Những lời này của Tống Nhiên vừa đúng ý của Lâm Phi Vũ. Lâm Phi Vũ mừng thầm trong lòng, khóe mắt len lén nhìn ra ngoài cửa nhà vệ sinh, chỉ thấy bóng hình đơn bạc ngoài cửa cứng đờ trong nháy mắt, sau đó vội vã bỏ chạy.
Lâm Phi Vũ thấy rõ, khóe môi không nhịn được mà cong cong.
Tống Nhiên híp mắt, nghi ngờ nói: "Em cười cái gì? Bộ dạng đắc ý."
Chết mie, lỡ đắc ý quá. Lâm Phi Vũ chớp chớp mắt, vội vàng thu nụ cười khoái trá của mình, ngoan ngoãn nói: "Ca ca tin tưởng em như vậy, cho phép em đi giải thích rõ ràng với Ngọc Tuyên ca, đương nhiên em phải vui rồi."
"Thật?" Tống Nhiên nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn hai lần, không nói gì thêm nữa, quay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người trở lại phòng chiếu phim IMAX. Tống Nhiên liếc mắt, thấy ghế của Từ Ngọc Tuyên đã trống, không khỏi ngẩn ngơ, nhưng vì mọi người đang yên lặng xem phim, anh cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể ngồi xuống.
Tống Nhiên nhìn màn hình lớn nhưng xem thế nào cũng không vào, chỉ thấy nghi hoặc. Một lát sau, anh không nhịn được lại nhìn cái ghế trống của Từ Ngọc Tuyên, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ mím mím môi, nhẹ giọng nói: "Ca ca, anh đừng lo lắng, Ngọc Tuyên ca có lẽ có chuyện gì đó nên mới ra ngoài, nói không chừng tẹo nữa sẽ trở lại thôi."
Tống Nhiên gật gật đầu: "Ừ."
Nhưng mãi cho đến phim đã chiếu xong,Từ Ngọc Tuyên vẫn chưa về. Tống Nhiên gửi wechat cho y nhưng giao diện wechat lại hiển thị "Đối phương đã từ chối nhận tin nhắn của bạn."
Anh bị Từ Ngọc Tuyên kéo đen? Tống Nhiên hơi nhíu mày, gọi điện cho Từ Ngọc Tuyên, nhưng cũng không gọi được, hiển nhiên cũng đã bị chặn.
Chuyện gì vậy? Theo như tính cách hiền lành ôn nhu của Từ Ngọc Tuyên thì chuyện này không có khả năng xảy ra.
Lông mày Tống Nhiên xoắn lại, tỉ mỉ nghĩ lại mọi chuyện đã làm trong ngày hôm nay, luôn cảm thấy không đúng. Lát sau, trong đầu anh hơi sáng lên, nhớ đến nụ cười đắc ý của Lâm Phi Vũ, còn có mấy lời nói mập mờ trong nhà vệ sinh...
Chờ chút, thằng nhóc này nói lập lờ nước đôi như thế có phải đang cố ý nói cho ai nghe không? Lẽ nào lúc đó Từ Ngọc Tuyên ở ngoài? Cho nên y nghe thấy tất cả sau đó hiểu nhầm anh bắt cá hai tay nên mới bỏ đi?
Nghĩ tới đây, Tống Nhiên nhấc mắt lên, chăm chú nhìn Lâm Phi Vũ: "Lâm Phi Vũ, em thành thật cho anh, vữa nãy ở nhà vệ sinh có phải Từ Ngọc Tuyên ở bên ngoài?"
Lâm Phi Vũ nháy mắt một cái, vô tội nói: "Ngọc Tuyên ca ở bên ngoài? Em không để ý... Ca ca, làm sao vậy?"
Tống Nhiên híp mắt, chăm chú nhìn Lâm Phi Vũ một lúc, trong lòng vô cùng chắc chắn, là thằng nhãi con này đang giở trò!
