Lại còn có người chủ động mua cà phê cho, nhóc con rất được hoan nghênh nha... Bất quá cũng khó trách, Lâm Phi Vũ ở bên ngoài luôn ngụy trang ra dáng lắm, ai có thể nghĩ tới hắn vậy mà thừa dịp người khác ngủ mà lén lút làm loại chuyện kia.
Tống Nhiên một bên oán thầm, một bên nhận lấy cà phê: "Được, tôi mang cho cậu ấy."
Dư Tiểu Thành nở nụ cười quyến rũ: "Nhất định phải nói cho cậu ấy biết, cà phê là đặc biệt mua cho cậu ấy nha."
"Tôi biết rồi." Tống Nhiên thuận miệng nói.
Tống Nhiên cầm ly cà phê kia, đi tới chỗ quay phim. Hôm nay, ngày hôm nay phim trường được bố trí thành một nhà vệ sinh đẹp đẽ, ngoài cửa sổ nhà vệ sinh con phố yên bình, phía đối diện chính là căn nhà theo phong cách phương Tây. Đúng, đây là cảnh A Liệp lén nhìn Tô Bạch.
Lúc này, Lâm Phi Vũ đang cúi đầu nhìn đạo cụ bồn cầu trắng, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó, Tống Nhiên cất giọng nói: "Tiểu Vũ."
"Ca ca!" Lâm Phi Vũ vui mừng ngẩng đầu lên.
Tống Nhiên đi tới, đưa kịch bản với cà phê cho đối phương: "Ầy, kịch bản, còn có cà phê."
Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn nhận lấy ly cà phê ấm áp kia, đôi mắt hạnh cong cong cười: "Sao anh lại mua cà phê cho em? Có phải lo lắng em đóng phim mệt quá không?"
Tống Nhiên nhớ lại lời Dư Tiểu Thành, thuận miệng nói: "Hả, cà phê này là Dư Tiểu Thành mua cho em, là cái cậu diễn viên đóng Tô Bạch kia kìa."
"Dư Tiểu Thành mua?" Lâm Phi Vũ ngẩn người, sau đó có chút vô vị mà để cà phê sang một bên.
"Không uống luôn sao? Cà phê nhân lúc còn nóng uống mới thơm."
Lâm Phi Vũ méo miệng không lên tiếng, sau đó con ngươi hơi chuyển động, tiến đến bên tai Tống Nhiên, nhỏ giọng: "Ca ca, em nói cho anh biết một bí mật, hình như Dư Tiểu Thành có ý với em."
"Có đúng không?" Tống Nhiên nhàn nhạt liếc hắn một cái, thằng nhóc con lại muốn bày trò gì đây?
Lâm Phi Vũ chăm chú nhìn Tống Nhiên, như đang tỉ mỉ quan sát biểu tình của anh, trong chốc lát, Lâm Phi Vũ có chút thất vọng xẹp xẹp miệng, quay đầu nói: "Tô đạo, hôm nay khi nào thì bắt đầu quay?"
"Bây giờ." Tô Minh Minh là một nữ đạo diễn đứng tuổi xinh đẹp, bà vừa lật kịch bản trong tay vừa cất giọng nói, "Mấy phân cảnh hôm nay rất quan trọng, Tiểu Lâm cậu đã chuẩn bị xong chưa."
Lâm Phi Vũ gật đầu nói: "Tôi sẽ tận lực."
Một lúc sau, ánh sáng, quay phim, âm thanh đều vào vị trí, Dư Tiểu Thành trong vai Tô Bạch cùng một người đóng vai khách nhân mặc áo vằn cũng đã đến. Tô Minh Minh có chút lo lắng, nhắc lại cách đưa ống kính một lần nữa: "Lúc mới bắt dầu, máy quay đi từ bên cạnh..."
Tống Nhiên nhàm chán ở bên cạnh xem kịch bản, anh mới vừa nhìn vài dòng lại không nhịn được nhướng mày, hóa ra hôm nay quay cảnh nóng nha.
