"..." Tống Nhiên dở khóc dở cười, "Chậc, mấy đứa nhóc tụi em, cũng biết chơi quá nhỉ?"
Lâm Phi Vũ nhăn nhó nói: "Em cũng không ngờ bọn họ sẽ viết cái này, nhưng như anh vừa nói, có chơi có chịu."
Tống Nhiên nghẹn họng, quả thực không lời nào để nói, mẹ kiếp, nếu biết trước trong tờ giấy kia ghi cái trò này, đánh chết anh cũng không nói "Có chơi có chịu"!
Nữ sinh xinh đẹp kia cắn môi, đỏ mặt nói: "Rốt cuộc là ai viết, đứng ra!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có ai hé răng, rối rít nói: "Không phải tớ viết."
"Cũng không phải tôi viết."
Tống Nhiên ho nhẹ một tiếng, mặt dày nói: "Nếu không, coi như xong đi."
Trần Ba lập tức bất mãn, cậu ta rút trúng Joker hai lần, bị chỉnh chết đi sống lại, bây giờ chỉ muốn xem Lâm Phi Vũ bẽ mặt, an ủi tâm hồn bé bỏng đáng thương của mình: "Tống ca, anh không thể bao che cho Lâm học thần, không phải đã nói có chơi có chịu sao? Hôm nay là ngày đầu Lâm học thần 18 tuổi, nam nhân chân chính nói lời phải giữ lời!"
Bị cái nồi to này ụp xuống, nhất thời Tống Nhiên không biết nói gì, Lâm Phi Vũ cũng lúng ta lúng túng.
Triệu Tiểu Duyệt nhịn cười nói: "Đúng vậy, Trần Ba nói rất đúng, có chơi có chịu mà." Cô bị Lâm Phi Vũ nhảy lớp đoạt vị trí số 1 lớp, tuy rằng là thua tâm phục khẩu phục nhưng giờ thấy Lâm Phi Vũ ăn quả đắng vẫn không nhịn được mà cười trên sự đau khổ của người khác.
Dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng Triệu Tiểu Duyệt, một đám bạn học xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nhao nhao ồn ào nói: "Có chơi có chịu! Có chơi có chịu!"
Thậm chí có người còn lấy ra một viên kẹo bạc hà, không có ý tốt mà đặt trên bàn.
Lâm Phi Vũ nhìn viên kẹo bạc hà kia, lại nâng mắt lên nhìn bạn nữ kia, vừa vặn nữ sinh ấy cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm vào nhau. Cặp mắt màu hổ phách của Lâm Phi Vũ quả thực như đầm nước sâu, như ẩn chứa tình cảm phức tạp khó nói, cơ hồ có thể nhấn chìm con người ta.
Nữ sinh không khỏi đỏ mặt, chôn mặt trong ngực bạn thân, sống chết không chịu hé răng.
Chiếm được muốn hiệu quả, Lâm Phi Vũ lập tức không chút lưu luyến mà thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Tống Nhiên, nhỏ giọng nói: "Anh, hình như bạn ấy không muốn, làm sao bây giờ?"
Tống Nhiên nhịn không được trợn trắng mắt, tiểu cô nương nhà người ta không muốn, chẳng lẽ còn có thể ép buộc sao? Chuyện đến nước này, dường như chỉ có một cách, đó là - hy sinh bản thân, mua vui cho mọi người.
Mợ nó.
Giờ này khắc, Tống Nhiên quả thực có loại cảm giác lấy đá đập chân, nhưng ban nãy anh hùng hổ nói "Có chơi có chịu." cũng không thể nuốt lời trở về. Anh có chút oán giận Lâm Phi Vũ, thằng nhóc này bình thường thông minh là vậy, sao hôm nay lại thành thành thật thật đọc nội dung trên tờ giấy ra? Không thể thuận miệng mà bịa một câu khác sao?
Tống Nhiên trầm mặc một lát, không thể làm gì khác mà thở dài, nhận mệnh nói: "Nếu không, để anh đến."
Anh tự an ủi mình, kỳ thực cũng không có gì, chỉ cần đem kẹo đặt ở đầu lưỡi, đợi đến khi môi hai người chạm vào nhau, trực tiếp đem kẹo đẩy sang miệng đối phương là xong, dù sao cũng là nam, không có gì to tát.
Lâm Phi Vũ rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ừm."
Kết quả bất ngờ này khiến mọi người đều ngây ra, ánh mắt của vài nữ sinh bỗng sáng lên.
Chuyện đã quyết không nên kéo dài, tốc chiến tốc thắng, đây là tác phong của Tống Nhiên. Anh không do dự nữa, cầm viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, dùng đầu lưỡi cố định, nói không tròn tiếng: "Đến đây."