Anh tức đến nỗi muốn cười một tiếng, lười nói thêm, quay người rời khỏi rạp chiếu phim, sau đó cảm thấy cánh tay căng thẳng, hóa ra là bị Lâm Phi Vũ nắm lấy: "Ca ca!"
"Buông tay ra!" Tống Nhiên buồn bực nói.
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói: "Không buông."
Tống Nhiên dùng sức trốn tránh, nhưng bàn tay thon dài hữu lực của đối phương như kìm sắt mà gắt gao siết lấy cánh tay anh, căn bản không trốn được!
"Em có buông hay không?"
Ánh mắt ướt sũng của Lâm Phi Vũ nhìn anh, năn nỉ: "Ca ca, anh đừng như vậy..."
Lần nào phạm lỗi cũng giả bộ đáng thương! Tống Nhiên càng thêm tức giận, trực tiếp vung cánh tay lên! Chỉ nghe "Phanh" một tiếng vang nhỏ, mu bàn tay Lâm Phi Vũ đập vào tường, hắn đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, thả lỏng tay.
Tống Nhiên không nhìn hắn, bước nhanh về phía trước.
Lâm Phi Vũ hoảng loạn, chạy đuổi theo ở phía sau: "Ca ca, ca ca, anh chờ em với!"
Hai người một trước một sau ra khỏi rạp chiếu phim. Bên ngoài nhộp nhịp, huyên náo, Tống Nhiên hơi sửng sốt. Không biết từ bao giờ, ngoài sảnh mua vé đã đầy ắp người, đợi đến khi hai người vừa bước ra, tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên: "Lâm Phi Vũ!!"
"A a a! Thực sự là anh ấy!!"
"Trời ạ, vừa nãy nghe có người nói Lâm Phi Vũ ở rạp chiếu phim, tôi còn không tin, không nghĩ lại là thật!"
"Tôi thấy trên weibo, hôm nay may mắn quá rồi!"
"Phi Vũ, nhìn bên này, nhin bên này!"
Trong nháy mắt, Tống Nhiên liền hiểu được, vừa nãy Lâm Phi Vũ bỏ khẩu trang ra, bị fan ngồi cạnh nhận ra sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, người hâm mộ ở gần trung tâm thương mại đều bị gọi tới!
Giờ này khắc này, trong đại sảnh mua vé một mảnh đen kịt, hành lang bên ngoài cũng chật ních người, phỏng chừng có hơn một nghìn người, tình huống như này vô cùng nguy hiểm, rất dễ tạo thành tai nạn giẫm đạp, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng. Tống Nhiên không kịp nghĩ nhiều, nắm lấy cánh tay Lâm Phi Vũ, quay người chạy ngược về!
Thế nhưng không còn kịp, vô số fan cùng nhau tiến lên, vây quanh hai người, còn có người phát hiện ra Tống Nhiên: "Người kia là ai? Sao lại nắm tay Lâm Phi Vũ?"
"Không biết, nhưng bọn họ nhìn khá thân thiết?"
"Khụ khụ, sẽ không phải là một đôi chứ, trên mạng có người nói tính hướng của Lâm Phi Vũ là..."
"Bớt nói nhảm, Phi Vũ thích con gái, mấy lời này toàn là do lũ anti bịa đặt!"
"Nói không chừng người kia cũng là fan?"
Một số người kích động đã bắt đầu xô đẩy: "Cái tên kia, buông Lâm Phi Vũ ra!"
"Người đứng cạnh Lâm Phi Vũ cút đi! Xéo ngay *" Hai fan cuồng đã bắt đầu ném đồ uống vào người Tống Nhiên, Lâm Phi Vũ nhanh tay che cho Tống Nhiên lùi về sau. Một ly trà sữa nóng hổi đáp xuống ngay sát chân Tống Nhiên, bắn tung tóe khắp nơi!
*Kí hiệu kia trong raw nó vậy nghen.
Tống Nhiên chưa từng thấy qua loại "chiến" này, nhất thời có chút ngỡ ngàng. Trong lúc hỗn loạn, Lâm Phi Vũ nhỏ giọng: "Anh, bên kia là cầu thang cứu hỏa, anh đừng quan tâm em, nhanh chạy đi."
