• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao hôm nay lại có thời gian gọi điện cho tôi thế?" Vương Giai Kỳ trả lời điện thoại.

Do phí điện thoại quốc tế không rẻ, bình thường Tô Lam Lam và Vương Giai Kỳ thường gọi điện thoại qua các ứng dụng trực tuyến. Vương Giai Kỳ cảm thấy bất ngờ vì hôm nay Tô Lam Lam lại gọi trực tiếp cho cô bằng số điện thoại.

"Tôi có bất ngờ muốn thông báo cho bà đây." Tô Lam Lam cười nói.

"Bất ngờ con khỉ khô ấy. Tiền điện thoại quốc tế đắt thế mà bà không thấy xót?"

Vương Giai Kỳ cảm giác hôm nay Tô Lam Lam có chút khác thường, từ thái độ tới giọng nói đều toát ra vẻ hạnh phúc.

"Bà thật sự không biết sao?'Tô Lam Lam hỏi.

" Thật chứ sao không. Bà gọi điện đến rồi bắt tôi đoán thì sao mà tôi đoán ra được. "

" Lần trước tôi đã nói rồi, không phải bà lại quên đấy chứ? Thử nhìn số điện thoại của tôi đi. "

Vương Giai Kỳ nghe xong vội bỏ điện thoại khỏi tai thì thấy một dãy số điện thoại quốc nội. Trước đó, để cho đỡ phiền phức, Vương Giai Kỳ lưu cả hai số điện thoại là Tô Lam Lam. Ban nãy khi điện thoại có cuộc gọi đến, màn hình cũng chỉ hiện chữ Tô Lam Lam nên Vương Giai Kỳ cũng không để ý.

" Bà về nước rồi à? "Vương Giai Kỳ vui mừng nói.

" Đúng vậy. Hồ Hán Tam tôi đã trở về rồi đây. Bà chuẩn bị tiếp đón tôi chu đáo đi. "Tô Lam Lam đắc ý nói.

" Bà về nước từ hôm nào thế? Bao giờ gặp nhau đi. "

Từ khi Tô Lam Lam ra nước ngoài, hai người họ cũng ít có cơ hội gặp nhau hơn. Giáng sinh năm ngoái Tô Lam Lam bận nên không về, hai người cũng đã không thể gặp mặt nhau tròn một năm.



" Sáng nay vừa mới về, giờ tôi đang ở nhà rồi. Hôm nay vừa mới về liền bị bắt đi gặp người này người kia nên hôm nay không ra ngoài được. Hay là ngày mai tôi với bà gặp nhau. "Tô Lam Lam nói xong bèn thờ dài.

" Được thôi. Dù sao giờ cũng đang Tết, ngày nào tôi cũng rảnh. "

Vương Giai Kỳ vốn không có họ hàng thân thích gì nhiều. Dịp Tết về nhà bà ngoại chủ yếu cũng chỉ nghỉ ngơi trong nhà. Nếu không phải có Lý Tấn và Trác Dĩ Mặc đến thăm thì có lẽ cả ngày hôm qua cô cũng chỉ lười nhác nằm trong nhà.

" Bà tốt với tôi quá! Hai chúng ta đúng là định mệnh của nhau. "

Nghe giọng điệu của Tô Lam Lam, Vương Giai Kỳ hiểu ý cười, đang định đáp lại" Đương nhiên rồi, em yêu "thì bị một giọng nói cắt ngang.

" Đồ ăn chuẩn bị xong hết rồi. Còn đứng đó làm gì thế? "

" Bị người lớn gọi đi ăn cơm rồi. Mai gặp sau nhé. "Tô Lam Lam vội vàng ngắt máy.

Mặc dù vẫn còn nhiều chuyện muốn nói với Tô Lam Lam nhưng Vương Giai Kỳ cũng không muốn vì mình mà gia đình họ phải chờ đợi, dù sao ngày mai hai người cũng có nhiều thời gian để nói chuyện.



Ngày hôm sau, Vương Giai Kỳ nói vời bà ngoại sẽ đi gặp Tô Lam Lam, khả năng sẽ ở lại qua đêm, ngày mai mới trở về rồi ra khỏi nhà.