Lâm Phi Vũ chăm chú nhìn anh, đồng tử căng ra rất nhẹ. Tống Nhiên nhìn đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia lại có ảo giác khó hiểu. Sâu trong đôi mắt hạnh màu hổ phách ấy ẩn chứa dục vọng cướp đoạt mãnh liệt, lại có cảm giác hưng phấn tựa như loài thú đói khát.
Trong nháy mắt tiếp theo, thanh âm nhút nhát của đối phương liền phá vỡ ảo giác của anh: "Ca ca, thật sự có thể sao?"
Tống Nhiên lung tung gật đầu: "Ừ."
Lâm Phi Vũ chậm rãi tiến lên một bước, khuôn mặt điển trai từ từ áp sát, sau đó trước mắt Tống Nhiên tối sầm lại, một thứ ấm áp mềm mại nhẹ nhàng dán lên môi anh.
Bên tai đột nhiên yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó là tiếng hút khí của mấy nữ sinh.
Môi đối phương rất đầy đặn, xúc cảm non mềm, cảm giác không tệ...... Mẹ nó, anh đang nghĩ bậy gì vậy. Tống Nhiên phục hồi tinh thần, vội vàng đem viên kẹo bạc hà đẩy đến đầu lưỡi, muốn nhanh chóng đẩy sang cho Lâm Phi Vũ.
Nhưng Lâm Phi Vũ lại chậm chạp không chịu mở miệng, giống như có chút khiếp đảm. Môi hai người dán vào nhau một lúc Lâm Phi Vũ mới hơi động, thì thầm: "Ca ca, em có thể vào không?"
Cái gì? Tống Nhiên chớp chớp mắt, luôn cảm thấy câu nói này có chỗ không đúng nhưng môi hai người vẫn đang dán rất chặt, anh cũng không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ hàm hồ nói: "Tiến vào."
Anh vừa dứt lời, đối phương liền không chút do dự mà làm sâu nụ hôn.
Tống Nhiên lập tức dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo sang. Dường như Lâm Phi Vũ còn khá non, kỹ thuật hôn không được tốt lắm, hắn vội vã muốn nhận viên kẹo kia nhưng đầu lưỡi cuốn lung tung, ngược lại đẩy viên kẹo kia ra xa.
"Ưm..." Tống Nhiên vội vàng muốn đưa kẹo ra ngoài lần nữa, Lâm Phi Vũ còn sốt ruột hơn anh, liều mạng tìm kiếm viên kẹo, nhưng hết lần này đến lần khác đẩy nó ra xa, luôn kém một chút.
Trong lúc môi lưỡi giao triền, khắp khoang miệng Tống Nhiên là mùi bạc hà nồng đậm, cũng không biết rốt cuộc là hương kẹo hay là mùi vị của đối phương. Có lẽ do thiếu khí, đầu óc anh dần dần hồ đồ, cư nhiên lại nảy ra một ý nghĩa kì quái, mợ, anh có cảm giác...
Không biết qua bao lâu, trận cướp kẹo đòi mạng này cuối cùng cũng chấm dứt, môi hai người từ từ tách ra. Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng thở gấp, sau đó vô cùng giảo hoạt nhếch miệng cười: "Ca ca, cho em."
Hắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, viên kẹo bạc hà xanh bị hai hàm răng giữ chặt, đã tan không ít.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, hồi lâu sau, mới có người nhẹ giọng nói: "Dm."
"Oa, chuyện này quả thật..."
"Quá kích thích, con tym íu đuối của tui chịu hông nổi."
"Tui chớt rồi!"
Mấy nữ sinh đỏ cả mặt, che mặt phát ra tiếng thét chói tai không rõ ý nghĩa, chỉ có Hà Văn thần sắc ngơ ngác, tựa hồ đã hiểu được gì đó.
Có lẽ bởi vì thiếu dưỡng khí, Tống Nhiên có chút choáng váng, đồng thời có loại cảm giác hoài nghi nhân sinh, bất quá chỉ là một nụ hôn non nớt lại hỗn loạn, đối phương thậm chí ngay cả một viên kẹo cũng không tiếp được, hết lần này đến lần khác làm cho viên kẹo bạc hà kia trượt ra, rõ ràng một nhóc con đơn thuần nhưng là vì cái gì mà anh lại cảm thấy... rất có cảm giác.
Tống Nhiên mang kiếp cẩu độc thân từ lúc lọt lòng mẹ nhưng cũng không thiếu người theo đuổi, anh cũng không có thành kiến về phương diện giới tính, chỉ tương đối thích loại hình ôn nhu săn sóc cho nên anh vẫn luôn nhận định mình sẽ cưới một cô gái về. Nhưng, nhưng mà... chẳng lẽ, so với con gái anh lại càng thích con trai hơn??
