Khi Lam tỉnh dậy đã là quá trưa. Một vài bộ phận trên cơ thể có dấu hiệu đau nhức, nhưng không vì thế mà giảm bớt đi được những khoái cảm mà cô đang có. Quay sang bên cạnh, không thấy có Hạ, có lẽ đã dậy đi làm. Vì thế nên cô lười biếng, cuộn người trong chăn, nhớ lại những gì vừa xảy ra, khuôn mặt trở nên nóng ran vì xấu hổ. Chưa bao giờ, cô và Hạ lại buông thả như ngày hôm nay. Cảm giác lúc này, thật khó diễn tả bằng lời.
"Không đói sao?"
Hạ đứng ngoài cửa, đã thấy Lam cựa quậy trong chăn. Cô tiến lại giường, kéo chăn ra khỏi đầu, lôi kẻ lười nhác kia dậy.
"Tưởng Hạ đi làm rồi chứ?"
Đôi má Lam ửng hồng, cố gắng giữ chiếc chăn ở ngang vai.
"Đã nói là mình báo nghỉ rồi mà."
Hạ có chút phấn khích, khi trông thấy bộ dạng này của Lam. Cô ghé sát mặt mình xuống, môi lại tìm lấy môi.
"Mình đói rồi."
Lam ngượng ngập, vội đẩy Hạ ra. Cô sợ sẽ lại không thể kiềm chế nổi bản thân mình.
"Được rồi. Dậy đi tắm rồi ra ăn cơm."
"Hạ mau đi ra trước đi."
Chờ mãi không thấy Hạ ra ngoài, Lam gắt lên. Cô không dám đứng dậy, khi trên người không có lấy một mảnh vải để che thân thể. Dù cho giữa hai người, mới vừa trải qua một cơn cuồng nhiệt, nhưng rõ ràng, cô không thể cứ tự nhiên mà đi lại trước mặt Hạ trong tình trạng thế này.
"Đừng có giả bộ nữa. Chẳng phải những gì cần thấy, mình đã thấy từ lâu rồi sao?"
Hạ không nhịn được cười. Cô tiếp tục trêu chọc, giằng lấy chiếc chăn, rồi tung nó ra khỏi người Lam.
"Biến ngay."
Không hề thương tiếc, Lam giơ thẳng chân, đạp thật mạnh, khiến Hạ lăn từ trên giường xuống dưới đất. Quả là khi tức giận, công lực của con người sẽ được tăng lên gấp bội phần.
Hạ lồm cồm bò dậy, miệng vẫn không ngừng cười. Chỉ sợ sẽ có người tức quá mà phát khóc, nên cô cũng không dám trêu quá, đồng ý bỏ ngoài trước.
Hạnh phúc không phải là một điều gì đó quá xa vời. Có khi, đó chỉ là một hành động, một việc làm rất đỗi bình thường, cũng khiến con người ta được sống trong cảm giác lâng lâng vui sướng. Giống như lúc này đây, ngồi trước mâm cơm do tự tay mình nấu, chờ đợi người mình yêu thương, rồi tưởng tượng cả hai sẽ cùng cười nói vui vẻ trong suốt bữa ăn, cũng khiến trong lòng Hạ dâng trào một niềm cảm xúc thật ngọt ngào, ấm áp. Cô chợt nhớ lại câu nói của bố mình ngày hôm qua, khi ông vào phòng, cùng cô ngồi tâm sự. "Trong tình yêu, không phải cứ đấu tranh là sẽ có hạnh phúc. Có những lúc, hạnh phúc sẽ tự đến, nếu chúng ta biết chấp nhận."
Tiếng chuông điện thoại của Lam reo vang khắp phòng, khiến Hạ chợt giật mình. Cô không muốn xâm phạm vào quyền riêng tư của Lam, nhưng chuông điện thoại reo lên liên tục tới lần thứ ba. Sợ có chuyện gì đó gấp gáp, nên cô vội tìm tới chiếc điện thoại. Hạ có chút bất ngờ, khi nhìn vào tên người gọi đến đang hiển thị trên màn hình. Cô nghĩ rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến mình, nên nhanh chóng chấp nhận cuộc gọi.
"Đã có kết quả kiểm tra rồi, tôi sẽ cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ. Hy vọng là cô sẽ có một quyết định sáng suốt."
Không chờ đầu dây bên kia lên tiếng, Nhật Minh đã thông báo ngay.
"Là quyết định gì vậy? Anh muốn Lam phải làm gì?"
"Em.. Sao lại là em nghe máy?"
Nhật Minh có chút ngạc nhiên và lo lắng, khi để Hạ nghe được những lời nói vừa rồi của mình.
"Tại sao em lại không được nghe? Em hỏi anh, anh đang bắt Lam phải quyết định điều gì? Anh lấy lý do gì mà đe dọa cô ấy?"
Hạ gắt lên giận dữ. Cô cho rằng, Nhật Minh đang muốn gây khó dễ với Lam, muốn Lam phải từ bỏ mình vì một điều gì đó.
"Anh không làm gì cô ấy cả. Đó chỉ là vì công việc thôi. Không tin em có thể hỏi lại. Không làm phiền em nữa, mong em hãy chuyển những lời anh vừa nói tới Lam. Chào em."
Nhật Minh vội ngắt máy. Anh sợ Hạ sẽ truy hỏi đến cùng, còn anh thì mãi mãi không thể cho cô biết sự thật này.
"Sao trông như người mất hồn vậy?"
Lam bước ra ngoài, thấy Hạ đang đứng ngẩn ngơ giữa phòng, cô không khỏi thắc mắc.
Hạ không nói gì, cô chìa chiếc điện thoại ra, đưa cho Lam.
"Gì vậy?"
"Nhật Minh vừa gọi."
"Vậy à? Để lát nữa mình gọi lại cho anh ta."
"Khỏi cần. Mình nghe hộ Lam rồi. Anh ấy hỏi Lam, khi nào thì đưa ra quyết định cuối cùng?"
"Ừ."
"Chỉ là" ừ "thôi sao? Hai người đang có chuyện gì giấu mình, phải không?"
Hạ cố gắng kiềm chế, trước thái độ dửng dưng, coi như không có chuyện gì của Lam.
"Có gì đâu mà giấu. Chỉ là chuyện công việc thôi mà."
"Chẳng phải Lam rất ghét Nhật Minh sao?" Hạ nhìn thẳng vào mắt Lam, dò xét. "Chuyện này có liên quan tới mình phải không? Có phải là mẹ mình lại.."
"Không phải vậy đâu. Đừng có nghĩ linh tinh. Chỉ là chuyện riêng của mình và Nhật Minh thôi. Chúng ta vào ăn cơm đi, mình đói lắm rồi."
"Mình sẽ không ăn, nếu như Lam không nói. Có phải, Lam vẫn còn nghi ngờ mình?"
Lam thở dài vì sự hiểu nhầm của Hạ. Nếu như cô không nói sự thật, sợ rằng, Hạ sẽ lại tự đổ lỗi cho chính bản thân mình. Còn nếu như nói cho Hạ biết, cô lại lo, Nhật Minh sẽ vì thế mà không chịu cứu con trai mình. Cân nhắc một hồi, Lam mới quyết định, sẽ nói cho Hạ biết một phần của câu chuyện.
++***++
"Nhưng tại sao Nhật Minh lại làm thế? Đó chẳng phải là con trai của anh ta sao?"
Hạ tỏ ra bức xúc, sau khi nghe Lam kể lại câu chuyện.
"Dù là cha con, nhưng chưa một ngày sống chung, đến sự tồn tại của đứa con của mình, cho đến bây giờ anh ta cũng mới được biết, thì việc không có tình cảm cũng không có gì là lạ."
"Anh ta muốn Lam đi thuyết phục ai? Và tại sao nhất định phải là Lam? Liệu có phải?"
Hàng loạt câu hỏi hiện hữu trong đầu Hạ. Cô bắt đầu lo sợ.
"Hạ yên tâm đi. Anh ta không bắt mình phải lựa chọn giữa Hạ và bé Duy đâu."
"Vậy người kia là ai?"
Có quá nhiều điều bất hợp lý trong việc này, mà Hạ không thể lý giải. Cô không ngừng thắc mắc về người mà Nhật Minh muốn Lam đi thuyết phục.
"Mình cũng không rõ. Anh ta không chịu nói."
Nhật Minh không nói là sự thật, nhưng nếu nói Lam không biết rõ người mà anh ta muốn cô gặp là ai, thì là nói dối. Vì thế nên cô đã kịp nhắn ba chữ "Tôi chấp nhận" và gửi cho anh ta.
++***++
Lam dừng xe lại, mắt cô hướng về một ngôi nhà sang trọng ở bên kia đường. Cô chần chừ, đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới quyết định rút điện thoại ra gọi. Tiếng chuông thứ hai chưa kịp kêu, thì tai cô đã vang lên giọng nói quen thuộc.
"A lô. Lam gọi tôi có việc gì vậy?"
"Không có việc gì thì không gọi cho cậu được sao?"
"Ý tôi không phải vậy. Lam đang ở đâu?"
"Đang ở ngoài đường. Định rủ cậu đi cùng tôi tới nơi này, mà không biết cậu có rảnh không?"
"Được. Tôi không bận gì cả. Lam ở đâu? Tôi sẽ đến đó ngay."
Không chút chần chừ, Bình nhanh chóng nhận lời.
"Ra cổng đi. Tôi đứng ngoài đó rồi."
Lam tắt điện thoại. Cô cho xe chạy đến trước cổng nhà Bình. Tâm trạng dần trở nên căng thẳng.
Bình tức tốc chạy ra, trong lòng tràn ngập cảm giác lâng lâng vui sướng. Cánh cổng sắt to lớn vừa mở, hình dáng Lam đang đứng ngoài đó khiến Bình suýt chút nữa không kiềm chế được cảm xúc của mình. Anh chỉ muốn lao tới, ôm thặt chặt người con gái đó vào lòng.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Bình, Lam thực sự rất đau lòng. Cô không muốn lợi dụng anh, nhưng rốt cuộc, vẫn cứ khiến anh phải chịu tổn thương.
"Lam tới khi nào vậy? Vào trong nhà đợi tôi một lát."
Bình hơi ngại, khi nhìn lại bộ dạng của mình. Nghe Lam nói đang ở trước cổng, anh vẫn cứ quần đùi, áo may ô mà chạy vội ra đón.
"Cũng mới đến. Cậu vào thay quần áo đi, tôi đợi ngoài này cũng được."
"Ừ, vậy Lam chịu khó đợi một chút nhé. 5 phút thôi, tôi sẽ ra ngay."
Trong mắt Lam, Bình luôn là một người điềm đạm, chín chắn. Chưa bao giờ cô thấy được vẻ hấp tấp, vội vàng của anh như thế này. Cô thấy tội nghiệp thay anh, và tự trách bản thân mình, sao quá nhẫn tâm với anh như vậy? Giá như, nếu có thể, cô cũng vì anh mà hy sinh, thì có lẽ, trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút.
"Xin lỗi."
Lam tự nhủ lòng mình, gửi lời xin lỗi đến Bình. Sống mũi cô trở nên cay cay.
++***++
Chọn lấy một góc trên sân thượng của quán cafe quen, cả hai cùng ngồi xuống và gọi đồ uống cho riêng mình. Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Bình mới lên tiếng.
"Lam có chuyện gì thì nói đi? Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."
"Có vẻ như cậu luôn đề cao cảnh giác đối với tôi thì phải? Trong mắt Bình, tôi đáng sợ lắm à?"
"Ý tôi không phải vậy. Chỉ là, tôi nghĩ, chắc Lam có việc gấp, nên mới tới tận nhà tìm tôi. Chúng ta hiểu nhau mà. Thế nên, Lam cứ đề cập thẳng đến vấn đề, không cần phải vòng vo nữa."
Bình quá thẳng thắn. Với anh, một với một sẽ luôn luôn là hai. Thế nên đôi lúc, anh khiến cho người khác phải khó xử, nhưng cũng có khi sự thẳng thắn đó, lại khiến cho đối phương cảm thấy thoải mái. Như lúc này đây, Lam cũng không cần phải rào trước đón sau, mà trực tiếp tường thuật lại câu chuyện của mình cho anh biết, một cách đầy đủ và chân thành nhất.
"Cậu còn nhớ bé Duy ở chùa Hoàng Kim chứ?"
Bình lục lại trí nhớ của mình cách đây hai năm, mới có thể nhớ ra người mà Lam đang nhắc tới.
"Có phải đó là cậu bé không thể nói và nghe được không?"
"Ừ, là nó."
"Tôi nhớ ra rồi. Chúng ta đã từng đến đó để trao quà trung thu cho bọn trẻ. Khi đó, tất cả mấy đứa trẻ đều tỏ ra háo hức, vui mừng khi được nhận quà, duy chỉ có thằng nhóc đó là vẫn đứng nép vào một góc, nhìn mọi người với ánh mắt sợ hãi. Tới khi Lam phải chạy ra dỗ dành, nó mới chịu đi ra lấy quà. Nhưng sao Lam lại nhắc tới thằng bé đó? Lam định tổ chức chuyến từ thiện đến đó nữa à?"
"Không phải. Duy đang mắc bệnh rất nặng, có thể sẽ không qua khỏi."
"Vậy sao Lam không đưa tôi qua viện để thăm Duy, mà lại tới đây?"
"Vì tôi có việc cần nhờ Bình giúp. Hay nói đúng hơn là, hiện tại chỉ có Bình mới có thể giúp được bé Duy."
"Tôi sao?"
Bình thực sự bất ngờ. Anh quan sát kỹ thái độ của Lam, nhưng cũng không tài nào hiểu hết được nội hàm trong câu nói vừa rồi của cô.
Lam gật đầu xác nhận. Tình trạng của bé Duy ngày càng nguy cấp. Cậu bé đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, và được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt trong chiều nay. Vì vậy mà cô mới quyết định, tới gặp Bình sớm hơn so với dự kiến ban đầu.