Đại khái nội dung của cảnh này là, A Liệp nhận một vị khách hơn 30 tuổi, người này là một nhân viên văn phòng khá bạo thủ, nhưng nội tâm lại rất thích mấy thứ kích thích nên đã yêu cầu A Liệp làm gã trên bồn cầu. A Liệp vừa làm gã vừa nhìn Tô Bạch đang tưới cây trên ban công nhà đối diện, tưởng tưởng người dưới thân là Tô Bạch.
Chà chà, trước mặt mọi người diễn nhà vệ sinh play, nhóc con cũng không dễ dàng, Tống Nhiên không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa, cũng có cảm giác xem kịch hay, đồng thời không nhịn được âm thầm suy đoán, lẽ nào Lâm Phi Vũ bảo anh đến đây, chính là muốn anh xem được cảnh này?
Lát sau, Lâm Phi Vũ, Dư Tiểu Thành, và vị khách mặc áo vằn đã chuẩn bị xong.
Mặc dù là cảnh nóng, nhưng dù sao cũng là điện ảnh chứ không phải phim cấp 3, cho nên cảnh này sử dụng "vị trí" và "cảnh xa" kết hợp, sau đó hậu kì sẽ cắt nối biên tập lại để đạt được hiệu quả mong muốn.
Nói cách khác, nội dung kịch bản là "Vị khách kia cởi hết ngồi trên bồn cầu, A Liệp mặc nguyên quần áo "vận động", mà trên ban công đối diện, Tô Bạch mặc áo sơ mi trắng đang tưới nước cho một đóa hoa thược dược hồng nhạt." Trên thực tế, lúc quay phim, vị khách mặc áo vằn cũng chỉ cởi áo, còn Lâm Phi Vũ kín cổng cao tường, tương đối bạo thủ.
Cảnh "diễn viên lúng túng, quần chúng vui vẻ" mà Tống Nhiên tưởng tượng không diễn ra, không khỏi có chút thất vọng.
"Bắt đầu!" Tô Minh Minh kêu lên.
Lâm Phi Vũ lập tức cúi đầu, tay phải đỡ sau gáy khách sau đó mượn góc độ, vừa hôn ngón tay cái của mình vừa làm bộ như đang hôn cổ diễn viên. Người diễn viên kia cũng phối hợp phát ra âm thanh "Ư a a". Trên ban công đối diện, Dư Tiểu Thành vẻ mặt thuần khiết đang tưới hoa.
Xung quanh đánh một vòng đánh sáng như tuyết, hơn mười nhân viên công tác vây quanh Lâm Phi Vũ và diễn viên áo vằn. Ống kính của anh trai quay phim gần như muốn dính lên mặt Lâm Phi Vũ. Diễn viên áo vằn rất căng thẳng còn Lâm Phi Vũ thì không khẩn trương lắm, nhưng Tống Nhiên luôn cảm thấy không đúng.
Quả nhiên, Tô Minh Minh hơi nhíu mày, hô: "Cắt!"
Bà nhanh chân bước đến trước mặt hai người, chỉ chỉ người diễn viên kia: "Câu, thả lỏng chút!"
Sau đó liền quay nói với Lâm Phi Vũ: "Tiểu Lâm, mấy cảnh trước của cậu, phương thức biểu đạt đều không có vấn đề nhưng cảnh này với những cảnh mãnh liệt kia khác nhau. Cậu phải nhìn Tô Bạch ở trên ban công rồi tưởng tượng mình đang làm với người cậu thích nhất, cả tâm và thân cậu đều rất say mê. Có thể dừng dùng biểu tình "Anh hai à, cũng đã 4h50 rồi, nên tan làm" hay không?"
"Khụ khụ..." Tống Nhiên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, Tô Minh Minh này còn rất thú vị.
Lâm Phi Vũ u oán liếc Tống Nhiên một ngày =)), sau đó gật đầu với Tô Minh Minh: "Được, để tôi thử lại."
Nhưng "thử" mấy lần, kết quả vẫn như cũ.
Bấy giờ, sắc trời đã dần ngả đen. Tô Minh Minh nhìn đồng hồ trên tay, sau đó thở dài: "Gần 8h rồi, thôi hôm nay đến đây thôi. Tiểu Lâm, tối nay về khách sạn, cậu cẩn thận suy nghĩ cảnh này một chút, ngày mai tranh thủ thời gian một lần qua."
