- --
Nói xong, Tống Nhiên cũng không giải thích nhiều, đưa Lâm Phi Vũ đi vào bên trong Thúy Trúc Câu.
Dọc theo đường đi, trúc mọc um tùm, gió lạnh lướt nhẹ qua mặt.
Hai người đi một đoạn, phía trước dần hiện lên một tòa đình viện kiểu tô thức ngói đen tường trắng, nửa ẩn nửa hiện lấp ló sau rừng trúc rập rạp, thoạt nhìn thập phần tao nhã.
Tống Nhiên đi tới trước cửa viện màu đỏ thẫm, cầm chiếc vòng cửa bằng đồng cổ xưa, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cộc! Cộc!" Tiếng va chạm thanh thúy của vòng cửa vang vọng trong rừng trúc, nhưng hồi lâu cũng không có ai trả lời.
Qua một lúc, phía trên truyền đến một trận "chi chi" nhẹ, hai người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy góc trái bên trên cửa có một camera đang quay lại, đèn đỏ lóe lên, cùng lúc đó, từ bộ đàm bên cạnh camera truyền ra một giọng nói: "Tiểu tử, cậu về đi, tiên sinh không muốn gặp ai cả."
Tống Nhiên đã sớm chuẩn bị, lập tức kéo Lâm Phi Vũ đứng dưới camera, cười nói: "Bác Trần, bác cho chúng cháu gặp Tiết tiên sinh một lần thôi mà."
Bộ đàm im lặng một lát, sau đó "Kẹt kẹt ——" một tiếng vang nhỏ, cửa viện mở ra, một người đàn ông trung niên hơi mập có khuôn mặt hòa ái, không chút biểu tình nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, sau đó liền nói: "Đi theo tôi."
Tống Nhiên cười nói: "Cảm ơn bác Trần."
Anh kéo Lâm Phi Vũ mặt đầy nghi hoặc, cùng bác Trần bước vào phòng khách. Đây là phòng khách được trang trí theo phong cách Trung Quốc, đồ nội thất làm bằng gỗ lim, đồ sứ Thanh Hoa. Sau khi rót cho hai người chén bích loa xuân, bác Trần liền đi ra sau nhà.
Lâm Phi Vũ nhấp một ngụm bích loa xuân: "Ca ca, trà này thơm quá."
Tống Nhiên cũng nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Ngọn trà bích loa xuân Minh Tiền thượng hạng, bác Tiết đúng là người biết thưởng thức."
"Bác Tiết?" Lâm Phi Vũ do dự một chút, nhẹ giọng hỏi, "Ông ấy là ai?"
Tống Nhiên thản nhiên nói: "Bác ấy là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Tống thị, Tiết Kiến Quốc."
Lâm Phi Vũ kinh ngạc nói: "Ca ca, anh quen cổ đông lớn của tập đoàn Tống thị? Sao anh lại quen người ta?"
"À, cái này..." Là quen từ đời trước, hơn nữa bác ấy còn rất quan tâm anh.
Lúc hai người đang nói chuyện lại nghe thấy tiếng chống gậy "cộp, cộp, cộp", bác Trần đỡ một vị lão nhân, chậm rãi tiến vào phòng khách.
Vị lão nhân này khoảng bảy mươi tuổi, đầu bạc trắng không có một sợi tóc đen. Ông mặc một bộ trang phục thời Đường màu xanh nhạt, khuôn mặt gầy gò khí chất hờ hững, thần sắc không quá tốt, tựa như đang nhiễm bệnh.
Tống Nhiên ngơ ngác nhìn vị lão nhân kia, chỉ cảm thấy viền mắt dần nóng lên, anh miễn cưỡng đè nén xúc động trong người, đứng dậy cung kính gọi: "Bác Ti... Tiết tiên sinh."
Tiết Kiến Quốc nhàn nhạt nhìn Tống Nhiên một cái, rồi đặt ánh mắt lên người Lâm Phi Vũ.
Ông khống chế biểu cảm rất tốt, con ngươi hơi căng ra một chút, không có biến hóa gì lớn, sau đó lại dùng ánh mắt dò xét như chim ưng, quan sát kỹ Lâm Phi Vũ từ đầu đến chân: "Đứa trẻ này, cháu tên gì?"