"Tôi có thể giúp được gì cho thằng bé?"
Bình mơ hồ không hiểu. Nếu chỉ là vấn đề chi phí nằm viện, chắc chắn Lam sẽ không nói với anh. Liệu có phải, cô ấy muốn anh cùng làm xét nghiệm, với hy vọng mong manh là mẫu máu của anh có thể sẽ phù hợp với Duy.
"Vậy sáng mai tôi sẽ vào viện kiểm tra."
"Không cần." Lam vội ngăn lại. Thái độ úp mở của cô, đã khiến Bình hiểu lầm. "Bé Duy là con trai của Nhật Minh."
"Sao cơ?" Bình sửng sốt. "Ý Lam là, Nhật Minh, Tổng Giám Đốc của công ty truyền thông Ngôi Sao?"
"Ừ, chính là anh ta."
"Lam có nhầm không vậy? Chẳng phải là anh ta vẫn chưa có vợ, và đang theo đuổi.."
Bình như chợt nhớ ra điều không thể nói, nên anh bỏ lửng câu giữa chừng.
Một lần nữa, Lam lại phải nhắc lại "thiên tình sử" của Nhật Minh cho Bình rõ. Nghe xong, gương mặt Bình lại trở về sắc thái bình thường.
"Nếu vậy thì Lam phải tìm Nhật Minh, chứ sao lại tìm tôi?"
"Vì Nhật Minh muốn tôi phải gặp Bình, có như vậy, anh ta mới đồng ý cứu sống con trai của mình."
"Gặp tôi để làm gì? Và tại sao lại là tôi?"
"Nhật Minh muốn tôi thuyết phục Bình đồng ý chuyện gì đó, nên tôi muốn gặp Bình trước, rồi mới đưa ra quyết định."
"Và Lam nghĩ rằng sẽ thuyết phục được tôi làm" cái chuyện gì đó "mà Nhật Minh muốn? Là Lam đang nghĩ tôi tài giỏi, hay là tôi giàu lòng nhân ái đến mức có thể làm bất cứ điều gì để cứu lấy mạng sống cho một đứa trẻ?"
Thái độ giận dữ của Bình khiến Lam không biết nói gì thêm. Là cô đã tự đánh giá cao bản thân mình, khi nghĩ rằng anh sẽ vì cô mà làm tất cả. Cô không thử một lần đứng trên quan điểm của anh, cứ thế mà đặt anh vào tình thế đã rồi. Có lẽ là cô đã quá ích kỷ.
"Lam cho tôi một lý do đi. Vì sao tôi phải nhận lời giúp Lam? À không, phải nói là giúp Nhật Minh, hay là giúp con trai anh ta đây?"
"Vì ai cũng được. Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ mang ơn cậu suốt đời."
Lam không dám nhìn đối diện vào mắt Bình. Cô cúi xuống, mong chờ sự đồng ý của anh.
"Mang ơn sao?" Bình cay đắng nhận ra, dù anh có làm gì đi chăng nữa, thì với Lam, anh vẫn mãi chỉ là một người dưng, không thân, không thích. "Xin lỗi, tôi khiến Lam thất vọng rồi." Bình đứng dậy, toan bước ra về. Anh có thể vì Lam mà làm theo yêu cầu của Nhật Minh, nhưng anh vạn lần không muốn, thứ nhận được cho sự hy sinh của mình, lại là sự cảm kích, biết ơn từ cô.
"Bé Duy cũng là cháu của Bình mà." Lam vội thốt ra lý do cuối cùng, có thể khiến Bình suy nghĩ lại. "Tôi đã từng nhìn thấy tấm ảnh chụp cả gia đình Bình, nên mới biết điều này." Cô vội vàng giải thích.
Bình cười nhạt, anh lại ngồi xuống ghế. Thì ra không phải là anh có bí mật chưa nói với cô, mà chính cô lại đang là người giữ bí mật giúp anh.
"Nếu vậy thì sao? Anh ta là cha của đứa bé còn không tự nguyện cứu sống con mình, vậy tại sao tôi lại phải làm điều đó?"
Đôi mắt Bình hằn lên những tia đỏ. Không phải là anh giận Lam, người đáng giận là Nhật Minh. Vì anh ta, anh đã phải chịu thiệt thòi đủ thứ, phải từ bỏ đi những mơ ước của riêng mình, phải chấp nhận cuộc sống tự lập một mình khi còn quá nhỏ.. chỉ để khiến anh ta vừa lòng, mà không gây chuyện với gia đình. Vậy mà đến đứa con trai của riêng mình, anh ta cũng mang nó ra để đánh đổi lấy thứ gì đó của anh.
"Vì Bình lương thiện hơn anh ta. Dù bé Duy không phải là cháu Bình, thì Bình vẫn đưa tay ra giúp đỡ. Tôi tin là như vậy. Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng đứa bé vô tội. Đừng mang những hiềm khích của người lớn đổ lên đầu trẻ con. Bệnh tình của Duy đang ngày càng xấu đi, nếu không được ghép tủy kịp thời, có thể sẽ.."
"Xin lỗi Lam. Tôi không thể."
Bình cứ thế bỏ đi, khiến Lam ngơ ngác, không kịp phản ứng. Một cơn đau bỗng nhói lên trong lồng ngực. Cảm giác bất lực khiến Lam cảm thấy thật khó chịu. Cô không trách Bình, bởi cô hiểu, anh có lý do riêng để từ chối.
Lam ngồi nán lại thêm một lúc, rồi mới đứng dậy ra về. Đưa tay vào túi tìm chìa khóa xe, cô mới chợt nhớ là Bình đang giữ nó. Lam bực bội, cũng không thèm để ý đến số phận chiếc xe của mình nữa. Dù sao thì cũng không thể lấy về, khi chìa khóa và vé xe đều do Bình giữ, thế nên cô đi thẳng ra ngoài đường, dự định sẽ bắt taxi về nhà.
"Làm gì mà ở trong đó lâu vậy? Tôi sắp hết kiên nhẫn để chờ đợi rồi."
Bình cho xe chạy đến trước mặt Lam, rồi đặt chiếc mũ bảo hiểm vào tay cô.
"Cậu chưa về sao?"
"Lam chưa về thì sao tôi về được? Lên xe đi."
Bình cho xe chay từ từ về hướng chung cư Lam đang ở. Suốt quãng đường dài, cả hai không hề nói với nhau bất cứ một lời nào. Cảm giác ngượng ngập bao phủ, mỗi người lại đi tìm một lý do để tự trách cứ bản thân mình. Bởi đó chính là cách mà họ đang nghĩ cho nhau.
"Lam vào đi. Cho tôi mượn xe. Sáng mai tôi qua đón Lam rồi cùng vào viện."
Bình cho xe đỗ trước cổng chung cư, đợi Lam bước xuống, anh mới lên tiếng.
"Nếu Bình cảm thấy khó xử, thì không cần phải.."
"Tôi đã gọi điện cho anh trai mình rồi, việc anh ta muốn tôi làm cũng không có gì đặc biệt, nên tôi đã nhận lời luôn. Giờ Lam không phải liên lạc gì với Nhật Minh nữa. Có gì tôi sẽ trực tiếp trao đổi với anh ấy."
Bình đặt bàn tay lên vai Lam, nắm nhẹ, giúp cô cảm thấy an tâm phần nào. Còn bản thân anh lúc này, cũng không dám chắc, hành động của mình là đúng hay sai nữa? Vì người mình yêu, anh chấp nhận từ bỏ mọi thứ, dù biết đó là sự hy sinh mù quáng.
Không đợi Lam kịp nói lời cảm ơn, Bình đã quay xe đi mất. Anh nhận ra, khi bản thân đã trao cho ai đó tất cả tình yêu, thì sẽ không bao giờ có thể đảm bảo được rằng người đó sẽ yêu lại mình. Thế nên, từ lâu, anh đã không còn trông chờ tình yêu được đáp lại, mà chỉ dám chờ đợi cho đến khi nó lớn dần trong trái tim đối phương. Nhưng nếu nó không lớn lên, anh cũng cảm thấy hài lòng và chấp nhận, bởi tình yêu ấy đã và đang dần lớn lên trong trái tim của chính mình. Như vậy cũng là đủ.
++***+++
"Hai người đang hẹn hò đấy à?"
Jenny đứng khoanh tay, lưng dựa vào tường, hất hàm chỉ xuống phía dưới, khi thấy Lam xuất hiện ở đầu cầu thang.
"Sao em lại đến đây? Chờ bao lâu rồi?"
Lam không trả lời câu hỏi của Jenny. Cô tra chìa khóa vào ổ, rồi chủ động đi vào trước.
"Đợi được gần hai tiếng rồi. Ở nhà cũng chán, nên muốn qua đây ngủ. Sáng mai em bay vào Hồ Chí Minh."
"Ừ. Lần sau có đến thì nhớ báo trước một tiếng."
"Sao không trả lời câu hỏi của em?"
"Câu hỏi đó sẽ không có câu trả lời. Em ngủ trước đi. Chị đi tắm đã."
Lam cứ thế bỏ đi, không thèm để ý đến tâm trạng đang rất ấm ức, có chút hụt hẫng ở trong lòng của Jenny. Cả ngày hôm nay, cô không thể tập trung được vào công việc, chỉ vì sợ ai đó, sẽ vì chuyện của ngày hôm qua mà lo nghĩ quá nhiều. Muốn chạy tới để động viên, an ủi, giúp lấy lại chút tinh thần, ai ngờ, đã có kẻ nhanh chân, tới đưa đi chơi cả buổi tối. Đã vậy, lúc chia tay, còn tỏ ra thân mật, lưu luyến. Chứng kiến cảnh đó, Jenny không khỏi nóng mắt.
Dù biết, với Lam, hiện tại cô chỉ là một cô em gái, không thể phát triển hơn, nhưng trong lòng vẫn không sao tránh khỏi cảm giác như bị dao cứa. Từ trước tới nay, Jenny chưa bao giờ có thể nghĩ tới, khi thực sự yêu thương một ai đó, thì bản thân lại phải chịu nhiều đau đớn như thế này. Quả thật là chưa bao giờ nghĩ tới.
"Muộn rồi, ngồi ngoài đó dễ bị cảm lạnh lắm."
Lam bước ra khỏi phòng tắm, thấy Jenny đang ngồi ngẩn ngơ ngoài ban công cô lên tiếng nhắc nhở.
Jenny giữ im lặng, mắt cô nhìn chăm chú vào ngọn đèn cao áp dưới lòng đường. Trong đầu dấy lên một suy nghĩ. Bản thân giống như loài sinh vật nhỏ bé kia, đang cố gắng lao về phía có ánh sáng, bất chấp mọi đau đớn, hiểm nguy. Với cô, Lam chính là thứ ánh sáng quyến rũ, khiến cô cứ ngốc nghếch lao vào.
"Người ta gọi chúng là con thiêu thân. Một loài vật khờ dại nhất trên đời, vì nó luôn lao vào những nơi có ánh sáng mà không cần biết ánh sáng ấy phát ra từ đâu và cũng không cần suy nghĩ đến những nguy hiểm trong chính thứ ánh sáng mà nó lao vào."
Lam như hiểu được tâm sự đang chất chứa trong lòng của Jenny, khi dõi theo ánh nhìn của cô.
"Có sự tích về nó chứ?"
"Ừ."
Lam nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Cô chậm rãi kể lại câu chuyện về con thiêu thân mà mình đã được nghe cho Jenny biết. Bất chợt cô nhận ra một điều, trong cuộc đời mỗi người, ai cũng luôn mải miết chạy theo cái mình muốn, chứ chưa bao giờ thực sự bình tâm đứng lại và nhìn xem đâu mới là cái mình cần. Chỉ đến giây phút cuối cùng, khi đã hiểu ra, rằng trước nay đều là do mình sống trong ảo mộng, rằng thực tế không đẹp như mơ, và bóng hình kia mãi mãi chỉ là điều gì đó quá xa vời không bao giờ chạm đến được. Giống như những con thiêu thân kia, cứ lao mình vào lửa, rồi tự huyễn hoặc bản thân, sẽ có bàn tay nào dũng cảm kéo mình quay trở lại? Rồi lại giật mình nhận ra, hy sinh như thế, phải chăng là xứng đáng?
"Em cũng sẽ giống như những con thiêu thân này. Cũng sẽ lao vào lửa, nhưng nhất định em sẽ không bao giờ chết chìm trong đó. Mà nếu có chết thật, thì cái chết giống như của thiêu thân chưa bao giờ là vô nghĩa cả. Dù có quằn quại trong đớn đau, nhưng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc vì đã được chết cho một tình yêu chân thành nhất."
"Như vậy là cố chấp."
"Kiên định thì đúng hơn. Tình cảm mà dễ lung lay, thay đổi thì sẽ chẳng ai dám yêu nữa. Em chung tình lắm. Vậy nên, nếu yêu em, đảm bảo Lam sẽ hạnh phúc."
"Em sống ngay thẳng lại một chút đi."
Lam có chút bối rối, khi Jenny muốn minh chứng cho lời nói của mình bằng hành động thực tiễn. Cánh tay Jenny vòng qua cổ Lam, kéo khuôn mặt cô gần lại phía mình, miệng kề sát vào má, cố tình trêu chọc.
"Đừng bắt em làm một việc không thể. Cơ thể em vốn là những đường cong quyến rũ rồi, sống thẳng không có nổi."
Jenny đứng lên, xoay một vòng để khoe dáng, khẳng định mình vừa nói là sự thật.