"Thật ngại quá Tô tỷ, trạng thái hôm nay của tôi không tốt." Lâm Phi Vũ có chút ủ rũ.
Nhân viên công tác xung quanh tản dần đi, Dư Tiểu Thành nhìn bốn phía một chút sau đó chậm rãi đi tới, cười híp mắt nói: "Phi Vũ."
À há, chủ động tìm tới, Tống Nhiên không nhịn được nhướng nhướng mày.
Lâm Phi Vũ nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì không?"
"Phi Vũ, tôi thấy trạng thái hôm nay của cậu không đúng lắm. Chúng ta ở chung khách sạn, bằng không, buổi tối tôi diễn thử với cậu nhé?" Nói tới chỗ này, Dư Tiểu Thành quyến rũ nở nụ cười, "Cậu cũng biết, nhan sắc của đối phương cũng ảnh hưởng khá nhiều đến diễn xuất, tôi cảm thấy có lẽ chúng ta sẽ thành công thôi."
Dư Tiểu Thành là tiểu thụ rất được hoan nghênh trong vòng, nhan sắc thanh thuần tinh xảo còn có chút quyến rũ. Trước đây cậu ta cũng đã từng đóng hai bộ phim đam mỹ, còn từng trong một bộ nào đó cùng với nam diễn viên khác, giả mà thành thật. Cậu ta rất có tự tin với nhan sắc của mình, cũng rất phóng khoáng, cậu ta thậm chí còn cảm thấy Lâm Phi Vũ nhận bộ phim đam mỹ này ít nhiều nguyên nhân cũng có liên quan đến cậu ta.
Mà vào giờ phút này, cậu ta chủ động yêu cầu cùng Lâm Phi Vũ diễn thử, mục đích quả thực rất rõ ràng.
Trong lòng Lâm Phi Vũ cười nhạo, mẹ nó, cậu thì tính là thứ gì, cũng xứng diễn thử với tôi? Nếu như bị cậu sờ vào tay, tôi đây phải rửa xà phòng đến ba lần mới dám chạm vào ca ca. Tuy nghĩ như thế nhưng trên mặt hắn vẫn cười dịu dàng: "Được thôi, đợi chút nữa tôi gửi số phòng qua điện thoại cho cậu."
"Vậy buổi tối gặp nhé." Dư Tiểu Thành vui vẻ rời đi.
Tống Nhiên đứng ở bên cạnh chứng kiến mọi việc, không khỏi nói thầm, nhóc con không thích thân cận cùng người khác, sao tự dưng lại đồng ý cho Dư Tiểu Thành đến phòng nó tối nay? Chẳng lẽ thật sự là tình đậu sơ khai, lén lút trên người anh không đã nghiền nên muốn tìm người khai trai?
Nghĩ tới đây, anh hơi khó chịu, lúc thì cảm thấy bắp cải nhà mình phát triển lệch lạc, lúc thì cảm thấy dù là bắp cải "lệch" nhưng cũng không thể bị heo nhà khác ăn được.
Mie nó, gấp chết rồi.
Hai người đều mang ý xấu riêng, cùng nhau về khách sạn. Tống Nhiên tự mình đặt phòng nhưng Lâm Phi Vũ nhất định phải quấn lấy anh đọc kịch bản,"Ca ca, tối nay anh không có việc gì thì đọc kịch bản với em đi mà."
Tống Nhiên nhàn nhạt nói: "Không phải chút nữa em muốn diễn thử với Dư Tiểu Thành sao?"
"Vậy thì chờ cậu ta đến, ca ca đừng về phòng mà." Lâm Phi Vũ mắt đáng thương nhìn Tống Nhiên.
Nhãi con đến cùng là muốn diễn trò gì? Tống Nhiên híp mắt, gật đầu nói: "Được, vậy anh ở lại một lúc."
Nhưng hai người ngồi nghiên cứu kịch bản rất lâu, mắt thấy kim giờ đã chỉ 11h mà Dư Tiểu Thành vẫn chưa đến.
Lâm Phi Vũ gọi liên tục hai cú điện thoại nhưng đều không liên lạc được, hắn có chút nóng nảy, "Ca ca, ngày mai phải diễn cảnh ở nhà vệ sinh kia rồi nhưng bây giờ một chút cảm giác em cũng không có, làm sao bây giờ? Nhất định Tô đạo sẽ mắng chết em."