Hiện tại là tám giờ. Hai người họ hẹn nhau ở nhà Vương Giai Kỳ, sau đó mới quyết định sẽ đi đâu. Vì vậy, Vương Giai Kỳ quyết định sẽ về nhà sớm để dọn dẹp để đón Tô Lam Lam. Hai người hẹn nhau lúc mười giờ, Vương Giai Kỳ có hai tiếng để dọn nhà. Cũng may trước khi về nhà bà ngoại, Vương Giai Kỳ cũng đã dọn dẹp qua sau đó đóng hết cửa nẻo nên chỉ mất nửa tiếng là cô đã dọn dẹp xong.

Vương Giai Kỳ quyết định sử dụng thời gian còn lại để tới siêu thị gần đó để mua đồ. Trước đó, Vương Giai Kỳ đã báo với nông trại là không đưa thêm đồ cho tới mùng bảy nên trong nhà không có chút nguyên liệu nấu ăn nào. Vương Giai Kỳ mua xong đồ cũng là lúc Tô Lam Lam tới nơi.

" Để tôi cầm giúp bà. "

Khu nhà của Vương Giai Kỳ không có thang máy, nhà cô ấy ở tít tầng sáu nên Tô Lam Lam quyết định giúp Vương Giai Kỳ một tay.

" Chắc không? "Vương Giai Kỳ lườm Tô Lam Lam hỏi.

" Thái độ gì đấy? Tôi giúp xách đồ bà còn chê? "

Nói xong, Tô Lam Lam vội vàng cướp một chiếc túi trên tay Vương Giai Kỳ. Tô Lam Lam bị sức nặng của chiếc túi kéo xuống, hai tay cầm túi đứng bất động.

" Má. Bà mua gì mà nặng thế? "

Tô Lam Lam dùng hết sức bình sinh để lết lên tầng. Hai tay ôm túi đồ, trên lưng còn đeo một cái balo, tình hình hiện tại còn tệ hơn lúc cô phải tham gia chạy một nghìn mét.



" Thế nên tôi mới nói. Đừng than nữa, đưa đây tôi cầm cho. "

Vương Giai Kỳ biết thừa Tô Lam Lam sức yếu, không thể cầm được túi đồ nên muốn giúp cô ấy xách lên.

" Bà ăn rau chân vịt à mà khỏe thế? "

Tô Lam Lam mới xách một tầng mà đã muốn chết đi sống lại, thế mà Vương Giai Kỳ lại cầm như không khí.

" Bởi vì tôi uống đại lực đó. Sau khi uống xong thì cơ thể bỗng trở nên khỏe mạnh, có thể một mạch đi lên tầng sáu mà không mệt. "Vương Giai Kỳ nghiêm túc nói.

" Lừa người à? Lúc trước bà yếu xìu, chạy đường dài còn không bằng tôi. Mới một năm sao đã thành Popeye rồi? Nếu đại lực có tác dụng như thế thì vận động viên nào cũng muốn uống. "Tô Lam Lam hoài nghi nói.

" Thật ra là mỗi ngày tôi đều tập luyện nên bây giờ mới khỏe như vậy. Hay bà cũng đi chạy với tôi đi, qua một thời gian là có thể khỏe như tôi.. "Vương Giai Kỳ đang nói thì bị Tô Lam Lam chặn lại.

" Ngưng. Tới nơi rồi, mở cửa đi. "Tô Lam Lam vừa nhìn thấy cửa nhà Vương Giai Kỳ vội vàng nói.

Cũng may Tô Lam Lam không hỏi gì thêm. Vương Giai Kỳ sợ nhất là chạy bộ. Nhỡ mà Tô Lam Lam đòi đi chạy bộ thật thì chắc cô chết mất. Vương Giai Kỳ cũng không thể nói cô bị hệ thống giật điện rồi tự nhiên mạnh lên được nên cũng chỉ có thể nói như vậy cho xong chuyện.



Tô Lam Lam vốn dự định cùng Vương Giai Kỳ ra ngoài ăn nhưng nhìn bên trong túi toàn nguyên liệu nấu ăn thì tò mò hỏi. Chỉ không ngờ Vương Giai Kỳ Lại trả lời là cô ấy mua nguyên liệu về để nấu ăn.