"Còn em thì sao?" Tống Nhiên có chút do dự.
"Đừng nói nữa, đi mau!" Lâm Phi Vũ mím mím môi, mạnh mẽ đẩy Tống Nhiên một cái, làm bộ không quen biết, hung tợn quát, "Anh là ai? Đừng kéo tôi!"
Fans tại hiện trường quả thực rất đông, hành động này của Lâm Phi Vũ như đang chứng minh cho bọn họ, Tống Nhiên chỉ là một tên fan cuồng, họ liền không thèm phản ứng anh nữa, liều mạng chen tới cạnh Lâm Phi Vũ: "Lâm Phi Vũ!"
"Ký tên cho em đi!"
"Phi Vũ em yêu anh!!"
Tống Nhiên dậm chân, quay người đi về phía cầu thang cứu hỏa.
Hai mươi phút sau, Tống Nhiên gọi đội bảo vệ của trung tâm thương mại tới, thật vất vả mới miễn cưỡng thoát được, anh dùng áo khoác của mình trùm lên đầu Lâm Phi Vũ, đi thang máy vận chuyển hàng hóa đi xuống bãi đậu xe. Đến khi ngồi được vào trong xe, Tống Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ok, an toàn." Tống Nhiên bỏ áo khoác trên đầu Lâm Phi Vũ xuống.
Lâm Phi Vũ nâng mắt lên, ánh mắt phiếm hồng, tóc rối tung, dáng vẻ đẹp trai tươi mới bây giờ chỉ có thể dùng "vô cùng chật vật" để hình dung. Áo khoác denim MH bị kéo một bên ống tay áo, áo bên trong cũng bị kéo bung hai cúc áo, bên thái dương có một cục u to sưng đỏ không rõ nguyên nhân.
Hắn nhỏ giọng nói: "Ca ca, xin lỗi, em không nên làm những chuyện ngu ngốc này, hại anh gặp xui xẻo theo."
Nhìn bộ dáng "vỡ đầu chảy máu" của thằng nhóc con, nhớ tới vừa nãy nó cố gắng bảo vệ mình, Tống Nhiên cũng không nỡ nặng lời, chỉ lạnh lùng: "Biết là tốt rồi."
Lâm Phi Vũ sờ sờ thái dương, hít vào một ngụm khí lạnh: "Ca ca, đau quá."
Tống Nhiên thở dài, cầm hộp thuốc khẩn cấp từ ghế sau, thô lỗ nhét vào lòng đối phương: "Tự bôi đi."
"Ca ca..." Lâm Phi Vũ đáng thương nhìn Tống Nhiên một lúc, phát hiện trái tim đối phương quả thực như sắt đá, căn bản sẽ không tự tay bôi thuốc cho mình, hắn đành buông tha việc giả bộ đáng thương, ủy ủy khuất khuất cầm lấy một chai thuốc tím, tự mình bôi lên trán, thỉnh thoảng cúi đầu hít khí.
Tống Nhiên nhắm mắt lại, lửa giận vừa rồi cũng dần dần bình ổn. Anh bắt đầu hoài nghi bản thân, hết Tống Thanh Sương lại đến Lâm Phi Vũ, có phải do phương pháp giáo dục của anh có vấn đề?
Năm đó đối đãi với Tống Thanh Sương, anh có thể nói là dốc hết tâm huyết, dốc hết khả năng cẩn thận chăm sóc, kết quả Tống Thanh Sương biến thành bộ dáng kia. Vì có vết xe đổ của bạch nhãn lang, anh đối xử với nhóc con cơ bản chính là "thả rông", cho ở ký túc xá trường, việc học với sự nghiệp của nó cũng không để ý nhiều lắm, nhưng không hiểu sao nó càng ngày càng dính người, rồi biến thành bộ dáng bây giờ.
"Ai." Tống Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu quá mà.