Lâm Phi Vũ thập phần nghi hoặc, không tự chủ nhìn về phía Tống Nhiên, Tống Nhiên khẽ gật đầu một cái, Lâm Phi Vũ mới ngoan ngoãn nói: "Ông* Tiết, cháu tên là Lâm Phi Vũ."
*Raw là bác, nhưng Vũ mới 17 tủi nên cho gọi ông:v
"Họ Lâm à." Tiết Kiến Quốc lẩm bẩm, dường như hơi thất vọng.
Ông trầm mặc một lát, lại chuyển ánh mắt về phía Tống Nhiên: "Cậu, cái kia, cậu là... Tống Tiểu Nhiên đúng không? Cậu đã từng tới hai lần, tôi cũng kêu bác Trần đuổi khéo cậu rồi, lần này cậu mang đứa bé này đến gặp tôi, rốt cuộc có mục đích gì?"
Lâm Phi Vũ cũng nghi hoặc mà nhìn Tống Nhiên.
Tống Nhiên cũng không giải thích, chỉ nhẹ giọng nói với Tiết Kiến Quốc: "Tiết tiên sinh, chúng ta nói chuyện riêng được không?"
Tiết Kiến Quốc bình tĩnh nhìn Tống Nhiên, gật đầu nói: "Được rồi."
Hai người đi đến thư phòng phía sau viện, thư phòng nằm sát bên khu rừng trúc xanh mướt, ngoài cửa sổ bóng trúc đong đưa, phất phơ theo gió.
Tiết Kiến Quốc nhàn nhạt nói: "Nơi này không có người khác, cậu có chuyện cứ việc nói thẳng đi. Thằng bé Lâm Phi Vũ rốt cuộc là ai? Sao lại giống Tiểu Nhiên đến vậy?"
Tống Nhiên cẩn thận tìm từ, nửa ngày mới nói: "Em ấy xem như là... em trai của đại Tống tổng đi."
"Em trai? Sao tôi lại không biết Tiểu Nhiên còn có một người em?" Tiết Kiến Quốc híp mắt, cười lạnh nói, "Quả thật trước đây Tiểu Nhiên có một người em trai nhưng mà cái thằng bạch nhãn lang ấy lại hãm hại nó!"
"Ngài đừng nóng vội, ta ngồi xuống lại nói." Tống Nhiên thấy ông bỗng nhiên kích động, nhanh tiến lên trước đỡ ông, tim của Tiết Kiến Quốc không được khỏe, bác sĩ đã nói không được để ông chịu kích động quá mức.
Tiết Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, tự động bỏ qua tay của Tống Nhiên, hiển nhiên cũng không cảm kích.
Quả nhiên bác Tiết vẫn quật cường như vậy, vẫn mong nhớ anh đến thế, vẫn căm hận Tống Thanh Sương như vậy... Tống Nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: "Tiết tiên sinh, đại Tống tổng biếu ngài nhân sâm Trường Bạch, ngài có dùng mỗi ngày không?"
Tiết Kiến Quốc hơi ngạc nhiên: "Sao cậu lại biết Tiểu Nhiên biếu ta nhân sâm?"
Tống Nhiên sớm đã "chuẩn bị bản thảo", nửa thật nửa giả dụ dỗ lão nhân gia: "Ngài biết đấy, cháu là Tống Tiểu Nhiên, cái tên này rất giống với tên của đại Tống tổng. Có một lần cháu nhìn nhầm bảng ten, ngồi vào vị trí của anh ấy. Anh ấy là tổng tài, cháu chỉ là một nhân viên quèn, khi đó cháu rất xấu hổ, nhưng may là đại Tống tổng giúp cháu giải vây, sau đó chúng cháu trở thành bạn bè với nhau."
Tiết Kiến Quốc gật đầu nói: "Tiểu Nhiên luôn luôn rộng lượng, đây đúng là điều nó sẽ làm."
