bất giác, cô giữ chặt lấy tay Hạ trên vòng eo của mình, như sợ rằng, cô ấy sẽ giống như giấc mơ kia, cứ thế mà vô tình lướt qua cô.
"Thú nhận là, trên đời này, Hạ chỉ biết duy nhất có Lam. Người mà Hạ yêu và trao trọn trái tim này chỉ có thể là Lam mà thôi. Hoa hướng dương chính là biểu tượng cho một tình yêu thủy chung. Dù mình có ở bất cứ đâu, đi bất cứ nơi nào trong bầu trời này thì tình yêu của mình dành cho Lam cũng không thay đổi. Lam cũng giống như mặt trời tỏa sáng và sẽ sưởi ấm cho trái tim của mình."
Lam bật khóc vì sung sướng trước những lời thổ lộ mà Hạ dành cho mình.
"Lam thấy không, khung cảnh bây giờ không hoàn toàn giống như trong giấc mơ của Lam. Mình không còn quay lưng lại với Lam nữa, mà đang ở phía sau, ôm chặt lấy Lam trong vòng tay. Mình cũng sẽ không lướt qua Lam nữa, không còn để Lam phải giơ tay ra mà níu mình ở lại nữa, mà giờ đây, mình sẽ là người giữ chặt lấy Lam, không bắt Lam phải tiếp tục đuổi theo mình nữa."
Lam gỡ tay Hạ ra, cô quay người lại, đối diện với gương mặt cũng đang giàn giụa nước mắt của Hạ. Cô khẽ chạm môi mình lên mắt Hạ, uống trọn những giọt nước đang trào ra từ nơi ấy. Mặn chát nhưng lại mau chóng trở nên ngọt ngào ngay khi được tiếp xúc vào đầu lưỡi của cô.
Hai người con gái đẹp, cứ thế mà quấn vào nhau, những nụ hôn vẫn mãi tiếp diễn, triền miên không dứt. Ánh bình minh như chiếu rọi, tỏa sáng quanh họ, những bông hoa hướng dương cũng đung đưa, nhảy múa trong làn gió, để cùng chúc phúc cho một tình yêu hoàn hảo, một mối tình khắc cốt ghi tâm, trọn vẹn và vĩnh cửu.