Anh cũng hiểu được vài phần, Lâm Phi Vũ xuất thân không tốt, dường như rất thiếu cảm giác an toàn, lại đang ở độ tuổi 18-19 mê man nhất, đối với anh trai mình có loại dục vọng độc chiếm ấu trĩ như thú non, cho nên mới làm ra những chuyện kỳ lạ này, cố ý hôn hít ôm ấp, ngăn cản anh hẹn hò... Kỳ thật cũng không khó lý giải.
Hiện tại quan trọng nhất là, anh nên dẫn dắt nó đi đúng đường kiểu gì. Haiz, nuôi trẻ nhỏ khó quá đi, gần cũng không được, xa cũng không được, quả thực đòi mạng.
Lúc này, Lâm Phi Vũ đã đã bôi thuốc xong. Trên cái trán trơn bóng là một mảng thuốc tím, còn dán một miếng dán hình mèo, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.
Tống Nhiên liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Còn đau không?"
"Không đau." Mắt Lâm Phi Vũ sáng lên, liều mạng lắc đầu, sau đó liền đáng thương nhìn Tống Nhiên, "Ca ca, em sai rồi, em đi xin lỗi Ngọc Tuyên ca được không, xin anh ấy tiếp tục hẹn hò với anh, có được không?"
Tống Nhiên thở dài: "Thôi, hiện tại chuyện đang rối tung như vậy, anh cũng không còn tâm trạng kia. Tất cả mọi chuyện đều là tại anh, để anh đi xin lỗi người ta, về sẽ gửi email xin lỗi em ấy vậy."
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Tống Nhiên khởi động xe: "Đừng nói những thứ vô dụng này, lo cho bản thân trước đi, nói không chừng em sắp lên hot search rồi. À, chuyện chúng ta giả vờ yêu đương, chỉ có thể dùng để ứng phó với Tống Thanh Sương, tuyệt không thể cho công chúng biết, em xem mấy fan tử trung của em xem, có thể xé tan xác anh mất."
Lâm Phi Vũ nghiêm túc nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Ca ca, anh yên tâm, em sẽ không để cho bất kỳ ai thương tổn anh, dù là ai cũng không được."
Tống Nhiên liếc xéo hắn một cái: "Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy."
Sau khi về nhà, Tống Nhiên tỉ mỉ suy tư một phen, sau khi anh quen biết Từ Ngọc Tuyên, lần đầu tiên khi đối phương mời anh lên nhà, anh bị Lâm Phi Vũ đang phát sốt gọi về; lần thứ hai hẹn hò, bị chuyện của Tống Thanh Sương và Lâm Phi Vũ quấy nhiễu; lần thứ ba đi xem phim lại thành ra như vậy...
Anh thở dài, thực sự không còn mặt mũi mà biện giải cho bản thân, chỉ viết một email gửi cho Từ Ngọc Tuyên, thành khẩn xin lỗi, đồng thời nói cho đối phương biết, sau này cho dù y gặp bất cứ chuyện gì, bất kể bị ai bắt nạt, có rắc rối gì, anh sẽ tận lực hỗ trợ.
Từ Ngọc Tuyên cũng không trả lời email, wechat cùng điện thoại vẫn luôn bị chặn, trong lòng Tống Nhiên áy náy, không dám quấy rầy đối phương thêm nữa.
Vài ngày sau, Tống Nhiên đến công ty làm việc, gặp Liễu Khiêm trong thang máy. Qua mấy năm chung đụng, quan hệ của hai người đã thân thiết hơn, tuy rằng không thể so với hồ bằng cẩu hữu đời trước nhưng cũng được coi như là bạn bè bình thường.
Tống Nhiên chào hỏi: "Liễu tổng."
"Tống Tiểu Nhiên." Liễu Khiêm gật đầu, "Đúng rồi, chuyện lần trước cậu nhờ tôi hỏi thăm đã có kết quả, tôi đang muốn đi uống cà phê, hay là chúng ta xuống tiệm cà phê dưới lầu nói chuyện đi?"