Mặc kệ Jenny đang tự hào về vóc dáng hoàn hảo của mình, Lam bỏ vào trong phòng, với nụ cười vẫn còn đọng trên môi. Có những lúc, Lam cảm thấy ghen tỵ với chính sự hồn nhiên, vô tư của cô gái trẻ này. Được thản nhiên làm những điều mình thích, cứ vô tư sống với yêu và ghét, không dằn vặt, không lo sợ, không bi quan về chuyện cũ, và luôn mở lòng, lạc quan chào đón những chuyện mới. Nếu như có thể, cô cũng muốn sẽ có được một cơ hội để sống cho riêng bản thân mình. Tự do, tự tại, không phải chịu bất cứ sự ràng buộc nào. Được sống cho chính mình và được yêu cho riêng mình mà thôi.
"Điện thoại này."
Chuông điện thoại của Lam vang lên cạnh chỗ Jenny đứng. Cô tiện tay, cầm lấy đưa cho Lam, trước khi liếc qua xem ai đang gọi tới.
"A lô. Vẫn chưa ngủ sao?"
Lam nhận lấy điện thoại. Không cần để ý đến Jenny vẫn đang đứng kề sát mình, cô vẫn nhẹ nhàng quan tâm tới người ở đầu dây bên kia.
"Ừ. Đang nhớ ai đó, nên không ngủ được."
"Có chuyện đó?"
Lam mỉm cười hạnh phúc, khi nghe giọng thủ thỉ của Hạ bên tai.
"Thật mà. Thế nên mới phải gọi để nghe giọng nói của người đó."
"Không phải là cả ngày hôm nay đã.."
Lam giật mình, không tiếp tục nói hết câu, khi cô vừa quay sang, đã bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình không chớp của Jenny.
"Vậy nên giờ mới nhớ. Ngày mai mình lại trốn việc, về đó nữa nhé? Chúng ta.."
Hạ vẫn vô tư, nghĩ rằng Lam đang xấu hổ, không dám nói.
"Tối nay Jenny có qua đây ngủ."
Jenny đứng ngay bên cạnh, sợ rằng cô ấy sẽ nghe thấy, nên Lam vội ngắt lời Hạ. Hơn nữa, cô cũng không muốn giấu diếm Hạ chuyện này.
"Vậy sao?"
Hạ lên tiếng, sau khi giữ im lặng một hồi lâu. Một nỗi hờn trỗi dậy trong lòng, khiến cô phải hít một hơi thật sâu để nén nó lại. Không phải là cô không tin tưởng Lam, nhưng nếu bảo cô coi chuyện Jenny đang ở đó với Lam như không có chuyện gì thì cô không thể làm được.
"Mình pha cafe rồi. Hôm nay sẽ thức đến sáng để làm việc."
Nghe được câu này, Hạ liền thở phào nhẹ nhõm. Lòng cô như đẩy được hòn đá tảng đang đè lên. Sự vui vẻ nhanh chóng quay trở lại.
"Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe. Mình cho phép, nên phải ngủ sớm. Nếu không ngủ, tội sẽ nặng hơn."
"Biết rồi. Hạ ngủ trước đi."
"Ừ. Lam cũng phải ngủ sớm đấy. Mà nhớ, lên giường cái là nhắm mắt ngủ luôn, cấm không được mở mắt, hoặc quay sang bên cạnh."
"Tuân lệnh."
"Ngủ ngon. Yêu Lam."
"Mình cũng vậy."
Lam tắt máy, sau khi nghe tiếng "chụt" rõ to vang lên bên tai.
"Lam sợ chị ấy ghen à? Sao phải báo cáo việc em sang đây ngủ với Hạ?"
Jenny cảm thấy không hài lòng. Quan sát thái độ ngọt ngào mà Lam dành cho Hạ, khiến lồng ngực cô co thắt lại. Cô đang phải gồng mình lên, ngăn cảm xúc của bản thân lại, để chúng không thể vỡ òa ngay trước mặt Lam.
"Chị không muốn giấu diếm Hạ chuyện gì. Với lại, việc em qua đây cũng không có gì là bất thường cả. Em gái đến nhà chị ngủ thì chẳng có gì là mờ ám cả, Hạ cũng biết điều đó, nên cô ấy sẽ không bao giờ giận."
"Vậy tại sao phải giải thích là Lam sẽ thức đến sáng? Chẳng phải là sợ người ta hiểu lầm sao? Là do Lam luôn khiến chị ấy phải lo lắng, hay tại chị Hạ chưa bao giờ tin tưởng Lam? Hay là sợ nửa đêm, em sẽ làm điều gì đó không trong sáng với Lam, nên không dám ngủ cùng?"
Sự cảnh giác của Lam đối với mình, khiến Jenny cảm thấy bị tổn thương, trái tim cô như bị vật nhọn xuyên qua. Những giọt nước bắt đầu đọng lại trên mí mắt.
"Em không được suy diễn lung tung. Mau vào giường ngủ đi. Chị phải chỉnh sửa cho xong hai cái váy mẫu đã."
"Nếu nói là không giấu diếm nhau chuyện gì, sao khi nãy, Lam không kể cho Hạ biết là cả tối nay, Lam đã đi với ai?"
"Em.. Đó là chuyện của chị, không cần em phải lo." Lam thấy cảm thấy bực mình với kiểu đi can thiệp quá sâu vào chuyện người khác của Jenny. "Nếu còn tiếp tục nhiều chuyện, chị sẽ đưa em về nhà với bố mẹ ngay bây giờ đấy."
"Được rồi, được rồi. Coi như em chưa nói gì. Đừng có tức giận như vậy, dễ sinh bệnh, lại khiến người yêu chị phải lo lắng. Đến lúc đó thì em lại không đủ sức mà gánh hết tội." Jenny vội cầu hòa, dù trong thâm tâm, cô vẫn đang nghẹn ngào, thổn thức. Cô không muốn trong mắt Lam, hình ảnh của mình ngày càng xấu đi. "Em vào ngủ trước đây, khi nào xong việc thì cứ thoải mái vào nằm cạnh em mà ngủ. Yên tâm, em không dám làm gì Lam đâu."
"Mau mau đi ngủ cho tôi nhờ."
"À, em còn câu này muốn hỏi nữa. Lam có thể trả lời cũng được, mà coi đó là câu hỏi không có câu trả lời cũng được. Hỏi xong em xin đi ngủ ngay."
Jenny đi tới cửa phòng ngủ, như sực nhớ ra vẫn còn một thắc mắc chưa tìm được lời giải dáp, nên cố tình nán lại, quay ra hỏi.
"Thử nói xem."
Lam tỏ ra dễ dãi, chỉ mong kẻ lắm chuyện kia sẽ được thỏa mãn mà buông tha cho cô.
"Nếu như không yêu Hạ, thì người Lam chọn sẽ là Bình, phải không?"
Lam như chết lặng vài giây, sau khi đã nghe và kịp hiểu câu hỏi của Jenny. Quả thực, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, cái giả thuyết rất có thể sẽ xảy ra mà Jenny mới vừa nhắc đến. "Liệu có thể không?" Chính Lam lúc này, nếu như phải bắt buộc có đáp án, cô cũng không biết phải trả lời thế nào. Cô thực sự không biết.
"Vậy là phương trình này vô nghiệm rồi. Em đi ngủ trước đây."
Jenny nhún vai, giả bộ tỏ vẻ bất lực cùng Lam. Coi như, cô cũng đã có câu trả lời cho riêng mình.
++***++
Tiếng thét thất thanh của Jenny khiến Lam hoảng sợ. Cô vội ném chiếc bút xuống bàn, rồi chạy thật nhanh vào trong phòng. Jenny đang ngồi ôm gối thật chặt, toàn thân run lên vì sợ hãi, nước mắt đầm đìa, trên khuôn mặt vẫn còn đang vương nét hoảng hốt vì cơn ác mộng vừa qua. Lam ngồi xuống, vòng tay qua người Jenny, vỗ về.
"Đừng sợ. Chỉ là một giấc mơ thôi."
Jenny nấc lên, cô vùi mặt vào bờ vai Lam, để tìm kiếm cảm giác an toàn. Trời tuy lạnh, nhưng toàn thân cô vẫn ướt đẫm mồ hôi. Nỗi sợ hãi này, đã lâu rồi cô mới gặp lại. Tưởng chừng như đã có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh mà bấy lâu mình phải chịu đựng, thế mà hôm nay, nó lại ùa về, tiếp tục hành hạ cô.
"Em nằm xuống, ngủ tiếp đi. Có chị ở đây rồi."
Giọng Lam nhẹ nhàng, ấm áp vang lên bên cạnh, đã phần nào giúp Jenny cảm thấy an lòng. Cô ngoan ngoãn nằm xuống, để Lam kéo chăn lại giúp mình.
"Mấy giờ rồi?"
"Gần 5 giờ."
"Lam vẫn thức cả đêm à? Vì không muốn nằm cạnh em phải không?"
Nước mắt Jenny lại trào ra. Cô cảm thấy tủi thân, khi nghĩ rằng, Lam đang cố tình tránh né mình.
"Vì công việc thôi. Em đừng nghĩ lung tung. Mau nhắm mắt vào rồi ngủ thêm chút nữa đi."
"Nếu không phải vậy thì Lam cũng mau nằm xuống đi. Bằng không em sẽ thức cùng Lam."
Không muốn tiếp tục tranh luận với Jenny nữa, Lam cũng ngả người nằm xuống bên cạnh. Thực ra bản thân cô cũng đang cảm thấy mệt, cũng suýt chút nữa thì ngủ gật xuống bàn làm việc rồi. Vừa đặt mình nằm xuống, hai mắt cô đã nhắm nghiền lại, phần vì buồn ngủ, phần vì cảm thấy không thoải mái khi đối diện trực tiếp với người bên cạnh, rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Cuối cùng, người không thể ngủ được nữa lại chính là Jenny. Mắt cô như xoáy sâu vào khuôn mặt của người nằm bên cạnh. Đôi mắt đang khép hờ, chiếc mũi cao, cùng với bờ môi đang cong lên của Lam, thu trọn trong ánh nhìn của cô. Rõ ràng, người cô yêu đang gần ngay trước mặt, vậy mà vẫn không thể ôm trọn người đó vào lòng. Nhiều lúc cô cũng tự hỏi, bản thân mình là kẻ đáng thương hay đáng trách? Rồi tự trả lời, có lẽ là đáng thương, bởi tình cảm trao đi chẳng ai chịu nhận, mở lòng mình ra nhưng rồi cũng chẳng ai muốn yêu. Nhưng cũng có thể, cô chính là kẻ đáng trách vì không biết kìm hãm ham muốn của bản thân, vội vã đánh rơi nhịp tim với kẻ đã có người yêu.
Trước đây cô từng nghĩ, nếu thực sự yêu ai, cô sẽ cùng tình yêu đó đi đến cùng trời cuối đất. Và cho dù người ấy không yêu cô, thì cô vẫn sẽ yêu đến vô cùng. Nhưng rốt cuộc, tình yêu vốn dĩ không đẹp được như thế. Quá nhiều băn khoăn, tiếc nuối, quá nhiều sợ hãi, nỗi đau, quá nhiều nghịch lý, chênh vênh. Rốt cuộc thứ đi cùng ta đến cùng trời cuối đất chỉ còn là nỗi đau. Nước mắt cứ thế mà âm thầm, lặng lẽ rơi thành giọt.
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Jenny. Người nằm kế bên vẫn còn đang say giấc, cô không thể đánh thức Lam dậy. Liếc nhìn đồng hồ, vẫn chưa 7 giờ, cô bực bội bước ra khỏi giường, thầm trách kẻ đang phá quấy buổi sáng yên bình của mình.
"Tôi biết Lam còn chưa chịu dậy, nên đã mua sẵn đồ ăn sáng tới. Ăn xong chúng ta sẽ đi luôn."
Mới nghe tiếng "cạch" cửa từ bên trong, Bình đã lên tiếng trước. Nghĩ rằng người ra mở cửa là Lam, nên anh cố tình giơ túi đồ ăn lên trước mặt để trêu cô.
"Anh bỏ xuống đi. Chị ấy vẫn chưa dậy."
Tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, giờ lại gặp thêm cảnh Bình tận tình tới tận đây để chăm sóc Lam, càng khiến Jenny trở nên khó chịu hơn.
"Là em à? Anh xin lỗi. Anh tưởng Lam ra mở cửa."
"Hừ. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới một người, nên mắt thường bị nhìn nhầm đấy."
"Mấy giờ em bay?"
Bình đặt túi đồ ăn xuống bàn, anh tìm cách chuyển chủ đề.
"10 giờ."
"Đã chuẩn bị gì chưa? Còn 3 tiếng nữa thôi đấy."
"Em còn chưa kịp ngủ dậy, anh đã tới đây đòi đuổi em đi rồi. Sợ em làm kỳ đà cản mũi hai người sao?"
"Xin lỗi em."
Bình đành ngậm miệng. Ý tốt của anh liền bị cô gái kia hiểu nhầm, nên tốt nhất là không nói gì nữa.
Tình cảm của Jenny dành cho Lam, không chỉ có mình anh, mà rất nhiều người trong công ty đều biết. Chỉ cần chú ý quan sát một chút về những cử chỉ và biểu hiện mà Jenny dành cho Lam là có thể đoán ra. Hơn nữa, sau những hình ảnh ghi lại nụ hôn của hai người trong buổi họp báo, mọi sự như càng rõ ràng hơn. Tuy nhiên, đó cũng chỉ xuất phát từ phía Jenny, còn về Lam, anh lại chẳng mảy may có một chút suy nghĩ gì. Bởi anh quá hiểu Lam, một con người quá bảo thủ trong tình cảm. Một khi cô ấy đã yêu, dù người thứ ba có cố sức tán tỉnh, đưa đẩy, hay nguyện thay đổi, hoàn thiện vì mình đến thế nào, cũng khó lòng mà làm cô ấy lay chuyển nổi. Đó chính là điều mà anh đã rút ra được từ kinh nghiệm của chính bản thân mình. Và sắp tới, sẽ lại có người bước vào vết trượt mà anh đã và đang phải trải qua.