" Thật không ngờ mới một năm mà bà đã get được nhiều kỹ năng thế. "

" Kỹ năng gì đâu. Không phải chỉ biết nấu ăn thôi à? "

" Nói nấu là nấu được luôn? Đâu có dễ thế. "Nghe lời nói nhẹ tựa lông hồng của Vương Giai Kỳ, Tô Lam Lam cả người đều cảm thấy không ổn.

Nấu ăn vốn không phải chuyện đơn giản. Tô Lam Lam đã từng nấu ăn nhưng chả đâu vào đâu. Khác với Vương Giai Kỳ, Tô Lam Lam tìm thấy được niềm vui khi ở trong bếp nhưng học mãi vẫn không nấu món gì ra hồn. Mỗi lần Tô Lam Lam sử dụng nồi cơm điện để nấu cơm hoặc cháo thì đều bị khê, xào rau thì cọng sống cọng chín, lúc thì mặn chát, lúc lại nhạt toẹt. Vương Giai Kỳ chính là nhân chứng sống đã từng nếm qua những món mà Tô Lam Lam nấu.

" Đồ ăn bà nấu không thể nuốt nổi. "Vương Giai Kỳ nuốt nước mắt nói.

Từ đó trở về sau, Tô Lam Lam rất ghen tị với những người có thể nấu ăn.

" À đúng rồi. Bà chính là kẻ hủy diệt phòng bếp. "Vương Giai Kỳ lau mồ hôi nói.

" Bíp. Vậy mà bà còn sát muối vào vết thương của tôi. Bà hết thương tôi rồi. "



Vương Giai Kỳ cảm thấy buồn nôn với giọng điệu của Tô Lam Lam. Bình thường Tô Lam Lam rất nhạy cảm với từ" nhà bếp ". Khi nghe thấy Vương Giai Kỳ muốn xuống bếp nấu cơm, Tô Lam Lam nhất định phải tận mắt nhìn thấy quá trình nấu nướng của Vương Giai Kỳ, Tô Lam Lam không tin một người trước đó còn ghét bỏ chuyện nấu ăn lại có thể chịu xuống bếp nấu cơm.



Nhìn thấy kỹ năng của Vương Giai Kỳ, Tô Lam Lam há hốc mồm kinh ngạc. Toàn bộ quá trình nấu nướng của Vương Giai Kỳ đều không có gì khác thường nhưng chỉ điều này thôi cũng khiến Tô Lam Lam bị sốc. Không đợi Tô Lam Lam phản ứng, Vương Giai Kỳ mang một bát súp chua cay đặt lên bàn.

" Tới ăn thử đi. "Vương Giai Kỳ gọi Tô Lam Lam.

Tô Lam Lam nhận thìa của Vương Giai Kỳ, bắt đầu ăn. Hương vị đầu tiên Tô Lam Lam cảm nhận được là vị chua cay, sau đó là cảm giác mềm nhưng không nát của miến, bên trong bát còn có nấm hương, giăm bông, mộc nhĩ, măng, tạo cảm giác đầy đặn cho món ăn.

Súp chua cay xuất phát từ Tứ Xuyên nhưng lại khá nổi tiếng ở Lương Khê. Tô Lam Lam đã từng ăn món này ở nhà hàng nổi tiếng tại Lương Khê nhưng lại không đạt được hương vị tinh tế như món ăn của Vương Giai Kỳ. Bên trên còn bỏ thêm ớt bột và váng đậu. Vương Giai Kỳ vẫn nhớ Tô Lam Lam không thích ăn rau mùi nên cố tình không thêm vào.


" Món này ngon đến hồn bay phách lạc luôn. "Tô Lam Lam ăn xong nói.


" Diễn xuất của bà quá tệ, ít ra cũng nên thêm vài giọt nước mắt chứ. "


Vương Giai Kỳ đã từng ăn súp chua cay ở thôn Mai Hoa. Lần này tự mình làm lại, cô ấy cảm thấy món ăn này rất bình thường so với món ăn cô từng được ăn.


" Đây là thủ pháp so sánh. Tôi đang khen tay nghề của bà mà. Động não lên chút. "


" Ồ vậy sao? Vậy những người có IQ cao như bà cũng không có lộc ăn. "Vương Giai Kỳ ra vẻ tiếc nuối nói.


" Ý bà tôi là tôi không có não."Tô Lam Lam khẩn thiết nói.


Sau khi giải quyết nồi súp chua cay, hai người quyết định ra ngoài đi dạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK