"Nhờ sự cố gắng của mọi người trong hơn ba tháng vừa qua, lãi ròng của" Hảo Vị Đạo "đã lên tới 930 nghìn tệ."
Ngoài Nghiêm Thạc và Ngưu Bôn, tất cả nhân viên trong quán đều không cảm thấy ngạc nhiên. Một quán Ma Lạt Thang bình thường một tháng có thể kiếm được tối đa 100 nghìn tệ. Trung bình mỗi này, "Hảo Vị Đạo" có thể bán được 900 suất, những hôm đặc biệt còn có thể bán được hơn 1000 suất. Hơn nữa quán bọn họ còn bán thêm những đồ ăn khác, mỗi tháng kiếm được 300 nghìn tệ là chuyện đương nhiên.
Từ lúc khai trương tới giờ, lương của nhân viên trong quán đều được tăng gấp đôi. Những nhân viên học việc như Nghiêm Thạc và Ngưu Bôn đều được trả mức lương khá tốt so với vị trí của bọn họ.
"Trong tương lai, tôi hi vọng" Hảo Vị Đạo "có thể phát triển, không chỉ là một nhà hàng Ma Lạt Thang." Vương Giai Kỳ chuyển chủ đề.
Ngoại trừ Phó Hiểu Mai, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
"Tôi quyết định thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn Văn hóa ẩm thực Hảo Vị Đạo." Vương Giai Kỳ ngừng lại.
"Vậy chúng ta sẽ đóng cửa" Hảo Vị Đạo "sao?" Phương Minh Lượng lo lắng hỏi. Anh ấy rất sợ Vương Giai Kỳ muốn biến "Hảo Vị Đạo" thành một khách sạn cao cấp hơn. Đến lúc ấy, những người không bằng cấp như anh ấy nhất định sẽ bị sa thải.
"Không. Tôi muốn chia" Hảo Vị Đạo "thành nhiều chi nhánh nhỏ, mỗi nơi sẽ chuyên về một số món ăn nhất định." Vương Giai Kỳ giải thích.
"Vậy thì tốt rồi." Phương Minh Lượng thở phào. Anh ấy không thể tìm được nơi nào có mức lương và đãi ngộ tốt như ở đây.
"Tôi cũng muốn để chị Hiểu Mai trở thành Giám đốc của công ty." Vương Giai Kỳ nhìn Phó Hiểu Mai nói.
"Không thể nào. Vị trí đó cần những người có ăn học đàng hoàng chứ như chị thì không thể làm được đâu." Phó Hiểu Mai vội vàng từ chối.
"Em tin tưởng vào năng lực của chị, bằng chứng là từ trước đến nay chị đã giúp em điều hành nhà hàng rất tốt. Hơn nữa, không phải ai sinh ra cũng có thể làm quản lý. Những thứ như kiến thức và kinh nghiệm có thể tích lũy dần theo thời gian." Vương Giai Kỳ rất hi vọng Phó Hiểu Mai có thể ở lại giúp đỡ cô.
"Chuyện này.." Phó Hiểu Mai bị lời nói của Vương Giai Kỳ làm dao động. Phó Hiểu Mai là một người có tham vọng, từ trước đến nay đều không có cơ hội nào nên đành chấp nhận ở lại phố ẩm thực bán Shaobing. Lần này có cơ hội tốt như vậy, cô ấy cảm thấy bất an nhưng lại vô cùng hưng phấn.
"Được rồi. Công ty chúng ta vẫn cần nhiều thời gian để chuẩn bị. Trong lúc này chị có thể đi học thêm một khóa quản trị, em đã đăng ký cho chị rồi."
"Vậy được. Chị sẽ cố gắng." Phó Hiểu Mai hạ quyết tâm sẽ không để Vương Giai Kỳ thất vọng.
Vương Giai Kỳ dự định trong tương lai sẽ tập trung vào việc nâng cao tay nghề của mình và nghiên cứu thực đơn mới cho "Hảo Vị Đạo". Việc quản lý sẽ để người khác lo, cô chỉ chịu trách nhiệm đưa ra hướng đi cho "Hảo Vị Đạo". Phó Hiểu Mai là một người cẩn thận, lại là nhân viên mẫn cán của "Hảo Vị Đạo", cô ấy là ứng cử viên số một cho vị trí Giám đốc.
Những nhân viên khác cảm thấy việc này không liên quan đến bọn họ. Dù có thành lập công ty hay không thì công việc của bọn họ vẫn không khác trước là bao.
"Lý Hồng Phương, Phương Minh Lượng, hai người có ý kiến gì không?" Vương Giai Kỳ đột ngột hỏi.
Hai người giật mình. Bọn họ thật sự cảm thấy ghen tị với Phó Hiểu Mai luôn được Vương Giai Kỳ ưu ái. Nhưng suy cho cùng, từ lúc khai trương, Phó Hiểu Mai đã xử lý êm đẹp tất cả việc trong nhà hàng, bọn họ có thể nói được gì.
Lý Hồng Phương mím môi. Cô ấy không hiểu Vương Giai Kỳ có ý gì, trong lòng cảm thấy phức tạp. Phương Minh Lượng định nói gì đó nhưng lời ra tới miệng lại nuốt ngược lại vào trong.
"Hai người cũng là nhân viên mẫn cán của" Hảo Vị Đạo ". Chúng ta chuẩn bị thành lập công ty, hai người không có ý kiến gì sao?" Vương Giai Kỳ hỏi.
"Tôi không có suy nghĩ gì, có nghĩ cũng không đủ trình độ để làm." Phương Minh Lượng lên tiếng.
Vương Giai Kỳ nghe xong nhìn sang Lý Hồng Phương. Lý Hồng Phương gật đầu, biểu thị có cùng suy nghĩ với Phương Minh Lượng.
Tôi dự định mở thêm hai nhà hàng, cần thêm hai quản lý. Hai người đều là nhân viên mẫn cán của công ty, chẳng lẽ không muốn vì công ty mà đóng góp công sức sao? "Vương Giai Kỳ cau mày nói.
" Nếu như bà chủ tin tưởng, tôi nguyện ý cố gắng hết sức vì công ty. "Lý Hồng Phương lấy hết dũng khí nói.
Thấy Lý Hồng Phương nói vậy, thân là một người đàn ông, Phương Minh Lượng cũng không chịu thua, bày tỏ mong muốn trở thành quản lý.
" Thật tốt quá. So với việc tuyển nhân viên mới, tôi càng tin tưởng hai người hơn. Hơn nữa hai người có thể đi học thêm như chị Hiểu Mai. "Vương Giai Kỳ khích lệ hai người họ.
Lý Hồng Phương và Phương Minh Lượng dù sao cũng là nhân viên gắn bó với" Hảo Vị Đạo "từ những ngày đầu. Khi những nhân viên khác rời bỏ" Hảo Vị Đạo "thì họ là hai trong số những người đồng ý ở lại. Vương Giai Kỳ muốn cho hai người họ một cơ hội để thể hiện bản thân, còn đi tới đâu là tùy thuộc vào bọn họ.
Những nhân viên còn lại chưa được Vương Giai Kỳ nói chuyện đều đang ở trong bếp nấu nướng. Cốc Vũ cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Hàn Dương đơ người vì thông báo của Vương Giai Kỳ. Nghiêm Thạc không quan tâm tới tình hình, chuyên tâm nấu ăn. Ngưu Bôn không dám lên tiếng, đợi Vương Giai Kỳ gọi tới mình.
" Thế còn mọi người? Muốn ở đây làm Ma Lạt Thang hay sang chi nhánh mới? "Vương Giai Kỳ đưa ra hai lựa chọn.
Sau một lúc suy nghĩ, chỉ có Hàn Dương là muốn ở lại làm Ma Lạt Thang, những người khác đều muốn sang làm việc ở cơ sở mới.
Mục tiêu trước mắt của Vương Giai Kỳ là biến" Hảo Vị Đạo "trở thành một chuỗi nhà hàng. Sau khi sắp xếp vị trí cho nhân viên trong tiệm, cô ấy lại tiếp tục đi tuyển người. Vương Giai Kỳ quyết định liên lạc với Hà Lâm một lần nữa.
Không chỉ liên hệ với Hà Lâm, Vương Giai Kỳ còn đăng tin tuyển dụng trên mạng. Thời đại bây giờ có rất nhiều người tìm việc trên mạng, lần này chắc chắn không thiếu nhân lực.
