Những sinh viên không đủ tiền ăn ở quán đều sẽ mua đồ ăn tại các quầy hàng trong phố ẩm thực. Mỗi quầy hàng đều có hàng dài người nhưng có một ngoại lệ.
Vương Giai Kỳ ngồi trước sạp Ma Lạt Thang của mình. Nửa tiếng trôi qua nhưng không có một sinh viên nào đến mua Ma Lạt Thang của cô. Cô chỉ mới tới phố ẩm thực này bán hàng. Những quầy hàng sát trường học đều đã bị cướp hết, cô ấy chỉ đành đặt quầy hàng của mình ở trong cùng của phố ẩm thực.
"Ôi trời. Sinh viên đại học sao lại lười thế, đi vào trong thêm một trăm mét là có thể đến quầy hàng của mình." Vương Giai Kỳ ôm má nhìn những quầy hàng phía xa lẩm bẩm.
"Bà chủ, tôi có thể ăn thử Ma Lạt Thang không?" Một cậu trai trẻ mũm mĩm đứng trước quầy Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ, nghía qua quầy hàng mấy lần.
"Cậu muốn ăn gì?" Khuôn mặt tròn trịa của cậu nhóc trong mắt Vương Giai Kỳ hết sức đáng yêu.
"Rau xanh, bắp cải, nấm kim châm, thế thôi." Cậu nhóc chọn toàn rau củ, không gọi thêm gì khác.
Vương Giai Kỳ buồn bực, sao một tên mập chỉ ăn thế này. Nhưng khách hàng là Thượng Đế, cô ấy không có lý do để chất vấn Thượng Đế của mình.
Vương Giai Kỳ nhanh nhẹn đem xiên bỏ vào một chiếc mẹt trúc nhỏ. Màu xanh và trắng của rau củ như đang được đánh thức trong nồi nước dùng màu trắng sữa. Gần hết thời gian, Vương Giai Kỳ vớt rau củ lên, nhanh chóng để vào trong bát rồi chan nước dùng trong vắt lên.
"Anh chàng đẹp trai, cậu muốn ít cay, cay vừa, hay là cay nhiều?" Rau củ trong bát hòa quyện cùng nước dùng màu trắng sữa thơm nức mũi, nhìn thấy đã chảy nước miếng. Nhưng chỉ như thế thì chưa đủ, phải thêm tiêu và dầu ớt vào mới có thể khiến cho bát Ma Lạt Thang càng thêm hoàn hảo.
"Cảm ơn, không cần cho gì đâu, tôi sẽ ăn thế này." Cậu nhóc vội vàng xua tay.
Vương Giai Kỳ cảm thấy kì quái. Mỗi lần ăn Ma Lạt Thang, cô ấy đều cho dầu ớt, tỏi băm, và một thìa lớn dấm lên trên. Vương Giai Kỳ tò mò đem đũa và bát Ma Lạt Thang cho cậu trai.
Cậu nhóc cầm bát Ma Lạt Thang ngồi xuống ghế nhựa cạnh quầy hàng.
Vương Giai Kỳ cầm khăn lau xe đồ ăn, ánh mắt không ngừng nhìn về phía bộ bàn ghế nhựa.
"Cuối cùng cũng có một người, nhiệm vụ cho mười nghìn người ăn thử cũng coi như hoàn thành một phần mười nghìn. Thêm chút nữa thôi! Vương Giai Kỳ, ngày đánh bại hệ thống Đại Ma Vương sắp tới gần rồi!" Vương Giai Kỳ trong lòng không ngừng động viên chính mình.
"Bà chủ, cho tôi thêm sáu phần. Thêm rau xanh, bắp cải, xà lách, rau thơm, thịt sườn, xúc xích, cá viên, miến." Cậu trai trẻ kêu một đống thứ. Vương Giai Kỳ nghe được thì mông lung, véo một cái, đây là sự thực, không phải mơ! Vương Giai Kỳ trong đầu lập tức phát ra bgm của "Giày Trượt Ván Của Tôi".
"Được rồi, chờ một lát, mang về hay là ăn tại đây." Vương Giai Kỳ không nghĩ hạnh phúc tới nhanh chóng đến thế, không giấu nổi nụ cười trên mặt.
"Mang về. Bà chủ, Ma Lạt Thang của cô có phải là dùng nước hầm xương bò, còn cho thêm mỡ heo, mỡ bò không? Hương vị rất thuần khiết."
"Sao cậu biết?" Vương Giai Kỳ nhìn cậu trai trẻ một cái, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Chứ sao, Lý Tấn tôi là người đã ăn những món ngon nhất trên khắp cả Trung Quốc!" Trên mặt Lý Tấn tràn đầy thái độ đắc ý.
"Vậy cậu biết trong nước dùng của tôi còn cho nguyên liệu gì khác không?" Thấy Lý Tấn đắc ý như vậy, Vương Giai Kỳ không chịu nổi đả kích hỏi.
Lý Tấn bị Vương Giai Kỳ hỏi lập tức á khẩu. Vương Giai Kỳ vốn cho rằng chủ đề sẽ kết thúc ở đây, không ngờ Lý Tấn không hề cảm thấy xấu hổ.