"Hai người làm gì mà ồn ào vậy?"
Lam vẫn còn ngái ngủ, vì bị đánh thức bởi cuộc đấu khẩu của hai người ngoài này.
"À, có người mang đồ ăn sáng tới cho Lam, nên muốn đuổi em về."
Jenny giận dỗi, bước mạnh vào phía trong.
"Cãi nhau à?"
Bình nhún vai, lắc đầu tỏ ra không hiểu.
"Kệ cô ấy đi. Mà cậu thực sự muốn tới bệnh viện chứ?"
Lam hiểu tính khí giận dỗi kiểu trẻ con của Jenny, nên cô cũng không muốn để tâm.
"Thằng bé cũng là cháu tôi mà. Lam vào rửa mặt đi, rồi ra ăn sáng. Bảo Jenny một câu giúp tôi nữa, không cô ấy lại nói tôi đối xử không công bằng với hai người."
Lam nhìn Bình với anh mắt thông cảm. Tối hôm qua cũng là anh đưa cô về, sáng nay lại tới đây sớm với túi đồ ăn, chẳng trách lại bị Jenny coi như kẻ thù.
"Em ra ăn sáng đi, rồi chị gọi taxi cho em về."
"Em tự về được. Hai người cứ tự nhiên."
Jenny vùng vằng, cầm lấy túi xách, toan bỏ đi.
"Bình là chú của bé Duy. Lát nữa chị và cậu ấy sẽ vào viện để thăm thắng bé."
Lời nói của Lam như có lực hút, kéo Jenny quay trở lại. Cô ngạc nhiên trước thông tin mình vừa nghe được.
"Chuyện này chị sẽ nói với em sau. Giờ em phải về chuẩn bị đồ cho kịp giờ bay đã."
"Tại sao giờ mới nói?"
"Vì chị cũng mới biết. Với lại em cũng không hỏi."
"Được rồi, em sẽ ghi nợ chuyện này. Sau này nhớ phải kể lại chi tiết cho em biết."
Lam gật đầu đồng ý. Cô cũng vội vàng, để đi cùng Bình tới bệnh viện.
++***++
Lam cùng Bình bước vào phòng bệnh mà bé Duy đang nằm. Cô ngạc nhiên khi không nhìn thấy ni cô và cậu bé đâu cả. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an, lo sợ điều không hay đã xảy ra với cậu bé, Lam vội chạy đến phòng bác sĩ trực để hỏi thăm. Cuối cùng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm, khi biết Nhật Minh đã chuyển bé Duy sang phòng riêng, để tiện chăm sóc hơn.
"Thằng bé đâu?"
Lam ngó vào phòng, chỉ thấy có một mình Nhật Minh đang ngồi. Cô lên tiếng hỏi.
"Bác sĩ đưa nó đi xét nghiệm rồi."
Nhật Minh trả lời, nhưng vẫn không chịu quay lại nhìn, dù biết Lam không phải là đến một mình.
"Vậy hai người ở đây nói chuyện. Tôi qua đó xem thế nào?"
Lam cố tình bỏ đi, để hai anh em họ có cơ hội để nói chuyện với nhau.
Đợi cho Lam đi khỏi, Bình mới lên tiếng.
"Hai ngày nữa bố mới về nước, lúc đó em sẽ tới gặp và nói chuyện với bố chuyện mà anh muốn."
"Thế rốt cuộc là mày vì tao hay vì đứa con gái kia?"
Nhật Minh nhếch mép, nhìn Bình với anh mắt khinh bỉ.
"Vì ai không quan trọng. Miễn là con trai anh được sống và từ nay anh đừng làm điều gì gây hại đến Lam nữa là được."
"Vế đầu tao hiểu. Nhưng vế sau tao lại chẳng hiểu mày nói gì? Tao chưa bao giờ đụng đến nó cả, nên mày đừng đổ oan cho tao."
"Anh đừng có giả bộ. Tôi biết, chính anh là kẻ đã xúi người ăn cắp mẫu thiết kế của Lam để gửi cho G. E, và cũng chính anh đã để mẫu thiết kế của Hạ và bộ sưu tập của công ty tôi hòng vu cho Lam tội ăn cắp ý tưởng. Còn chuyện anh xúi giục mẹ Hạ nữa. Anh khiến cho gia đình cô ấy điêu đứng, rồi còn bôi nhọ danh dự của cô ấy nữa. Thật bỉ ổi."
Bình gằn giọng. Nếu không giỏi kiềm chế, rất có thể, anh đã tặng Nhật Minh một cú đấm vào mặt rồi.
"Thế thì sao chứ? Con ranh đó đáng bị như vậy. Đó chỉ là những đòn cảnh cáo mà tao dành cho nó thôi."
Biết là không thể đóng kịch được nữa, Nhật Minh chấp nhận đánh bài ngửa.
"Anh.." Bình giơ tay lên, định đấm vào bộ mặt đểu cáng của Nhật Minh. "Anh cứ thử đụng tới cô ấy một lần nữa xem. Tôi sẽ không tha cho anh đâu."
"Mày làm gì được tao? À, thì ra mày yêu đứa con gái khác người đó hả? Tao thật sự không thể nhịn được cười nữa."
Nhật Minh nhăn nhở, chế nhạo Bình.
"Anh câm miệng cho tôi. Tôi cấm anh được xúc phạm tới cô ấy."
Mặt Bình đỏ ran, bàn tay anh run lên vì tức giận.
"Tao đâu có xúc phạm đứa nào. Tao chỉ đang nói sự thật mà thôi. Con ranh đó, người không ra người, ngợm không ra ngợm, nó muốn tranh giành người yêu với tao mà. Nếu là một đứa con gái hẳn hoi, tử tế, sẽ không bao giờ có cái thứ tình yêu kinh tởm đấy. Cả mày nữa, con gái đầy ra đấy, sao lại đi đâm đầu vào một đứa biến thái như vậy?"
Lúc này thì Bình không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh vung thật mạnh nắm đấm của mình vào mặt của Nhật Minh, khiến hắn loạng choạng phải vịn vào chiếc giường bệnh để giữ thăng bằng.
"Đồ khốn. Tôi đã cảnh báo anh trước rồi mà."
"Mày, thằng mất dạy. Mày cũng giống mẹ mày thôi, chỉ luôn là kẻ đến sau. Mẹ mày đã dùng thủ đoạn để cướp được bố tao, nhưng còn mày, tao cũng sẽ làm mọi cách để mày không có được cái gì. Mày cứ chờ đấy."
Nhật Minh đau đớn, đưa tay lên lau những giọt máu đang ứa ra từ vành môi của mình.
"Mẹ tôi không cướp ai cả, anh thử hỏi bố xem, người mà ông yêu nhất từ trước tới nay là ai?"
"Nếu như mẹ mày không xuất hiện, thì tao đã không mất mẹ, bố cũng sẽ không vì thế mà ghét tao. Tất cả chỉ vì sự có mặt của bà ta trên đời này. Tao căm thù hai mẹ con mày. Được, mày nói mày yêu con ranh kia, tao sẽ cho mày biết, thế nào là cảm giác của việc lấy đi người mình yêu. Mẹ mày đã làm cho gia đình tao đổ vỡ, đứa con gái mà mày đang ra sức bảo vệ kia lại cướp đi cô gái mà tao yêu. Tao sẽ trả cho chúng mày cả gốc lẫn lãi."
"Anh điên rồi. Tình yêu không phải là sự chiếm hữu, sẽ chẳng ai giành giật được nếu như trái tim mà người anh yêu thuộc về anh. Nếu như không có Lam thì Hạ cũng không bao giờ thuộc về anh. Anh không phải là yêu Hạ, mà là anh đang cố làm thỏa mãn cái tính tự cao, hiếu thắng của mình thôi. Đúng, tôi yêu Lam, nhưng tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Tôi bằng lòng chấp nhận, nếu như cô ấy tìm thấy hạnh phúc ở bên người khác, dù cho người mà cô ấy chọn có giới tính là nam hay nữ cũng được. Đó mới gọi là tình yêu, anh hiểu chưa?"
"Mày đang tự lừa dối mình để tỏ ra là một đứa cao thượng, biết hy sinh cho cái thứ mà mày gọi là tình yêu sao?"
"Không, tôi không cao thượng. Chỉ là tôi muốn mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với người mình yêu thôi. Tôi thà đứng từ xa mà ngắm người mình yêu vui vẻ, hạnh phúc, còn hơn ở gần ngay bên cạnh để trông thấy cô ấy u buồn, tuyệt vọng."
"Thế nên mày mới chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế, chỉ vì một đứa không thể yêu mày phải không? Để nó được vui, nên mày chấp nhận từ bỏ khối tài sản khổng lồ mà ông già định để cho mày chứ gì? Đồ ngu. Nhưng dù sao, lần này tao cũng sẽ phải cảm ơn nó. À không, phải nói là cảm ơn đứa con trai thất lạc mấy năm trời của tao chứ. Nhờ nó, mà tao đã có thể bắt mày trả lại hết những gì đã lấy của tao từ trước tới nay rồi."
"Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi quan tâm đến tiền bạc, tài sản của bố cả. Tất cả sẽ là của anh, nên mong anh hay tập trung mà cứu chữa cho thẳng bé. Dù sao thì nó cũng là đứa con do chính anh sinh ra."
Bình bước ra khỏi phòng bệnh. Khi anh vừa ngẩng mặt lên, một bóng hình quen thuộc đang cố gắng chạy thật nhanh về phía cầu thang. Hình như cô ấy cũng đang khóc. Không kịp suy nghĩ thêm, anh lao đi thật nhanh để đuổi theo người con gái đó, miệng không ngớt gọi. "Lam. Dừng lại đã."
Bình nhanh chóng đuổi kịp Lam. Anh vội nắm lấy tay cô, giữ lại.
"Lam nghe tôi giải thích đã."
"Xin cậu, đừng biến tôi thành kẻ tồi tệ như vậy."
Nước mắt Lam cứ thế chảy thành dòng, khiến cô không kịp ngăn lại. Cô không giận Bình, mà đang tự trách chính bản thân mình. Nếu như có thể, cô ngàn vạn lần không muốn Bình vì mình mà phải đánh đổi nhiều thứ như vậy. Cô tự cho rằng, bản thân mình không xứng đáng với sự hy sinh của anh.
"Tôi làm việc này, không phải hoàn toàn là vì Lam. Cho nên, Lam cũng đừng tự trách mình."
"Liệu tôi có nên nghĩ rằng, đó là trách nhiệm mà Bình phải làm đối với người thân của mình, để lương tâm được thanh thản hơn không?"
"Tôi đồng ý với lối suy nghĩ tích cực này của Lam. Chúng ta đừng làm phức tạp hóa vấn đề lên là được. Mạng sống của con người vẫn là quan trọng hơn hết thảy. Của cải, vật chất chỉ là thứ ngoài thân, mất rồi lại có."
Lam xúc động nhìn Bình. Nếu thử đặt địa vị của cô là anh, cô không dám chắc mình sẽ có đủ rộng lượng mà hành động giống như anh lúc này. Như chợt nhớ ra điều gì, Lam nắm chặt lấy bàn tay Bình, kéo anh quay trở lại. Vừa đi, cô vừa tranh thủ giải thích với anh.
"Chúng ta vẫn còn cách khác để cứu bé Duy. Tôi sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ trưởng khoa để kiểm tra. Tôi đã từng nghe chú ấy nói, chỉ cần đồng hợp hệ thống kháng nguyên bạch cầu trong máu của người thân và bệnh nhân khoảng 50% là các bác sĩ có thể thực hiện là phương pháp tế bào gốc tạo máu nửa thuận hợp HAPLO. Hiện tại, các bác sĩ cũng đang thực hiện phương pháp này đối với Nhật Minh, nhưng nếu như mẫu máu của bé Duy và cậu phù hợp, chúng ta.."
Bình đột ngột dừng lại, bàn tay anh và Lam nhanh chóng tuột khỏi nhau.
"Sao vậy?"
"Tôi không thể. Chúng ta cứ để Nhật Minh tự cứu lấy con trai của anh ta đi."
"Dù cơ hội mong manh, tôi vẫn muốn thử. Tôi muốn bé Duy được sống, và cũng muốn cậu giữ lại được những gì vốn thuộc về cậu. Hãy nghe tôi, được không?"
"Tôi sẽ không đi kiểm tra đâu."
"Bình vẫn còn chuyện chưa nói cho tôi biết phải không?"
Thái độ ngập ngừng của Bình không qua khỏi ánh mắt Lam.
"Tôi.."
"Thì ra chưa bao giờ Bình đặt niềm tin vào tôi."
Một nỗi thất vọng trào lên trong lòng, khiến Lam có cảm giác bị tổn thương. Trong thoáng chốc, cô đã đặt mình vào vị trí đặc biệt trong trái tim Bình, để rồi tự cho mình cái quyền, được đồng cảm và chia sẻ cùng với anh.
"Không phải vậy."
Tiếng nói của Bình như thức tỉnh Lam. Cô vội tìm cách thoát khỏi những suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu kia, mặt dần trở nên ửng hồng vì xấu hổ. Đây có lẽ là lần đầu tiên, kể từ khi yêu Hạ, cô đã để tình cảm của mình đi chệch hướng, dù chỉ là trong chốc lát.
"Tôi và Nhật Minh dù là người một nhà, nhưng thực chất lại không có gì liên quan tới nhau cả."
Bình thực sự cũng quá mệt mỏi. Bao nhiêu năm qua, anh luôn phải ngụy trang cho chính mình, phải gồng mình lên để chứng tỏ bản thân đã trưởng thành trong cách sống và cách nghĩ để bố mẹ yên lòng. Có nhiều lúc, bản thân anh ao ước được trở thành một đứa trẻ, suy nghĩ giản đơn đi, và sống thật với chính mình hơn. Giờ đây, anh muốn được một lần phó thác trái tim mình cho Lam, không cần biết đúng sai. Anh muốn được trải lòng mình với người con gái này. Bao nhiêu tâm tư chồng chất đã đè nén tâm hồn bấy nhiêu năm qua, anh sẽ một lần cùng cô mà giải tỏa, cho vơi bớt nỗi lòng.
"Không đói sao?"
Hạ đứng ngoài cửa, đã thấy Lam cựa quậy trong chăn. Cô tiến lại giường, kéo chăn ra khỏi đầu, lôi kẻ lười nhác kia dậy.
"Tưởng Hạ đi làm rồi chứ?"
Đôi má Lam ửng hồng, cố gắng giữ chiếc chăn ở ngang vai.
"Đã nói là mình báo nghỉ rồi mà."
Hạ có chút phấn khích, khi trông thấy bộ dạng này của Lam. Cô ghé sát mặt mình xuống, môi lại tìm lấy môi.
"Mình đói rồi."
Lam ngượng ngập, vội đẩy Hạ ra. Cô sợ sẽ lại không thể kiềm chế nổi bản thân mình.
"Được rồi. Dậy đi tắm rồi ra ăn cơm."
"Hạ mau đi ra trước đi."
Chờ mãi không thấy Hạ ra ngoài, Lam gắt lên. Cô không dám đứng dậy, khi trên người không có lấy một mảnh vải để che thân thể. Dù cho giữa hai người, mới vừa trải qua một cơn cuồng nhiệt, nhưng rõ ràng, cô không thể cứ tự nhiên mà đi lại trước mặt Hạ trong tình trạng thế này.
"Đừng có giả bộ nữa. Chẳng phải những gì cần thấy, mình đã thấy từ lâu rồi sao?"
Hạ không nhịn được cười. Cô tiếp tục trêu chọc, giằng lấy chiếc chăn, rồi tung nó ra khỏi người Lam.
"Biến ngay."
Không hề thương tiếc, Lam giơ thẳng chân, đạp thật mạnh, khiến Hạ lăn từ trên giường xuống dưới đất. Quả là khi tức giận, công lực của con người sẽ được tăng lên gấp bội phần.
Hạ lồm cồm bò dậy, miệng vẫn không ngừng cười. Chỉ sợ sẽ có người tức quá mà phát khóc, nên cô cũng không dám trêu quá, đồng ý bỏ ngoài trước.
Hạnh phúc không phải là một điều gì đó quá xa vời. Có khi, đó chỉ là một hành động, một việc làm rất đỗi bình thường, cũng khiến con người ta được sống trong cảm giác lâng lâng vui sướng. Giống như lúc này đây, ngồi trước mâm cơm do tự tay mình nấu, chờ đợi người mình yêu thương, rồi tưởng tượng cả hai sẽ cùng cười nói vui vẻ trong suốt bữa ăn, cũng khiến trong lòng Hạ dâng trào một niềm cảm xúc thật ngọt ngào, ấm áp. Cô chợt nhớ lại câu nói của bố mình ngày hôm qua, khi ông vào phòng, cùng cô ngồi tâm sự. "Trong tình yêu, không phải cứ đấu tranh là sẽ có hạnh phúc. Có những lúc, hạnh phúc sẽ tự đến, nếu chúng ta biết chấp nhận."
Tiếng chuông điện thoại của Lam reo vang khắp phòng, khiến Hạ chợt giật mình. Cô không muốn xâm phạm vào quyền riêng tư của Lam, nhưng chuông điện thoại reo lên liên tục tới lần thứ ba. Sợ có chuyện gì đó gấp gáp, nên cô vội tìm tới chiếc điện thoại. Hạ có chút bất ngờ, khi nhìn vào tên người gọi đến đang hiển thị trên màn hình. Cô nghĩ rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến mình, nên nhanh chóng chấp nhận cuộc gọi.
"Đã có kết quả kiểm tra rồi, tôi sẽ cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ. Hy vọng là cô sẽ có một quyết định sáng suốt."
Không chờ đầu dây bên kia lên tiếng, Nhật Minh đã thông báo ngay.
"Là quyết định gì vậy? Anh muốn Lam phải làm gì?"
"Em.. Sao lại là em nghe máy?"
Nhật Minh có chút ngạc nhiên và lo lắng, khi để Hạ nghe được những lời nói vừa rồi của mình.
"Tại sao em lại không được nghe? Em hỏi anh, anh đang bắt Lam phải quyết định điều gì? Anh lấy lý do gì mà đe dọa cô ấy?"
Hạ gắt lên giận dữ. Cô cho rằng, Nhật Minh đang muốn gây khó dễ với Lam, muốn Lam phải từ bỏ mình vì một điều gì đó.
"Anh không làm gì cô ấy cả. Đó chỉ là vì công việc thôi. Không tin em có thể hỏi lại. Không làm phiền em nữa, mong em hãy chuyển những lời anh vừa nói tới Lam. Chào em."
Nhật Minh vội ngắt máy. Anh sợ Hạ sẽ truy hỏi đến cùng, còn anh thì mãi mãi không thể cho cô biết sự thật này.
"Sao trông như người mất hồn vậy?"
Lam bước ra ngoài, thấy Hạ đang đứng ngẩn ngơ giữa phòng, cô không khỏi thắc mắc.
Hạ không nói gì, cô chìa chiếc điện thoại ra, đưa cho Lam.
"Gì vậy?"
"Nhật Minh vừa gọi."
"Vậy à? Để lát nữa mình gọi lại cho anh ta."
"Khỏi cần. Mình nghe hộ Lam rồi. Anh ấy hỏi Lam, khi nào thì đưa ra quyết định cuối cùng?"
"Ừ."
"Chỉ là" ừ "thôi sao? Hai người đang có chuyện gì giấu mình, phải không?"
Hạ cố gắng kiềm chế, trước thái độ dửng dưng, coi như không có chuyện gì của Lam.
"Có gì đâu mà giấu. Chỉ là chuyện công việc thôi mà."
"Chẳng phải Lam rất ghét Nhật Minh sao?" Hạ nhìn thẳng vào mắt Lam, dò xét. "Chuyện này có liên quan tới mình phải không? Có phải là mẹ mình lại.."
"Không phải vậy đâu. Đừng có nghĩ linh tinh. Chỉ là chuyện riêng của mình và Nhật Minh thôi. Chúng ta vào ăn cơm đi, mình đói lắm rồi."
"Mình sẽ không ăn, nếu như Lam không nói. Có phải, Lam vẫn còn nghi ngờ mình?"
Lam thở dài vì sự hiểu nhầm của Hạ. Nếu như cô không nói sự thật, sợ rằng, Hạ sẽ lại tự đổ lỗi cho chính bản thân mình. Còn nếu như nói cho Hạ biết, cô lại lo, Nhật Minh sẽ vì thế mà không chịu cứu con trai mình. Cân nhắc một hồi, Lam mới quyết định, sẽ nói cho Hạ biết một phần của câu chuyện.
++***++
"Nhưng tại sao Nhật Minh lại làm thế? Đó chẳng phải là con trai của anh ta sao?"
Hạ tỏ ra bức xúc, sau khi nghe Lam kể lại câu chuyện.
"Dù là cha con, nhưng chưa một ngày sống chung, đến sự tồn tại của đứa con của mình, cho đến bây giờ anh ta cũng mới được biết, thì việc không có tình cảm cũng không có gì là lạ."
"Anh ta muốn Lam đi thuyết phục ai? Và tại sao nhất định phải là Lam? Liệu có phải?"
Hàng loạt câu hỏi hiện hữu trong đầu Hạ. Cô bắt đầu lo sợ.
"Hạ yên tâm đi. Anh ta không bắt mình phải lựa chọn giữa Hạ và bé Duy đâu."
"Vậy người kia là ai?"
Có quá nhiều điều bất hợp lý trong việc này, mà Hạ không thể lý giải. Cô không ngừng thắc mắc về người mà Nhật Minh muốn Lam đi thuyết phục.
"Mình cũng không rõ. Anh ta không chịu nói."
Nhật Minh không nói là sự thật, nhưng nếu nói Lam không biết rõ người mà anh ta muốn cô gặp là ai, thì là nói dối. Vì thế nên cô đã kịp nhắn ba chữ "Tôi chấp nhận" và gửi cho anh ta.
++***++
Lam dừng xe lại, mắt cô hướng về một ngôi nhà sang trọng ở bên kia đường. Cô chần chừ, đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới quyết định rút điện thoại ra gọi. Tiếng chuông thứ hai chưa kịp kêu, thì tai cô đã vang lên giọng nói quen thuộc.
"A lô. Lam gọi tôi có việc gì vậy?"
"Không có việc gì thì không gọi cho cậu được sao?"
"Ý tôi không phải vậy. Lam đang ở đâu?"
"Đang ở ngoài đường. Định rủ cậu đi cùng tôi tới nơi này, mà không biết cậu có rảnh không?"
"Được. Tôi không bận gì cả. Lam ở đâu? Tôi sẽ đến đó ngay."
Không chút chần chừ, Bình nhanh chóng nhận lời.
"Ra cổng đi. Tôi đứng ngoài đó rồi."
Lam tắt điện thoại. Cô cho xe chạy đến trước cổng nhà Bình. Tâm trạng dần trở nên căng thẳng.
Bình tức tốc chạy ra, trong lòng tràn ngập cảm giác lâng lâng vui sướng. Cánh cổng sắt to lớn vừa mở, hình dáng Lam đang đứng ngoài đó khiến Bình suýt chút nữa không kiềm chế được cảm xúc của mình. Anh chỉ muốn lao tới, ôm thặt chặt người con gái đó vào lòng.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Bình, Lam thực sự rất đau lòng. Cô không muốn lợi dụng anh, nhưng rốt cuộc, vẫn cứ khiến anh phải chịu tổn thương.
"Lam tới khi nào vậy? Vào trong nhà đợi tôi một lát."
Bình hơi ngại, khi nhìn lại bộ dạng của mình. Nghe Lam nói đang ở trước cổng, anh vẫn cứ quần đùi, áo may ô mà chạy vội ra đón.
"Cũng mới đến. Cậu vào thay quần áo đi, tôi đợi ngoài này cũng được."
"Ừ, vậy Lam chịu khó đợi một chút nhé. 5 phút thôi, tôi sẽ ra ngay."
Trong mắt Lam, Bình luôn là một người điềm đạm, chín chắn. Chưa bao giờ cô thấy được vẻ hấp tấp, vội vàng của anh như thế này. Cô thấy tội nghiệp thay anh, và tự trách bản thân mình, sao quá nhẫn tâm với anh như vậy? Giá như, nếu có thể, cô cũng vì anh mà hy sinh, thì có lẽ, trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút.
"Xin lỗi."
Lam tự nhủ lòng mình, gửi lời xin lỗi đến Bình. Sống mũi cô trở nên cay cay.
++***++
Chọn lấy một góc trên sân thượng của quán cafe quen, cả hai cùng ngồi xuống và gọi đồ uống cho riêng mình. Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Bình mới lên tiếng.
"Lam có chuyện gì thì nói đi? Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."
"Có vẻ như cậu luôn đề cao cảnh giác đối với tôi thì phải? Trong mắt Bình, tôi đáng sợ lắm à?"
"Ý tôi không phải vậy. Chỉ là, tôi nghĩ, chắc Lam có việc gấp, nên mới tới tận nhà tìm tôi. Chúng ta hiểu nhau mà. Thế nên, Lam cứ đề cập thẳng đến vấn đề, không cần phải vòng vo nữa."
Bình quá thẳng thắn. Với anh, một với một sẽ luôn luôn là hai. Thế nên đôi lúc, anh khiến cho người khác phải khó xử, nhưng cũng có khi sự thẳng thắn đó, lại khiến cho đối phương cảm thấy thoải mái. Như lúc này đây, Lam cũng không cần phải rào trước đón sau, mà trực tiếp tường thuật lại câu chuyện của mình cho anh biết, một cách đầy đủ và chân thành nhất.
"Cậu còn nhớ bé Duy ở chùa Hoàng Kim chứ?"
Bình lục lại trí nhớ của mình cách đây hai năm, mới có thể nhớ ra người mà Lam đang nhắc tới.
"Có phải đó là cậu bé không thể nói và nghe được không?"
"Ừ, là nó."
"Tôi nhớ ra rồi. Chúng ta đã từng đến đó để trao quà trung thu cho bọn trẻ. Khi đó, tất cả mấy đứa trẻ đều tỏ ra háo hức, vui mừng khi được nhận quà, duy chỉ có thằng nhóc đó là vẫn đứng nép vào một góc, nhìn mọi người với ánh mắt sợ hãi. Tới khi Lam phải chạy ra dỗ dành, nó mới chịu đi ra lấy quà. Nhưng sao Lam lại nhắc tới thằng bé đó? Lam định tổ chức chuyến từ thiện đến đó nữa à?"
"Không phải. Duy đang mắc bệnh rất nặng, có thể sẽ không qua khỏi."
"Vậy sao Lam không đưa tôi qua viện để thăm Duy, mà lại tới đây?"
"Vì tôi có việc cần nhờ Bình giúp. Hay nói đúng hơn là, hiện tại chỉ có Bình mới có thể giúp được bé Duy."
"Tôi sao?"
Bình thực sự bất ngờ. Anh quan sát kỹ thái độ của Lam, nhưng cũng không tài nào hiểu hết được nội hàm trong câu nói vừa rồi của cô.
Lam gật đầu xác nhận. Tình trạng của bé Duy ngày càng nguy cấp. Cậu bé đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, và được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt trong chiều nay. Vì vậy mà cô mới quyết định, tới gặp Bình sớm hơn so với dự kiến ban đầu.
"Tôi có thể giúp được gì cho thằng bé?"