Vừa mới hoàn thành công việc tuyển dụng, Trác Dĩ Mặc đã gọi tới. Anh ấy muốn mời cô tới khách sạn Đích Vận Thành trên đường Quân Tử để dùng bữa. Hóa ra Trác Dĩ Mạc mở khách sạn ở Lương Khê, muốn mời Vương Giai Kỳ tới ăn thử đồ ăn chỗ anh ấy.
Trác Dĩ Mạc không chỉ là bạn của Lý Tấn mà còn là đối tác của Vương Giai Kỳ, cô ấy không thể vuốt mặt không nể mũi, đành đồng ý lời mời của Trác Dĩ Mạc.
Khách sạn Vận Thành nằm ở quận Đông Môn thuộc thành phố Lương Khê. Mặc dù nơi này không phải là vị trí trung tâm đắc địa nhưng lại ở khá gần ga tàu điện ngầm, lại gần khu vực nhiều tòa nhà văn phòng nên có thể coi là vị trí vàng cho ngành ẩm thực.
Trác Dĩ Mạc đưa Vương Giai Kỳ tới khách sạn. Vừa vào đến nơi, Vương Giai Kỳ liền cảm thấy nghi ngờ. Khách sạn này ngoài hai người họ là khách thì không một bóng người.
Trác Dĩ Mạc giải thích là muốn mời Vương Giai Kỳ tới trải nghiệm hương vị đồ ăn và phong cách phục vụ trước. Anh ấy dự định đến Tết nguyên đán mới cho khách sạn đi vào hoạt động.
Vương Giai Kỳ cũng sẽ mở nhà hàng vào năm sau. Đây chính là cơ hội để cô học tập phong cách phục vụ trong khách sạn.
Nhân viên ở đây đều rất chuyên nghiệp, ngoài việc chuẩn bị bàn cho hai người còn rót thêm một cốc trà nóng cho Vương Giai Kỳ.
Trác Dĩ Mạc để Vương Giai Kỳ chọn món. Vương Giai Kỳ chưa từng ăn đồ tây, thấy món nào vừa mắt thì chọn đại.
Một lúc sau, thức ăn được mang lên.
Món đầu tiên là món cá vược áp chảo giòn. Sau khi nếm thử, Vương Giai Kỳ phát hiện món ăn này không hoàn toàn là thức ăn phương Tây.
Da cá được chiên vàng giòn nhưng thịt cá lại rất mềm ẩm. So với những loại cá khác thì hương vị biển có phần đậm đà hơn. Cà chua, cà rốt và húng tây cũng rất hợp với cá vược, làm cho món ăn này càng đậm đà hơn.
Điều khiến cho Vương Giai Kỳ bất ngờ là họ sử dụng sốt chao. Đúng như cái tên, thứ nước sốt này được làm từ chao đỏ. Gia vị này thường để dùng kho thịt, vừa làm cho món ăn ngon hơn, vừa làm cho món ăn có màu bắt mắt hơn.
Đây là một loại gia vị Trung Hoa nhưng lại vô cùng hợp lý khi đi cùng món Tây. Vương Giai Kỳ tò mò không biết ai có thể đem hai nền ẩm thực vào cùng một món ăn hoàn hảo như này.
" Cô thấy sao? "Trác Dĩ Mạc hỏi ý kiến của Vương Giai Kỳ.
" Trình độ tốt. "Sau khi giám định bằng hệ thống, tất cả đồ ăn trên bàn đều đạt hạng bốn.
" Cô muốn biết ai làm ra món này?"Trác Dĩ Mạc phát hiện ngoài món cá vược thì Vương Giai Kỳ không ăn thêm gì khác.
Vương Giai Kỳ gật đầu. Mặc dù món này chưa phải là món ngon nhất mà Vương Giai Kỳ được thử qua nhưng việc kết hợp hai nền ẩm thực không hề đơn giản.
Trác Dĩ Mạc gọi một nhân viên rồi nói nhỏ gì đó rồi quay sang nói Vương Giai Kỳ chờ một lúc sẽ được gặp người đầu bếp làm món ăn này.
Một lúc sau, một cô gái mặc bộ đồ đầu bếp, trên đầu đội một chiếc mũ cao màu trắng đi tới.