Mấy ngày trước, Tống Nhiên nhờ một số người bạn giúp đỡ hỏi thăm hồ sơ vụ án, Liễu Khiêm chính là một trong số đó. Tống Nhiên không nghĩ lại có kết quả nhanh như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ: "Có kết quả? Đi thôi đi thôi, tôi mời anh uống cà phê."
Hai người vừa nói, vừa đi tới tiệm cà phê. Đây là một quán cà phê nhỏ, không gian thanh tịnh, rất thích hợp để nói chuyện.
Liễu Khiêm cầm latte lên, nhợt nhạt uống một ngụm: "Tôi có một người bạn làm trong bộ công an ở Liễu Thành, cậu ấy có thể lấy hồ sơ vụ án nhưng phải đợi khoảng thời gian nữa."
"Có thể lấy được là tốt rồi, thực sự rất cảm ơn anh." Tống Nhiên thành tâm thành ý nói.
Liễu Khiêm nhàn nhạt: "Dễ như ăn cháo mà thôi, cậu không cần cám ơn tôi. Mấy năm qua cậu làm việc rất tốt, hơn nữa phong cách làm việc của cậu cũng khiến tôi nhớ đến người kia."
Tống Nhiên đương nhiên biết hắn nói tới ai, chỉ có thể lúng túng nở nụ cười: "Không phải chứ."
"Cậu không cần khẩn trương, dù cậu cố ý bắt chước cũng được, vô tình làm theo cũng tốt, nói chung có thể khiến cậu vui vẻ hơn, đây cũng là chuyện tốt. Nếu như Tống Nhiên biết, nó cũng mừng thay cậu."
Nói tới chỗ này, Liễu Khiêm nhìn Tống Nhiên một cái: "Chỉ là... mấy hôm trước tôi có thấy một hot search, cậu và Lâm Phi Vũ đi xem phim, fans đến quấy rối? Lâm Phi Vũ còn bị thương?"
"Híc, ngoài ý muốn."
Liễu Khiêm híp mắt: "Tôi thấy không phải ngoài ý muốn, mà đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Cậu nói thật đi, có phải cậu và Lâm Phi Vũ đang hẹn hò? Có phải cậu.. coi cậu ấy là Tống Nhiên?"
Cứu mạng, hoa hoa công tử Liễu Khiêm này, từ khi nào mà trở nên bát quái như này?Tống Nhiên dở khóc dở cười, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Không thể nào, Liễu tổng anh đừng nói nhảm."
"Tôi nói nhảm hay không, trong lòng của cậu rõ ràng, tôi có lòng tốt khuyên cậu một câu, buông chuyện Tống Nhiên xuống đi." Liễu Khiêm dừng một chút, giọng hơi nặng hơn, "Tôi biết, cậu ấy là một người rất tốt, nhưng cậu không thể cứ sống trong quá khứ như vậy, này là không công bằng với Lâm Phi Vũ."
Đại ca, đừng nói nữa, em mệt tim quá.
Thấy Tống Nhiên không chịu trả lời, Liễu Khiêm không nhịn được nhíu mày: "Tống Thị đã thu mua Truyền Thông Vân Trung, nếu cậu làm ra chuyện khác thường, Tống Thanh Sương có thể dùng một câu đá cậu đi. Cậu đừng tưởng mình lợi hại, hôm qua Tống Thanh Sương gọi điện từ nước ngoài, trực tiếp tống cổ giám đốc bộ phận tiếp thị..."
"Gọi từ nước ngoài?" Tống Nhiên chớp mắt, xem nhẹ mấy chuyện khác, bắt được trọng điểm, "Chờ đã, Tống Thanh Sương xuất ngoại? Sao tôi không biết?"
"Ừ, cậu ta đi Mỹ tìm một chuyên gia khoa não, không công khai hành trình cụ thể, đương nhiên cậu sẽ không biết..."
Liễu Khiêm còn nói thêm gì đó nhưng Tống Nhiên không để ý, trong đầu anh chỉ còn một chuyện, Tống Thanh Sương không ở Giang Thành, anh có thể về Thúy Vi Uyển trộm chìa khóa rồi.