Lúc này, Tống Nhiên đã mơ hồ đoán được âm mưu của Lâm Phi Vũ, khẳng định tối nay Dư Tiểu Thành sẽ không đến, lại nghĩ đến việc cải bắp nhà mình sẽ không bị heo gặm, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lại nhớ đến cải bắp nhà mình bị "lệch", còn dùng thủ đoạn này lừa gạt, anh liền cảm thấy lo lắng vạn phần.
Nếu hôm đó anh không tỉnh, có lẽ còn thực sự tin lời nhãi con nói nhưng hôm nay anh chỉ có thể một bên lo lắng một bên nhìn nhãi con diễn kịch.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, nửa ngày sau, Lâm Phi Vũ ngồi xuống cạnh anh, vô cùng đáng thương nói: "Ca ca, anh có thử diễn với em không? Chỉ một lúc thôi."
A, quả nhiên đến.
Thấy Tống Nhiên không trả lời, Lâm Phi Vũ xẹp xẹp miệng, nhỏ giọng cầu xin: "Vừa nãy em xem qua, nhà vệ sinh trong khách sạn này cũng rất sạch sẽ, chúng ta có thể trực tiếp diễn trên bồn cầu. Anh không cần cởi quần áo, cứ coi như luyện tập với em."
Tống Nhiên nhìn hắn, nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng: "Được thôi."
Dường như không nghĩ đến anh lại sảng khoái đồng ý như vậy, Lâm Phi Vũ ngẩn người, sau đó cười đến đôi mắt đều cong: "Cám ơn ca ca."
Đây là khách sạn 5 sao, phòng vệ sinh rất sạch sẽ, bồn cầu thông minh nhập khẩu trắng như tuyết, ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề.
Lâm Phi Vũ "Roẹt" một tiếng kéo rèm cửa lên, sau đó bảo Tống Nhiên ngồi trên nắp bồn cầu, lại nhăn nhăn nhó nhó: "Theo như kịch bản, anh phải đặt chân lên vai em, là tư thế kia."
Tống Nhiên không nói gì, rất dứt khoát làm theo.
"Ca ca, em bắt đầu nhé." Lâm Phi Vũ nhẹ giọng nói, sau đó chậm rãi cúi đầu, từ cái tai trắng noãn của Tống Nhiên một đường hôn xuống, giống như hoàn toàn quên chuyện mượn vị trí lúc này.
Hắn một bên hôn lên cổ Tống Nhiên, một bên mô phỏng động tác kịch liệt trong kịch bản, khàn giọng nói: "Thoải mái không?"
Tống Nhiên nhớ lời thoại bên trong kịch bản, khô cằn nói: "Thoải mái."
Hô hấp của Lâm Phi Vũ dồn dập hơn, gương mặt tuấn mỹ hưng phấn đến nỗi hồng hồng, một lát sau, hắn mím môi, ôn nhu dụ dỗ: "Ca ca, em vẫn có chút không thể nhập vai, nếu không... anh cởi quần áo ra nhé?"
Ranh con, dm. Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, cố ý hỏi: "Là kiểu bên phim trường chiều nay hay là kiểu bên trong kịch bản kia?"
Lâm Phi Vũ chớp mắt một cái, tựa như đang nghiêm túc suy tư, sau đó nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy, kiểu bên trong kịch bản kia, hiệu quả sẽ tốt hơn... Ca ca anh yên tâm, đây cũng là vì muốn nhập vai tốt hơn, vì nghệ thuật cao cả, vì khán giả điện ảnh."
Tống Nhiên không thể nhịn được nữa, nhìn chăm chú hắn một lúc, sau đó chậm rãi dờ ánh mắt xuống dưới thân đối phương: "Vì nghệ thuật, vì khán giả? Lâm Phi Vũ, em đúng là không biết xấu hổ... Đúng rồi, em từng nói, em quên mất không đóng cửa sổ để muỗi vào phòng. Anh ngược lại rất muốn hỏi, sao con muỗi đó có thể qua một lớp áo ngủ, đốt người thành cái dạng kia? Con muỗi kia họ Lâm phải không?"