Tống Nhiên tiếp tục "biên soạn": "Đại Tống tổng thường xuyên nhắc tới ngài, nói ngài vừa là thầy vừa là bạn của anh ấy, còn nói tim ngài không được tốt nên anh ấy đã sai người tìm nhân sâm Trường Bạch tốt nhất để hiếu kính với ngài."
Tiết Kiến Quốc hơi nhíu mày, dáng vẻ bán tín bán nghi: "Nhưng là, tôi chưa từng nghe nó đề cập gì về cậu?"
"Híc, cháu chỉ là tiểu nhân vật, đại Tống tổng có lẽ cảm thấy không có gì để nói nên mới vậy, nhưng ngược lại anh ấy luôn tâm sự cùng cháu..."
Tống Nhiên vắt hết óc, kể vài chuyện xảy ra lúc anh còn là tổng tài, những chuyện mà Tiết Kiến Quốc cũng biết. Tiết Kiến Quốc ngồi nghe một lúc, cũng tin một nửa, nghi ngờ nói: "Cậu vừa mới nói, đứa bé ngoài kia là em trai của Tống Nhiên? Đã xét nghiệm DNA chưa?"
Tống Nhiên hàm hàm hồ hồ nói: "Nói như thế nào đây, đại Tống tổng thường đi khảo sát ở vùng giao giữa thành phố và nông thôn mà, có lần anh ấy tình cờ găp một đứa bé người ngợm bẩn thỉu, dáng vẻ rất giống anh ấy ngày còn bé, đại Tống tổng luôn nhớ tới đứa bé đó, cho rằng hai người bọn họ rất có duyên nên có nói về nó với cháu vài lần. Chỉ tiếc, anh ấy còn chưa tìm được thằng bé kia thì đã gặp tai nạn."
Tiết Kiến Quốc trầm mặc không nói.
Tống Nhiên than nhẹ một tiếng: "Sau khi đại Tống tổng xảy ra chuyện, cháu chịu đả kích rất lớn, còn nghiện rượu, tốn khá nhiều thời gian mới có thể quay lại trạng thái cũ. Sau đó, cháu cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó, nên đã đi tìm đứa bé kia, hoàn cảnh gia đình của nó... không quá tốt, mấy năm này cháu luôn chăm sóc nó, đưa nó vào quỹ đạo, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của đại Tống tổng."
Tống Nhiên mặt không đổi sắc bịa chuyện, nói chung cứ đẩy hết mọi chuyện lên "người thực vật" là được, câu chuyện kể ra cũng vô cùng logic. Tống Nhiên tình cờ gặp Lâm Phi Vũ, cảm thấy hữu duyên, cũng từng đề cập chuyện ấy với Tống Tiểu Nhiên, sau đó Tống Nhiên gặp nạn, Tống Tiểu Nhiên nghĩ cách tìm Lâm Phi Vũ, theo nguyện vọng của Tống Nhiên mà chăm sóc thằng bé đến khi nó lớn.
Thật giả lẫn lộn, cơ hồ không có kẽ hở.
"Thì ra là như vậy." Tiết Kiến Quốc chậm rãi gật gật đầu, nghi ngờ nói, "Kia, sao cậu lại mang đứa bé kia đến tìm tôi?"
Tống Nhiên giải thích: "Đứa bé kia cũng chỉ có mười bảy tuổi, vừa đi học vừa đóng phim, rất hiểu chuyện cũng rất nỗ lực, hiện tại cháu là người đại diện của nó, bọn cháu là người của Truyền Thông Vân Trung.."
Anh còn chưa dứt lời, Tiết Kiến Quốc đã phản ứng lại: "Tống Thanh Sương muốn thu mua Truyền Thông Vân Trung, thằng bé kia lại giống Tiểu Nhiên như thế nên cậu mới lo Tống Thanh Sương sẽ làm khó nó?"
Đúng đúng đúng, bác Tiết, ngài quả thực quá anh minh!
Tống Nhiên nhanh chóng gật đầu: "Đúng là như thế."
Tiết Kiến Quốc nhíu mày nói: "Cho nên, cậu muốn tôi che chở cho nó? Cậu cảm thấy lão già như tôi, có thể có khả năng này sao? Bây giờ Tống Thanh Sương có quyền lực trong tay, một tay che trời."