Anh có chút không biết làm sao nhưng dù sao từng trải rất nhiều, trên mặt cũng không lộ dấu vết, bộ dáng không sao cả. Ngược lại là Lâm Phi Vũ, khuôn mặt hớn hở, lại giống như đang ngượng ngùng, nhỏ giọng: "Ca ca, em vào nhà vệ sinh một lát."
Tống Nhiên cảm thấy đối phương chắc hẳn đang quẫn bách, còn muốn đi nhà vệ sinh, trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi, cố gắng đè nén cảm giác quái dị trong lòng xuống.
Anh rất chắn chắn, anh không có ý nghĩ gì xấu xa với nhóc con kia, nhưng thật sự nụ hôn vừa rồi khiến da đầu người ta tê dại, khiến anh không thể không hoài nghi khuynh hướng tình dục của bản thân. Nếu không, thử tìm một nam nhân kết giao một lần, xem anh có phải thích con trai hơn hay không?
Không thể không nói, Lâm Phi Vũ hiểu khá rõ Tống Nhiên. Hắn khổ sở luyện tập kỹ năng hôn một tháng trời quả thực đã làm cho Tống Nhiên hoài nghi bản thân nghiêm trọng, nhưng Lâm Phi Vũ cũng đánh giá năng lực hành động của Tống Nhiên—— Sau khi hoài nghi bản thân, phản ứng đầu tiên của Tống Nhiên không phải là ngừng kết giao với con gái mà là muốn đi tìm một người con trai thử xem.
Sau khi Lâm Phi Vũ đi vào nhà vệ sinh, thần sắc ngượng ngùng khó xử trên mặt nháy mắt biến mất. Hắn cơ hồ khó thể nhẫn nại mà duỗi tay xuống, sau đó nhắm mắt lại, tinh tế hồi tưởng lại bộ dáng anh nói "Tiến vào.", nhấm nháp lại dư vị bạc hà còn sót lại giữa môi lưỡi, chỉ cảm thấy cổ họng khát đến lợi hại.
Nụ hôn của anh, so với tưởng tượng của hắn còn tuyệt hơn gấp trăm, gấp nghìn lần... Không đủ, căn bản vẫn chưa đủ. Hắn muốn trực tiếp đè anh xuống sô pha, như trong mơ mà hung hăng làm anh... Nhưng không được, vẫn chưa đến lúc, phải chậm rãi.
Sau nhạc đệm ngoài ý muốn này, mọi người lại tiếp tục ầm ĩ, mãi đến nửa đêm mới tan cuộc.
Hai người về đến nhà, Tống Nhiên có lẽ bị chuyện ban nãy ảnh hưởng nên cũng không nói cười như thường ngày. Lâm Phi Vũ ít nhiều cũng có chút chột dạ nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng ngượng ngùng, vui vẻ: "Ca ca, hôm nay em vui lắm, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, anh cũng không cần để ý quá."
Nhắc tới chuyện kia, Tống Nhiên có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Anh vào bếp rót cốc nước, em ngồi trên ghế đi, anh có chuyện muốn nói."
"Vâng." Lâm Phi Vũ nháy mắt một cái, không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Lẽ nào anh đã phát hiện ra điều gì? Không thể nào, cái tờ giấy viết yêu cầu "Bắt chước tiếng chó sủa." kia rõ ràng đã bị hắn nuốt xuống, không còn chứng cứ. Măc dù nụ hôn kia hắn liếm mấy chỗ mẫn cảm nhất trong khoang miệng nhưng hắn vẫn giả dạng đang tìm kiếm viên kẹo, mơ mơ màng màn mà hôn. Hắn đã luyện tập lâu như vậy, đương nhiên tự có chừng mực, hẳn sẽ không bị phát hiện.
(Cầu cíu ae =)) không biết thay từ gì cho từ "liếm" T^T vốn từ ngữ quá hạn hẹp)
Hắn đứng ngồi không yên chờ một lát, chỉ nghe "Ba" một tiếng vang nhẹ, đèn phòng khách vụt tắt, một mảnh tăm tối.
Mất điện? Lâm Phi Vũ sửng sốt.
"Happy Birthday to you..." Tiếng hát nhẹ nhàng dễ nghe từ trong phòng bếp truyền ra, cùng lúc đó, ánh nến chậm rãi di chuyển ra phòng khách, trên tay Tống Nhiên nâng một cái bánh kem nho nhỏ, phía trên cắm hai nến sinh nhật "1" và "8', tỏa ra cảm giác ấm áp.
Lâm Phi Vũ ngơ ngác nhìn ánh nến ấy, bốn năm trước cũng như thế, người này mang theo ánh sáng, tiến vào thế giới u ám của hắn.