Bình mơ hồ không hiểu. Nếu chỉ là vấn đề chi phí nằm viện, chắc chắn Lam sẽ không nói với anh. Liệu có phải, cô ấy muốn anh cùng làm xét nghiệm, với hy vọng mong manh là mẫu máu của anh có thể sẽ phù hợp với Duy.
"Vậy sáng mai tôi sẽ vào viện kiểm tra."
"Không cần." Lam vội ngăn lại. Thái độ úp mở của cô, đã khiến Bình hiểu lầm. "Bé Duy là con trai của Nhật Minh."
"Sao cơ?" Bình sửng sốt. "Ý Lam là, Nhật Minh, Tổng Giám Đốc của công ty truyền thông Ngôi Sao?"
"Ừ, chính là anh ta."
"Lam có nhầm không vậy? Chẳng phải là anh ta vẫn chưa có vợ, và đang theo đuổi.."
Bình như chợt nhớ ra điều không thể nói, nên anh bỏ lửng câu giữa chừng.
Một lần nữa, Lam lại phải nhắc lại "thiên tình sử" của Nhật Minh cho Bình rõ. Nghe xong, gương mặt Bình lại trở về sắc thái bình thường.
"Nếu vậy thì Lam phải tìm Nhật Minh, chứ sao lại tìm tôi?"
"Vì Nhật Minh muốn tôi phải gặp Bình, có như vậy, anh ta mới đồng ý cứu sống con trai của mình."
"Gặp tôi để làm gì? Và tại sao lại là tôi?"
"Nhật Minh muốn tôi thuyết phục Bình đồng ý chuyện gì đó, nên tôi muốn gặp Bình trước, rồi mới đưa ra quyết định."
"Và Lam nghĩ rằng sẽ thuyết phục được tôi làm" cái chuyện gì đó "mà Nhật Minh muốn? Là Lam đang nghĩ tôi tài giỏi, hay là tôi giàu lòng nhân ái đến mức có thể làm bất cứ điều gì để cứu lấy mạng sống cho một đứa trẻ?"
Thái độ giận dữ của Bình khiến Lam không biết nói gì thêm. Là cô đã tự đánh giá cao bản thân mình, khi nghĩ rằng anh sẽ vì cô mà làm tất cả. Cô không thử một lần đứng trên quan điểm của anh, cứ thế mà đặt anh vào tình thế đã rồi. Có lẽ là cô đã quá ích kỷ.
"Lam cho tôi một lý do đi. Vì sao tôi phải nhận lời giúp Lam? À không, phải nói là giúp Nhật Minh, hay là giúp con trai anh ta đây?"
"Vì ai cũng được. Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ mang ơn cậu suốt đời."
Lam không dám nhìn đối diện vào mắt Bình. Cô cúi xuống, mong chờ sự đồng ý của anh.
"Mang ơn sao?" Bình cay đắng nhận ra, dù anh có làm gì đi chăng nữa, thì với Lam, anh vẫn mãi chỉ là một người dưng, không thân, không thích. "Xin lỗi, tôi khiến Lam thất vọng rồi." Bình đứng dậy, toan bước ra về. Anh có thể vì Lam mà làm theo yêu cầu của Nhật Minh, nhưng anh vạn lần không muốn, thứ nhận được cho sự hy sinh của mình, lại là sự cảm kích, biết ơn từ cô.
"Bé Duy cũng là cháu của Bình mà." Lam vội thốt ra lý do cuối cùng, có thể khiến Bình suy nghĩ lại. "Tôi đã từng nhìn thấy tấm ảnh chụp cả gia đình Bình, nên mới biết điều này." Cô vội vàng giải thích.
Bình cười nhạt, anh lại ngồi xuống ghế. Thì ra không phải là anh có bí mật chưa nói với cô, mà chính cô lại đang là người giữ bí mật giúp anh.
"Nếu vậy thì sao? Anh ta là cha của đứa bé còn không tự nguyện cứu sống con mình, vậy tại sao tôi lại phải làm điều đó?"
Đôi mắt Bình hằn lên những tia đỏ. Không phải là anh giận Lam, người đáng giận là Nhật Minh. Vì anh ta, anh đã phải chịu thiệt thòi đủ thứ, phải từ bỏ đi những mơ ước của riêng mình, phải chấp nhận cuộc sống tự lập một mình khi còn quá nhỏ.. chỉ để khiến anh ta vừa lòng, mà không gây chuyện với gia đình. Vậy mà đến đứa con trai của riêng mình, anh ta cũng mang nó ra để đánh đổi lấy thứ gì đó của anh.
"Vì Bình lương thiện hơn anh ta. Dù bé Duy không phải là cháu Bình, thì Bình vẫn đưa tay ra giúp đỡ. Tôi tin là như vậy. Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng đứa bé vô tội. Đừng mang những hiềm khích của người lớn đổ lên đầu trẻ con. Bệnh tình của Duy đang ngày càng xấu đi, nếu không được ghép tủy kịp thời, có thể sẽ.."
"Xin lỗi Lam. Tôi không thể."
Bình cứ thế bỏ đi, khiến Lam ngơ ngác, không kịp phản ứng. Một cơn đau bỗng nhói lên trong lồng ngực. Cảm giác bất lực khiến Lam cảm thấy thật khó chịu. Cô không trách Bình, bởi cô hiểu, anh có lý do riêng để từ chối.
Lam ngồi nán lại thêm một lúc, rồi mới đứng dậy ra về. Đưa tay vào túi tìm chìa khóa xe, cô mới chợt nhớ là Bình đang giữ nó. Lam bực bội, cũng không thèm để ý đến số phận chiếc xe của mình nữa. Dù sao thì cũng không thể lấy về, khi chìa khóa và vé xe đều do Bình giữ, thế nên cô đi thẳng ra ngoài đường, dự định sẽ bắt taxi về nhà.
"Làm gì mà ở trong đó lâu vậy? Tôi sắp hết kiên nhẫn để chờ đợi rồi."
Bình cho xe chạy đến trước mặt Lam, rồi đặt chiếc mũ bảo hiểm vào tay cô.
"Cậu chưa về sao?"
"Lam chưa về thì sao tôi về được? Lên xe đi."
Bình cho xe chay từ từ về hướng chung cư Lam đang ở. Suốt quãng đường dài, cả hai không hề nói với nhau bất cứ một lời nào. Cảm giác ngượng ngập bao phủ, mỗi người lại đi tìm một lý do để tự trách cứ bản thân mình. Bởi đó chính là cách mà họ đang nghĩ cho nhau.
"Lam vào đi. Cho tôi mượn xe. Sáng mai tôi qua đón Lam rồi cùng vào viện."
Bình cho xe đỗ trước cổng chung cư, đợi Lam bước xuống, anh mới lên tiếng.
"Nếu Bình cảm thấy khó xử, thì không cần phải.."
"Tôi đã gọi điện cho anh trai mình rồi, việc anh ta muốn tôi làm cũng không có gì đặc biệt, nên tôi đã nhận lời luôn. Giờ Lam không phải liên lạc gì với Nhật Minh nữa. Có gì tôi sẽ trực tiếp trao đổi với anh ấy."
Bình đặt bàn tay lên vai Lam, nắm nhẹ, giúp cô cảm thấy an tâm phần nào. Còn bản thân anh lúc này, cũng không dám chắc, hành động của mình là đúng hay sai nữa? Vì người mình yêu, anh chấp nhận từ bỏ mọi thứ, dù biết đó là sự hy sinh mù quáng.
Không đợi Lam kịp nói lời cảm ơn, Bình đã quay xe đi mất. Anh nhận ra, khi bản thân đã trao cho ai đó tất cả tình yêu, thì sẽ không bao giờ có thể đảm bảo được rằng người đó sẽ yêu lại mình. Thế nên, từ lâu, anh đã không còn trông chờ tình yêu được đáp lại, mà chỉ dám chờ đợi cho đến khi nó lớn dần trong trái tim đối phương. Nhưng nếu nó không lớn lên, anh cũng cảm thấy hài lòng và chấp nhận, bởi tình yêu ấy đã và đang dần lớn lên trong trái tim của chính mình. Như vậy cũng là đủ.
++***+++
"Hai người đang hẹn hò đấy à?"
Jenny đứng khoanh tay, lưng dựa vào tường, hất hàm chỉ xuống phía dưới, khi thấy Lam xuất hiện ở đầu cầu thang.
"Sao em lại đến đây? Chờ bao lâu rồi?"
Lam không trả lời câu hỏi của Jenny. Cô tra chìa khóa vào ổ, rồi chủ động đi vào trước.
"Đợi được gần hai tiếng rồi. Ở nhà cũng chán, nên muốn qua đây ngủ. Sáng mai em bay vào Hồ Chí Minh."
"Ừ. Lần sau có đến thì nhớ báo trước một tiếng."
"Sao không trả lời câu hỏi của em?"
"Câu hỏi đó sẽ không có câu trả lời. Em ngủ trước đi. Chị đi tắm đã."
Lam cứ thế bỏ đi, không thèm để ý đến tâm trạng đang rất ấm ức, có chút hụt hẫng ở trong lòng của Jenny. Cả ngày hôm nay, cô không thể tập trung được vào công việc, chỉ vì sợ ai đó, sẽ vì chuyện của ngày hôm qua mà lo nghĩ quá nhiều. Muốn chạy tới để động viên, an ủi, giúp lấy lại chút tinh thần, ai ngờ, đã có kẻ nhanh chân, tới đưa đi chơi cả buổi tối. Đã vậy, lúc chia tay, còn tỏ ra thân mật, lưu luyến. Chứng kiến cảnh đó, Jenny không khỏi nóng mắt.
Dù biết, với Lam, hiện tại cô chỉ là một cô em gái, không thể phát triển hơn, nhưng trong lòng vẫn không sao tránh khỏi cảm giác như bị dao cứa. Từ trước tới nay, Jenny chưa bao giờ có thể nghĩ tới, khi thực sự yêu thương một ai đó, thì bản thân lại phải chịu nhiều đau đớn như thế này. Quả thật là chưa bao giờ nghĩ tới.
"Muộn rồi, ngồi ngoài đó dễ bị cảm lạnh lắm."
Lam bước ra khỏi phòng tắm, thấy Jenny đang ngồi ngẩn ngơ ngoài ban công cô lên tiếng nhắc nhở.
Jenny giữ im lặng, mắt cô nhìn chăm chú vào ngọn đèn cao áp dưới lòng đường. Trong đầu dấy lên một suy nghĩ. Bản thân giống như loài sinh vật nhỏ bé kia, đang cố gắng lao về phía có ánh sáng, bất chấp mọi đau đớn, hiểm nguy. Với cô, Lam chính là thứ ánh sáng quyến rũ, khiến cô cứ ngốc nghếch lao vào.
"Người ta gọi chúng là con thiêu thân. Một loài vật khờ dại nhất trên đời, vì nó luôn lao vào những nơi có ánh sáng mà không cần biết ánh sáng ấy phát ra từ đâu và cũng không cần suy nghĩ đến những nguy hiểm trong chính thứ ánh sáng mà nó lao vào."
Lam như hiểu được tâm sự đang chất chứa trong lòng của Jenny, khi dõi theo ánh nhìn của cô.
"Có sự tích về nó chứ?"
"Ừ."
Lam nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Cô chậm rãi kể lại câu chuyện về con thiêu thân mà mình đã được nghe cho Jenny biết. Bất chợt cô nhận ra một điều, trong cuộc đời mỗi người, ai cũng luôn mải miết chạy theo cái mình muốn, chứ chưa bao giờ thực sự bình tâm đứng lại và nhìn xem đâu mới là cái mình cần. Chỉ đến giây phút cuối cùng, khi đã hiểu ra, rằng trước nay đều là do mình sống trong ảo mộng, rằng thực tế không đẹp như mơ, và bóng hình kia mãi mãi chỉ là điều gì đó quá xa vời không bao giờ chạm đến được. Giống như những con thiêu thân kia, cứ lao mình vào lửa, rồi tự huyễn hoặc bản thân, sẽ có bàn tay nào dũng cảm kéo mình quay trở lại? Rồi lại giật mình nhận ra, hy sinh như thế, phải chăng là xứng đáng?
"Em cũng sẽ giống như những con thiêu thân này. Cũng sẽ lao vào lửa, nhưng nhất định em sẽ không bao giờ chết chìm trong đó. Mà nếu có chết thật, thì cái chết giống như của thiêu thân chưa bao giờ là vô nghĩa cả. Dù có quằn quại trong đớn đau, nhưng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc vì đã được chết cho một tình yêu chân thành nhất."
"Như vậy là cố chấp."
"Kiên định thì đúng hơn. Tình cảm mà dễ lung lay, thay đổi thì sẽ chẳng ai dám yêu nữa. Em chung tình lắm. Vậy nên, nếu yêu em, đảm bảo Lam sẽ hạnh phúc."
"Em sống ngay thẳng lại một chút đi."
Lam có chút bối rối, khi Jenny muốn minh chứng cho lời nói của mình bằng hành động thực tiễn. Cánh tay Jenny vòng qua cổ Lam, kéo khuôn mặt cô gần lại phía mình, miệng kề sát vào má, cố tình trêu chọc.
"Đừng bắt em làm một việc không thể. Cơ thể em vốn là những đường cong quyến rũ rồi, sống thẳng không có nổi."
Jenny đứng lên, xoay một vòng để khoe dáng, khẳng định mình vừa nói là sự thật.
Mặc kệ Jenny đang tự hào về vóc dáng hoàn hảo của mình, Lam bỏ vào trong phòng, với nụ cười vẫn còn đọng trên môi. Có những lúc, Lam cảm thấy ghen tỵ với chính sự hồn nhiên, vô tư của cô gái trẻ này. Được thản nhiên làm những điều mình thích, cứ vô tư sống với yêu và ghét, không dằn vặt, không lo sợ, không bi quan về chuyện cũ, và luôn mở lòng, lạc quan chào đón những chuyện mới. Nếu như có thể, cô cũng muốn sẽ có được một cơ hội để sống cho riêng bản thân mình. Tự do, tự tại, không phải chịu bất cứ sự ràng buộc nào. Được sống cho chính mình và được yêu cho riêng mình mà thôi.
"Điện thoại này."
Chuông điện thoại của Lam vang lên cạnh chỗ Jenny đứng. Cô tiện tay, cầm lấy đưa cho Lam, trước khi liếc qua xem ai đang gọi tới.
"A lô. Vẫn chưa ngủ sao?"
Lam nhận lấy điện thoại. Không cần để ý đến Jenny vẫn đang đứng kề sát mình, cô vẫn nhẹ nhàng quan tâm tới người ở đầu dây bên kia.
"Ừ. Đang nhớ ai đó, nên không ngủ được."
"Có chuyện đó?"
Lam mỉm cười hạnh phúc, khi nghe giọng thủ thỉ của Hạ bên tai.
"Thật mà. Thế nên mới phải gọi để nghe giọng nói của người đó."
"Không phải là cả ngày hôm nay đã.."
Lam giật mình, không tiếp tục nói hết câu, khi cô vừa quay sang, đã bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình không chớp của Jenny.
"Vậy nên giờ mới nhớ. Ngày mai mình lại trốn việc, về đó nữa nhé? Chúng ta.."
Hạ vẫn vô tư, nghĩ rằng Lam đang xấu hổ, không dám nói.
"Tối nay Jenny có qua đây ngủ."
Jenny đứng ngay bên cạnh, sợ rằng cô ấy sẽ nghe thấy, nên Lam vội ngắt lời Hạ. Hơn nữa, cô cũng không muốn giấu diếm Hạ chuyện này.
"Vậy sao?"
Hạ lên tiếng, sau khi giữ im lặng một hồi lâu. Một nỗi hờn trỗi dậy trong lòng, khiến cô phải hít một hơi thật sâu để nén nó lại. Không phải là cô không tin tưởng Lam, nhưng nếu bảo cô coi chuyện Jenny đang ở đó với Lam như không có chuyện gì thì cô không thể làm được.
"Mình pha cafe rồi. Hôm nay sẽ thức đến sáng để làm việc."
Nghe được câu này, Hạ liền thở phào nhẹ nhõm. Lòng cô như đẩy được hòn đá tảng đang đè lên. Sự vui vẻ nhanh chóng quay trở lại.
"Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe. Mình cho phép, nên phải ngủ sớm. Nếu không ngủ, tội sẽ nặng hơn."
"Biết rồi. Hạ ngủ trước đi."
"Ừ. Lam cũng phải ngủ sớm đấy. Mà nhớ, lên giường cái là nhắm mắt ngủ luôn, cấm không được mở mắt, hoặc quay sang bên cạnh."
"Tuân lệnh."
"Ngủ ngon. Yêu Lam."
"Mình cũng vậy."
Lam tắt máy, sau khi nghe tiếng "chụt" rõ to vang lên bên tai.
"Lam sợ chị ấy ghen à? Sao phải báo cáo việc em sang đây ngủ với Hạ?"
Jenny cảm thấy không hài lòng. Quan sát thái độ ngọt ngào mà Lam dành cho Hạ, khiến lồng ngực cô co thắt lại. Cô đang phải gồng mình lên, ngăn cảm xúc của bản thân lại, để chúng không thể vỡ òa ngay trước mặt Lam.
"Chị không muốn giấu diếm Hạ chuyện gì. Với lại, việc em qua đây cũng không có gì là bất thường cả. Em gái đến nhà chị ngủ thì chẳng có gì là mờ ám cả, Hạ cũng biết điều đó, nên cô ấy sẽ không bao giờ giận."
"Vậy tại sao phải giải thích là Lam sẽ thức đến sáng? Chẳng phải là sợ người ta hiểu lầm sao? Là do Lam luôn khiến chị ấy phải lo lắng, hay tại chị Hạ chưa bao giờ tin tưởng Lam? Hay là sợ nửa đêm, em sẽ làm điều gì đó không trong sáng với Lam, nên không dám ngủ cùng?"
Sự cảnh giác của Lam đối với mình, khiến Jenny cảm thấy bị tổn thương, trái tim cô như bị vật nhọn xuyên qua. Những giọt nước bắt đầu đọng lại trên mí mắt.
"Em không được suy diễn lung tung. Mau vào giường ngủ đi. Chị phải chỉnh sửa cho xong hai cái váy mẫu đã."
"Nếu nói là không giấu diếm nhau chuyện gì, sao khi nãy, Lam không kể cho Hạ biết là cả tối nay, Lam đã đi với ai?"
"Em.. Đó là chuyện của chị, không cần em phải lo." Lam thấy cảm thấy bực mình với kiểu đi can thiệp quá sâu vào chuyện người khác của Jenny. "Nếu còn tiếp tục nhiều chuyện, chị sẽ đưa em về nhà với bố mẹ ngay bây giờ đấy."
"Được rồi, được rồi. Coi như em chưa nói gì. Đừng có tức giận như vậy, dễ sinh bệnh, lại khiến người yêu chị phải lo lắng. Đến lúc đó thì em lại không đủ sức mà gánh hết tội." Jenny vội cầu hòa, dù trong thâm tâm, cô vẫn đang nghẹn ngào, thổn thức. Cô không muốn trong mắt Lam, hình ảnh của mình ngày càng xấu đi. "Em vào ngủ trước đây, khi nào xong việc thì cứ thoải mái vào nằm cạnh em mà ngủ. Yên tâm, em không dám làm gì Lam đâu."
"Mau mau đi ngủ cho tôi nhờ."
"À, em còn câu này muốn hỏi nữa. Lam có thể trả lời cũng được, mà coi đó là câu hỏi không có câu trả lời cũng được. Hỏi xong em xin đi ngủ ngay."
Jenny đi tới cửa phòng ngủ, như sực nhớ ra vẫn còn một thắc mắc chưa tìm được lời giải dáp, nên cố tình nán lại, quay ra hỏi.
"Thử nói xem."
Lam tỏ ra dễ dãi, chỉ mong kẻ lắm chuyện kia sẽ được thỏa mãn mà buông tha cho cô.
"Nếu như không yêu Hạ, thì người Lam chọn sẽ là Bình, phải không?"
Lam như chết lặng vài giây, sau khi đã nghe và kịp hiểu câu hỏi của Jenny. Quả thực, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, cái giả thuyết rất có thể sẽ xảy ra mà Jenny mới vừa nhắc đến. "Liệu có thể không?" Chính Lam lúc này, nếu như phải bắt buộc có đáp án, cô cũng không biết phải trả lời thế nào. Cô thực sự không biết.
"Vậy là phương trình này vô nghiệm rồi. Em đi ngủ trước đây."
Jenny nhún vai, giả bộ tỏ vẻ bất lực cùng Lam. Coi như, cô cũng đã có câu trả lời cho riêng mình.
++***++
Tiếng thét thất thanh của Jenny khiến Lam hoảng sợ. Cô vội ném chiếc bút xuống bàn, rồi chạy thật nhanh vào trong phòng. Jenny đang ngồi ôm gối thật chặt, toàn thân run lên vì sợ hãi, nước mắt đầm đìa, trên khuôn mặt vẫn còn đang vương nét hoảng hốt vì cơn ác mộng vừa qua. Lam ngồi xuống, vòng tay qua người Jenny, vỗ về.
"Đừng sợ. Chỉ là một giấc mơ thôi."
Jenny nấc lên, cô vùi mặt vào bờ vai Lam, để tìm kiếm cảm giác an toàn. Trời tuy lạnh, nhưng toàn thân cô vẫn ướt đẫm mồ hôi. Nỗi sợ hãi này, đã lâu rồi cô mới gặp lại. Tưởng chừng như đã có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh mà bấy lâu mình phải chịu đựng, thế mà hôm nay, nó lại ùa về, tiếp tục hành hạ cô.
"Em nằm xuống, ngủ tiếp đi. Có chị ở đây rồi."
Giọng Lam nhẹ nhàng, ấm áp vang lên bên cạnh, đã phần nào giúp Jenny cảm thấy an lòng. Cô ngoan ngoãn nằm xuống, để Lam kéo chăn lại giúp mình.
"Mấy giờ rồi?"
"Gần 5 giờ."
"Lam vẫn thức cả đêm à? Vì không muốn nằm cạnh em phải không?"
Nước mắt Jenny lại trào ra. Cô cảm thấy tủi thân, khi nghĩ rằng, Lam đang cố tình tránh né mình.
"Vì công việc thôi. Em đừng nghĩ lung tung. Mau nhắm mắt vào rồi ngủ thêm chút nữa đi."
"Nếu không phải vậy thì Lam cũng mau nằm xuống đi. Bằng không em sẽ thức cùng Lam."
Không muốn tiếp tục tranh luận với Jenny nữa, Lam cũng ngả người nằm xuống bên cạnh. Thực ra bản thân cô cũng đang cảm thấy mệt, cũng suýt chút nữa thì ngủ gật xuống bàn làm việc rồi. Vừa đặt mình nằm xuống, hai mắt cô đã nhắm nghiền lại, phần vì buồn ngủ, phần vì cảm thấy không thoải mái khi đối diện trực tiếp với người bên cạnh, rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Cuối cùng, người không thể ngủ được nữa lại chính là Jenny. Mắt cô như xoáy sâu vào khuôn mặt của người nằm bên cạnh. Đôi mắt đang khép hờ, chiếc mũi cao, cùng với bờ môi đang cong lên của Lam, thu trọn trong ánh nhìn của cô. Rõ ràng, người cô yêu đang gần ngay trước mặt, vậy mà vẫn không thể ôm trọn người đó vào lòng. Nhiều lúc cô cũng tự hỏi, bản thân mình là kẻ đáng thương hay đáng trách? Rồi tự trả lời, có lẽ là đáng thương, bởi tình cảm trao đi chẳng ai chịu nhận, mở lòng mình ra nhưng rồi cũng chẳng ai muốn yêu. Nhưng cũng có thể, cô chính là kẻ đáng trách vì không biết kìm hãm ham muốn của bản thân, vội vã đánh rơi nhịp tim với kẻ đã có người yêu.
Trước đây cô từng nghĩ, nếu thực sự yêu ai, cô sẽ cùng tình yêu đó đi đến cùng trời cuối đất. Và cho dù người ấy không yêu cô, thì cô vẫn sẽ yêu đến vô cùng. Nhưng rốt cuộc, tình yêu vốn dĩ không đẹp được như thế. Quá nhiều băn khoăn, tiếc nuối, quá nhiều sợ hãi, nỗi đau, quá nhiều nghịch lý, chênh vênh. Rốt cuộc thứ đi cùng ta đến cùng trời cuối đất chỉ còn là nỗi đau. Nước mắt cứ thế mà âm thầm, lặng lẽ rơi thành giọt.
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Jenny. Người nằm kế bên vẫn còn đang say giấc, cô không thể đánh thức Lam dậy. Liếc nhìn đồng hồ, vẫn chưa 7 giờ, cô bực bội bước ra khỏi giường, thầm trách kẻ đang phá quấy buổi sáng yên bình của mình.
"Tôi biết Lam còn chưa chịu dậy, nên đã mua sẵn đồ ăn sáng tới. Ăn xong chúng ta sẽ đi luôn."
Mới nghe tiếng "cạch" cửa từ bên trong, Bình đã lên tiếng trước. Nghĩ rằng người ra mở cửa là Lam, nên anh cố tình giơ túi đồ ăn lên trước mặt để trêu cô.
"Anh bỏ xuống đi. Chị ấy vẫn chưa dậy."
Tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, giờ lại gặp thêm cảnh Bình tận tình tới tận đây để chăm sóc Lam, càng khiến Jenny trở nên khó chịu hơn.
"Là em à? Anh xin lỗi. Anh tưởng Lam ra mở cửa."
"Hừ. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới một người, nên mắt thường bị nhìn nhầm đấy."
"Mấy giờ em bay?"
Bình đặt túi đồ ăn xuống bàn, anh tìm cách chuyển chủ đề.
"10 giờ."
"Đã chuẩn bị gì chưa? Còn 3 tiếng nữa thôi đấy."
"Em còn chưa kịp ngủ dậy, anh đã tới đây đòi đuổi em đi rồi. Sợ em làm kỳ đà cản mũi hai người sao?"
"Xin lỗi em."
Bình đành ngậm miệng. Ý tốt của anh liền bị cô gái kia hiểu nhầm, nên tốt nhất là không nói gì nữa.
Tình cảm của Jenny dành cho Lam, không chỉ có mình anh, mà rất nhiều người trong công ty đều biết. Chỉ cần chú ý quan sát một chút về những cử chỉ và biểu hiện mà Jenny dành cho Lam là có thể đoán ra. Hơn nữa, sau những hình ảnh ghi lại nụ hôn của hai người trong buổi họp báo, mọi sự như càng rõ ràng hơn. Tuy nhiên, đó cũng chỉ xuất phát từ phía Jenny, còn về Lam, anh lại chẳng mảy may có một chút suy nghĩ gì. Bởi anh quá hiểu Lam, một con người quá bảo thủ trong tình cảm. Một khi cô ấy đã yêu, dù người thứ ba có cố sức tán tỉnh, đưa đẩy, hay nguyện thay đổi, hoàn thiện vì mình đến thế nào, cũng khó lòng mà làm cô ấy lay chuyển nổi. Đó chính là điều mà anh đã rút ra được từ kinh nghiệm của chính bản thân mình. Và sắp tới, sẽ lại có người bước vào vết trượt mà anh đã và đang phải trải qua.
"Hai người làm gì mà ồn ào vậy?"
Lam vẫn còn ngái ngủ, vì bị đánh thức bởi cuộc đấu khẩu của hai người ngoài này.
"À, có người mang đồ ăn sáng tới cho Lam, nên muốn đuổi em về."