"Người đẹp, nói thử xem trong canh cô cho nguyên liệu gì. Món ăn ngon như vậy nhất định còn cho những thứ khác nữa."
Vương Giai Kỳ bị Lý Tấn làm cho kinh ngạc, trợn mắt há mồm, không ngờ có người có thể mặt dày đến thế.
"Không thể trả lời!" Vương Giai Kỳ không muốn công thức mà cô lấy từ hệ thống bị tiết lộ ra ngoài. Đây chính là nhân tố quyết định xem nhiệm vụ mới của cô có hoàn thành hay không. Tính mạng của cô đều nằm trong tay của hệ thống này. Đối với yêu cầu vô cùng vô lý của Lý Tấn, Vương Giai Kỳ quả quyết từ chối.
Sáu bát Ma Lạt Thang theo thứ tự được làm xong. Khi đang chuẩn bị đóng gói, Lý Tấn vội vàng ngăn cản động tác tiếp theo của cô.
"Sáu bát Ma Lạt Thang hơi cay, một bát thêm dấm, một bát không thêm tỏi băm."
"Vừa nãy sao cậu không thêm gì vào?" Đóng gói xong, Vương Giai Kỳ nghi ngờ hỏi Lý Tấn về hành vi kỳ lạ ban nãy.
Lý Tấn nhìn khinh bỉ Vương Giai Kỳ.
"Thật không ngờ, người bán Ma Lạt Thang còn không biết. Không thêm gia vị vào mới có thể nếm ra mùi thơm của nước dùng. Chỉ có hương vị nhẹ nhàng của rau củ mới có thể nếm ra được hương vị của món canh. Nước dùng của Ma Lạt Thang mới là thứ ngon nhất!"
Bán Ma Lạt Thang đâu nhất thiết phải biết điều đó. Vương Giai Kỳ không thèm đếm xỉa đến sự khinh bỉ của Lý Tấn.
"Đúng rồi, bà chủ, cho tôi số điện thoại của cô.".
Truyện đề cử: Vì Em Là Vợ Anh
Chẳng lẽ cậu Tấn này có ý với tôi sao? Cậu nhóc yêu tôi rồi à? Vương Giai Kỳ cảm thấy buồn nôn vì trí tưởng tượng của mình, rùng mình một cái.
"Nhanh lên, lề mà lề mề. Sao cô có thể bán Ma Lạt Thang được, hỏi số điện thoại thôi cũng chậm như thế." Lý Tấn hình như có chút không kiên nhẫn.
Vương Giai Kỳ chợt cảm thấy xấu hổ, lập tức nói ra số điện thoại của mình.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Lý Tấn trở lại ký túc xá. Năm sinh vật lập tức cướp thức ăn trên tay cậu mà không để ý đến sự nhọc nhằn khổ sở của người đã mang thức ăn đến cho bọn họ.
"Anh Tấn, sao lại là Ma Lạt Thang, tôi muốn Gaifan (**) cà chua!"
"Đúng vậy. Tôi muốn cơm rang thập cẩm, sao lại thành Ma Lạt Thang!"
"Đúng! Anh Tấn, còn tôi!"
Một đám la hét phàn nàn với Lý Tấn.
"Có ăn là tốt rồi. Không phải mọi người muốn tôi giải thích đàng hoàng sao, Ma Lạt Thang này ăn xong đảm bảo còn muốn ăn nữa. Bữa này coi như tôi mời." Lý Tấn cầm máy ảnh lên chụp ảnh.
Những người khác thấy Lý Tấn nói vậy cũng không kêu ca thêm.
Một lúc sau, ký túc xá tràn ngập mùi thơm đặc trưng của Ma Lạt Thang. Năm người vừa ăn miếng Ma Lạt Thang đầu tiên liền không dừng được. Nước dùng được hầm từ xương bò hòa quyện hoàn hảo cùng với rau củ và thịt, vị cay đánh thức vị giác của mọi người.
Đầu tháng chín trời còn nóng bức nhưng không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người với thức ăn ngon. Lý Tấn đầu đầy mồ hôi vì ăn.
Người Giang Nam không thể ăn quá cay, Lý Tấn chọn hơi cay. Nhưng sa tế trong quầy hàng Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ là công thúc đặc biệt trong hệ thống, vị cay hoàn toàn chiếm lĩnh đầu lưỡi.
"Cậu ta ăn hết vẫn còn muốn ăn nữa, không thể dừng lại." Lưu Canh Văn bình thường hiền lành nhất ký túc xá, lúc nói chuyện, ăn cơm đều chậm rãi, ngay cả lúc tức giận cũng sẽ không chửi thề.
Tất cả mọi người nhìn qua cái bát trống trơn của Lưu Canh Văn. Lưu Canh Văn mặt mũi trắng bệch, cảm giác cả người đều trở nên mỏng manh.
"Ha ha, mấy người đang lén ăn gì mà thơm quá vậy." Một tên cao to đen hôi không mời mà tới ngồi xuống cạnh Lý Tấn. Hai người chen lấn trong không gian rất nhỏ của chiếc bàn đọc sách.