Tống Nhiên biết Tiết Kiến Quốc rất khôn khéo, chỉ có tật xấu duy nhất là thích được khen, liền nhanh chóng nịnh nọt: "Mặc dù Tống Thanh Sương đang nắm quyền nhưng so với lão nhân gia ngài, thì cậu ta vẫn còn quá non. Nếu như ngay cả ngài còn không bảo vệ được Lâm Phi Vũ thì cũng chẳng có ai có thể bảo vệ nó được cả."
Tiết Kiến Quốc nhẹ nhàng cong cong khóe môi, vô cùng thỏa mãn, nhịn không được mà cảm thán: "Cái miệng này của cậu, ngọt như Tiểu Nhiên vậy, chỉ tiếc Tiểu Nhiên nó..."
Ông thở dài, thần sắc có chút ảm đạm.
Trong lòng Tống Nhiên cũng khó chịu, anh thậm chí còn có loại kích đọng, muốn nói hết sự thật cho Tiết Kiến Quốc nghe, nhưng tình huống hiện tại rất khó giải thích, Tiết Kiến Quốc lại thuộc phái trí thức cũ, sẽ không tin mấy loại chuyện huyền huyễn này, hơn nữa tim của ông cũng không khỏe, chỉ sợ không chịu nổi kích thích.
Tống Nhiên suy nghĩ một chút, ôn nhu an ủi: "Tiết tiên sinh, lần trước cháu có đến bệnh viện thăm đại Tống tổng, tình huống của anh ấy rất tốt, giống như đang ngủ vậy, có lẽ qua mấy ngày là có thể tỉnh lại." Biết đâu sẽ có ngày, khi anh vừa mở mắt, liền xuyên đi trở về đi?
Tiết Kiến Quốc lẩm bẩm nói: "Chỉ hy vọng là vậy."
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, một già một trẻ rất hợp ý nhau, Tiết Kiến Quốc rõ ràng rất thích Tống Nhiên nhưng sắc mặt vẫn là nhàn nhạt. Lúc hai người ra khỏi thư phòng, trời đã gần tối.
Lâm Phi Vũ sớm chờ đến nỗi mất kiên nhẫn, vội vàng đứng lên: "Ca ca!"
Tống Nhiên như an ủi mà sờ đầu hắn: "Anh và Tiết tiên sinh ngồi nói chuyện một lát, không nghĩ tới thời gian trôi nhanh như vậy, trời cũng tối luôn rồi."
Bác Trần chà xát tay: "Tiên sinh, khách muốn ngủ lại hay..?"
Tiết Kiến Quốc nhìn Tống Nhiên một cái, lại liếc sang nhìn Lâm Phi Vũ, thản nhiên: "Đã trễ thế này, đi thu thập hai gian phòng khách cho bọn họ."
"Không cần làm phiền." Tống Nhiên lắc đầu, dù sao lái xe quay về cũng chỉ mất hơn tiếng, giấc ngủ của Tiết Kiến Quốc không sâu, luôn yêu thích thanh tịnh, không nên quấy rầy lão nhân gia.
Lâm Phi Vũ nháy mắt một cái, lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy, không cần phiền phức như vậy, cháu và ca ca chỉ ở một đêm, chỉ cần một gian phòng là được rồi ạ."
"..." Tống Nhiên không biết nên nói cái gì, nhóc con tự cho là thông minh này, hoàn toàn hiểu lầm ý của anh!
Tiết Kiến Quốc gật đầu nói: "Quả là đứa trẻ hiểu chuyện. Bác Trần ông thu dọn cho hai đứa nó một gian phòng là được, cái phòng ở phía sau gần rừng trúc kia, thanh tịnh."
Đêm khuya vắng lại, phòng khách gần với rừng trúc quả nhiên rất thanh tịnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng trúc xào xạc trong gió, khiến tinh thần sảng khoái.
Lúc sắp ngủ, Lâm Phi Vũ ngồi ở trên giường, ánh mắt trông mong mà nhìn Tống Nhiên: "Ca ca."