Jenny giận dỗi, bước mạnh vào phía trong.
"Cãi nhau à?"
Bình nhún vai, lắc đầu tỏ ra không hiểu.
"Kệ cô ấy đi. Mà cậu thực sự muốn tới bệnh viện chứ?"
Lam hiểu tính khí giận dỗi kiểu trẻ con của Jenny, nên cô cũng không muốn để tâm.
"Thằng bé cũng là cháu tôi mà. Lam vào rửa mặt đi, rồi ra ăn sáng. Bảo Jenny một câu giúp tôi nữa, không cô ấy lại nói tôi đối xử không công bằng với hai người."
Lam nhìn Bình với anh mắt thông cảm. Tối hôm qua cũng là anh đưa cô về, sáng nay lại tới đây sớm với túi đồ ăn, chẳng trách lại bị Jenny coi như kẻ thù.
"Em ra ăn sáng đi, rồi chị gọi taxi cho em về."
"Em tự về được. Hai người cứ tự nhiên."
Jenny vùng vằng, cầm lấy túi xách, toan bỏ đi.
"Bình là chú của bé Duy. Lát nữa chị và cậu ấy sẽ vào viện để thăm thắng bé."
Lời nói của Lam như có lực hút, kéo Jenny quay trở lại. Cô ngạc nhiên trước thông tin mình vừa nghe được.
"Chuyện này chị sẽ nói với em sau. Giờ em phải về chuẩn bị đồ cho kịp giờ bay đã."
"Tại sao giờ mới nói?"
"Vì chị cũng mới biết. Với lại em cũng không hỏi."
"Được rồi, em sẽ ghi nợ chuyện này. Sau này nhớ phải kể lại chi tiết cho em biết."
Lam gật đầu đồng ý. Cô cũng vội vàng, để đi cùng Bình tới bệnh viện.
++***++
Lam cùng Bình bước vào phòng bệnh mà bé Duy đang nằm. Cô ngạc nhiên khi không nhìn thấy ni cô và cậu bé đâu cả. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an, lo sợ điều không hay đã xảy ra với cậu bé, Lam vội chạy đến phòng bác sĩ trực để hỏi thăm. Cuối cùng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm, khi biết Nhật Minh đã chuyển bé Duy sang phòng riêng, để tiện chăm sóc hơn.
"Thằng bé đâu?"
Lam ngó vào phòng, chỉ thấy có một mình Nhật Minh đang ngồi. Cô lên tiếng hỏi.
"Bác sĩ đưa nó đi xét nghiệm rồi."
Nhật Minh trả lời, nhưng vẫn không chịu quay lại nhìn, dù biết Lam không phải là đến một mình.
"Vậy hai người ở đây nói chuyện. Tôi qua đó xem thế nào?"
Lam cố tình bỏ đi, để hai anh em họ có cơ hội để nói chuyện với nhau.
Đợi cho Lam đi khỏi, Bình mới lên tiếng.
"Hai ngày nữa bố mới về nước, lúc đó em sẽ tới gặp và nói chuyện với bố chuyện mà anh muốn."
"Thế rốt cuộc là mày vì tao hay vì đứa con gái kia?"
Nhật Minh nhếch mép, nhìn Bình với anh mắt khinh bỉ.
"Vì ai không quan trọng. Miễn là con trai anh được sống và từ nay anh đừng làm điều gì gây hại đến Lam nữa là được."
"Vế đầu tao hiểu. Nhưng vế sau tao lại chẳng hiểu mày nói gì? Tao chưa bao giờ đụng đến nó cả, nên mày đừng đổ oan cho tao."
"Anh đừng có giả bộ. Tôi biết, chính anh là kẻ đã xúi người ăn cắp mẫu thiết kế của Lam để gửi cho G. E, và cũng chính anh đã để mẫu thiết kế của Hạ và bộ sưu tập của công ty tôi hòng vu cho Lam tội ăn cắp ý tưởng. Còn chuyện anh xúi giục mẹ Hạ nữa. Anh khiến cho gia đình cô ấy điêu đứng, rồi còn bôi nhọ danh dự của cô ấy nữa. Thật bỉ ổi."
Bình gằn giọng. Nếu không giỏi kiềm chế, rất có thể, anh đã tặng Nhật Minh một cú đấm vào mặt rồi.
"Thế thì sao chứ? Con ranh đó đáng bị như vậy. Đó chỉ là những đòn cảnh cáo mà tao dành cho nó thôi."
Biết là không thể đóng kịch được nữa, Nhật Minh chấp nhận đánh bài ngửa.
"Anh.." Bình giơ tay lên, định đấm vào bộ mặt đểu cáng của Nhật Minh. "Anh cứ thử đụng tới cô ấy một lần nữa xem. Tôi sẽ không tha cho anh đâu."
"Mày làm gì được tao? À, thì ra mày yêu đứa con gái khác người đó hả? Tao thật sự không thể nhịn được cười nữa."
Nhật Minh nhăn nhở, chế nhạo Bình.
"Anh câm miệng cho tôi. Tôi cấm anh được xúc phạm tới cô ấy."
Mặt Bình đỏ ran, bàn tay anh run lên vì tức giận.
"Tao đâu có xúc phạm đứa nào. Tao chỉ đang nói sự thật mà thôi. Con ranh đó, người không ra người, ngợm không ra ngợm, nó muốn tranh giành người yêu với tao mà. Nếu là một đứa con gái hẳn hoi, tử tế, sẽ không bao giờ có cái thứ tình yêu kinh tởm đấy. Cả mày nữa, con gái đầy ra đấy, sao lại đi đâm đầu vào một đứa biến thái như vậy?"
Lúc này thì Bình không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh vung thật mạnh nắm đấm của mình vào mặt của Nhật Minh, khiến hắn loạng choạng phải vịn vào chiếc giường bệnh để giữ thăng bằng.
"Đồ khốn. Tôi đã cảnh báo anh trước rồi mà."
"Mày, thằng mất dạy. Mày cũng giống mẹ mày thôi, chỉ luôn là kẻ đến sau. Mẹ mày đã dùng thủ đoạn để cướp được bố tao, nhưng còn mày, tao cũng sẽ làm mọi cách để mày không có được cái gì. Mày cứ chờ đấy."
Nhật Minh đau đớn, đưa tay lên lau những giọt máu đang ứa ra từ vành môi của mình.
"Mẹ tôi không cướp ai cả, anh thử hỏi bố xem, người mà ông yêu nhất từ trước tới nay là ai?"
"Nếu như mẹ mày không xuất hiện, thì tao đã không mất mẹ, bố cũng sẽ không vì thế mà ghét tao. Tất cả chỉ vì sự có mặt của bà ta trên đời này. Tao căm thù hai mẹ con mày. Được, mày nói mày yêu con ranh kia, tao sẽ cho mày biết, thế nào là cảm giác của việc lấy đi người mình yêu. Mẹ mày đã làm cho gia đình tao đổ vỡ, đứa con gái mà mày đang ra sức bảo vệ kia lại cướp đi cô gái mà tao yêu. Tao sẽ trả cho chúng mày cả gốc lẫn lãi."
"Anh điên rồi. Tình yêu không phải là sự chiếm hữu, sẽ chẳng ai giành giật được nếu như trái tim mà người anh yêu thuộc về anh. Nếu như không có Lam thì Hạ cũng không bao giờ thuộc về anh. Anh không phải là yêu Hạ, mà là anh đang cố làm thỏa mãn cái tính tự cao, hiếu thắng của mình thôi. Đúng, tôi yêu Lam, nhưng tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Tôi bằng lòng chấp nhận, nếu như cô ấy tìm thấy hạnh phúc ở bên người khác, dù cho người mà cô ấy chọn có giới tính là nam hay nữ cũng được. Đó mới gọi là tình yêu, anh hiểu chưa?"
"Mày đang tự lừa dối mình để tỏ ra là một đứa cao thượng, biết hy sinh cho cái thứ mà mày gọi là tình yêu sao?"
"Không, tôi không cao thượng. Chỉ là tôi muốn mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với người mình yêu thôi. Tôi thà đứng từ xa mà ngắm người mình yêu vui vẻ, hạnh phúc, còn hơn ở gần ngay bên cạnh để trông thấy cô ấy u buồn, tuyệt vọng."
"Thế nên mày mới chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế, chỉ vì một đứa không thể yêu mày phải không? Để nó được vui, nên mày chấp nhận từ bỏ khối tài sản khổng lồ mà ông già định để cho mày chứ gì? Đồ ngu. Nhưng dù sao, lần này tao cũng sẽ phải cảm ơn nó. À không, phải nói là cảm ơn đứa con trai thất lạc mấy năm trời của tao chứ. Nhờ nó, mà tao đã có thể bắt mày trả lại hết những gì đã lấy của tao từ trước tới nay rồi."
"Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi quan tâm đến tiền bạc, tài sản của bố cả. Tất cả sẽ là của anh, nên mong anh hay tập trung mà cứu chữa cho thẳng bé. Dù sao thì nó cũng là đứa con do chính anh sinh ra."
Bình bước ra khỏi phòng bệnh. Khi anh vừa ngẩng mặt lên, một bóng hình quen thuộc đang cố gắng chạy thật nhanh về phía cầu thang. Hình như cô ấy cũng đang khóc. Không kịp suy nghĩ thêm, anh lao đi thật nhanh để đuổi theo người con gái đó, miệng không ngớt gọi. "Lam. Dừng lại đã."
Bình nhanh chóng đuổi kịp Lam. Anh vội nắm lấy tay cô, giữ lại.
"Lam nghe tôi giải thích đã."
"Xin cậu, đừng biến tôi thành kẻ tồi tệ như vậy."
Nước mắt Lam cứ thế chảy thành dòng, khiến cô không kịp ngăn lại. Cô không giận Bình, mà đang tự trách chính bản thân mình. Nếu như có thể, cô ngàn vạn lần không muốn Bình vì mình mà phải đánh đổi nhiều thứ như vậy. Cô tự cho rằng, bản thân mình không xứng đáng với sự hy sinh của anh.
"Tôi làm việc này, không phải hoàn toàn là vì Lam. Cho nên, Lam cũng đừng tự trách mình."
"Liệu tôi có nên nghĩ rằng, đó là trách nhiệm mà Bình phải làm đối với người thân của mình, để lương tâm được thanh thản hơn không?"
"Tôi đồng ý với lối suy nghĩ tích cực này của Lam. Chúng ta đừng làm phức tạp hóa vấn đề lên là được. Mạng sống của con người vẫn là quan trọng hơn hết thảy. Của cải, vật chất chỉ là thứ ngoài thân, mất rồi lại có."
Lam xúc động nhìn Bình. Nếu thử đặt địa vị của cô là anh, cô không dám chắc mình sẽ có đủ rộng lượng mà hành động giống như anh lúc này. Như chợt nhớ ra điều gì, Lam nắm chặt lấy bàn tay Bình, kéo anh quay trở lại. Vừa đi, cô vừa tranh thủ giải thích với anh.
"Chúng ta vẫn còn cách khác để cứu bé Duy. Tôi sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ trưởng khoa để kiểm tra. Tôi đã từng nghe chú ấy nói, chỉ cần đồng hợp hệ thống kháng nguyên bạch cầu trong máu của người thân và bệnh nhân khoảng 50% là các bác sĩ có thể thực hiện là phương pháp tế bào gốc tạo máu nửa thuận hợp HAPLO. Hiện tại, các bác sĩ cũng đang thực hiện phương pháp này đối với Nhật Minh, nhưng nếu như mẫu máu của bé Duy và cậu phù hợp, chúng ta.."
Bình đột ngột dừng lại, bàn tay anh và Lam nhanh chóng tuột khỏi nhau.
"Sao vậy?"
"Tôi không thể. Chúng ta cứ để Nhật Minh tự cứu lấy con trai của anh ta đi."
"Dù cơ hội mong manh, tôi vẫn muốn thử. Tôi muốn bé Duy được sống, và cũng muốn cậu giữ lại được những gì vốn thuộc về cậu. Hãy nghe tôi, được không?"
"Tôi sẽ không đi kiểm tra đâu."
"Bình vẫn còn chuyện chưa nói cho tôi biết phải không?"
Thái độ ngập ngừng của Bình không qua khỏi ánh mắt Lam.
"Tôi.."
"Thì ra chưa bao giờ Bình đặt niềm tin vào tôi."
Một nỗi thất vọng trào lên trong lòng, khiến Lam có cảm giác bị tổn thương. Trong thoáng chốc, cô đã đặt mình vào vị trí đặc biệt trong trái tim Bình, để rồi tự cho mình cái quyền, được đồng cảm và chia sẻ cùng với anh.
"Không phải vậy."
Tiếng nói của Bình như thức tỉnh Lam. Cô vội tìm cách thoát khỏi những suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu kia, mặt dần trở nên ửng hồng vì xấu hổ. Đây có lẽ là lần đầu tiên, kể từ khi yêu Hạ, cô đã để tình cảm của mình đi chệch hướng, dù chỉ là trong chốc lát.
"Tôi và Nhật Minh dù là người một nhà, nhưng thực chất lại không có gì liên quan tới nhau cả."
Bình thực sự cũng quá mệt mỏi. Bao nhiêu năm qua, anh luôn phải ngụy trang cho chính mình, phải gồng mình lên để chứng tỏ bản thân đã trưởng thành trong cách sống và cách nghĩ để bố mẹ yên lòng. Có nhiều lúc, bản thân anh ao ước được trở thành một đứa trẻ, suy nghĩ giản đơn đi, và sống thật với chính mình hơn. Giờ đây, anh muốn được một lần phó thác trái tim mình cho Lam, không cần biết đúng sai. Anh muốn được trải lòng mình với người con gái này. Bao nhiêu tâm tư chồng chất đã đè nén tâm hồn bấy nhiêu năm qua, anh sẽ một lần cùng cô mà giải tỏa, cho vơi bớt nỗi lòng.