"Lý Cường, biến ra, cơ bắp của cậu!" Lý Tấn ghét bỏ đẩy Lý Cường ra, thế nhưng sức lực không bằng Lý Cường.
Lý Cường ở cạnh ký túc xá của Lý Tấn, thường xuyên đến ký túc xá của Lý Tấn để chơi. Không ngờ đám Lý Tấn đang ăn Ma Lạt Thang, Lý Cường bị mùi thơm câu dẫn bèn chạy tới.
"Đừng như vậy, dù gì năm trăm năm trước chúng ta đều là người một nhà, cho tôi ăn thử một chút cậu cũng đâu chết." Lý Cường liếc mắt đưa tình với Lý Tấn khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
"Được rồi, cho cậu một miếng, cắn một miếng thôi!" Chụp ảnh đã làm chậm tốc độ ăn của Lý Tấn. Những người khác trong ký túc xá đều ăn gần hết, mỗi Lý Tấn vẫn còn. Lý Cường nhìn một cái thì ngắm trúng bát Ma Lạt Thang của Lý Tấn.
Lý Cường ăn xúc xích, không ngờ rằng ăn vào một miếng giống như "ném bánh bao cho chó", một đi không trở lại.
"Chậm lại, dừng lại, Ma Lạt Thang của tôi!" Lý Tấn vừa mới hoàn hồn, Lý Cường đã ăn sạch mọi thứ, ngay cả phần canh cặn cũng không để lại.
Bất kể Lý Tấn kêu trời kêu đất thế nào, Lý Cường vẫn bình tĩnh chép miệng, dường như vẫn còn dư vị của thứ mỹ vị vừa rồi.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Hầu hết những người bán hàng đều đóng quầy vào lúc một giờ chiều nhưng quầy hàng Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ lại ngược lại, khách hàng dần dần nhiều hơn.
Hóa ra Lý Tấn đã đăng tải ảnh chụp Ma Lạt Thang của chỗ cô lên diễn đàn sinh viên trường, đồng thời ba hoa chích choè về Ma Lạt Thang của cô - thứ mà không có ở trên trời cũng chẳng có ở dưới đất. Nếu như Vương Giai Kỳ biết rõ những lời này chắc sẽ rất xấu hổ không dám thừa nhận Ma Lạt Thang đó là từ quán của cô ấy.
Trên diễn đàn của đại học J, Lý Tấn có tên là kẻ háu ăn, thường xuyên đăng bài nhận xét về các quán ăn to nhỏ gần trường. Tóm lại, nhờ những bình luận của Lý Tấn, Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ nổi tiếng khắp đại học J.
Vương Giai Kỳ bận rộn từ một giờ chiều đến sáu giờ tối. Nguyên liệu nấu ăn được dùng gần hết. Vương Giai Kỳ chuẩn bị nguyên liệu cho hai ngày, không ngờ trong một ngày đã bán hết.
Thực tế, trong khoảng thời gian từ sáu đến chín giờ mới là giờ cao điểm ở phố ẩm thực. Ngoài sinh viên của đại học J đến chợ đêm đi dạo, rất nhiều người dân gần đó cũng đến phố ẩm thực chơi. Nhưng bởi vì Vương Giai Kỳ chuẩn bị không đủ nguyên liệu nên đành bỏ qua những mục tiêu này.
Vương Giai Kỳ ấn mở giao diện hệ thống, phát hiện nhiệm vụ mười nghìn người ăn thử đã hoàn thành hơn hai trăm người. Chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và hầm nước dùng mất một ngày. Nhiệm vụ còn lại năm ngày. Nếu như mỗi ngày đều là hai trăm người vậy chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, huống hồ không được tính thực khách quay lại. Tâm trạng của Vương Giai Kỳ đang tốt lập tức rơi xuống đáy vực.
Nghĩ nhiều như vậy để làm gì, tốt nhất là về nhà suy nghĩ thật kỹ cách hoàn thành nhiệm vụ. Vương Giai Kỳ thu dọn bàn ghế buộc vào xe điện ba bánh cũng chính là xe đồ ăn, sau đó đem một bình ga để lên xe.
"Này, tôi không nhìn lầm chứ, cô ấy dùng một tay vác bình ga để lên xe." Sinh viên trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng rắn rỏi của Vương Giai Kỳ chạy trên con xe điện ba bánh rời đi.
(*) Ma Lạt Thang tiền thân là món lẩu Ma Lạt Tứ Xuyên, cũng có thể được coi là một phiên bản đơn giản của lẩu. Sự khác biệt là cho thịt và rau vào que tre. Khi ăn, cho một lượng lớn xiên thịt và rau vào nước lẩu đỏ (hồng thang), cách ăn chính xác là ăn hết lần này đến lần khác. Các nguyên liệu sử dụng trong ma lạt nãng và lẩu nói chung là như nhau, khác biệt lớn là Ma Lạt Thang nhanh chóng và dễ dàng.
(**) Gaifan: Là một món ăn giá rẻ, bao gồm cá, thịt hoặc rau ăn cùng cơm.