Tống Nhiên đương nhiên biết hắn mong chờ cái gì, liền nói với bác Trần muốn một ly sữa nóng, tự tay thêm ba muỗng đường lớn, đưa đến trước mặt Lâm Phi Vũ: "Uống, nhanh đi ngủ."
Lâm Phi Vũ cầm ly sữa bò nóng ngọt ngào kia lên, miệng nhỏ nhấp nháp từng ngụm, đôi mắt màu hổ phách hơi híp lại, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, giống hệt mèo nhỏ.
Tống Nhiên không nhịn được buồn cười: "Uống ngon đến vậy à?"
"Ừm." Lâm Phi Vũ gật gật đầu, "Sữa ca ca pha là ngon nhất, so với sữa em tự mình pha uống ngon hơn rất nhiều."
Đều là sữa thêm đường trắng, khác nhau ở chỗ nào? Tống Nhiên cảm thấy vị giác của Lâm Phi Vũ thuần túy do tác động tâm lý, nhưng anh là người dốt việc nhà, thỉnh thoảng được khích lệ trong lòng cũng rất thoải mái, cười nói: "Được rồi, mau uống đi"
Lâm Phi Vũ uống hết sữa xong, liền rúc vào trong chăn, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh nhìn Tống Nhiên, như đang đợi gì đó.
Tống Nhiên biết hắn đang chờ cái gì, cạn lời, đành nằm xuống bên cạnh thằng bé, quả nhiên, một cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của anh.
"Tiểu Vũ, em bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn vậy sao?" Tống Nhiên không nhịn được thở dài, mười ba mười bốn tuổi túm túm góc áo cũng thôi đi, đây mười bảy tuổi rồi, có giống không? Giống mười bảy tuổi không?
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói: "Em luôn mơ thấy ngày hôm đó, mẹ muốn đem em... bán đi."
Vừa nhớ tới tuổi thơ thê thảm của Lâm Phi Vũ, Tống Nhiên nhất thời không lên tiếng, tùy cho đối phương lôi kéo vạt áo mình, tự động làm gấu bông trấn an giấc ngủ của hắn.
Tống Nhiên hôm nay cũng mệt mỏi, không lâu sau liền chìm vào mộng đẹp, hô hấp dần đều đặn.
Lâm Phi Vũ nghe tiếng hít thở đều đặn kia, kéo vạt áo mềm mại trong tay, yên lặng nghĩ đến chuyện ban ngày, nhưng hắn không rõ hai người Tống Nhiên và Tiết Kiến Quốc đã nói những gì nên có nghĩ cũng không ra kết quả gì.
Không biết qua bao lâu, suy nghĩ của thiếu niên chậm rãi trôi dạt đến một bên, hôm nay khi ở trên xe, anh ấy nói đã từng hôn, còn làm... Nghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ chỉ cảm thấy ngực bị đè nén khó chịu, ngón tay nắm góc áo từ từ siết lại.
Ca ca cùng người khác... Làm qua loại chuyện kia.
Hắn thử tưởng tượng, bộ dáng Tống Nhiên cùng người khác thân thể dây dưa, trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy huyết dịch cả người vọt thẳng lên đầu, màng nhĩ ong ong ong cả lên, căn bản không có cách nào tưởng tượng tiếp được.
Hắn trằn trọc trở mình hồi lâu, mãi đến tận hai ba giờ sáng, mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
- -
"Ca ca, anh từng hôn ai chưa?" Hắn gắt gao nhìn đôi môi nhạt kia, không tự chủ mà hỏi.
Ca ca đỡ vô-lăng, như có điều suy nghĩ nhìn về phía hắn, ôn nhu nở nụ cười: "Làm sao, Tiểu Vũ muốn thử không?"
"Ca ca?" Cổ họng hắn không nhịn được mà chuyển động, nụ cười của ca ca không giống so với trước, có loại cảm giác khó hình dung, tựa như hũ mật ong ngọt ngào, khiến hắn miệng khô lưỡi khô.
Ca ca cứ như vậy mỉm cười mà nhìn hắn, sau đó duỗi ngón tay thon dài ra, chậm rãi kéo cổ áo sơ mi rộng ra hai phần: "Thật ra, ngoại trừ hôn môi, chúng ta còn có thể thử cái khác."