Sau khi hát xong, Tống Nhiên lúng túng ho khan một tiếng: "Nghe nói tổ chức sinh nhật cho nhóc con đều phải hát mừng sinh nhật, anh của em ngũ âm không được hoàn hảo, em cố gắng chịu đựng đi."
Lâm Phi Vũ nhìn bánh kem nho nhỏ kia, khàn giọng: "Ca ca, đây là anh làm?"
"Tay nghề của anh như nào em còn không rõ? Có thế độc chết em đấy, cái này đương nhiên là đi mua rồi." Tống Nhiên đặt bánh kem lên bàn, "Anh biết, anh là người tương đối sơ ý, trước đến nay không mua cho em bánh sinh nhật. Bất quá, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em, cũng nên chính thức một chút... Được rồi, mau nhắm mắt lại cầu nguyện đi."
"Ước nguyện?" Lâm Phi Vũ ngạc nhiên, hắn chưa từng trải qua một ngày sinh nhật đúng nghĩa vì vậy lúc này không biết nên làm gì.
Ừ, là nguyện vọng sinh nhật, ví dụ như em muốn một cái gì đó, rồi thổi nến, nguyện vọng sẽ thành sự thật."
Lâm Phi Vũ bình tĩnh nhìn Tống Nhiên trong chốc lát, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lát sau, một hơi thổi tắt ngọn nến.
Tống Nhiên cười nói: "Sinh nhật vui vẻ, chúc Tiểu Vũ một đời bình an, đạt được ý nguyện."
"Ừm." Lâm Phi Vũ buông mắt, nhẹ giọng đáp.
Sau khi hai người chia bánh ngọt ăn xong, Tống Nhiên lại từ trong túi lấy ra một hộp quà nho nhỏ, tiện tay nhét vào tay Lâm Phi Vũ: "Ầy, quà sinh nhật."
Lâm Phi Vũ cẩn thận mở hộp ra. Trên đệm nhung trắng là một chiếc đồng hồ nam vô cùng tinh xảo, dây đeo bằng da màu đen, mặt đồng hồ là màu xanh sẫm như vũ trụ, xung quanh nạm một vòng kim cương đen, vừa nhìn đã biết giá cả không hề rẻ.
"Ca ca, cái này... Này cũng quá quý rồi."
Tống Nhiên cười sờ sờ đầu hắn: "Yên tâm, không phải bản giới hạn, không quá đắt. Sinh nhật 18 tuổi xong, Tiểu Vũ nhà chúng ta đã trở thành nam nhân chân chính, tốt xấu gì cũng phải có một chiếc đồng hồ."
Lâm Phi Vũ trầm mặc một lát, đưa tay nói: "Ca ca, anh đeo cho em đi."
"Được." Tống Nhiên mở dây đeo đồng hồ, cúi đầu đeo chiếc đồng hồ nạm kim cương đen lên cổ tay Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ ngắm chiếc đồng hồ một hồi mới ngẩng đầu cười ngọt ngào với Tống Nhiên: "Cám ơn ca ca."
Dưới ánh nến, đôi mắt hạnh màu hổ phách của Lâm Phi Vũ quả thực sáng đến dọa người. Hôm nay hắn mặc một thân áo sơ mi MH, phối hợp với chiếc đồng hồ này, trong nháy mắt, Tống Nhiên cơ hồ có cảm thấy hoảng hốt, tựa như nhìn thấy bản thân mình năm 18 tuổi.
Dường như sắc thái anh quá mức hốt hoảng, Lâm Phi Vũ nghi ngờ nói: "Ca ca?"
Tống Nhiên lắc lắc đầu, đem suy nghĩ đang bay xa kéo trở về, trầm giọng nói: "Tiểu Vũ, hôm nay em thành niên, anh cũng không còn gì để dạy em nữa, chỉ muốn nói một câu, đời người tuy dài nhưng cũng rất ngắn, em phải làm chuyện mình thích, những việc có giá trị, ngàn vạn lần không được phụ lòng mình."
Đây là nguyên tắc trong quá khứ của Tống Nhiên, anh từng nhiều lần nhắc đến khi được phỏng vấn, giờ phút này anh cũng thật lòng hy vọng, Lâm Phi Vũ có thể sống tốt cả đời.
Lâm Phi Vũ nhìn anh, con ngươi màu hổ phách sáng ngời: "Ừm."
Sinh nhật 18 tuổi, hắn nhận được một nụ hôn vô cùng triền miên, nhận được một phần quà sinh nhật quý giá, chiếm được sự quan tâm chân thành của người duy nhất hắn quan tâm, hắn cảm thấy vô cùng, vô cùng hạnh phúc.