Lâm Phi Vũ đột nhiên ngẩn ngơ, cả người đều cứng lại.
Tống Nhiên híp mắt nhìn hắn: "Chuyện đêm hôm đó, còn có chuyện ngày hôm nay, giải thích."
Lâm Phi Vũ trừng mắt nhìn Tống Nhiên, gương mắt trống rỗng, hoàn toàn ngưng đọng.
Tống Nhiên cười lạnh nói: "Hửm? Dám làm không dám nhận?"
Lúc này, anh có tám phần mười dám khẳng định. Nhãi con, tuy rằng sau lưng gan to bằng trời nhưng chưa bao giờ dám cãi lại trước mặt anh. Bây giờ bị anh tóm gáy, sau khi sợ hãi qua đi chắn chắn sẽ xấu hổ nhận sai, sau đó anh sẽ nhân cơ hội giáo dục dẫn dắt một phen, đây cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng không đến một lúc, đôi mắt Lâm Phi Vũ ửng đỏ, đôi môi cũng bắt đầu khẽ run, hắn giống như đang lên án mà nhìn Tống Nhiên, dường như phải chịu oan ức to lắm.
Tống Nhiên ngốc trệ, nhãi con sao còn oan ức? Dáng vẻ không có chỗ chui đâu? Xấu hổ nhận sai đâu? Này, này có chút không giống trong dự đoán của anh.
Anh còn chưa phản ứng lại, Lâm Phi Vũ đã đột nhiên gắt gao ôm chặt anh, khàn giọng: "Ca ca, em thích anh. Em cũng hết cách rồi, em thích anh, là loại thích giữa nam với nữ, là loại thích vô cùng muốn anh kia..."
Hắn một bên tự giận mình không biết lựa lời, một bên lung ta lung tung hôn môi Tống Nhiên.
"Ưm ưm..." Tống Nhiên trợn to hai mắt, bị đối phương đột nhiên tập kích, trở tay không kịp. Anh bốn tưởng sau khi bị mình vạch trần, nhãi con sẽ xấu hổ, sẽ nhận sai xin tha thứu, thậm chí còn có thể thẹn quá hóa giận đẩy cửa mà đi, nhưng vạn lần anh không ngờ đến, Lâm Phi Vũ lại hành động như này!
Lâm Phi Vũ một bên tàn bạo hôn anh, một bên lung tung lôi kéo áo sơ mi của anh, phảng phất như hoàn toàn bất chấp tất cả, nhưng trong giọng điệu lại mang theo tiếng khóc rõ ràng: "Ca ca, nếu anh thương em như vậy, liền cho em đi. Em thật sự rất muốn anh, mỗi ngày đều mơ thấy cùng anh làm chuyện này... Ca ca anh nhặt em về, lại nuôi em lớn, nên cho em em đi, nếu không chính là không có trách nhiệm..."
Tống Nhiên bị logic vừa ăn cướp vừa la làng của hắn dọa ngây ngẩn.
Một lúc sau, anh mới hồi thần, đẩy Lâm Phi Vũ xuống: "Lâm Phi Vũ, đầu cậu, mẹ nó có nước à?! Cậu có biết thích là gì không? Tôi thấy cậu là t*ng trùng thượng não, muốn tìm người phát tiết! Được, tôi cho cậu ba ngày, cút khỏi nhà tôi."
"Ca ca..." Lâm Phi Vũ ngã ngồi trên mặt đất phòng tắm lạnh như băng, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tống Nhiên, môi hơi run rẩy, ánh mắt vừa quật cường, vừa tuyệt vọng.
Tống Nhiên lạnh lùng nói: "Đứng lên, đừng mẹ nó giả bộ đáng thương!"
Lâm Phi Vũ miễn cưỡng đỡ vách tường, cố hết sức đứng lên, hắn đỏ mắt nhìn Tống Nhiên một chốc, sau đó chậm rãi xoay người lại, vén áo lên.
Trên eo trái của hắn, có một đóa hoa hồng đỏ tươi mỉm cười, bất kể là hình dạng hay vị trí hình xăm, đều giống hệt Tống Nhiên đời trước. Hình xăm kia dường như còn rất mới, vẫn đang sưng, rõ ràng rất đau.
- -
=)))))) tâm cơ